Gặp Lại Sau Biệt Ly

Chương 9



Lộ Thải rất ít khi uống rượu, lần này bất tri bất giác uống vài ly, lúc đầu còn không cảm thấy thế nào, kết quả sau khi mò mẫm trong phòng tắm, cảm giác say chậm rãi kéo đến. Cả người hỗn loạn, ngược lại là hưng phấn không diễn tả được. Phương Tri Viễn nằm trên giường vốn cũng có chút say, nghe được tiếng bước chân đến đây, tiếp theo nệm lún xuống, vừa mở mắt thì nhìn thấy tiểu gia hỏa cười khúc khích nhào qua liền nằm trên người hắn. 

“A… nóng quá…” Lộ Thải lầu bầu, đầu tiên ném ra khăn tắm bọc quanh mình, lộ ra da thịt trắng nõn, tiếp theo lại đưa tay kéo áo ngủ của Phương Tri Viễn. Phương Tri Viễn vui vẻ nhìn bộ dạng vừa ngây thơ lại có chút mê hoặc của cậu, cũng không hỗ trợ, bỏ mặc Lộ Thải đấu với thắt lưng của Phương Tri Viễn. Chờ đến khi thật sự làm không ra, tiểu gia hỏa gấp đến độ kêu loạn “Tri Viễn Tri Viễn”, Phương Tri Viễn mới nhỏm dậy nắm chặt tay cậu, dạy cậu cởi ra áo ngoài vướng bận này. 

Da thịt chạm nhau khiến Lộ Thải thư thái không ít, trong miệng lầm bầm vài tiếng liền cọ cọ người Phương Tri Viễn, bắp đùi trần trụi mở rộng nửa quỳ ở hai bên, sau đó nằm sấp xuống vểnh mông lên. Mặt của cậu đối diện với tính khí cứng rắn của Phương Tri Viễn, Lộ Thải có chút tò mò đưa tay đụng, nhiệt độ hành thân giống như muốn làm phỏng cậu, có chút sợ rụt tay về, nhưng lại nhịn không được vuốt ve lại khiến thứ trong tay càng thêm biến lớn. 

Phương Tri Viễn “A” một tiếng, loại vuốt ve này giống như chơi đùa này khiến hắn có chút khó nhịn, huống chi Lộ Thải còn không an phận mà di chuyển, bờ mông trắng mịn liền đặt trên ngực hắn. Hắn thử thăm dò dùng đầu ngón tay đến trước cửa huyệt đóng chặt kia, thật bất ngờ, một ngón tay dễ dàng bị nuốt vào, hẳn là đã bôi trơn qua. 

Một bên nghe tiểu gia hỏa “A… đừng đụng…”, Phương Tri Viễn càng thêm hưng phấn, dần dần hai ngón, ba ngón đi vào tìm kiếm bên trong, ra vào mô phỏng động tác giao hợp. Đầu óc Lộ Thải trống rỗng, liền không chịu yếu thế lên xuống cây thịt trong tay, sau đó liền ngậm vào. 

Hô hấp Phương Tri Viễn lập tức nặng thêm vài phần, được Lộ Thải ngậm, lại càng ra sức phun ra nuốt vào, dùng khoang miệng bao trùm hành thân, đầu lưỡi dán chặt mạch đập, càng ngậm càng sâu, thẳng đến độ “ăn” nguyên cả cây. Kiếp trước hai người bọn họ cũng thử qua loại tư thế 69 này, nhưng đời này ngoại trừ ký ức, cái khác đều là người mới. 

Hai người lần lượt tìm kiếm điểm mẫn cảm của đối phương, cho dù là phía sau Lộ Thải được đùa bỡn trở nên ướt át, hoặc là hạ thân Phương Tri Viễn ở trong miệng lại sưng thêm một vòng, đều hoàn toàn đắm chìm trong trận làm tình trực tiếp bằng thân thể này. Mắt thấy sẽ bị liếm bắn, mà hoa thịt trong tay cũng đã có thể chứa được bốn ngón tay, Phương Tri Viễn vội vàng bảo Lộ Thải dừng, lại để cậu quay qua. 

Phun ra thứ trong miệng, Lộ Thải nghi hoặc quay người nằm trên Phương Tri Viễn, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn hắn. Phương Tri Viễn cướp lấy bờ môi trước mắt, hạ thân di chuyển, chậm rãi đâm vào. Lộ Thải nhỏ giọng rên rỉ, cảm thấy phía sau bị cứng rắn chiếm đoạt, hai chân bị đè chặt, chỉ có thể run rẩy. 

Tất cả cái này… không có gì khác trong mộng. 

Phương Tri Viễn quả nhiên giống như trong giấc mộng xuân kia, làm Lộ Thải đến cả người ửng hồng, nước đảo quanh hốc mắt. Lộ Thải rốt cuộc tin tưởng người yêu của mình thật sự cả hai đời đều là khí đại hoạt hảo*. Đã sớm bị khoái cảm ập tới khiến cho gào khóc, càng phóng đãng ôm chặt đối phương, thừa nhận từng va chạm mạnh mẽ. 

(*器大活好 Khí đại hoạt hảo: Ý là bẩm sinh và sau này đều tốt. Khí đại: chính là “cái kia” lớn, là bẩm sinh đã lớn. Hoạt hảo: chính là tu dưỡng tốt, trong cuộc sống không ngừng nỗ lực “cày cấy” nên đạt được “kỹ thuật tuyệt vời”.) 

Đồng hồ báo thức trên đầu giường tích tắc hồi lâu, hai người vẫn chưa ngừng, nên mềm thì mềm thành một vũng nước, nên cứng thì vẫn cắm trong huyệt. Lộ Thải đã không còn khí lực, nhưng đáy lòng tràn đầy sung sướng, mà điều này khiến cho người ta cảm thấy tay chân run rẩy, phía sau mẫn cảm càng hút mạnh thứ vừa thô vừa to lại lớn thêm một vòng. Rốt cuộc, Phương Tri Viễn ôm chặt eo Lộ Thải, bắn hết toàn bộ tinh dịch vào lỗ nhỏ đỏ tươi chưa được thỏa mãn. Chất lỏng lạnh lẽo đột ngột tràn vào, Lộ Thải cũng chịu không nổi, run run hạ thân bắn ra, giữa bụng dính dấp một mảng. 

Sau cơn say tình, Phương Tri Viễn ôm người vào phòng tắm rửa ráy, xong lại trở về trên giường. Lộ Thải cảm thấy men say gần như đã  tan hết, đầu óc vẫn dư lại chút khoái cảm, người ngược lại tỉnh táo không ít. Mặc dù đã rất mệt, cậu vẫn nhỏm dậy dựa sát vào người Phương Tri Viễn. 

Phương Tri Viễn kéo người vào, cảm giác trước ngực không còn trống trải khiến hắn thở phào một hơi. Lộ Thải như có như không chọc chọc ngực hắn, chờ đến khi ngón tay làm loạn bị nắm chặt, mới ngừng lại, mở miệng nói: “Dường như kiếp trước chúng ta cũng như thế này, quen biết, nói yêu đương, trên giường, qua cả đời, cho đến khi chết già.” Cậu dừng một chút, cắn môi, nói: “Đáng tiếc kiếp trước chúng ta gặp nhau quá muộn, thật không cam lòng.” Phương Tri Viễn xoa xoa đầu cậu, cũng thông cảm cho tâm tình đột phát lúc mệt mỏi của cậu, đáp lại: “Không đáng tiếc. Chúng ta còn có đời này, rất dài.” 

Lộ Thải dường như không còn xoắn xuýt vấn đề này, an tĩnh nằm xuống, nhưng vẫn nhịn không được hỏi tiếp: “Chúng ta đây…. kiếp sau sẽ có thể cùng một chỗ không?” Hỏi xong liền cảm thấy thật sự không có ý nghĩa, hơn nữa thật sự quái dị. Cậu cam chịu lắc lắc đầu, cũng không chờ Phương Tri Viễn đáp lại, miệng thì thầm “Ngủ đi” chuẩn bị nhắm mắt lại. 

Trong lòng cảm thấy buồn cười, Phương Tri Viễn suy tư hồi lâu, mới nói với cậu: “Nhất định sẽ. Bằng không thì, đến lúc đó anh đi tìm em, em phải ngoan ngoan chờ anh.” 

Nghe xong lời này, Lộ Thải đang nằm trong ngực ngẩng đầu lên, vui vẻ hô một tràng “Được được được”, mới bị Phương Tri Viễn ấn chặt vào ngực, sau đó hai người chậm rãi tiến vào mộng đẹp. 

Nếu như quả thật có kiếp sau, bọn họ cũng nhất định, có thể gặp nhau, yêu nhau, dắt tay đi qua một đời.

Sau khi biệt ly, cuối cùng rồi sẽ gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.