Gặp Lại Sau Ly Hôn

Chương 11: Ba



Thành phố Hoài Nam.

Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu đang ăn cơm chiều, thằng bé rất nghe lời, cũng rất hiểu chuyện, một mực không hỏi, nhưng vì Thẩm Diễm không biết lần thứ mấy đem đồ ăn gắp đến bát cậu, hài tử rốt cục nhịn không được, gọi nàng một tiếng.

Thẩm Diễm hoảng hốt ngẩng đầu, nói : "Ừ?"

Bánh Đậu môi mím thật chặt, Thẩm Diễm nhìn thấy cậu, cảm giác giống như lại nhìn thấy người kia. Kỳ thật Bánh Đậu cùng Cố Thừa Minh dáng dấp không phải rất giống, Thẩm Diễm cũng nói không nên lời, trước kia ở nhà cùng cha mẹ, bọn họ rất ít nói đến chuyện có quan hệ với Cố Thừa Minh, hoặc là cơ bản không nói. Khi Bánh Đậu vừa ra đời, bọn họ chỉ là chảy nước mắt thì thào nói một câu : "Con nhất định phải cùng anh con trưởng thành khỏe mạnh"

Chị của Thẩm Diễm có một cậu con trai tên Bình An. Bánh Đậu lớn lên rất khỏe mạnh, Bình An hiện tại đã chẳng biết đi đâu. Cha mẹ Thẩm đã thấy qua hình chụp Cố Thừa Minh, trong đó rõ ràng nhất là tấm ảnh trên hôn thú, nam nhân anh tuấn chói mắt, nữ nhân thanh xuân tú lệ. Thẩm Diễm có mấy lần cầm hình Cố Thừa Minh so sánh cùng Bánh Đậu so sánh, lại thất vọng phát hiện, mình không cách nào tìm điểm giống nhau hay điểm khác biệt. Cha mẹ Thẩm chỉ có một lần khi nói chuyện phiếm bên trong, mới vô tình nói ra : "Bánh Đậu cùng ba nó dáng dấp thật ra cũng giống."


Khi đó Bánh Đậu mới ba tuổi nhưng bộ dáng đã nẩy nở. Thẩm Diễm vội vàng đem hai người so sánh, hoảng hốt phát hiện hai người dường như thật sự giống, nhưng đôi khi mất ngủ ban đêm, lại sẽ tiêu cực cho rằng bọn họ dáng dấp không hề giống, liền cảm thấy buồn bã mất mát.

Cố Thừa Minh làm người rất nghiêm túc cẩn trọng, trên mặt hiếm khi cười, Thẩm Diễm khi còn ở cùng với anh, anh cũng là thường xuyên nghiêm mặt.

Mà Bánh Đậu chăm chú kéo căng lên mặt, ngậm miệng, gương mặt non nớt cùng Cố Thừa Minh quả thật có nét giống.

Thẩm Diễm nước mắt lập tức liền rớt xuống.

Bánh Đậu làm rơi thìa trên bàn, cậu ngẩn ngơ, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Mẹ", sau đó thật nhanh nhảy đến trên mặt đất, chạy đến bên Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm mắt đỏ nhịn không được đưa tay sờ lên mặt con trai, lẩm bẩm nói : "Sao có thể nói tôi như vậy . . vì cái gì cho rằng lúc đầu tôi không thực tình. . . Lòng tôi đều chỉ dành cho anh. . ."


Bánh Đậu nghe không hiểu, nhưng cảm giác được mẹ khóc, nhìn thấy Thẩm Diễm lúc này cậu thật ra rất sợ hãi. Từ khi cha mẹ qua đời về sau, Thẩm Diễm hiếm khi thất thố như vậy trước mặt con trai, cô luôn luôn tỏ ra mình ôn nhu mà kiên cường.

Thẩm Diễm xoa xoa mắt, vươn tay về phía con trai, khàn giọng nói: "Bánh Đậu, tới đây."

Bánh Đậu nhìn kỹ mẹ một chút, phát hiện Thẩm Diễm đã bình tĩnh lại, lúc này mới chậm rãi đi qua.

Thẩm Diễm nhẹ nhàng ôm lấy con trai, bàn tay nhu hòa vuốt ve đỉnh đầu, nhẹ nói : "Thật xin lỗi, mẹ sẽ giải thích với con. Nhưng, mẹ cũng là người, mẹ chắc chắn sẽ có lúc thương tâm khổ sở, con là con trai, con có cho phép mẹ lộ vẻ yếu đuối trước mặt con không?"

Bánh Đậu cái hiểu cái không, ngẩng đầu nhìn cô: "Mẹ rất khó chịu sao?"

Thẩm Diễm giật mình, ôm bả vai hắn, thở dài nói : "Đúng vậy, vừa rồi rất khó chịu, nhưng là hiện tại đã không còn nữa"


"A, " Bánh Đậu nói, "Vậy con không muốn làm người lớn, thật vất vả."

Thẩm Diễm bật cười, vò đầu của con: "Con sớm tối muốn lớn lên, sao có thể không muốn?"

Chỉ là đến ban đêm lúc ngủ, Bánh Đậu tựa ở Thẩm Diễm trong ngực, Bánh Đậu đột nhiên hỏi : "Mẹ, có thể nói cho con biết chú kia là ai không?"

Thẩm Diễm lúc đầu đang nhìn ngoài cửa sổ mặt trăng xuất thần, cô nghĩ con trai sớm đã ngủ, đột nhiên Bánh Đậu thình lình lên tiếng, cô giật nảy mình.

Bánh Đậu cho là cô không nguyện ý trả lời, thanh âm gấp một chút, lập lại : "Mẹ, có thể nói cho con không?"

Thẩm Diễm không tin vào giác quan giữa cha và con, nhưng cô vẫn thận trọng hỏi lại: "A, con tại sao phải hỏi cái này?"

Bánh Đậu tựa ở trong ngực mẹ, mắt to chớp chớp, nói : "Bởi vì chú ấy như rất quen thuộc với mẹ, nói không chừng chú ấy biết ba của con là ai
"Bánh Đậu!" Thẩm Diễm bị hù lập tức liền ngồi dậy, cúi đầu hung hăng trừng mắt con trai.

Bánh ậu hiển nhiên kế thừa sát khí của người kia, đêm hôm khuya khoắt, Thẩm Diễm mặt mũi hung dữ, con trai lại sắc mặt trấn định nhìn qua Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm nhẹ nhàng bóp mũi của con, hỏi: "Làm gì? Muốn tìm cha sao? Không muốn mẹ nữa à?"

Bánh Đậu trợn tròn mắt, cấp tốc ngồi dậy, ôm lấy tay Thẩm Diễm, đầu ở phía trên cọ xát, mềm thanh âm nói : "Không phải đâu, Bánh Đậu yêu nhất mẹ, muốn vĩnh viễn cùng mẹ cùng một chỗ."

Thẩm Diễm cười cười, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói: "Đã nghĩ vĩnh viễn sống cùng, vậy còn muốn tìm ba làm cái gì?"

Bánh Đậu tròng mắt đi lòng vòng: "Con nghĩ nếu ba cùng mẹ một chỗ, như thế Tiểu Thi liền sẽ thích con."

Thẩm Diễm nghe vậy giật mình, nói : "Tiểu Thi không thích con sao?"
Bánh Đậu "Ai nha" một tiếng, có chút xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải . Chính là Tráng Tráng nói ta không có ba thì lớn lên sẽ không đẹp trai."

Thẩm Diễm ngơ ngác nói : "Không có ba cùng lớn lên dáng dấp có đẹp hay không thì có quan hệ gì?"

Bánh đậu cũng ngây người: ". . . Không biết."

Thẩm Diễm đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, những đứa trẻ kia là vô tâm, bọn chúng cho rằng Bánh Đậu không có ba, lớn lên liền không dễ nhìn, vẫn là không tim không phổi cười nhạo con trai cô. Bánh Đậu mặc dù thông minh lanh lợi, nhưng có một số việc vô tâm giống cô, cái này khiến Thẩm Diễm vừa trấn an lại đau lòng.

Thẩm Diễm ôm lấy con trai nằm xuống, nói : "Ba của con là một người rất anh tuấn. Ông ấy cũng rất thông minh rất lợi hại, có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. Cho nên. . . Bánh Đậu tương lai nhất định cũng sẽ trở thành nam nhân như vậy, nếu như Tiểu Thi không thích con, vậy chúng ta liền chờ đến khi có người thực thích con. Có điều, trước lúc này, Bánh Đậu phải nhẫn nại ở một mình."
Hai người nói đến "Tình yêu", tiểu gia hỏa nhi mười phần ngượng ngùng thẹn thùng che mặt, kêu lên : "Mẹ, không muốn nghe nữa"

Thẩm Diễm đùa ác hắc hắc một tiếng, nói : "Bánh Đậu lớn lên liền có thể tìm bạn gái rồi."

Bánh Đậu phồng lên mặt bánh bao hung hăng trừng mẹ, Thẩm Diễm cười vô sỉ.

Thẩm Diễm đưa tay chọc chọc lưng của hắn, Bánh Đậu không hề bị lay động, rầu rĩ nói "Giận sao."

Thẩm Diễm bật cười, nói : "Tốt, vậy chờ con hết tức giận lại cùng chơi nha."

Bánh Đậu lật qua, nhìn xem mắt của mẹ: "Mẹ, vì cái gì không cùng ba sống một chỗ?"

Thẩm Diễm đêm nay đã đối với loại vấn đề này bảo trì trấn định tâm tính, cô bình tĩnh nói : "Bánh Đậu, con phải biết, trên thế giới này có rất nhiều người làm cha mẹ đều là không cùng một chỗ. Nếu như nhất định phải giải thích nguyên nhân, đại khái chính là —— không yêu đi."
Bánh Đậu chấp nhất hỏi : "Vậy mẹ không yêu ba sao?"

Thẩm Diễm trầm mặc một chút, lắc đầu nói : "Không phải."

Bánh Đậu có chút mờ mịt, nói : "Không hiểu. . ."

Thẩm Diễm cười cười, sờ cái đầu nhỏ của cậu, ôn nhu nói : "Thế giới của người lớn rất phức tạp, chờ con lớn lên sẽ hiểu. Mẹ vẫn yêu ba, thế nhưng là ba. . . Chúng ta bởi vì một chút nguyên nhân nhất định phải tách ra, cho nên, mẹ rất xin lỗi, để con từ nhỏ không có ba ở bên người. Bánh Đậu, con có trách mẹ không?"

Bánh Đậu kiên định lắc đầu: "Con chỉ cần mẹ. Ba. . . ừ, nếu như ông ấy nguyện ý sống cùng mẹ và con, con sẽ miễn cưỡng chấp nhận. Nếu không, con cũng không cần."

Thẩm Diễm vui mừng vì con trai quá hiểu chuyện. Cô nhịn không được đem cậu ôm thật chặt, cười nói : "Con của mẹ thật hiểu chuyện,"
Bánh Đậu đỏ hồng mặt, đương nhiên, Thẩm Diễm thấy không rõ. Cậu nói : "Nếu như ba trở về, mẹ có thể để con liếc ông ấy một cái không? Con cũng chỉ là nhìn xemmột chút."

Thẩm Diễm không có nghĩ nhiều như vậy, nói : "Được rồi."

Bánh Đậu thỏa mãn a một tiếng, tựa ở trong ngực mẹ nhắm mắt lại bắt đầu đi ngủ.

Thẩm Diễm thở dài một hơi, cũng may con trai không tiếp tục hỏi về Cố Thừa Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.