Cố Tân Quốc mang theo Bánh Đậu cùng đi. Bọn họ vừa đi, Thẩm Diễm mới nghĩ mà sợ, thân thể có chút phát run, Cố Thừa Minh từ bên ngoài tiến đến, bước lên phía trước ôm lấy cô.
Thẩm Diễm ôm chặt eo của anh, đem mặt chôn ở lồng ngực của anh, không nói lời nào, trái tim kịch liệt nhảy.
Cố Thừa Minh nói: "Tốt rồi, không có việc gì, buông lỏng chút, không nên kích động."
Thẩm Diễm chậm rãi bình tĩnh trở lại, mỏi mệt nhẹ gật đầu. Cố Thừa Minh vuốt tóc cô, thấp giọng nói: "Nhìn thấy mặt người tài xế kia không?"
Dù Cố Thừa Minh đã cố gắng, Thẩm Diễm vẫn nhận ra lửa giận đang muốn bùng phát trong lời nói của anh.
"Ừm." Cố Thừa Minh nói, "Hiện tại ở bệnh viện hai ngày, quan sát một chút. Nếu như không có vấn đề anh sẽ đưa em về nhà."
Thẩm Diễm như cũ không buông tay, dán tại bộ ngực anh lẩm bẩm nói: "Nhưng anh còn phải làm việc"
Cố Thừa Minh nói: "Em quan trọng hơn."
Nghe nói như thế, chẳng biết tại sao, Thẩm Diễm hốc mắt liền đỏ. Có lẽ là thời gian mang thai cảm xúc bản thân quá mẫn cảm, vừa rồi cô rất căng thẳng nhưng bây giờ tinh thần liền thả lỏng.
Nước mắt không thể khống chế rơi xuống, Cố Thừa Minh phát giác dị thường, lập tức khẩn trương nói: "Làm sao rồi? Nơi nào không thoải mái sao?"
Thẩm Diễm lắc đầu, đứt quãng nói: "Em rất sợ hãi, em cho là em cùng Bánh Đậu sẽ phải chết..."
Cô muốn nói, nếu như bọn họ đều chết, Cố Thừa Minh phải làm sao? Anh sẽ nhớ kỹ cô sao? Sẽ độc thân vài năm rồi tái hôn chứ?
Hoặc là, anh rất yêu cô, cô cùng hai đứa bé rời đi, với anh mà nói có lẽ là đả kích tinh thần rất lớn.
Thẩm Diễm không dám nghĩ sâu, trong lòng từng đợt sợ hãi cùng run rẩy.
Cố Thừa Minh từ đầu đến cuối ôm chặt lấy cô, không ngừng trấn an cô, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, bờ môi mím thành một đường thẳng.
Thẩm Diễm an tĩnh lại, cũng không khóc. Tinh thần cô có chút kích động, lúc này mới trấn tĩnh một chút. Cố Thừa Minh nửa bước không dám rời cô, chờ Thẩm Diễm ngủ rồi mới nhẹ nhàng lấy tay ra, đi đến bên cửa sổ, bấm mã số.
Lúc gọi điện thoại cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn Thẩm Diễm, sợ đối phương đột nhiên bừng tỉnh không thấy được anh, đến mức trong điện thoại người kia nói mấy câu sau cũng không lọt tai anh.
Cố Thừa Minh hiển nhiên tâm tư không ở nơi này, nhưng chuyện này lại là phải tất yếu làm.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thừa Minh mi tâm nhíu chặt, trong điện thoại di động lật đến một cái mã số, anh nhìn chằm chằm cái số kia hồi lâu, cuối cùng vẫn là không gọi đi.
Hai ngày sau Thẩm Diễm xuất viện, mang thai ba tháng, bụng lớn nhanh. Thẩm Diễm bụng dưới hiện tại đã có chút lồi ra.
Xuất viện ngày đó, Cố Tân Quốc cùng Hà Uyển đến, còn mang theo Bánh Đậu. Cố Tân Quốc nói tThẩm Diễm về nhà ở, Cố Thừa Minh không đồng ý, Cố Tân Quốc nhân tiện nói: "Sự tình tra rõ ràng chưa? Chiếc xe kia là vượt đèn đỏ băng qua, chẳng lẽ con cho rằng đây là tai nạn giao thông bình thường?"
Cố Tân Quốc sắc mặt nghiêm trọng, hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này. Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu còn trong phòng bệnh. Cố Thừa Minh cùng Cố Tân Quốc, Hà Uyển ở ngoài cửa.
Cố Tân Quốc tiếp tục nói: "Ba biết con khẳng định cũng rõ ràng, nếu quả thật có người vì cố ý, đó chính là có ý định mưu sát. Thẩm Diễm hai người, còn có Bánh Đậu, trong nhà con không có hệ thống giám sát. Bây giờ về bên nhà mình thì sẽ an toàn hơn."
Cố Thừa Minh sớm đã nghĩ đến điểm này, thậm chí nghĩ tới việc mời bảo vệ. Ngày đó trên chiếc xe, người lái đeo kiếng và trùm kín mặt, trên mặt đặc thù một điểm không phô ra, mà biển số xe cũng là nơi khác, chiếc xe kia cũng là xe đã bị đánh cắp mấy năm trước, dù rất cố gắng cũng chưa tra ra manh mối gì.
Cố Thừa Minh lo lắng cho an toàn của Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu, hai ngày này một mực nghĩ biện pháp.
Anh cũng nghĩ đến đề nghị của Cố Tân Quốc, nhưng Thẩm Diễm nhất định sẽ không đồng ý, vả lại chuyện sáu năm trước vẫn còn đó, anh làm sao yên tâm để Thẩm Diễm ở lại Cố gia?
Cho nên Cố Thừa Minh cự tuyệt, vẫn là mời người canh khu vực xung quanh.
Cố Tân Quốc có chút tức giận, nói: "Con làm sao lại cố chấp đến vậy?"
Hà Uyển đột nhiên mở miệng nói: "Nếu như anh lo lắng về mẹ và Hiểu Vi thì tôi sẽ cùng con bé dọn ra ngoài, chờ khi bắt được tên tài xế kia thì dọn về."
Cố Thừa Minh sửng sốt, Cố Tân Quốc cũng kinh ngạc, nói: "Tiểu Uyển?"
Hà Uyển thản nhiên nói: "Như vậy được không?"
Cố Thừa Minh nói: "Không cần đâu mẹ."
Hà Uyển trầm mặc mấy giây, nói: "Tôi cũng sẽ không gây chuyện với vợ anh đâu. Biệt thự Cố gia lớn như vậy, cũng không dễ mà đụng mặt đâu."
Nói tới chỗ này, Cố Thừa Minh cũng đã hiểu, thật ra Hà Uyển cũng muốn Thẩm Diễm về bên đó.
Cố Thừa Minh không có lập tức đáp ứng mà là trở lại phòng bệnh hỏi ý của Thẩm Diễm.
Thẩm Diễm ôm Bánh Đậu mờ mịt trong chốc lát, nói: "Về bên nhà anh sao?"
Cố Thừa Minh nói: "Mẹ nói, bà sẽ cùng Hiểu Vi dọn ra ngoài."
Thẩm Diễm thấp giọng nói: "Anh hai ngày này đang tìm người tài xế kia thật sao?"
Cố Thừa Minh hai ngày nay đều liên tục gọi điện thoại ban đêm, trong ánh mắt nổi lên rất nhiều tơ máu.
Thẩm Diễm có chút đau lòng, nói: "Trở về đi, không cần lo lắng cho em đâu."
Cố Thừa Minh không nghĩ tới cô sẽ đáp ứng trở về, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Thẩm Diễm đứng lên, nắm tay Bánh Đậu, cười nói: "Em đang mang thai con của anh, giữa em và mẹ anh chắc chắn sẽ không có xung đột gì đâu."
Sáu năm trước, lúc đứa bé thứ nhất mất đi, cô cũng không nhận ra mình mang thai. Dù cho Hà Uyển không thích cô thì cũng không vì điều này mà làm khó Thẩm Diễm.
Cố Thừa Minh nhẹ nhàng ôm coo, thấp giọng nói: "Ủy khuất cho em, tin tưởng anh, anh sẽ nhanh chóng giải quyết vụ này, rồi đón em cùng Bánh Đậu về nhà mình."
Thẩm Diễm "Ừ" một tiếng, vuốt bụng nói: "Em cùng các con sẽ chờ anh."
Bánh nhân đậu mờ mịt nháy mắt mấy cái, nhìn xem ba mẹ đang ôm nhau. Cậu nhóc cũng không ghen tỵ vì bị bỏ quên, ngược lại, do biết trong bụng mẹ có em bé nên cậu càng muốn bảo vệ mẹ hơn.
Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu về Thẩm gia, Cố Thừa Minh sắp xếp ổn thỏa xong liền vội vàng rời đi. Hà Uyển cũng liền trở về phòng, tránh cùng Thẩm Diễm đối mặt. Cố Tân Quốc nói chuyện phiếm cũng Thẩm Diễm, bảo mẫu thỉnh thoảng bưng tới bánh ngọt cùng hoa quả, mười phần chu đáo cùng cẩn thận.
Thẩm Diễm hiện tại vẫn nôn nghén nhẹ, nhưng không phải quá nghiêm trọng, hoa quả và bánh ngọt mang tới cô đều ăn ngon miệng, không có cảm giác buồn nôn. Bánh Đậu thử một miếng liền hô: "Chua quá!"
Thẩm Diễm sửng sốt một chút mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tâm tình khẽ động.
Ban đêm Cố Thừa Minh trở về, Thẩm Diễm đem sự tình nói cho anh. Cô và Hà Uyển rất khó để trở thành mối quan hệ mẹ chồng con dâu hòa thuận, những việc xảy ra hôm nay xem như đã rất tốt rồi.
Cố Thừa Minh sắc mặt có chút mỏi mệt, ôm cô nói: "Mấy ngày nữa xong việc rồi chúng ta liền về nhà."
"Ừm, " Thẩm Diễm nói, "Anh cũng phải chú ý an toàn."
Cố Thừa Minh cười cười, hôn mặt của cô.
Thẩm Diễm hiện tại mang thai mới ba tháng, hai người cũng không dám quá mức thân mật, sợ kiềm hãm không được liền cướp cò, cho nên Cố Thừa Minh cũng không dám hôn môi cô.
Thẩm Diễm Cố Gia mấy ngày, thật như Hà Uyển nói, hai người bọn họ rất ít chạm mặt, chỉ có lúc ăn cơm tối hai người chạm mặt nhưng khi đó Thừa Minh cũng có mặt.
Nói tóm lại, Thẩm Diễm ở Cố gia khá thoải mái, thậm chí bữa ăn còn tinh xảo hơn và hợp khẩu vị cô hơn ở nhà. Mỗi một món đều được cô ăn sạch sẽ.
Thẩm Diễm yên lặng ăn, cảm giác mấy ngày ngắn ngủi bụng liền lớn hơn một vòng, hiện tại cởi áo ra nhìn trong gương đều có thể rõ ràng nhìn thấy bụng tròn lên rất rõ.
Thẩm Diễm đã sinh Bánh Đậu, đối với mấy cái này không mới lạ. Ngược lại là Cố Thừa Minh xem như lần đầu chăm sóc một sinh mạng từ trong bụng, mỗi lần nhìn thấy bụng Thẩm Diễm tròn một vòng thì đều phi thường ngạc nhiên, có khi thậm chí sẽ nhịn không được kiểm tra, nói: "Nó đang ở bên trong sao? Có thể dài đến lớn như vậy?"
Thẩm Diễm ôm bụng cười ha ha, thở không ra hơi nói: "Ông bố ngốc, đương nhiên đứa bé có thể lớn hơn như vậy."
Cố Thừa Minh khóe môi nở nụ cười, cũng không giận, vò gương mặt của cô, nói: "Lớn như vậy, lúc sinh không phải rất đau sao?"
Thẩm Diễm giật mình, nhớ tới lúc sinh Bánh Đậu liền có chút đỏ mặt, hai người dù đã cùng giường, trước đó cũng thường xuyên không mặc quần áo trước mặt nhau, nhưng việc nhạy cảm như lúc sinh em bé thì cô vẫn không dám thảo luận thẳng thắn với anh.
Thẩm Diễm ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: "Không đâu, có bác sỹ mà."
Cố Thừa Minh kiên nhẫn, nói: "Sanh mổ đi, anh không nỡ nhìn em chịu đau."
Thẩm Diễm nói: "Mình làm cha mẹ thì những việc này có gì đâu, em sẽ sinh đứa bé thật tốt."
Cố Thừa Minh nửa tin nửa ngờ, tạm thời đem cái nghi vấn này buông xuống, mấy ngày nay anh vội vàng tra người tài xế kia. Chuyện sinh con này, chờ khi anh thảnh thơi sẽ bàn bạc với bác sỹ.
Qua mười ngày, Cố Thừa Minh đem Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu về nhà, thời gian này Thẩm Diễm mặt và bụng đều tròn lên một vòng. Cố Thừa Minh nhìn rất là thích.
Thẩm Diễm thỉnh thoảng bóp thịt trên mặt, than thở.
Đối với vụ tai nạn, Thẩm Diễm không có hỏi nhiều, Cố Thừa Minh đã đem hai mẹ con về nhà chứng minh chuyện đã giải quyết tốt.
Thẩm Diễm luôn cảm thấy Cố Thừa Minh sở dĩ không chủ động nói cho cô không chỉ đơn giản vì lo cô bị kích động.
Quả nhiên, lại qua vài ngày nữa, trước lúc ngủ, Cố Thừa Minh đưa tay khẽ chạm vào bụng Thẩm Diễm, nhu hòa vuốt ve, nói: "Là Bạch Tĩnh Toàn."
Thẩm Diễm phát giác mình vừa rồi thất thố, khẽ cười rồi lại nằm xuống.
Cố Thừa Minh ôm lấy cô, thấp giọng nói: "Anh nghĩ đại khái cô ta hận anh, cho nên mới muốn thương tổn em vào Bánh Đậu. Chuyện ngày đó anh đã giải quyết rồi, sẽ sớm đi gặp anh trai cô ta để nói rõ."
Thẩm Diễm nghĩ một lúc, sau đó minh bạch. Cố Thừa Minh tra được là Bạch Tĩnh Toàn làm, nhưng lại không cách nào hỏi tội, xe kia cũng không có đụng phải cô, lái xe nhiều nhất chỉ đóng tiền phạt vì làm trái quy tắc giao thông.
Nhưng Cố Thừa Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua. Dù Cố gia và Bạch gia có mối quan hệ rất tốt, trước kia cô ta và anh đã từng qua lại, nhưng anh sẽ không tha thứ cho người dám đe dọa tính mạng vợ con mình.
Nửa tháng sau, minh tinh điện ảnh Bạch Tĩnh Toàn tuyên bố tạm thời nghỉ ngơi, ra ngoại quốc bồi dưỡng kỹ năng, sau đó, Bạch Tĩnh Toàn thật sự biến mất khỏi truyền thông trong nước, giới săn tin cũng không biết cô ta đi nước nào.
Bạch Tĩnh Niên, anh trai Bạch Tĩnh Toàn, sau khi nghe tin từ Cố Thừa Minh, liền ngồi máy bay lập tức trở về.
Hai người nói chuyện khá lâu, Bạch Tĩnh Niên khắp khuôn mặt là mỏi mệt cùng tức giận.
Khi chia tay, Bạch Tĩnh Niên miễn cưỡng duy trì lễ phép cùng Cố Thừa Minh, sau đó lái xe anh ta rời đi.
Bạch Tĩnh Toàn bị anh trai ép lên máy bay, trực tiếp trả tiền bồi thường cho công ty giải trí, mặc kệ Bạch Tĩnh Toàn van nài.
Bạch Tĩnh Niên không hề bị lay động, chỉ lạnh lùng nói: "Anh để em ở trong nước làm diễn viên chứ không phải để làm anh mất mặt. Năm đó Cố gia đã từng giúp chúng ta trên phương diện làm ăn, giờ em lại dám đánh chủ ý không tốt lên vợ con Cố Thừa Minh. Bạch Tĩnh Toàn, ai cho em lá gan lớn như vậy?"
Một câu cuối cùng Bạch Tĩnh Niên dường như gầm lên làm Bạch Tĩnh Toàn khiếp sợ.
Bạch Tĩnh Niên vuốt mi tâm bình tĩnh một hồi lâu, mặt không chút thay đổi nói: "Cũng do anh quá nuông chiều em, từ giờ về sau, em ngoan ngoãn ở nước ngoài cho anh. Không có lệnh của anh, em đừng nghĩ sẽ về lại Trung Quốc."
Bạch Tĩnh Toàn vô vọng, ngồi trên ghế, khổ sở nói: "Thế nhưng em với Cố Thừa Minh gặp nhau trước, tại sao anh ấy lại chọn Thẩm Diễm... Anh hai, tình yêu là cái dạng này sao. Em rõ ràng đến trước, tại sao Thừa Minh lại không một lần nhìn lại em?"
Bạch Tĩnh Niên cảm thấy chút thương cảm với em gái, nhẹ giọng nói: "Trong tình yêu không có đến trước hay sau. Ai nói gặp trước thì nhất định sẽ ở bên nhau? Tĩnh Toàn, cha mẹ chúng ta mất sớm, anh luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho em. Em thích Cố Thừa Minh, anh cũng chưa từng phản đối, đây là chuyện giữa hai người. Chỉ là, anh ta đã có vợ, em tại sao phải cố chấp như vậy. Em biết không, nếu như lần này nữ nhân kia xảy ra chuyện, cô ấy lại đang mang thai, như vậy hiện tại, anh cũng không bảo vệ được em."
Bạch Tĩnh Toàn đau thương nói: "Đúng vậy, nhưng thứ em không đạt được thì cô ta cũng đừng hòng có được."
Bạch Tĩnh Niên không nói gì, trầm mặc rất lâu, mới thản nhiên nói: "Em cần gặp bác sĩ tâm lý."
Bạch Tĩnh Toàn bụm mặt khóc lên, nhiều năm sự nghiệp cũng không cần, có ý định tổn thương Thẩm Diễm cùng Bánh Đậu là cô ta đánh cược, được ăn cả ngã về không. Cô ta ảo tưởng nếu Thẩm Diễm và Bánh Đậu không còn thì Cố Thừa Minh sẽ quay lại với cô ta.
Bạch Tĩnh Toàn khóc rồi lại cười, kiềm chế mà tuyệt vọng.
Bạch Tĩnh Niên cuối cùng thở dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng nắm tay em gái.
Bạch Tĩnh Toàn bổ nhào vào trong ngực anh mình, phát tiết khóc lên.
Bạch Tĩnh Niên khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nói: "Về sau em sống cùng anh hai, nếu muốn tiếp tục công việc diễn xuất thì anh sẽ đầu tư bên nước ngoài cho em."
Bạch Tĩnh Toàn không biết có nghe hay không, trong đầu của cô ta có chút mờ mịt, cũng có chút luống cuống.
Anh em bọn họ nương tựa nhau, Bạch gia suy tàn, che mẹ họ lần lượt qua đời. Bạch Tĩnh Niên huynh trưởng như cha, dù cho cô em gái này gây ra chuyện thương thiên hại lý thì anh ta cũng phải đưa tay chống đỡ. Lần này Cố Thừa Minh đáp ứng bỏ qua, Bạch Tĩnh Niên mặc dù trên miệng nói tạm thời không để em gái về nước, nhưng chỉ cần đem Bạch Tĩnh Toàn ra nước ngoài, mãi mãi anh ta cũng sẽ không để cho cô ta trở về.