Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 12: Tình yêu chỉ là chờ đợi



Hai ngày nữa anh không cần tới đây.”

Dịch Hồi nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Vì sao? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải…” Tạ Xuân Hồng không thể để anh hiểu sai ý cô, hạ quyết tâm tàn nhẫn mở miệng, “Chúng ta đều đã đạt được ý muốn, dây dưa thật bất tiện.”

Ánh mắt Dịch Hồi đang nhìn cô đột nhiên có rút lại rất nhanh, thẳm sâu trong đôi mắt đen láy bỗng nhiên xuất hiện hai đốm lửa nhỏ, rồi sau đó nhanh chóng lan tràn thanh hai đám lửa hừng hực cháy.

Dịch Hồi cầm chặt nắm cửa đến tay nổi gân xanh, khuôn miệng mở rộng nhưng tuyệt nhiên không phát ra được tiếng nào.

Tạ Xuân Hồng không chút sợ hãi đối diện với anh, cố gắng hết sức duy trì nét mặt lạnh nhạt, trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Dịch Hồi chậm rãi thở ra một hơi, hít sâu vào một hơi, sau đó khó khăn hỏi: “Em nghĩ … Cho rằng như vậy?

Tạ Xuân Hồng trầm mặc không nói nhìn anh, trong ánh mắt xuất hiện một sự thản nhiên cùng áy náy.

“Em thật sự nghĩ rằng, anh đến đây chỉ là vì cùng em … Tạ, Xuân, Hồng, em rốt cuộc xem anh là cái gì?” Âm thanh của Dịch Hồi không cao, từng chữ từng chữ một phát ra thậm chậm, Xuân Hồng nghe ra trong giọng nói đó nặng nề áp lực cùng sự ẩn nhẫn, “Đàn ông khi đến với phụ nữ đều là ngựa đực sao?”

Ánh mắt vốn đen bởi vì lửa giận mà càng thêm lóe sáng, Dịch Hồi cố gắng kiếm chế những lời trách móc đang muốn thốt ra, đôi môi mỏng mím thật chặc, không nói được lời nào nhìn chằm chằm Tạ Xuân Hồng.

Xuân Hồng trong lòng căng thẳng, mi mắt rủ xuống: “Rất xin lỗi …”

“Ầm ----- “

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, Dịch Hồi vì phẫn nộ mà đấm vào cánh cửa phòng, dùng lực quá mạnh nên làm vỡ vài thớ gỗ, dằm đâm thắng vào lòng bàn tay Dịch Hồi

“Anh …”

Tạ Xuân Hồng há hốc miệng không biết nên làm gì, Dịch Hồi từ trước tới nay ở trước mặt người khác thường tỏ ra ngạo mạn cứng rắn, còn đối với cô đều là rất ôn hòa, luôn luôn dịu dàng bao dung làm cho cô chút nữ quên rằng còn có một con người trong Dịch Hồi, hắc bạch lưỡng đạo gì đều xài được, Dịch tiểu tướng quân cũng là người đã nói là phải làm!

Dịch Hồi không hề để ý đến bàn tay đang chảy máu thành từng giọt, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Tạ Xuân Hồng đang giương mắt hoảng sợ nói: “Anh còn có việc đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt, bằng không đến thời ký sinh lý lại đau đến chết đi sống lại.”

Nói xong không đợi Tạ Xuân Hồng phản ứng liền bước chân khỏi cửa đi ra ngoài.

Trong phòng vắng vẻ chỉ còn một mình Tạ Xuân Hồng, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy sáng sớm hôm nay không khí trở nên lạnh lẽo khác thường.

Tạ Xuân Hồng thở dài, cô với Dịch Hồi coi như đã xong? Người đàn ông kiêu ngạo như anh, làm sao chịu được khi cô cứ liên tục gây chuyện?

Xuân Hồng mặc quần áo tử tế, cầm cái chổi bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ chỗ vụn gỗ trên sàn nhà, tò mò đưa tay sờ vào chỗ vỡ trên cửa, không khỏi cảm thán lực đấm mạnh bạo của Dịch Hồi.

Bỗng nhiên nghe thấy đập cửa, Tạ Xuân Hồng tưởng Dịch Hồi quay lại, cô do dự mở cửa, thấy là một người xa lạ mới yên lòng.

“Xin chào, xin hỏi cô là cô Tạ?”

“Vâng.”

“Đây là bữa sáng của cô!”

Tạ Xuân Hồng ngẩn người: “Tôi không gọi….”

Bỗng dưng nhớ tới, cô thường nằm nướng trên giường, cho nên Dịch Hồi đều là người nấu bữa sáng, nói như vậy phần ăn sáng mua ở ngoài cũng là do anh gọi đến.

Tạ Xuân Hồng thanh toán tiền, trong hộp cơm đều là những thức ăn cô thích, trong lòng có chút tiếc nuối và mất mát.

Một người đàn ông mạnh mẽ như thế, tự nhiên ở trong cơn giận như vậy mà vẫn không quên chuẩn bị bữa sáng cho cô, nói không cảm động là gạt người, nhưng cảm động không thể trở thành tình yêu được.

Ở cùng với Dịch Hồi hơn hai tháng qua, Tạ Xuân Hồng cảm nhận được sự sủng ái từ trước tới nay chưa từng có, cô từ nhỏ vốn không có được tình yêu của ba, mẹ cũng không thân mật với cô, hoàn toàn chưa từng được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên đối với một người đàn ông như vậy, cô không có khả năng chống cự lại sự rung động, nhưng chỉ là một chút rung động mà thôi.

Nhiều năm như vậy tình cảm đã sớm phát triển thành cây đại thụ cao ngút tầng mây, những rắc rối khó tháo gỡ cứ chiếm giữ trong tim, cô làm sao có thể nhổ triệt để cả gốc rễ, để cùng người đàn ông khác bay nhảy khắp nơi?

Huống chi … cô chưa từng nghĩ tới việc chặt bỏ cây đại thụ này.

Sự tức giận của Dịch Hồi quả nhiên không hề nhẹ, đã vài ngày rồi vẫn chưa đến tìm cô, trong công ty nhìn thấy cũng lạnh lùng, bộ dáng chỉ tập trung giải quyết việc chung.

Bất quá ai cũng cảm nhận được tâm trạng của Dịch Tổng đang rất xấu, thậm chí Dan là người thân cận nhất cũng bị anh làm cho bẽ mặt trước mọi người trong hội nghị thương mại.

Dan ủy khuất chạy đến kể khổ với Xuân Hồng, anh chưa nói được vài câu liền bị cô gạt qua đề tài khác.

Tạ Xuân Hồng cùng với vị cấp trên này cũng thường đùa vui với nhau, cho nên không sợ anh, cô tốt xấu gì cũng học văn học nhiều năm như vậy, sao có thể chịu thua tên giặc tây này bởi vài ba câu nói, vòng vòng một hồi liền tìm cách đổi đề tài

Tạ Xuân Hồng không biết có phải mình đã tạo nghiệt nên không thể sống tốt, hay là nên nói miệng Dịch Hồi chính là miệng quạ.

Quả nhiên ký lý của cô đâu đến chết đi sống lại.

Cô bình thường nghỉ ngơi không đúng giờ giấc, ăn uống cũng không chú ý, hàng tháng đến những ngày sinh lý là giống như trải qua một cơn bệnh nặng.

Buổi sáng tự nhiên không thể đứng dậy đi làm, đành gọi điện thoại xin nghỉ ốm. Cô khát đến không chịu nổi nên bò xuống giường, không nghĩ ngợi gì vừa uống ly nước ấm lại không thể khống chế mà ói ra hết.

Trong bụng vốn trống rỗng không có gì, chỉ có thể phun ra chút nước, Xuân Hồng thống khổ ngồi ghé vào bồn cầu, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Mê man không biết đã ngủ được bao lâu, lại bị một trận đập cửa dồn dập đánh thức.

Tạ Xuân Hồng không có ý định mở cửa, nhưng người gõ cửa đặc biệt kiên nhẫn, nhận định rằng phòng nhà nhất định có người. Cô không khỏi rên rỉ một tiếng, thống khổ đứng lên không mặc cả quần áo, run rẩy mở cửa ra, Dịch Hồi mang theo ngọn gió mùa đông lạnh lẽo bước vào phòng, làm cho cô bất giác sợ run cả người.

Người đàn ông đó vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị khó chịu nhíu mày nhìn cô đang ôm lấy cơ thể đúng lui vào góc, khuôn mắt nhỏ nhắn tái nhợt, trong ánh mắt chợt thoáng qua một chút thương xót luyến tiếc.

“Sao anh lại tới đây?” Xuân Hồng đóng cửa lại, lập tức chui vào trong chăn.

Dịch Hồi không trả lời, cứng rắn hỏi: “Lạnh như vậy, sao không mở điều hòa?”

“Có mở, nhưng chắc do điều hòa của chủ nhà để lại, kiểu cũ, giống như hỏng rồi …”

Phòng trọ này được Xuân Hồng thuê lúc đang gặp phải gánh nặng về kinh tế, bây giờ khá hơn nhưng vẫn còn đang trong thời gian hợp đồng nên gặp không ít trở ngại.

Dịch Hồi không nói gì thêm, trực tiếp đi vào bếp, nấu một ấm nước, sau đó bưng một chén tiến lại đưa cho Xuân Hồng. Sau đó từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp mở đưa cho cô.

“Em vừa xin nghỉ anh đã khẳng định em không chuẩn bị thuốc giảm đau, uống đi rồi nghỉ ngơi cho tốt.”

Tạ Xuân Hồng yên lặng cầm việc thuốc, nước ấm bốc hơi làm mờ cả mắt, trong người đang lúc không thoải mái thường là thời điểm yếu đuối nhất, chỉ cần người khác an ủi vài câu là có thể cảm động đến tận đáy lòng.

Ly nước ấm vừa nuốt xuống, Xuân Hồng lập tức cảm thấy hơi ấm tỏa ra khắp cơ thể, không khỏi thở dài khoan khoái.

Thuốc uống vào rồi nhưng không phải lập tức có tác dụng nên cơ thể tạm thời vẫn mệt mỏi, nhưng Dịch Hồi không hề có ý định đi, cầm cuốn tạp chí ngồi bên cạnh giường.

Tạ Xuân Hồng ngáp một cái: “Anh hôm nay không đến công ty sao?”

Dịch Hồi không ngẩn đầu, lật tờ báo rồi trả lời: “Không đi”

Được rồi, dù sao cũng là công ty của anh, anh có đi hay không cũng vậy thôi.

Tạ Xuân Hồng không để ý đến anh, thật sự chống đỡ không nổi nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy phần giường bên cạnh trũng xuống, một cánh tay choàng qua, khuôn ngực cứng rắn kia mang lại cảm giác cực kỳ an tâm, Xuân Hồng muốn thấy lại cảm giác quen thuộc đó, nên cũng không giãy dụa, để anh tùy ý từ phía sau lưng đem cơ thể cô ôm vào trong lòng.

Dịch Hồi đưa bàn tay chậm rãi lần xuống phía dưới, Xuân Hồng bỗng dưng giật mình, gắt gao chặn bàn tay anh lại.

“Anh…”

“Đừng nhúc nhíc!” Dịch Hồi nhẹ giọng trấn an bên tai cô: “Anh sẽ không làm xằng bậy.”

Nói xong liền tránh tay cô ra tiếp tục di chuyển, sau đó dừng lại ở bụng nhẹ nhàng xoa bóp, độ mạnh yếu vừa phải, lòng bàn tay ấm ấp xuyên qua lớp vải mỏng manh đem lại cảm giác rối rắm, cơn đau đớn lạnh lẽo như băng từng chút một lùi dần đi.

Tạ Xuân Hồng thả lỏng, xoay người tựa đầu vào ngực anh, cơ thể nóng rực của Dịch Hồi là thứ an ủi tốt nhất trong cái rét giá lạnh của mùa đông.

Cuối cùng sau một giấc ngủ ổn định, Tạ Xuân Hồng tỉnh lại liền cảm thấy trong bụng đang sôi lên vì đói, nét mặt Dịch Hồi rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười, chuẩn bị rời giường đi làm bữa sáng cho cô.

Tạ Xuân Hồng kéo anh lại, trên mặt có vẻ áy náy nói: “Anh đừng đi, để em chuẩn bị cơm cho.”

Dịch Hồi bọc cô vào trong chăn, thuận tay vỗ vỗ vào cô: “Vẫn là anh nên đi chuẩn bị, trong khoảng thời gian này tốt nhất là không nên dính vào nước lạnh, chờ em khỏe lại rồi thì làm cho anh ăn!”

Tạ Xuân Hồng làm sao còn ngủ được nữa? Khoác thêm cái áo khoác thật dày ngồi trong phòng khách thờ ơ nhìn vào TV, âm thanh lách cách trong bếp do Dịch Hồi tạo ra lúc này nghe rất ấm áp.

Như vậy được tính là cuộc sống hòa thuận sao?

Xuân Hồng nhìn bóng lưng Dịch Hồi đến ngẩn cả người, nếu cứ hòa thuận như vậy, thì trước khi không phải là do cô đã uổng phí tâm tư sao? Chẳng lẽ lại muốn tiếp tục dây dưa?

Có một số việc, một khi đã trở thành thói quen, từ bỏ sẽ là rất khó, giống như vòng tay Dịch Hồi rất ấm áp, mang lại cho cô một cảm giác an toàn rất lớn, thế cho nên cô từ đầu đến cuối rất lưu luyến, không đành lòng dứt bỏ.

Tạ Xuân Hồng mới biết nếu Dịch Hồi ra đi, bản thân cô cũng không phải là chỉ có một chút tiếc nuối không mà thôi. Ấm áp đối với cô là một thứ gì đó rất xa xỉ, trái tim cô đơn trống rỗng lâu như vậy, rốt cục giống như không hề thấy mặt trời nên chỉ cảm nhận được giá lạnh và đau đớn.

Hóa ra cô đúng là người ích kỷ, biết rõ ràng bản thân mình không thể đáp lại tình cảm của Dịch Hồi, lại cho anh hy vọng hão huyền mờ mịt.

Chờ đợi là nguồn gốc của tất cả các nỗi đau.

Tốt nhất nếu không là bạn, thì không thể nợ nần lẫn nhau.

Nhưng làm cô lại ngầm đồng ý để anh làm bạn, chôn xuống mọi nguồn gốc đau lòng trong tương lai.

“Làm sao vây, xem anh làm món gì này?”

Tạ Xuân Hồng giật mình, mất tự nhiên vuốt vuốt tóc: “Không có gì, làm cơm ngon lắm?”

“Uầy, có thể nói vậy!”

Tạ Xuân Hồng yên lặng đi đến ngồi vào bàn ăn, nhớ tới vấn đề mới suy nghĩ vừa rồi, rốt cục vẫn không nhịn được nói: “Dịch Hồi, rất xin lỗi!”

Dịch Hồi ngẩn người, lập tức cười dịu dàng nói: “Không có gì, anh biết em khi ngủ dậy tính tình rất nghiêm trọng, những lời này anh cho là em nói nhảm.”

Áy náy trong lòng Tạ Xuân Hồng càng nặng thêm: “Dịch Hồi, anh đừng tốt với em như vậy, không đáng!”

Dịch Hồi trầm mặc trong chốc lát, nhìn cô với ánh mắt vô cùng kiên định, lộ ra uy thế khiến người ta kinh ngạc.

“Có đáng hay không phải thử qua một chút mới biết được, anh nghĩ đối tốt với em là chuyện của anh, em chỉ cần nhận lấy là được.”

“Nhưng mà …”

“Không có nhưng mà gì hết!” Dịch Hồi đánh gãy lời cô, giọng nói trầm ấm ôn hòa: “Xuân Hồng, anh không biết vì sao em không muốn buông những thứ trong lòng, nhưng nếu anh đã cố gắng lâu như vậy, sẽ không dễ dàng từ bỏ, em không cần phải cự tuyệt nữa được không? Ít nhất hãy thử một chút, anh cũng không quá kém cỏi, hơn nữa… Em cũng không phải không có chút cảm giác gì với anh.”

Tạ Xuân Hồng cúi đầu thời dài, có lẽ có một số người, số mệnh sinh ra là phải chịu thiệt thòi.

“Ăn cơm đi, anh đói bụng!”

Dịch Hồi không thấy cô tỏ thái độ gì, trong lòng có chút do dự, định tiếp tục hỏi tới, nhưng lại sợ ép cô quá lại thành ra chữa tốt thành xấu, đành phải bất đắc dĩ đi chuẩn bị bát đũa.

Ít nhất là cô cũng không có cự tuyệt không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.