Tạ Xuân Hồng căm phẫn, trừng mắt nhìn anh nửa ngày không nói, đột nhiên trong mắt ánh lên tia nhìn quỷ quái, thản nhiên cười.
Dịch Hồi nghĩ rằng cô bị choáng váng, vừa định quay sang an ủi cô vài câu, chỉ thấy Tạ Xuân Hồng vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nâng lên đến quãng tám. (quãng tám tương đương nốt La)
“Anh nói cái gì? Như thế mà còn bảo không tốt ư?”
Dịch Hồi nhìn nàng khó hiểu.
Tạ Xuân Hồng trưng ra vẻ mặt thân thiết tiếp tục nói lớn: “Em không phải đã giúp em mua rồi sao? Bệnh trĩ, chẳng phải là điều trị trong thời gian dài sao?”
Tạ Xuân Hồng cố ý nói to từ “Bệnh trĩ”, sau đó lại đau lòng thì thầm: “Anh không thể ngồi yên trong hai ngày sao? Chờ vết thương lành lại sẽ tốt thôi? Bạn trai như anh cũng thật là, anh không nghĩ em rất đau lòng vì anh sao?”
Khuôn mặt Dịch Hồi đen lại hoàn toàn, chung quanh mọi ánh mắt tò mò đều bị anh hung hăng trừng mắt phải quay đi.
Tạ Xuân Hồng thầm hoan hỉ trong lòng, dương dương tự đắc nhìn anh.
Dịch Hồi tức giận đến tím mặt, nhưng khi thấy bộ dạng giảo hoạt của Tạ Xuân Hồng giống tiểu hồ ly, ánh mắt xinh đẹp đang dương oai diễu võ nhìn anh, không biết nên khóc hay nên cười bèn đứng lên.
Dịch Hồi đứng lên một tay xách hành lý, một tay kéo cô: “Đã bắt đầu soát vé, đi thôi!”
Tạ Xuân Hồng cười trộm sau lưng anh, dùng âm thanh không lớn không nhỏ tiếp tục nói: “Ai da, đừng ngượng ngùng mà, thích đàn ông cũng không có gì lạ hết, xã hội bây giờ đã rất cởi mở rồi …”
Dịch Hồi căn bản là không để ý đến cô, lôi kéo cô đi xuyên qua dòng người, một mạch dẫn cô đưa lên tàu lửa.
“Trên đường chú ý an toàn, về đến nhà thì gọi điện cho anh.”
Tạ Xuân Hồng cười hì hì nhìn anh loay hoay sửa soạn lại hành lý cho cô, cố tình nói ý vị sâu xa: “Đã biết phụ nữ là thế nào chưa?”
Dịch Hồi chợt tiến lên một chút, chậm rãi đứng lên quay sang nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, trong mắt như phát ra ánh sáng xanh lơ.
Đối với loại ánh mắt như vậy Tạ Xuân Hồng đã quá quen thuộc, cảm thấy kinh động, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Dịch Hồi phong kín tại chỗ, hung hăng hôn lên môi.
Toa xe đang rất ồn ào bỗng nhiên bị sự yên lặng kỳ quái bao trùm, Xuân Hồng mặt đỏ như gấc, dồn hết lực vào hai tay đẩy anh ra xa.
Dịch Hồi đang giở trò, bị cô đẩy ra liền liều mạng mút mạnh, sức hút mãnh liệt tạo thành một tiếng “Chụt” vang dội, trong không khí đột ngột tĩnh lặng của toa càng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Lỗ tai Tạ Xuân Hồng đều đã máu dồn lên thiêu cháy, cặp môi đỏ ướt át đẹp mê người đang mím chặt, cặp mắt ngân ngấn nước tức giận trừng trừng nhìn anh, làm anh càng thêm đắc ý kinh người.
Dịch Hồi quét mắt nhìn mọi người đang hóa đá, cúi đầu mập mờ nói: “Sáng nay em cũng mệt rồi, ngủ một giấc cho tốt, thức dậy là về đến nhà.”
Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cười cực kỳ rạng rỡ rời đi.
Tạ Xuân Hồng trong lòng oán hận mắng anh ta, cả đoạn đường về nhà cô đừng mong nghĩ đến chữ ‘Tỉnh”, cô không có được da mặt thật dày để đối diện với biểu hiện khuôn mặt đa dạng của mọi người trong toa tàu, chỉ còn cách dựa vào cửa kính của toa tàu nhất quyết phải “Ngủ” đi.
Nhưng không biết hành động của cô như vậy, lại làm cho mọi người chung quanh thêm suy đoán từ việc này đến việc khác… Rốt cuộc là cô bị mệt đến thế nào?
Tạ Xuân Hồng đến nơi vào lúc trời chạng vạng tối, may mắn bắt được chuyến xe buýt số một cuối cùng đi về phía nam cây cầu của thị trấn.
Về nhà vào đúng lúc không có ai ở nhà, chắc mẹ lại đến các lớp học ban đêm. Tạ Xuân Hồng buông hành lý xuống, nhân tiện uống mấy ngụm nước, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Kỳ thật, trong căn nhà này chẳng có gì để thu dọn. Mẹ cô, Tạ Vân, là một người cực kỳ thích sạch sẽ, phòng lại không lớn, đồ đạc không nhiều, lại bày biện gọn gàng ngăn nắp, mặt bàn, cửa sổ đều không có một hạt bụi.
Không bao lâu sau Tạ Vân đã trở về, thấy Tạ Xuân Hồng chỉ cười nhẹ, hỏi: “Đã trở về?”
Tạ Xuân Hồng sớm đã quen với cách nói chuyện lạnh nhạt đó, gật gật đầu hỏi: “Mẹ có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?”
“Ừ, Mẹ đi nấu chút gì ăn, con nghỉ ngơi đi.”
Bộ dạng của hai mẹ con cực kỳ giống nhau, đều rất xinh đẹp, chẳng qua khuôn mặt Tạ Vân trải qua bao nhiêu năm tháng thăng trầm đã trở nên nhu hòa kín đáo hơn, ánh mắt cũng không mê hoặc và linh hoạt như của Xuân Hồng, ngược lại ánh mắt giống như có làn nước thờ ơ lạnh nhạt.
Hai người im lặng ăn khuya, Tạ Xuân Hồng đi rửa chén, Tạ Vân đem sách ra đọc dưới ánh đèn.
Xuân Hồng mỗi lần về thị trấn N đều mang theo rất nhiều đặc sản, nhưng không giống các cô gái khác đem hạnh phúc đặt trên những món quà đó. Cô cũng không có hy vọng Tạ Vân sẽ khen ngợi, mặc dù khi cô phạm sai lầm, Tạ Vân cũng ít khi nào dạy bảo cô, chỉ biết thật yên lặng nói cho cô biết cái gì là sai trái. Kỳ thật, Xuân Hồng lại hi vọng mẹ cô có thể giống như bao bà mẹ bình thường khác là đánh mắng con mình.
Tạ Xuân Hồng trong lòng ảo não thở dài, sắc mặt không đổi cười đáp: “Vâng, mẹ cũng đi nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Ngày hôm sau Tạ Xuân Hồng thức dậy sớm, Tạ Vân đã dậy trước làm xong điểm tâm.
Lúc còn rất nhỏ, Tạ Vân cũng vì công việc bận rộn mà không có thời gian chăm sóc cô, vì thế cô đã hình thành cho mình thói quen dậy sớm tự làm điểm tâm, tuy rằng cô không thích ăn sáng sớm như vậy, nhưng vì vừa đến nhà vẫn là không tự chủ được mà dậy sớm.
Tạ Xuân Hồng cắn đầu đũa nói: “Mẹ, bằng không để con giúp người lên lớp, mẹ có thể nghỉ ngơi vài ngày, dù sao kỳ thi cuối kỳ cũng đã qua bài vở cũng không còn bao nhiêu.”
Tạ Vân ngẩng đầu nhìn cô, giống như có gì đó lo lắng, sau đó lắc đầu nói: “Không cần, con cũng vừa được nghỉ, ở lại nhà nghỉ ngơi nhiều hơn đi.”
“Không sao đâu, con đi cũng được mà.”
Tạ Vân nghĩ ngợi nói: “Như vậy đi, buổi tối con giúp mẹ xem bài vở lớp tự học, ban ngày mẹ vẫn phải dạy.”
Tạ Xuân Hồng cao hứng gật đầu.
“Mẹ ăn xong rồi, đi đây.”
Tạ Vân đi rồi, Xuân Hồng cũng vội vàng ăn cơm, thật sự khi không có việc gì làm mới nhớ ra là chưa gọi điện thoại cho Dịch Hồi, cô sợ ồn ào ảnh hưởng đến mẹ nghỉ ngơi nên vừa về đến nhà đã tắt điện thoại, Dịch Hồi chắc chắn đang rất nóng lòng.
Tạ Xuân Hồng vội vàng khởi động điện thoại, nhạc hiệu khởi động vừa dứt, cô nhanh chóng gọi điện cho Dịch Hồi, vừa đổ hồi chuông đầu tiên bên kia đã nhấc máy.
“Ui….”
Dịch Hồi vừa về đến nhà thì có điện thoại của Xuân Hồng gọi đến, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó mệt mỏi nói: “Tổ tông, em có biết là anh lo muốn chết không?”
Tạ Xuân Hồi hối lỗi nói: “Rất xin lỗi, em quên, vừa về nhà là khóa điện thoại.”
Dịch Hồi thở dài: “Anh còn tưởng em giận anh cho nên có tình tắt máy không nhận điện thoại của anh.”
Tạ Xuân Hồng nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao em lại giận anh?”
Dịch Hồi ngẩn người nói: “Không, không, là anh suy nghĩ nhiều rồi!”
Tạ Xuân Hồng lúc này mới nhớ “chuyện tốt” anh làm trên tàu lửa, cười lạnh một tiếng nói: “Anh nghĩ đến thật chính xác, em bây giờ vẫn chưa nguôi giận đâu!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Dịch Hồi nhìn cái điện thoại cười khổ hai tiếng.
Tạ Xuân Hồng ở nhà thật nhàn nhãn, mỗi ngày nấu cơm, buổi tối giúp Tạ Vân mang sách đến lớp tự học, thật giống như ẩn cư trong núi không biết ngày dài tháng rộng.
Dịch Hồi vẫn thường gọi điện cho cô, Tạ Xuân Hồng ngại làm phiền anh, luôn tùy tiện nói vài câu chiếu lệ rồi cúp máy.
Cái chính là cô vẫn chưa gặp được Đường Sơ.
Tạ Xuân Hồng làm bộ lơ đãng hỏi Tạ Vân, sao vào trường học mà không thấy Đường Sơ, Tạ Vân nói anh ấy chỉ dạy học vào ban ngày, bình thường buổi tối không đến. Xuân Hồng biết dáng vẻ lạnh lùng thản nhiên của mẹ, biết rằng từ trước đến giờ bà lười quan tâm đến chuyện của người khác, nên cũng không hỏi nhiều.
Cây cầu Nam của thị trấn nằm ở phía Nam, nằm trên con sông xinh đẹp, nhưng cũng rất xa xôi. Thôn rất nhỏ, đi nửa ngày có thể dạo hết một vòng quanh thôn, nơi này người dân chất phát, quả thật là nơi tu dưỡng tốt.
Chiều hôm đó, Tạ Xuân Hồng mới vừa ngủ trưa dậy, liền phát hiện ra đợt tuyết đầu tiên bắt đầu rơi lả tả khắp nơi.
Đang thưởng thức cảnh sắc tuyệt đẹp khó gặp được, thì điện thoại reo vang.
Không cần đoán cũng biết người đang gọi nhất định là Dịch Hồi, cùng lắm là tâm trạng bây giờ của cô đang rất tốt, ngay tiếp theo cô trả lời điện thoại bằng một tiếng “Ui”
Dịch Hồi tự nhiên đoán ra được tâm tình của cô, cười hỏi: “Hôm nay em thật cao hứng?”
“Vâng, cũng không tệ lắm.” Tạ Xuân Hồng vẫn đứng bên cửa sổ như cũ, “Anh biết không, chỗ của em rất ít khi có tuyết rơi, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ nhìn thấy, thật bất ngờ hiện tại tuyết đang rơi.”
Dịch Hồi cười khẽ một tiếng, lặp tức dõng dạt tuyên bố: “Hiện tượng khó gặp như vậy, tất nhiên là vì anh đến nên tuyết mới rơi.”
Tạ Xuân Hồng sửng sốt, không thể tin được hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Dịch Hồi sung sướng cười rộ lên: “Anh nói, bởi vì anh đến, cho nên nơi này cố ý làm tuyết rơi để hoan nghênh anh.”
Tạ Xuân Hồng lúc này mới hiểu ra Dịch Hồi tự nhiên không nói không rằng đã chạy đến đây.
“Anh đang ở đâu?”
Dịch Hồi miêu tả nơi mình đang đứng, cách nhà Xuân Hồng không xa.
“Anh đứng ở đó đừng nhúc nhích, em lập tức tới ngay.”
Lúc đó là thời điểm hoàng hôn mờ nhạt, bông tuyết tuôn rơi bay lượn trong không trung, một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác ba-đờ-xuy dài đang đứng bên chân cầu cũ kỹ chờ cô, dáng người cao ngất, khiến cho người ta cảm giác đây là cuộc hẹn họ trong ánh hoàng hôn trước đây.
Tạ Xuân Hồng cũng có cảm giác như thế, giống như cùng nhau xuyên qua mấy trăm năm, đứng đây chờ nhau chỉ vì một lời hẹn ước dưới ánh trăng.
Dịch Hồi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức sáng ngời lên, hé môi cười cực ký sáng lạn.
“Anh sao chạy đến đây?”
Tạ Xuân Hồng nhanh chóng thu hồi cảm giác kỳ lạ đang tràn ngập trong lòng, ôn hòa hỏi.
Dịch Hồi bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh từ xa chạy đây, thời tiết mùa đông lạnh chết đi được, em không chút an ủi nào thì thôi đi, làm gì mà tiếp đãi khách hung hăng như vậy?”
Tạ Xuân Hồng quay người đi, nói giọng khinh thường: “Ai mời mà anh tới? Nói nhảm ít thôi, đi theo em.”
Dịch Hồi phá lên cười đắc ý, tinh thần phấn chấn, mở rộng áo ba-đờ-xuy ôm trọn cô vào trong lòng phân trần: “Như vầy sẽ không lạnh.”
Bởi vì Tạ Vân luôn luôn ở lại trường Trung học giảng dạy, nên nhà trường phân cho bà một phòng tập thể để ở, chính là chỗ ở hiện tại của bà và Xuân Hồng, nhà kiểu cũ của công chức ngày xưa, lối đi rất tối, phòng ở rất nhỏ, Dịch Hồi đứng trong phòng khách có cảm giác rất bó tay bó chân.
“Làm gì thất thần vậy, ngồi đi!” Tạ Xuân Hồng bưng cho anh chén nước ấm để làm ấm người, “Đây là phòng được phân cho giáo viên lâu năm, tuổi của nó cũng rất nhiều rồi, anh đừng lấy làm lạ.”
Dịch Hồi lắc lắc đầu: “Không có, nơi này thật sự rất sạch sẽ.”
Tạ Xuân Hồng nhún vai: “Em lại thích tự nhiên thoải mái một chút, mẹ em lại thích sạch sẽ quá độ, những thứ này đều là dựa trên tiêu chuẩn của bà.”
“Mẹ đâu?” Dịch Hồi cực kỳ tự nhiên mở miệng hỏi.
Tạ Xuân Hồng tức giận trừng mắt liếc anh một cái: “Mẹ? Anh gọi thật rất tự nhiên đó, em cảnh cáo anh, ở trước mặt mẹ em không nên ăn nói hồ đồ như vậy, bà đi dạy rồi, cũng sắp trở về.”
Tạ Vân trở về nhà liền thấy trong nhà có người đàn ông tuấn tú tướng mạo cường tráng, hơi có chút ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sắc mặt lạnh nhạt hỏi Xuân Hồng: “Bạn của con à?”
Tạ Xuân Hồng gật gật đầu: “Đây là Dịch Hồi ạ”
Dịch Hồi lập tức trở nên hiền lành cực độ chào hỏi: “Chào dì.”
Tạ Vân giữ Dịch Hồi ở lại dùng cơm, Dịch Hồi cũng không từ chối, biển hiện của Tạ Vân vẫn giữ vẻ thản nhiên, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình, làm cho Dịch Hồi có chút không chắc chắn về thái độ của bà. Dịch Hồi rất nhanh chóng phát hiện trong căn nhà này không có chút dấu vết nào của đàn ông, nhưng thông mình cái gì cũng không hỏi.
Sauk hi ăn xong Dịch Hồi chủ động yêu cầu dọn dẹp bát đũa, Tạ Vân lúc này mới có thời gian cùng con gái hỏi chuyện.
“Chính là người này.”
Tạ Xuân Hồng có chút ngượng ngùng, vén vội mớ tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, cúi đầu nói: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ.”
Tạ Vân vỗ vỗ cô: “Nhìn ra được nó rất có tâm ý, con tự quyết định là được rồi.”
Thấy thời gian càng lúc càng trễ, Dịch Hồi đứng lên chào: “Thật sự cám ơn dì đã mời cơm, con nghĩ con nên đi, bằng không càng về khuya tuyết càng rơi nhiều, khó tìm khách sạn.”
Tạ Vân nhíu mày nhìn ra ngoài cửa số: “Còn tìm được khách sạn sao?”
Dịch Hồi có vẻ hối lỗi nói: “Con đến hơi vội vàng, cho nên không chuẩn bị trước, con không quen thuộc với nơi này, như dì nói hình như ở đây có vẻ như không có khách sạn ạ?”
Tạ Xuân Hồng nghe anh hỏi như vậy biết là sẽ có điều không tốt.