Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 25: Em không được rời khỏi thế giới của anh



Tạ Xuân Hồng ngả đầu ra gối liền ngủ say, nằm trên giường không nhúc nhích. Nhưng đó là một giất ngủ không yên ổn, rõ ràng là đầu đau muốn nứt ra, toàn thân mệt mỏi, lại cố tình không thể ngủ yên. Cứ mơ hết cảnh này đến cảnh khác, rồi lại giật mình tỉnh giấc, sau đó rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh lại thì trời đã tối đen, Tạ Xuân Hồng từ phòng ngủ đi ra, Tạ Vân vẫn ngồi nguyên tại vị trí ban đầu đọc sách.

“Đi rửa mặt đi, mẹ đi hâm nóng thức ăn, con ngồi chờ một chút.”

Tạ Xuân Hồng gật gật đầu, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, mới cảm thấy tinh thần thoải mái.

Nhịn đói từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa ăn được thứ gì ra hồn nên Xuân Hồng ăn bữa cơm này thấy rất thoải mái, rất no nê, sau khi ăn xong cô dọn dẹp bát đũa, nhìn lên đồng hồ đã thấy hơn mười giờ đêm.

“Mẹ nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Tạ Vân thờ ơ đáp một tiếng, khép sách lại hỏi: “Sức khỏe Tô Văn thế nào?”

Tạ Xuân Hồng thở dài nói: “Không tốt lắm, chị ấy gầy đi rất nhiều, bệnh tim bẩm sinh không khả quan lắm, không biết cụ thể thế nào. Chị ấy cũng không muốn đi khám bệnh, lần này con trở về là để khuyên nhủ chị ấy.”

Tạ Vân không nói thêm gì nữa, đi về phòng nghỉ ngơi.

Tạ Xuân Hồng đã ngủ đủ giấc, hiện tại chút xíu buồn ngủ cũng không có, ngây ngô cả nửa ngày mới chợt nhớ tới nên gọi cho điện cho Dịch Hồi.

Chuông reo thật lâu mới có người nghe, đầu dây bên kia quả thật có chút ầm ĩ, Xuân Hồng nhíu mày: “Trễ như vậy mà vẫn còn ở ngoài sao?”

Tiếng Dịch Hồi đều đều nghe không đoán được tâm tình,chỉ “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”

Xuân Hồng biết anh bận rộn, đoán chừng đang phải tiếp khách, cũng không để ý: “Em ngồi xe một đêm mệt chết đi được, cho nên đến thăm Tô Văn xong liền lập tức về nhà ngủ một giấc, vừa mới thức dậy ăn cơm, giờ không ngủ được nữa …”

Xuân Hồng do dự một chút rồi hỏi: “Anh … Sauk hi em đi, mọi người có nói gì không?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Dịch Hồi trầm mặc một hồi sau đó nhàn nhạt nói: “Yên tâm, người nhà anh rất hiểu chuyện, sẽ không có ý kiến gì đâu. Còn em? Tình hình bên kia như thế nào?”

Tạ Xuân Hồng vừa nghĩ đến bệnh tình của Tô Văn liền rầu rĩ nói: “Thật không tốt, bệnh Tô Văn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của em rất nhiều, đã như vậy chị ấy còn cố chấp, không tình nguyện đi chữa bệnh … Em sẽ hết sức khuyên chị ấy.”

Dịch Hồi không tự chủ được dịu dàng an ủi cô: “Đừng nóng vội, anh ở đây đã sắp xếp xong xuôi bác sĩ và phòng bệnh, em yên tâm, cô ấy nhất định sẽ nhận được sự điều trị tốt n hất.”

Xuân Hồng vốn đang lo lắng bị mấy câu nói trấn an của Dịch Hồi làm cho vô cùng yên tâm, khẽ mỉm cười nói: “Dịch Hồi, cám ơn anh.”

Dịch Hồi nhàn nhạt cười lên: “Ngốc ạ, nói cám ơn ta làm gì? Em ngủ đi, ngày mai còn phải bận rộn!”

Trong lòng Xuân Hồng có chút cảm động không được tự nhiên, chỉ đành nói hai tiếng “Ngủ ngon”, giống như đang muốn trốn tránh cái gì đó, vội vàng cúp điện thoại.

Lần này được Dịch Hồi xoa dịu đúng nỗi bất an, Xuân Hồng cảm giác ngủ rất ngon, ngủ một giấc không mộng mị cho đến khi trời sáng.

Theo thói quen cô rời giường liền chuẩn bị đi làm điểm tâm.

Lúc ăn cơm Xuân Hồng nói: “Mẹ, con chỉ ở lại nhà trong thời gian rất ngắn.”

Tạ Vân không để ý lắm gật đầu một cái: “Mẹ biết, con có chuyện bận rộn thì cứ đi, không cần nói với mẹ, lúc đi nhớ gọi điện cho mẹ là được.”

Tạ Xuân Hồng còn muốn nói thêm nhưng bị thái độ không mặn không lạt của Tạ Vân chặn ngang không thể nói.

Sau khi Tạ Vân đi khỏi, Xuân Hồng cũng ra cửa, lập tức đến nhà Đường Sơ.

Sắc mặt của Tô Văn càng thêm xấu đi, lúc nhìn thấy Xuân Hồng cũng miễn cưỡng cười nói.

Tạ Xuân Hồng còn chưa mở miệng, Tô Văn liền khoát tay ý bảo cô không cần phải nói.

“Xuân Hồng, chị đã bàn bạc với A Sơ rồi, hôm nay cùng em về thành phố N, chị sẽ phối hợp với bác sĩ chữa bệnh cho thật tốt.”

Tạ Xuân Hồng sửng sốt, sau đó vui mừng nhìn Đường Sơ.

Trong ánh mắt Đường Sơ vẻ u sầu đã tan đi rất nhiều, nhìn Xuân Hồng gật đầu cười noi: “Tối hôm qua Tô Văn đã đồng ý … Xuân Hồng, thật là cám ơn em!”

Tạ Xuân Hồng ngồi ở mép giường, cầm tay Tô Văn nói: “Chị Tô Văn, chị có suy nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn … Anh chị yên tâm, ở thành phố N đã chuẩn bị xong, chị nhất định sẽ nhận được sự điều trị tốt nhất!”

Hành lý cũng đã chuẩn bị xong từ tối qua, cho nên ba người rất nhanh đi ra cửa.

Thị trấn nhỏ nằm heo hút, căn bản cũng không có xe taxi, Đường Sơ không còn cách nào khác là dìu Tô Văn từng bước đến trạm xe.

Tạ Xuân Hồng kéo hành lý đi phía sau, nhìn bóng lưng bọn họ không khỏi cảm thấy chút chua xót trong lòng. Bọn họ yêu nhau nhiều như thế, tại sao lại nhiều đau khổ như vậy?

Nếu như Đường Sơ biết Tô Văn giấu giếm như vậy … Liệu có trách cô ấy hay không?

Vừa mới đi được một chút, thì thấy một chiếc xe màu xám bạc dừng lại bên cạnh họ.

Dịch Hồi đẩy cửa xe bước xuống, đại khái là lái xe đường dài suốt một đêm, trán có lấm tấm chút mồ hôi, cả người phát ra một loại quyến rũ hoang dã, làm cho nhịp tim Xuân Hồng bất chợt nhanh lên một nhịp, cảm thấy Dịch Hồi bây giờ có một sức hấp dẫn không thể diễn tả bằng lời.

Dịch Hồi khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, bởi vì giải quyết một số việc nên đến hơi trễ, nhưng vẫn bắt kịp được mọi người. Sức khỏe Tô Văn e rằng không thích hợp để đi xe lửa, bởi vì đoạn đường tương đối dài nên tôi cố ý lái xe đến đây, Tô Văn có thể nằm, sẽ tương đối thoải mái.”

Tô Văn dựa vào Đường Sơ, nhìn Dịch Hồi cảm kích cười cười: “Không phải giải thích gì, chúng tôi rất cám ơn anh!”

Vừa nói vừa nhìn về phía Xuân Hồng: “Tiểu Xuân Hồng tìm được người đàn ông tốt như thế này, mắt nhìn quả là không tệ.”

Tạ Xuân Hồng cười cười không nói, cùng Đường Sơ đỡ cô vào ngồi trong xe.

Xuân Hồng ngồi vào ghế phụ một cách tự nhiên, nghiêng mặt nhìn Dịch Hồi đang nghiêm túc lái xe nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua khi em gọi điện cho anh, anh đang lái xe sao?”

Dịch Hồi gật dầu một cái: “Lúc đó đang ở trạm thu phú, nên tương đối ồn ào.”

Xuân Hồng vừa nghe không khỏi có chút lo lắng nhìn anh, lái xe suốt một đêm không nghỉ ngơi, bây giờ còn có thể lái thêm một ngày nữa sao?

Dịch Hồi dường như nhìn thấy ý nghĩ của Xuân Hồng, đưa tay vuốt mặt cô cười nói: “Yên tâm đi, anh xuất thân từ quân ngũ, đeo đồ nặng đi bộ mấy ngày trời trong núi cũng không có vấn đề gì, lái xe như thế này chẳng là gì cả!”

Đường Sơ lấy từ trong túi xách ra một tấm mền mỏng đưa cho Tô Văn đắp, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ liền vội vàng nói: “Anh Dịch nếu mệt thì để tôi lái xe cho.”

Từ kính chiếu hậu Dịch Hồi quét mắt nhìn anh một cái, lạnh lùng trả lời: “Không cần, Tô Văn còn cần anh chăm sóc.”

Nói nhảm, dĩ nhiên là không thể nào, anh sao có thể để Xuân Hồng ngồi bên cạnh tình địch chứ?

Khi đến thành phố N thì trời đã tối, Dịch Hồi lái xe đưa bọn họ đến thẳng bệnh viện, bởi vì đã được sắp xếp trước đó, cho nên Tô Văn được trực tiếp đưa vào phòng bệnh.

Bệnh viện đã tan làm từ lâu, chỉ còn bác sĩ trực cấp cứu, cho nên bác sĩ và y tá chỉ làm chút kiểm tra đơn giản rồi rời đi. Xuân Hồng đi mua cơm tối, mấy người cùng nhau vội vã giải quyết bữa tối trong bệnh viện.

Dịch Hồi sắp xếp phòng bệnh cao cấp, bên cạnh giường bệnh của Tô Văn còn có một cái giường nhỏ để người chăm bệnh có thể nghỉ ngơi vào ban đêm, tất cả đều được an bày rất chu tất nên Xuân Hồng rất yên tâm cùng Dịch Hồi đi về.

Vừa về tới nhà, Tạ Xuân Hồng liền ngâm mình trong bồn tắm, vừa tắm vừa gọi điện cho Hà Giai Hỉ.

Điện thoại reo thật lâu mới có người nhấc máy, lại là một giọng nam trầm rất êm tai.

Tạ Xuân Hồng ngây ngẩn cả người, nhìn lại điện thoại xem có nhầm số không, mới nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi Hà Giai Hỉ có ở đó không?”

Bên kia ngừng một chút, mới khẽ cười nói: “Chờ chút.”

Trong chốc lát giọng nói của Hà Giai Hỉ truyền tới, Xuân Hồng nghe giọng của cô giống như đang tức giận.

“Xuân Hồng? Chuyện gì?”

“Giai Hỉ, Tô Văn đã vào bệnh viện, đúng như lời cậu nói, là bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng.”

Hà Giai Hỉ trong nháy mắt khôi phục lại giọng nói tỉnh táo như thường ngày: “Ngày mai mình sẽ khám một chút, tình nhình như thế nào mình sẽ lập tức nói cho cậu biết, không phải tất cả bệnh tim đều không trị được, cậu không cần phải lo lắng, mình…. Á á…..”

Tạ Xuân Hồng giật mình một cái thiếu chút nữa là rơi cả điện thoại vào nước: “Giai Hỉ? Sao thế?”

Hà Giai Hỉ tức giận mắng một tiếng: “Mạc Hạo Khanh anh muốn gì! Xuân Hồng … Cứ vậy đi, mình cúp máy!”

Tạ Xuân Hồng im lặng để điện thoại xuống, mặc quần áo đi ra ngoài.

Dịch Hồi không biết đi đâu rồi, Tạ Xuân Hồng cũng không đi tìm anh, ngó tới ngó lui rồi quay mình đi vào phòng ngủ, mới vừa đi tới mép giường đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ngã xuống giường.

Tạ Xuân Hồng kêu lên một tiếng, liều mạng muốn bò dậy lại bị người phía sau gắt gao ép tới. Hơi thở quen thuộc phà vào gáy, Xuân Hồng tức giận mắng: “Dịch Hồi anh muốn làm gì!”

(Ở đây đã được tỉnh lược xxxx chữ …..) -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.