Quả nhiên Dịch Hồi tràn trề hăng hái lái xe đưa Xuân Hồng ra bờ biển.
Vừa xuống xe đã nghe từng đợt sóng biển vỗ bờ truyền đến, xen lẫn với tiếng hải âu kêu to, không khí tươi mát của bờ biển làm cho Tạ Xuân Hồng không kìm được mà hít sâu mấy lần, theo sau Dịch Hồi đi về phía trước.
Đi không bao lâu đã nhìn thấy sóng biển từng đợt xô vào bờ cọ rửa dải cát biển vàng kim, ánh mặt trời rực rỡ nhưng không quá nóng, soi rọi xuống mặt biển tạo thành thứ ánh sáng lấp lánh đẹp mắt, phía xa ngoài khơi nước biển cùng màu mới mây trời tạo thành một đường liên kết xanh thẳm, làm cho tinh thần người ngắm cảnh trở nên vô cùng sảng khoái.
Dịch Hồi có một ngôi biệt thự ở đây, cửa sổ kiếng to sát đất đối diện với bờ biển, bên ngoài còn trồng mấy loại cây không biết tên cao lớn, làm cho Tạ Xuân Hồng vừa đến đã thích nơi này.
Tạ Xuân Hồng quan sát chung quanh căn phòng, vừa lải nhải cằn nhằn Dịch Hồi phung phí, vừa đến sô pha ngồi xuống như chủ nhà, sai bảo anh bưng trà rót nước.
Nghỉ ngơi một lát, Dịch Hồi đưa Xuân Hồng ra ngoài ăn tối, gọi toàn hải sản tươi ngon làm cho Xuân Hồng ăn uống vô cùng thỏa mãn, cho đến khi không tiêu hóa được nữa thiếu chút nữa ói ra ngoài.
Để điều hòa tiêu hóa, hai người dắt tay nhau chậm rãi đi dạo trên bờ cát, mặt trời như muốn rơi hẳn xuống mặt biển, phía chân trời chỉ còn sót lại ít ráng chiều màu hồng, không còn hơi nóng ban ngày oi bức, gió biển miên man thổi vào mang theo cả vị mằn mặn đặc trưng.
Đây là lần đầu tiên Tạ Xuân Hồng đến vùng biển, nên rất muốn đùa nghịch cùng sóng biển, cô dùng chân tạo vô số hình trên cát ẩm, một đợt sóng biển đánh tới ngay lập tức những hình hài trên cát biến mất không để lại dấu vết.
Hai người đang hưởng thụ sự bình yên hiếm có, đang vui vẻ chơi đùa, đột nhiên thấy có người đi về phía mình.
Người đó vóc dáng cao gầy, mang đôi kính mát thật to, che hết cả nửa khuôn mặt, thấy hai người đang nhìn mình, nhếch miệng cười một cái, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Tạ Xuân Hồng ngẩn người, không khỏi thầm mắng trong lòng, mặt trời đã lặn rồi còn đeo một cái kính mát to như vậy, cô ta đang cho là mình đang tránh đội chó săn sao!
Lý Lily mặt quần sọt ngắn, hai chân thon dài thẳng tắp xinh đẹp bước tới, rất nhanh đã đi tới trước mặt bọn họ, vô cùng tự nhiên lấy mắt kính xuống nhìn Dịch Hồi nở một nụ cười cực kỳ sáng lạn, hơi có chút hả hê chào hỏi: “Hây, thật đúng là trùng hợp, hai người cũng tới đây nghỉ ngơi à?”
Dịch Hồi lạnh lùng hỏi cô ta: “Sao em lại ở đây?”
Lý Lily mở lớn mắt nhìn, mặt tỏ ra vô tội nói: “Em đi du lịch.”
“Em theo dõi anh?” Sắc mặt Dịch Hồi càng trở nên khó coi, nghĩ đến tình tình bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích của Lý Lily mà không khỏi cảm thấy nhức đầu.
Trong mắt Lý Lily lóe lên tia sáng hả hê, trên mặt lại bày ra vẻ cực kỳ uất ức, mở to mắt bắt đầu giải thích: “Làm sao có thể như thế? Chỉ là đúng lúc em muốn thư giãn một chút, chợt nhớ đến nơi này mình còn có một căn nhà nên đã tới đây … À, em quên mất, năm đó chúng ta đi nghỉ cùng nhau, anh nói chỗ này không tệ, vì vậy em và anh cùng mua biệt thự ở đây, còn là gần sát nhau, để chúng ta có thể dễ dàng cùng nhau đi nghỉ …”
Mới vừa cảm thấy hết sức thích thú với gió biển bỗng chốc Tạ Xuân Hồng lại thấy gió rất lạnh, không khách sáo hắt hơi mấy cái liền, sau đó vuốt vuốt mũi áy náy cười nói: “Thật ngại quá, gió đêm hơi lạnh …”
Dịch Hồi vội vã ôm cô vào trong lòng, dịu dàng nói: “Nếu vậy chúng nên trở về nhé?”
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Lily cứng đờ, rồi rất nhanh vui vẻ ngâm nga đọc: “Sức khỏe Tạ Xuân Hồng không tốt à, tuy là thời bình nhưng vẫn nên rèn luyện nhiều, tránh bị gió thổi ngã …”
Loại lời nói quan tâm này tuy bề ngoài chẳng có gì, cùng lắm giọng nói của Lý Lily nhưng đang giễu cợt làm cho người nghe mất hứng.
Tạ Xuân Hồng ngượng ngùng cười cười, hết sức chân thành nói: “Cám ơn cô Lý, nhưng làm sao tôi có thể so sánh được với cô Lý, nghe Dịch Hồi nói cô Lý tài năng hơn người, tứ chi phát triển, sức mạnh vô biên, nhưng như thế lại làm cho rất nhiều đàn ông nghe qua đều hoảng sợ mà bỏ chạy … Không còn cách nào khác, trời sinh ra tôi vốn yếu đuối hơn cô Lý rất nhiều.”
Những lời này nếu dùng cho đàn ông giống như là khen ngợi, còn dùng với một cô gasi thì thật sự không dễ nghe chút nào.
Một câu nói đâm trúng điểm yếu của Lý Lily, Dịch Hồi cảm thấy ngọn lửa chiến tranh đang có khuynh hướng lan nhanh, quyết định thật nhanh ôm lấy Xuân Hồng nói: “Chúng ta về thôi, bị lạnh không tốt đâu.”
Tạ Xuân Hồng cười như không cười liếc anh một cái, gật đầu nói: “Được, nhưng mà vừa rồi chơi đùa có chút mệt mỏi, anh cõng em về đi!”
Dịch Hồi lúng túng nhìn Lý Lily, không thể làm gì khác ngồi chồm hỗm xuống cõng Tạ Xuân Hồng. Quả nhiên lòng dạ đàn bà thật sự rất nhỏ nhen!
Tạ Xuân Hồng thẹn thùng ôm cổ Dịch Hồi, nằm trên lưng anh nhìn sắc mặt rất khó coi của Lý Lily vẫy tau một cái: “Chắc cô Lý còn phải đi bộ để rèn luyện, chúng ta về trước thôi!”
Đợi đến khi Lý Lily đi khuất, vẻ mặt vui vẻ của Tạ Xuân Hồng lập tức biến mất, vùng vằng nhảy xuống khỏi lưng Dịch Hồi, sau đó đi một mạch về phía trước mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Dịch Hồi tự nhiên thấy chột dạ, cẩn thận đi theo sau lưng cô, Xuân Hồng hoàn toàn không thèm để ý đến anh, tự động đi vào phòng tắm.
Tạ Xuân Hồng tắm rất nhanh sau đó đi ra ngoài, băng ngang qua mặt Dịch Hồi đến mép giường, xem Dịch Hồi như không khí.
Xuân Hồng ngồi xếp chân trên giường, bắp đùi trắng nõn bóng loáng lộ ra từ vạt chiếc áo choàng tắm ngắn ngủn, bởi vì tư thế này rất có vấn đề, làm cho hai chân như ẩn như hiện, Xuân Hồng không để ý đến dáng vẻ của mình như thế nào, đưa tay lau tóc, chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình đưa lên đưa xuống, cổ áo lộ ra một mảng lớn, Xuân Hồng cúi đầu, làm cho phần trước ngực càng thêm lộ rõ, những giọt nước chưa kịp lau khô chậm rãi duyên dáng trượt xuống cổ, rồi lướt qua phần xương quai xanh quyến rũ trượt xuống ngực … Làm cho người nhìn tưởng tượng ra vô số cảnh.
(Nơi này được tỉnh lược xxx chữ …)
Ánh lửa trong mắt Dịch Hồi ngày càng tăng lên, không biết là lửa tình hay là lửa giận, gân xanh trên trán giật giật, sự giận dữ tràn ra cả khuôn mặt có chút hơi dữ tợn.
Không khí giữa hai người bế tắc trong chốc lát, Dịch Hồi tỉnh táo trước, ngay sau đó lại muốn liều mạng tiếp tục, nhưng bị Tạ Xuân Hồng không chút khách sáo đạp xuống giường.
Dịch Hồi té không hề nhẹ, buồn bực ngồi dưới đầu nhìn chằm chằm Xuân Hồng.
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng càng xấu đi, kéo chăn che cơ thể lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Còn không đi?”
Dịch Hồi bất đắc dĩ thở dài, mặc lại quần áo xuống lầu mở cừa,
Lý Lyli nhìn vẻ mặt như muốn giết người của anh sắc mặt không chút thay dổi, bưng một tô vằn thắn thân thiện hỏi: “Muốn ăn khuya không? Vằn thắn nấu gà, mùi rất thơm?”
Dịch Hồi nén lửa giận, tĩnh táo mở miệng: “Em vẫn không chịu để yên?”