Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 46: Không bỏ xuống được cũng không thể quên được



Tạ Xuân Hồng quả nhiên là đói đến thảm thương, uống liền một hơi hai bát canh, lại ăn thêm nhiều thức ăn nữa mới buông đũa xuống, lảo đảo quay trở lại phòng ngủ, cả tối hôm qua không ngủ được, bây giờ ăn no lại mệt rã rời, muốn ngủ bù một giấc cho đã.

Mới vừa nằm xuống một chút, Dịch Hồi đã vào theo, nằm xuống sát cô, lặng yên vươn tay ôm cô vào lòng, giống như nhiều đêm trước trong quá khứ, hai người khăng khí thân mật ngủ cùng một nơi, cơ thể vừa đúng rất phù hợp với nhau.

Yên lặng rất lâu, lâu đến nỗi Xuân Hồng gần như đã chìm vào giấc ngủ, mới nghe Dịch Hồi thở dài nói:

“Xuân Hồng?”

Tạ Xuân Hồng khẽ cử động cơ thể, ý bảo mình còn chưa ngủ.

Giọng nói Dịch Hồi toát ra vẻ mệt mỏi vô biên cùng thâm trầm bất đắc dĩ: “Xuân Hồng, anh không muốn cãi nhau với em, anh cũng không thể cùng em làm loạn, anh thể chịu nổi như vậy … Xuân Hồng, chỉ sợ đây là lần cuối cùng anh có thể tha thứ cho em.”

Cơn buồn ngủ của Xuân Hồng bất chợt tan hết, xoay người lại đối mặt với anh.Die nd da nl e q uu ydo n

Ánh mắt Dịch Hồi đen kịt không dò thấy đáy, giống như hồ nước sâu thẳm, Xuân Hồng không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

“Xuân Hồng, anh yêu em, thật sự rất yêu em … Nhưng mà tình cảm của anh không vĩ đại như em tưởng tượng, anh phát hiện ra anh không độ lượng vị tha, không có cách nào đứng yên một chỗ chờ em quay đầu … Xuân Hồng, em có bao giờ nghĩ, tình cảm dù có sâu đậm đến cỡ nào, thì khi trải qua những lần nghi kỵ, những lần cãi nhau cũng sẽ bị bào mòn theo tháng ngày hay không?”

Những lời này được Dịch Hồi nói ra bằng âm thanh trầm buồn, làm cho trái tim Tạ Xuân Hồng giống như đang đi tàu lượn, nảy lên nảy xuống mấy lần.

Chung sống với Dịch Hồi đã lâu như vậy, Xuân Hồng chưa từng nghi ngờ tấm lòng của anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được tiếng “Yêu” từ anh. Trong khoảnh khắc, trái tim cô dường như ngừng đập, giống như bức tường thành bấy lâu nay bao bọc lấy trái tim nay đã hoàn toàn sụp đổ.

Tiếng “Yêu” này, không phải Xuân Hồng chưa từng nghe. Tuy nghe chính vì nghe quá dễ dàng thành ra nó không còn đáng giá, Dịch Hồi là người đàn ông ít khi nào để lộ cảm xúc, lời nói thốt ra lạnh nhạt, tất nhiên không làm cho Tạ Xuân Hồng cảm thấy êm tai, cảm xúc lúc này của cô lúc lên lúc xuống thật là lợi hại.

Tạ Xuân Hồng giơ tay vuốt ve khuôn mặt Dịch Hồi,nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi …”

Dịch Hồi lắc đầu cười nhẹ, than thở một tiếng nói: “Anh chưa bao giờ muốn em xin lỗi, em không cần phải áy náy. Anh đã biết trước, chuyện tình cảm vốn không thể nói hai tiếng công bằng, dù sao cũng phải có một người nỗ lực nhiều hơn người kia một chút, anh cũng biết vậy nên cũng có chuẩn bị tâm lý, cho nên anh cũng chưa bao giờ ép buộc em đối với anh phải giống như anh đối với em, thì làm gì có tính toán được nhiều như vậy chứ?”

Tay Tạ Xuân Hồng bị Dịch Hồi giữ lại, áp vào má anh, hai người quá gần nhau, nghe thấy hô hấp của đối phương.

Dịch Hồi bất đắc dĩ mỉm cười, sâu xa nói: “Xuân Hồng, em biết rõ hơn anh, sự chờ đợi vô vọng đau khổ bao nhiêu … Em đã từng nói em thậm chí không hy vọng vào kết quả, anh không giống em, anh không thể làm gì mà không biết kết quả.”

Ánh mắt Dịch Hồi trở nên xa xăm, phảng phất ý muốn xuyên thấu nội tâm của Xuân Hồng.

“Em có biết không, sự chờ đợi không có kết quả, thật sự làm cho người ta mệt chết đi được… Cho nên anh không xác định được tiếp theo đây anh có thể đứng mãi ở một chỗ mà chờ đợi em không.”

Trái tim Tạ Xuân Hồng đột nhiên như có ai bóp chặt, chậm rãi hôn lên má Dịch Hồi, kiên định nói: “Không đâu, Dịch Hồi, em sẽ không để anh chờ đợi mãi đâu … Giúp đỡ Đường Sơ là vì lời hứa, em phải giúp anh ấy vực dậy tinh thần, đây là chuyện em đồng ý với chị Tô Văn, giữa em và anh ấy chẳng có quan hệ nào khác, nhưng anh thì không như vậy, anh là người em thật sự muốn chung sống!”

Dịch Hồi siết chặt nắm tay, tựa cằm lên trán cô làm cho cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của anh.

“Anh biết rồi, anh không phản đối em gặp gỡ Đường Sơ … Thật là, em phải nhanh lên đấy.”

Tạ Xuân Hồng gật mạnh đầu, ôm anh thì thào nói: “Dịch Hồi, anh thật tốt …”

Cô không thể thấy được nụ cười chua xót của Dịch Hồi, anh lặng thinh, vỗ vỗ phía sau lưng cô dỗ cô vào giấc ngủ.

*******************

Trải qua lần cãi vã trước, Xuân Hồng ý thức được chính mình đã đối xử không tốt với Dịch Hồi, bắt đầu từ từ chú ý đến cảm nhận của anh, mỗi lần đi gặp Đường Sơ đều thông báo với anh một tiếng, sau đó nhanh chóng trở về, cùng nhau ăn cơm.

Thời tiết đang dần dần chuyển vào cuối thu, đây là khoảng thời gian không khí mát mẻ kèm theo chút hơn lạnh, mặc áo khoát mỏng có thể thấy không khí, lá cây đã bắt đầu rơi, những cây nhỏ chỉ còn trơ trụi nhánh.

Những buồn bã tuyệt vọng lúc ban đầu của Đường Sơ dần dần nhạt đi, nhưng ngay sau đó là những chuỗi ngày anh trầm lặng. Ba Đường và mẹ Đường vẫn sốt ruột, nhưng không biết phải làm sao, đứa trẻ này đã có quá nhiều đau thương, làm cho bọn họ rất thương tâm, vốn tưởng rằng cả nhà bốn người họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau, không nghĩ rằng Tô Văn đột nhiên lại ra đi như vậy.

Mỗi lần Tạ Xuân Hồng đến thăm Đường Sơ, đều ngồi lại nói chuyện với ba mẹ Đường một lát, an ủi hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ kể về cuộc sống của Đường Sơ và Tô Văn khi còn ở thị trấn nhỏ.

Tạ Xuân Hồng yên lặng ngồi bên Đường Sơ thật lâu, rốt cuộc không nhìn mở miệng nói: “Thầy Đường, thầy cứ tiếp tục như vậy hoài sao?”

Đường Sơ không để ý đến cô, tiếp tục ngẩn người nhìn vào cuốn nhật ký của Tô Văn.

Trong lòng Xuân Hồng đột nhiên xuất hiện nộ khí, nắm chặt cuốn nhật ký tức giận nói: “Thầy Đường, thầy làm như vậy … không phải là sẽ khiến chị Tô Văn thất vọng sao? Đến lúc chết chị ấy vẫn còn nghĩ đến thầy, lo lắng cho thầy, còn thầy mỗi ngày chẳng làm gì hết, chỉ để tâm trí vào mấy trang giấy đó, không những làm cho chị Tô Văn không yên lòng, mà còn liên quan đến cha mẹ thầy!”

Rốt cục Đường Sơ cũng có phản ứng, đưa mắt thâm trầm nhìn Xuân Hồng.

Tạ Xuân Hồng thở dài, Đường Sơ tiều tụy quá, không còn vẻ dịu dàng phong lưu thư sinh như lúc xưa, bây giờ mặt mày đều toát lên vẻ uất ức.

Trong ánh mắt Tạ Xuân Hồng không tự chủ được mà ánh lên vẻ thông cảm, mở miệng nhỏ nhẹ nói: “Thầy hãy để cho chị Tô Văn thanh thản ra đi đi …” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

Đường Sơ chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn đi vì đau khổ: “Không cần dùng ánh mắt đó nhìn thầy, thầy không cần em thương hại.”

Tạ Xuân Hồng sửng sốt, lập tức cúi đầu nói: “Thật xin lỗi, em không có …”

Đường Sơ thở dài, từ từ đứng lên đến bên cửa sổ, nắm tấm rèm cửa kéo qua một bên, mở toang cánh cửa sổ.

Hơi lạnh hiu quạnh của gió thu thổi vào, làm cho căn phòng vốn mang không khí nặng nề có chút mát mẻ và đầy sinh khí.

Đường Sơ nhìn vào dòng người nói nhiệt ngoài cửa sổ một hồi lâu, sau đó không quay đầu lại nói: “Tâm tính Tô Văn cực kỳ cao ngạo, tuyệt đối không hy vọng thầy lợi dụng sự thương hại của bất cứ ai … Em yên tâm, thầy sẽ không có chuyện gì. Mấy ngày nay thầy đã suy nghĩ thông, hai ngày nữa sẽ mang tro cốt của Tô Văn về thị trấn nhỏ, cô ấy vốn yêu thích sự yên tĩnh tuyệt đẹp của nơi đó, nhất định sẽ muốn an tang tại quê hương.”

Tạ Xuân Hồng kinh ngạc hỏi: “Thầy về thị trấn nhỏ để an tang chị Tô Văn?”

Đường Sơ gật đầu, xoay người mỉm cười: “Cô ấy vẫn muốn mình có đầy đủ người thân, khi còn sống thầy không thể mang lại cuộc sống như thế cho cô ấy, bây giờ đem cô ấy về an táng gần cha mẹ và ông bà nội, đó cũng coi như thầy hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.”

Rốt cục trong lòng Tạ Xuân Hồng có thể nhẹ nhàng thở ra, yên tâm cười nói: “Tốt quá, vậy hai ngày nữa em cùng thầy đưa chị Tô Văn về thị trấn nhỏ, chúng ta cùng nhau tiễn chị ấy một đoạn đường.”

Đường Sơ lắc đầu, ôn hòa nói: “Không cần, đã làm phiền em mấy ngày hôm nay rồi … Vả lại, Tô Văn thích yên tĩnh, thầy nghĩ chỉ mình thầy đưa cô ấy về là được.”

Tạ Xuân Hồng do dự suy nghĩ một chút, cảm thấy Đường Sơ nói cũng có lý, nhưng đối với tâm trạng Đường Sơ lúc này, để cho anh một mình đi an táng Tô Văn, thật sự cô cảm thấy không yên tâm chút nào hết.

Đường Sơ giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, cười nói: “Em yên tâm đi, thầy tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc!”

Tạ Xuân Hồng trầm lặng không nói, rốt cục cũng làm cho Đường Sơ cười thành tiếng.

Đường Sơ vỗ vỗ vai cô, thở dài: “Tô Văn đúng là đã gieo tư tưởng xấu vào đầu em, thầy sao có thể yếu ớt như thế, em nghĩ thầy muốn làm chuyện điên rồ gì sao? Ây da, phụ nữ thường hay nghĩ lung tung, thầy chỉ muốn một mình cùng cô ấy về nhà.”

Tạ Xuân Hồng nghi ngờ nhìn anh: “Thật sao?”

Nụ cười Đường Sơ chợt nhạt đi, sắc mặt buồn bã nói: “Ngay cả em cũng cho rằng như vậy, thì ba mẹ thầy nhất định … Ây da, thầy thật sự bất hiếu, cuối cùng vẫn khiến cho bọn họ lo lắng, thầy sẽ không làm gì liên lụy đến bọn họ nữa, đây cũng là lúc thầy phải có trách nhiệm đền đáp công ơn của bọn họ.”

Nghe anh nói như vậy, cuối cùng Tạ Xuân Hồng cũng yên tâm: “Vâng, mấy ngày nay cô chú Đường cực kỳ lo lắng cho thầy, muốn thầy nhanh chóng lấy lại tinh thần, làm được như vậy là bọn họ cũng hạnh phúc lắm rồi.”

Đường Sơ gật gật đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Không thể ngờ học trò của mình là dạy bảo lại mình, làm thầy như thầy đúng là thất bại! Khó trách Tô Văn ra đi mà vẫn phải lo lắng, thầy quả nhiên là không đúng chút nào …”

Tạ Xuân Hồng vội vàng an ủi anh: “Đừng nói như vậy, cũng là do thầy quá đau lòng mà thôi, dù sao khi chị Tô Văn ra đi, người đau khổ nhất chính là thầy.”

Đường Sơ cười cười, nhìn vào tấm ảnh của Tô Văn đặt trên bàn, đem nụ cười tươi tắn xinh đẹp khắc sâu vào lòng.

“Thầy sẽ không để cô ấy tiếp tục lo lắng nữa …”

Ngày Đường Sơ đi, sáng tinh mơ Tạ Xuân Hồng cố ý đến để tiễn anh, anh không mang theo nhiều đồ, tất cả đồ đạc chỉ có một cái đĩnh nhỏ và một rương hành lý.

Đường Sơ đứng ở sân ga tạm biệt Xuân Hồng, sau đó lên xe lửa mà không hề quay đầu lại.

Tạ Xuân Hồng nhìn theo con tàu mang anh đi, sau đó lập tức chạy về Dịch Thị.

Thở hồng hộc đẩy cửa phòng làm việc của Dịch Hồi, mới phát hiện Dịch Hồi không có ở đó, nghĩ đến sáng nay anh có cuộc họp, Tạ Xuân Hồng mới ngồi xuống ghế sô pha của văn phòng nghỉ ngơi.

Qua thời gian rất lâu vẫn không thấy anh trở về, Xuân Hồng đành để lại lời nhắn trên tờ giấy cho anh, không nghĩ rằng mới vừa ra tới cửa liền nhìn thấy anh trở vào.

Dịch Hồi nhíu nhíu mày hỏi: “Sao em ở đây? Không phải nói là hôm nay có việc phải làm sao?”

Tạ Xuân Hồng mỉm cười lôi kéo anh: “Em xong việc rồi, tới tìm anh đi ăn cơm, đã quá giờ cơm mà anh vẫn bận rộn sao? Ăn cơm quan trọng hơn!”

Dịch Hồi bất đắc dĩ nhéo nhéo má cô, thả tập tài liệu trong tay xuống nói: “Được rồi, em muốn ăn gì?”

Tạ Xuân Hồng cùng Dịch Hồi xuống dưới lầu tìm đại một nhà hàng không tệ, lấy một gian phòng riêng, không gian gần như cũng xinh xắn.

Tâm trạng Xuân Hồng rất tốt, ăn rất ngon miệng.

Dịch Hồi chuyển dĩa rau đến gần cô thờ ơ hỏi: “Hôm này có chuyện gì, sao tâm trạng của em tốt vậy?”

Tạ Xuân Hồng nuốt hết trong miệng, cười hì hì nói: “Dịch Hồi, hôm nay em tiễn Đường Sơ đi, anh ấy về thị trấn nhỏ.”

Dịch Hồi “À …” một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tạ Xuân Hồng chống cằm nói: “Rốt cục anh ấy cũng lấy lại tinh thần, cuối cùng thì em cũng không thất hứa với chị Tô Văn, Đường Sơ chuẩn bị đem chị Tô Văn về an táng ở thị trấn nhỏ, để chị ấy có thể ở cùng một chỗ với người nhà của mình …”

Dịch Hồi không phản ứng nhiều lắm, tiếp tục ăn thức ăn, vẻ mặt yên lặng.

Tạ Xuân Hồng không vừa ý, gõ gõ chiếc đũa lên bàn bất mãn nói: “Anh có nghe em nói không?”

Dịch Hồi liếc cô một cái: “Có nghe …”

Tạ Xuân Hồng cắn đũa hỏi: “Dịch Hồi, anh không có hứng thú sao? Đường Sơ đi rồi, em đã nói chờ anh ấy lấy lại tinh thần thì em sẽ … Hiện tại anh ấy đã về thị trấn nhỏ, về sau anh sẽ không còn vì anh ấy mà không vui nữa, chúng ta sẽ không còn cãi nhau vì anh ấy nữa, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt.”

Dịch Hồi buông đũa xuống, giận dữ nói: “Rốt cuộc là em có hiểu hay không, vấn đề giữa chúng ta cho đến bây giờ đều không phải là do Đường Sơ, mà chính là ở em … Cho nên dù anh ta có đi hay không đối với chúng ta đều không có liên quan.”

Tạ Xuân Hồng không hiểu, buồn bực mình anh: “Anh không phải thường xuyên ăn dấm vì anh ấy sao? Anh ấy ra đi thì không phải tốt hơn sao?”

Dịch Hồi lắc đầu: “Nếu anh ta vẫn còn ở trong lòng em, thì dù anh ta có đi đâu cũng không có gì khác … Thôi, anh ta đi rồi cũng được, chúng ta đừng nói về anh ta nữa!”

Tạ Xuân Hồng vẫn có chút vướng mắc, vốn cực kỳ hứng thú khi nói với Dịch Hồi chuyện này để hóa giải những khó chịu trong lòng anh, không nghĩ tới anh không chút quan tâm.

Sắc mặc Dịch Hồi dịu lại, gắp món ăn cô yêu thích vào chén của cô nói: “Được rồi, ăn cơm đi, chúng ta sẽ cũng nhau sống tốt, cha anh vừa gọi điện, bảo ngày mai chúng ta về gặp ông.”

Tâm trạnh Tạ Xuân Hồng quả nhiên bị cha chồng tương lại thu hút, “A” một tiếng rồi hỏi: “Cha anh? Có phải ông ấy cực kỳ nghiêm khắc đúng không? di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Dịch Hồi cười cười nói: “Đừng sợ, cha anh lợi hại thế nào cũng phải nghe lời ông nội, ông nội thích em như vậy, em có thể không cần phải lo lắng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.