Trong khoảng thời gian này có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, làm cho Tạ Xuân Hồng không thể nào có thời gian gặp gỡ bạn bè, đến bây giờ cô mới giật mình cảm thấy thật lâu rồi mình không liên lạc gì với các cô ấy. Cũng trách bản thân quá lười, giống như sau tết Trung thu thì toàn thân không còn khỏe mạnh, dường như ngủ cả ngày đều không cảm thấy đủ, bởi vì nhiệt độ càng ngày càng thấy, cô lại sợ lạnh, cho nên càng không muốn ra khỏi nhà. Không nghĩ tới đám bạn thân đã một thời gian dài như thế chưa gặp.
Lần này tụ tập chủ yếu là do tình hình của Cố Mạch, không biết cô ấy nổi cơn điên gì, lại đột nhiên bán đi nhà sách mới hoạt động được nửa năm, quyết định đi đi dạy học ở miền Tây, làm cho Tạ Xuân Hồng không khỏi trợn trắng mắt vì kinh ngạc.
Phương Tình rất thẳng thẳn, hỏi lớn: “Cậu chạy đi xa như thế để làm gì? Nơi ấy hoang vu hẻo lánh, mình nhớ rõ là cậu rất ghét đến nơi ấy làm người đạo đức giả sao?”
“Đúng vậy.” Tạ Xuân Hồng tiếp lời, “Trước kia cậu vẫn nói, đến những nơi như thế trong vòng một năm nhất định sẽ biến thành đồ cổ đó sao.”
Cố Mạch bật cười hiền lành: “Những vùng núi như thế trẻ con rất chất phát lương thiện, vô cùng đáng yêu, bọn trẻ thông minh, hiếu học, chỉ tại đói nghèo mà không có đi học được, mình chỉ muốn giúp đỡ hỗ trợ bọn trẻ, giúp người là gốc rễ của hạnh phúc mà …”
Những lời nói này nếu phát ra từ miệng một người khác thì chắc chắn sẽ vô cùng cảm động, làm cho người khác cảm thấy nể phục, nhưng vì xuất phát từ một người phụ nữ đen tối chưa từng thích trẻ con chỉ thích phim ảnh bạo lực đẫm máu … Rõ ràng là giọng nói ôn nhu dịu dàng, nhưng khi lọt vào tai các cô thì chẳng khác gì tiếng sấm sét kinh hãi.
Nhị Hỉ ngừng nhai, liếm liếm đầu ngón tay dính nước sốt nói: “Cố Tiểu Mạch bị chị gái của mình tẩy não rồi, trước đây chị gái mình tham gia vào hoạt động tình nguyện, đi đến những khu vực xa xôi hẻo lánh chữa bệnh từ thiện gì gì đó, mới trở về chưa đầy một tháng đã dụ được Tiểu Mạch, lúc cô ấy mới bán nhà sách đi …”di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Cố Mạch không phủ nhận, gật gật đầu nói: “Nói không sai, Giai Hỉ nói cho mình biết cuộc sống ở đó rất đơn giản và tuyệt vời, có thể quên đi nhiều chuyện, cũng rất nhanh chóng tìm được giá trị của chính mình, rất nhiều cái gọi là yêu hận tình thù, mọi vướng mắt trong cuộc sống đều trở nên không quan trọng nữa. Cho nên, mình cũng muốn đi thử, xem có thể tìm được gì không hay có quên được gì không.”
Nhị Hị khinh bỉ nhìn cô một cái: “Sao cậu lại trở nên giống Tinh Tử vậy, thật sự rất khác người!”
Tạ Xuân Hồng lập tức nhớ đến vấn đề hôn nhân của cô, yên lặng một lúc lâu mới thờ ơ nói: “Năm đó Tinh Tử một mình đi Vân Nam, ở trên đường cũng buông thả bản thân, vì thế mới gặp được Lục Hận và có hạnh phúc như ngày hôm nay … Mình nghĩ, cậu nhất định sẽ tìm được đáp án cậu mong muốn.”
Cố Mạch cười trong veo như giọt nước trên lá sen, bưng ly rượu lên thích thú nhìn cô nói: “Hi vọng cậu cũng không vì chọn lựa quá nhiều mà chọn sai đáp án.”
Tạ Xuân Hồng ngẩn người, cùng nhìn nhau cười, sau đó gọn gàng nhanh nhẹn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhị Hỉ buồn bực chọc chọc người đang trầm tư nãy giờ bên cạnh mình là Phương Tình hỏi: “Sao mình không hiểu các cậu ấy đang nói gì?”
Phương Tình tức giận lườm cô một cái, nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì cậu khác!”
Phương Tình trầm ngâm, nhìn thẳng Xuân Hồng hỏi: “Cậu và anh họ làm sao thế?”
Tạ Xuân Hồng không hiểu đầu đuôi tai nheo gì cả, không khỏi nhăn mặt khó hiểu nói: “Cái gì làm sao?”
“Cậu thật sự không biết? Hai ngày trước mình về nhà họ Dịch, nghe mợ nói hai người có kế hoạch tết Trung Thu sẽ về thị trấn nhỏ gặp mẹ cậu để hai nhà chính thức gặp mặt bàn bạc chuyện của hai cậu, về sau vì Dịch Hồi có công việc quan trọng phải giải quyết nên hoãn lại. Đối với người cực kỳ hiểu chuyện như Dịch Hồi, anh ấy là loại chỉ cần mỹ nhân mà không cần giang sơn thì làm sao có thể vì công việc mà trì hoãn chuyện ra mắt quan trọng như thế? Mà mình còn thấy tâm trạng của anh ấy rất không tốt, giống như đang có rất nhiều tâm sự…. Xuân Hồng, rốt cuộc hai người làm sao vậy?”
Trong lòng Tạ Xuân Hồng chấn động, không nghĩ tới việc Dịch Hồi gánh hết tất cả trách nhiệm lên mình, thay cô về nhà họ Dịch nhận lỗi, lập tức trào dâng sự áy náy cũng như cảm động.
“Tinh Tử, chuyện này là lỗi của mình, đều là do mình gây ra, cùng lắm mình sẽ giải quyết …”
Phương Tình thở dài, sâu sắc nói: “Xuân Hồng, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mình biết có rất nhiều việc hoặc nhiều người cậu không để tâm đến, đối với những người đàn ông trong quá khứ của cậu, anh họ mình rất không thích. Vẻ bề ngoài của anh ấy tuy lạnh lùng hờ hững, nhưng trong lòng cực kỳ chung tình, mình chưa từng thấy anh ấy đối tốt với ai như vậy. Đối với cậu, anh ấy đã cho cậu tình cảm quá sâu đậm rồi … Không phải là mình bênh vực anh họ mình, mình chỉ hy vọng cậu không bỏ qua một người đàn ông tốt như vậy, cũng không muốn cậu tổn thương anh ấy.”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc một lúc rồi mỉm cười nói: “Mình hiểu mà, cậu yên tâm đi, mình sẽ không phụ tấm lòng của anh ấy, huống chi, ở trong lòng mình, vị trí của Dịch Hồi không có người nào trong quá khứ sánh bằng.”
Phương Tình nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu nói: “Đương nhiên là mình tin tưởng cậu, cậu là bạn tốt của mình, so với anh họ mình thì cậu yếu hơn, nếu Dịch Hồi dám khinh dễ cậu, mình nhất định sẽ đứng về phía cậu.”
Tạ Xuân Hồng cười khúc khích nói: “Được rồi, chúng ta tới đây là vì Cố Tiểu Mạch, đừng nói chuyện của mình nữa … Nào, nào, nào, chúc cho Tiểu Mạch của chúng ta thuận buồm xuôi gió, sớm tìm thấy đáp án của mình!”
Cả bốn người lập tức cười lớn nâng ly rượu lên hô to: “Cạn ly …”
Tạ Xuân Hồng sau khi tạm biệt các bạn liền trở về nhà, trên đường về thấy quầy bán hoa quả bên đường liền ghé vào chọn một quả dứa. Mùa thu dễ làm cho cô cảm thấy trong người khô hanh, cô thường xuyên thấy không ngon miệng, ngoài những thứ trái cây chua chua ngọt ngọt, cái gì cũng không muốn ăn.
“Em về rồi!”
Tạ Xuân Hồng thay giày đi vào nhà, liền thấy Dịch Hồi ngồi xếp bằng ở trên sô pha, laptop đặt trên đùi, bên cạnh giấy tờ bay lung tung.
Dịch Hồi không ngẩng đầu lên, thờ ơ “Ừ” một tiếng, tiếp tục cau mày gõ bàn phím ầm ầm.
“Em mua dứa, anh muốn ăn không?”
Rốt cục Dịch Hồi cũng dời mắt khỏi màn hình, lắc lắc đầu và không quên dặn cô: “Thời tiết lạnh, em đừng ăn nhiều quá, bao tử sẽ khó chịu.”
Tạ Xuân Hồng không thèm để ý, mang dứa vào trong bếp.
Cắt dứa ra thành miếng nhỏ, Dịch Hồi lặng lẽ không một tiếng động đi đến. từ phía sau ôm eo cô, đặt đầu vào hõm vai cô cọ xát, hít sâu một cái, sau đó thở dài: “Em đừng cắt nhiều như vậy, ăn nhiều rồi chút nữa ăn cơm lại không ngon miệng.”
Tạ Xuân Hồng vừa tiếp tục cắt vừa tiện tay cầm một miếng nhỏ cho vào miệng, quả nhiên chua chua ngọt ngọt rất thích, mùi vị không những thơm mà còn rất vừa miệng, liền bốc một miếng đưa tới miệng Dịch Hồi.
Dịch Hồi há to miệng, thuận tiện ngậm chặt ngón tay cô không cho rút lại rồi cắn nhẹ, sau đó mới cười cười ăn miếng dứa trong miệng.
Trong nháy mắt hàm răng ê ẩm, đầu lưỡi run lên, mặt mày Dịch Hồi nhăn nhó, thống khổ nuốt vào sau đó vỗ vỗ hai bên má bị vị chua kích thích, vừa hít hà vừa ngạc nhiên hỏi: “Sao chua vậy? Làm sao em có thể ăn được?”dinendian.lơqid]on
Tạ Xuân Hồng cười tít mắt vừa ăn vừa nói: “Chua sao? Làm có thể? Em vừa ăn xong, ngon mà!”
Dịch Hồi chấp tay làm ra vẻ xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Phụ nữ đúng là thích ăn những thứ chua chua ngọt ngọt như thế, anh nhớ Phương Tình cũng vậy … Kỳ quái, chẳng lẽ là các em ăn để tìm cảm giác kích thích?”
Tạ Xuân Hồng cười nói: “Vị chua kích thích ăn uống đó, cho nên khẩu vị bọn em rất tốt, tâm trạng cũng thoải mái, không giống anh cả ngày nhăn nhó như đang bị đòi nợ.”
Tạ Xuân Hồng cười hì hì né tránh, bưng dĩa trái cây đi ra phòng khách.
Dịch Hồi cũng đi theo, một mặt chỉnh đốn lại mớ giấy tờ để lung tung một mặt không để ý hỏi: “Hôm nay em đi đâu? Bình thường chẳng muốn ra ngoài, hôm nay tại sao lại đi lâu như vậy?”
“Không có gì, Cố Mạch muốn cùng chị Giai Hỉ đi giúp đỡ miền Tây Bắc, tạo phúc cho dân chúng, chúng em tụ tập lại để tiễn cô ấy … Cô ấy dứt khoát muốn đi khỏi, nhà sách lớn như vậy nói muốn bán là bán, tất cả sách thì đóng gói tặng hết cho lũ trẻ vùng núi. Chậc chậc, em không thể không khâm phục cô ấy.”
Dịch Hồi nghe xong không có ý kiến gì, ngồi bên cạnh ngắm cô, yên lặng một hồi mới giống như là vô ý mở miệng: “Đúng rồi, thứ tư tuần sau em có rãnh không?”
Tạ Xuân Hồng không nghĩ ngợi thốt ra: “Anh là lãnh đạo trực tiếp của em, anh không cho em công việc, em tự nhiên sẽ rãnh rỗi.”
Dịch Hồi sờ sờ cằm, đưa ra vẻ mặt đang mông lung suy nghĩ.
“Sao thế?” Tạ Xuân Hồng nghi ngờ hỏi, “Thứ tư tuần sau có chuyện gì sao?”
Trên mặt Dịch Hồi thoáng hiện một tia nhìn không được tự nhiên, ho một tiếng là bộ như vô tình nói: “Cũng không có gì, chỉ là sinh nhật anh mà thôi.”
Ngay lập tức Tạ Xuân Hồng hiểu ngay ý tứ của anh cười rộ lên, trong ánh mắt xinh đẹp chứa đầy sự giễu cợt.
Dịch Hồi có chút xấu hổ, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: “Làm gì cười gian xảo thế! Em là bạn gái của anh, ngay cả sinh nhật anh cũng không biết, không biết xấu hổ còn cười à?”
Tạ Xuân Hồng lập tức cố nín cười, nghiêm túc hỏi: “Được rồi, để bồi thường em nhất định sẽ mang quà lớn đến cho anh! Vậy xin hỏi Dịch tiểu tướng quân, anh muốn quà gì?”
Dịch Hồi liếc xéo cô một cái, bất mãn nói: “Làm gì có ai hỏi người khác muốn quà gì? Quà cáp tự mình suy nghĩ lựa chọn mới có ý nghĩ bất ngờ, em thật đúng là không có thành ý!”
Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nói: “Làm ơn đi, em cũng không có cách nào khác mà, dựa vào năng lực của em, quà tặng cho anh đều rất có giới hạn, còn anh thì chẳng thiếu thứ gì, em làm sao biết anh muốn quà gì? Nếu lỡ quà cho anh mà anh lại không thích thì chẳng phải là rất không tốt sao?”
Dịch Hồi đăm chiêu nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Nếu trong phạm vi năng lực của em … Anh muốn gì em cũng đồng ý?”
Tạ Xuân Hồng phóng khoáng vung tay lên: “Không thành vấn đề, anh muốn gì em đều có thể đáp ứng!”
Dịch Hồi dừng một chút, nghiêm túc nói: “Thật không? Em đều bằng lòng cho anh? Em không sợ anh há miệng hùm ăn thịt à?”
Hai mặt Tạ Xuân Hồng chớp nhẹ, ý vị sâu xa cười rộ lên: “Không sợ, chỉ cần anh muốn … Quan trọng là đã sớm biết được khẩu vị của anh rồi.”
Dịch Hồi nhìn cô, cười như không cười hỏi: “Vậy … Nếu anh vừa đúng thiếu một người vợ thì sao? Em có đồng ý cho anh?”
Tạ Xuân Hồng hơi ngẩn người, trong nháy mắt dâng lên không phải là sự kháng cự, không phải là ác cảm … Mà là vui sướng, làm một loại cảm giác giống như tìm được một thứ gì đó thất lạc đã lâu, một thứ gì đó đã chờ đợi từ rất lâu.
Trên mặt Xuân Hồng cố duy trì vẻ bình thản, hỏi ngược lại: “Anh đang cầu hôn sao?”
Dịch Hồi nhíu mày mang bộ dạng từ chối cho ý kiến.
Tạ Xuân Hồng khẽ hừ nhẹ: “Em không hy vọng xa vời là anh có thể bao nguyên nhà hàng sang trọng, bày biện hoa tươi xinh đẹp, chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, hay quỳ gối bên ngoài cửa sổ dưới bầu trời đầy ánh sáng pháo hoa … Nhưng tốt xấu gì thì ngay cả một bó hoa hồng tỏ ý cũng không có, như vậy thành ý đơn giản nhất cũng không có, cũng quá tùy tiện rồi! Em nói cho anh biết, anh đừng có hy vọng em dễ dãi như vậy, em hẳn sẽ không như thế này mà đồng ý lời cầu hôn của anh…”
Ánh mắt Dịch Hồi chợt lóe lên sự vui mừng thái quá làm cho đôi mắt đen như Diệu Thạch phát sáng kinh người, bật người ngồi dậy thẳng tắp, ôm lấy hai vai Xuân Hồng để cho cô đối mặt với mình, hỏi gằn từng chữ: “Em nói thật?”
Dịch Hồi kéo cô vào trong ngực, cười đến vạn phần vui vẻ, hăng hái, khẩn trương ôm chặt cô nói: “Anh thật sự hy vọng thứ tư tuần tới có thể đến sớm một chút, để anh có thể nhận quà tốt nhất … Xuân Hồng, sinh nhật này, nhất định là sinh nhật khó quên nhất từ trước đến nay!”