Gặp Lại Vui Vẻ

Chương 54: Một lần chia tay mấy năm xa cách



Làm người đàn ông độc thân kim cương của thành phố N, không nghi ngờ gì nữa Dịch Hồi chính là đối tượng săn đuổi của nhiều quý cô từ mấy năm nay. Dịch Hồi càng lúc càng lạnh lùng, trên thương trường anh đấu tranh quyết đoán không hề lưu tình chút nào.

Rất ít phụ nữ có thể tiếp cận được anh, anh luôn giữ bộ dáng không mặn không nhạt lạnh lùng xa cách đối với bất kỳ người phụ nữ nào, chính vì vậy anh càng thêm gia tăng điểm cộng vì ưu điểm quyết tâm giữ mình trong sạch, điều đó không những không làm cho phụ nữ từ bỏ ý định tiếp cận anh mà ngược lại càng thêm kích thích họ như thiêu thân lao vào anh.

Trong năm năm này, Dịch Hồi dồn hết sức lực phát triển Dịch thị, trụ sở chính của Dịch Thị vốn là ở Mỹ, hiện tại Dịch Hồi dốc sức thay đổi điều đó, Dịch Thị từ từ chuyển cơ quan đầu não đến thành phố N, hiện nay nghiễm nhiên trở thành doanh nghiệp dẫn đầu trong giới thương mại của thành phố N. Theo lời đồn đại, sở dĩ Dịch Hồi vội vã đem trụ sở chính của Dịch Thị về trong nước, nguyên nhân chủ yếu chính là anh muốn ổn định ở thành phố N, lấy vợ sinh con.

Hạng mục mới bắt đầu, Tổng giám đốc của Dịch Thị là Dịch Hồi tất nhiên muốn tham gia, vài năm gần đây anh xã giao ngày càng ít đi, tính tình càng lúc càng khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước công chúng, cho nên lần tham gia lần này của anh dẫn theo rất nhiều phóng viên kéo đến.

“Dịch tổng, nghe nói anh chuẩn bị kết hôn sao?”

Trước ánh đèn flash chớp lóa, Dịch Hồi vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không thèm đế ý đến câu hỏi của vị phóng viên kia, bước chân vẫn không ngừng tiến về phía trước. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“Dịch tổng, xin anh cho biết anh vào cô Lý Lily bây giờ là mối quan hệ như thế nào?”

Câu hỏi vô căn cứ, bất chấp thời điểm của anh ta làm cho khuôn mặt Dịch Hồi hơi cứng ngắt, dừng chân lại.

Phóng viên thấy hy vọng, lập tức hỏi anh tới tấp về rất nhiều vấn đề liên quan.

Dịch Hồi nhìn anh ta bằng đôi mắt thâm sâu khó dò, mặt trầm lặng như nước, làm cho giọng nói phóng viên từ từ dần yếu đi mà không có lý do, cho đến khi quanh anh không còn ai lên tiếng.

Dịch Hồi chậm rãi mở miệng: ‘Lily là bạn lâu năm của tôi, là hồng nhan tri kỷ khó kiếm.”

Lời nói vừa phát ra, không chỉ thư ký bên cạnh Dịch Hồi mà tất cả các phóng viên vây quanh đều rất kinh ngạc.

Dịch Hồi chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn, đối với truyền thông thì những vấn đề riêng tư này cũng thường được tránh đi, nhưng hôm nay anh lại thản nhiên thừa nhận Lý Lily là “hồng nhan tri kỷ”, người ngoài dĩ nhiên là sẽ khẳng định anh và Lý Lily sắp có chuyện tốt, thế nên anh mới không né tránh câu hỏi.

Dịch Hồi trả lời xong, cũng không quay đầu lại thản nhiên bước vào trong thang máy, để lại đám người đang ngây ngốc ở bên ngoài.

Thang máy vắng vẻ từ từ chạy lên cao, ánh sáng phản chiếu chiếc bóng đơn độc của Dịch Hồi lên cửa thang máy, hình dáng tuy mơ hồi nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đen như diệu thạch lộ ra tia nhìn mệt mỏi

Thang máy “Đing” một tiếng rồi dừng lại, Dịch Hồi thu lại hết cảm xúc, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, đi ra khỏi thang máy.

Lý Lily mặc chiếc váy dạ hội dài màu tím, đang đứng cầm ly rượu vang đỏ, thấy Dịch Hồi thì ánh mắt sáng rạng rỡ cười, bước nhanh về phía trước.

“Chúc mừng!”

Dịch Hồi gật gật đầu, cầm lấy một ly rượu cùng cô chạm ly rồi uống cạn.

“Cám ơn!”

Lý Lily thở dài: “Anh không trách em đã tạo ra tin đồn vừa rồi chứ?”

Sắc mặt Dịch Hồi không chút thay đổi nhìn cô một cái rồi nói: “Dù sao mấy năm nay hai chúng ta đã tạo ra quá nhiều chuyện không tốt, không cần tạo thêm những chuyện như thế này.”

Lý Lily nhún vai hỏi: “Vậy…Nhưng mà, em có chuyện không hiểu, trước kia anh không phải khép kín toàn bộ sao? Bây giờ tại sao lại gióng trống khua chiên như vậy chứ? Ngay cả mẹ anh cũng đã đến hỏi em  đây có phải sự thật hay không.”

Dịch Hồi lạnh lùng như cô một cái: “Đây không phải là điều em muốn sao?”

Đối với lời nói lạnh nhạt của anh, Lý Lilu có chút không đồng tình, cười dương dương tự đắc.

Dịch Hồi mặc kệ cô, vượt qua cô để đi về phía trước.

“Anh vẫn chưa từng quên cô ta sao?”

Giọng nữ sau lưng yếu ớt vang lên làm cho anh không tự chủ được mà dừng bước.

Lý Lily im lặng thở dài, miễn cưỡng cười nói: “Nhiều năm như vậy, anh vẫn không đi tìm cô ta, cũng không có bạn gái, em đã cho rằng mình còn có cơ hội…”

Dịch Hồi im lặng trong khoảnh khắc, nhàn nhạt nói: “Lily, anh đã nói rồi, cho dù anh không yêu cô ấy đi chăng nữa, anh cũng không thể yêu em.”

Lý Lily cười tự giễu: “Anh đúng là người tuyệt tình, ngay cả một tia hy vọng mong manh cũng không cho em.”

“Thay vì lừa gạt em, cho em hy vọng rồi khiến em thất vọng, không bằng chưa bao giờ cho em hy vọng thì hơn… Bản thân anh biết rõ loại cảm giác này, làm sao anh có thế đem nỗi thống khổ đó đặt lên người em?”

“Ừ, thật đúng là không cam tâm!” Lý Lily đùa giỡn nói, “May mắn là em không treo cổ đến chết ở một gốc cây…”

Dịch Hồi nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ lo lắng: “Em là một cô gái tốt, hãy tìm một người thích hợp với em, yêu em hơn anh.”

Lý Lily bất đắc dĩ trừng mắt nhìn anh, trên mặt xuất hiện vẻ buồn bực và oán giận: “Không yêu thì không yêu, ban phát cho em cái danh người tốt để làm gì chứ? Mấy năm nay đều nghe anh nói vậy làm em phiền chết đi được…Nếu em tốt như vậy tại sao anh lại không thích em?”

Dịch Hồi mỉm cười, vỗ vỗ vai cô giống như một người bạn vô cùng thân thiết nói: “Lần này… mặc kệ như thế nào, vẫn muốn nói tiếng cám ơn em.”dieendaanleequuydonn

Lý Lily không thèm để ý khoát tay: “Chúng mình là anh em, không cần phải khách sáo như vậy! Nhưng mà em hy vọng đây là dấu hiệu tốt, dù sao em cũng đã bất chấp tất cả, thậm chí đem cả chuyện hôn nhân đại sự của mình ra nói với phóng viên, anh còn không mau dọn đám săn tin phiền phức kia đi, em không muốn lúc mình kết hôn thì có cả đám phóng viên bao vây giáo đường muốn vào cũng không được!”

Dịch Hồi cười: “Yên tâm, đám phóng viên này lá gan cũng không lớn đến nỗi ngay cả nữ tướng quân của thành phố N cũng dám động vào!”

Ngày hôm sau, tất cả các tờ báo giấy và báo mạng ở thành phố N đều đưa tin về chuyện vui của Dịch Hồi và Lý Lily, Lý Lily đối mặt với truyền thông thì trưng ra vẻ mặt hạnh phúc, thẳng thắn tuyên bố tháng sau cô kết hôn, mà Dịch Hồi cũng vừa thay đổi phong cách không bưng bít chuyện riêng tư của mình, trước giới truyền thông tuyên bố Lý Lily là “Hồng nhan tri kỷ”… Mọi người đều khẳng định rằng hôn sự của bọn họ đã đến gần rồi.

Phương Tình giận dữ, nóng nảy tắt TV,vừa trong lòng căm hận mắng bọn họ là “Cẩu nam nữ”, vừa nhanh chóng bấm số gọi Dịch Hồi.

“Chuyện gì?” Giọng nói Dịch Hồi lạnh lùng giống như trộn lẫn với băng tuyết, làm cho đầu dây bên này của điện thoại trời đang quang đãng mà cảm thấy rét mướt.

Bởi vì do Tạ Xuân Hồng, Phương Tình phải im lặng một mạch suốt năm năm, mấy năm gần đây mỗi lần nhìn thấy Dịch Hồi cũng thường đối chọi gay gắt với anh, châm chọc khiêu khích anh, tất nhiên Dịch Hồi không tính toán với cô, hai người vừa thấy mặt nhau đều tức giận.

“Anh và Lý Lily muốn kết hôn?” Phương Tình cũng không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề chính muốn hỏi.

“Liên quan gì đến em?” Dịch Hồi lạnh lùng nói, “Cho dù anh kết hôn với ai cũng không đến lượt em hỏi tới!”

“Nếu anh kết hôn cùng cô ta thì anh không bằng cầm thú! Dịch Hồi, em nói cho anh biết, anh không thể cứ vong ân bội nghĩa như vậy, anh cẩn thận Thiên Lôi sẽ đánh anh đó!”

“Mắc cười, anh kết hôn sẽ bị sét đành sao? Hừ, không cần em lo!”

Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại. 

Phương Tình thật sự nổi điên, nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, trong chỉ trong một thời gian ngắn mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lục Hân vừa vào cửa liền nhíu mày: “Em không thể để yên ổn sao? Em đang mang thai đó!”

Trong lòng Phương Tình đang buồn phiền, không để ý đến anh, đỡ thắt lưng ngồi xuống, than thở một hồi mới nhớ tới gọi điện cho Cố Mạch.

Cố Mạch nhẫn nại nghe cô hùng hùng hổ hổ kể hết mọi chuyện, sau đó do dự hỏi: “Thật sao?”

“Còn có thể giả được sao?” Phương Tình gấp đến độ sắp phát điên rồi, “Mình hiểu tính của anh họ, nếu là giả, anh ấy làm sao có thể tùy tiện thông báo với giới truyền thông chứ?”

Cố Mạch trầm ngâm một hồi nói: “Mình hiểu, cậu đừng gấp, cẩn thận cơ thể của cậu, cậu cũng đừng nói cho Nhị Hỉ biết, cậu ấy mới vừa sinh con vẫn còn đang ở cữ, huống chi cậu ấy không kín miệng, nếu để cho Xuân Hồng biết thì sẽ rất khó khăn, chuyện này cứ giao cho mình xử lý, cậu yên tâm đi!”

Phương Tình biết rõ Cố Mạch đa mưu, nghe cô ấy nói như vậy cũng yên tâm.

Theo lịch trình Hà Giai Hỉ bay đến thành phố nhỏ gặp Xuân Hồng, cô ở thành phố này gần một năm mới trở về thành phố N nên rất quen thuộc với nơi này, sau khi xuống máy bay liền đến thẳng nhà sách nơi Xuân Hồng làm việc.

Mấy năm nay Xuân Hồng mất đi vẻ đẹp phóng túng ngày xưa, cô trở nên vô cùng an tĩnh, loại vẻ đẹp dịu dàng lắng đọng theo năm tháng. Lại thêm nhiều năm làm việc ở nhà sách, làm bạn cùng chữ nghĩa khiến khí chất càng thêm trầm tĩnh.

Tạ Xuân Hồng vừa thấy Hà Giai Hỉ ánh mắt đã sáng lên, thích thú cười rộ lên. Vội bỏ việc đang làm đi ra ngoài hỏi: “Giai Hỉ, sao cậu lại đến đây?”

“Mình tham dự một hội thảo nghiên cứu y học ở đây, nên đến thăm cậu một chút.”

Tạ Xuân Hồng gật gật đầu: “Thật trùng hợp, mình đi xin phép, cậu về nhà mình chơi một chút.”

Tạ Xuân Hồng thu dọn rất nhanh rồi đi ra, cùng Giai Hỉ về nhà.

“Dì Tạ chưa về sao?”

Xuân Hồng đưa ly nước cho cô, ngồi xuống bên cạnh cười trả lời: “Mẹ mình không chịu ngồi yên, mấy năm trước Hân Hân còn nhỏ thì bà giúp mình trông con bé, hai năm nay Hân Hân vào nhà trẻ, bà chẳng có việc gì làm thì bắt đầu đi du lịch đây đó…Mình lại muốn bà ra ngoài đi chơi nhiều một chút, lúc trẻ bà rất thích du lịch.”

Hà Giai Hỉ uống một hớp nước hỏi: “Hân Hân đâu?”

‘Còn chưa tan học, chút nữa mình mới đón con bé về.”

Trong lòng Hà Giai Hỉ nhanh chóng tính toán, cười nói: “Vậy được, mình và cậu cùng đi đón con bé! Nó là con gái nuôi của mình, đã lâu rồi mình chưa gặp nó!”

Tạ Xuân Hồng nhìn đồng hồ xem thời gian, đứng lên nói: “Vậy chúng mình đi đi, nó cũng gần tan học rồi, con bé cũng nhớ cậu nhiều lắm.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tạ Xuân Hồng nhớ tới Nhị Hỉ liền hỏi: “Nghe nói Nhị Hỉ cũng sinh con gái, Tinh Tử cũng sắp sinh rồi.”

Giai Hỉ không chú ý lắm, vừa đi bên cạnh cô vừa trả lời: “Ừ, cuối cùng nó cũng đạt được ước nguyện sinh con gái, nhưng làm cho Phương Tình ghen tị chết đi được, cậu ấy nói nếu lần này không sinh được con gái, nhất định sẽ đem đứa bé dìm vào bồn cầu … Mình chưa gặp ai có ý muốn sinh con gái mãnh liệt như cậu ta!”

Tạ Xuân Hồng nghĩ đến bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Phương Tình, khúc khích nói: “Thật không thể tin cậu ấy muốn sinh con gái đến thế, cùng lắm là cậu ấy ganh tị với Nhị Hỉ mà thôi, cậu cũng biết, hai người bọn họ kết hôn cùng thời điểm, lúc muốn sinh con cũng không cách xa nhau mấy, tự nhiên kiếm đủ mọi cách để so sánh với…”

“Làm gì có chuyện sinh con cũng so sánh chứ?” Hà Giai Hỉ không có ý kiến với hành vi so sánh con cái ngây thơ của bọn họ, tâm tư đang cân nhắc, muốn mở miệng trực tiếp hỏi Xuân Hồng có biết chuyện Dịch Hồi sắp kết hôn không, Cố Mạch dặn đi dặn lại cô đừng nên bứt dây động rừng, nhưng mà… Làm thế nào để danh chính ngôn thuận đưa Hân Hân về thành phố N mà không làm cho Xuân Hồng nghi ngờ?

Nhìn thấy đã đến xuống bật thang cuối cùng, ánh mắt Hà Giai Hỉ hơi chuyển, mở miệng nói: “Mình cảm thấy Phương Tình có khả năng là sinh con trai.”

Tạ Xuân Hồng cảm thấy thú vị hỏi: “Hả…? Tại sao vậy?”

“Bởi vì…” Hà Giai Hỉ đột nhiên lảo đảo kêu lên “Ối”, mặt nhìn về phía trước thấy trống rỗng dưới chân, không khỏi kinh hãi kêu lên: “A….”

Tạ Xuân Hồng đang đi bên cạnh cô, vội vàng nghiêng thân mình cố giữ cô lại: “Cẩn thận!”

Hà Giai Hỉ vì bước hụt chân phía trước, cánh tay huơ loạn xạ trong không trung tìm chỗ vịn, không nghĩ đến lúc chụp được cánh tay Tạ Xuân Hồng đang vươn ra lại làm cho Tạ Xuân Hồng mất thăng bằng lại thêm bị một lực lớn ập đến, liền bị ngã lăn xuống cầu thang.

Hà Giai Hỉ sau khi đứng vững liền thấy Tạ Xuân Hồng nằm té trên mặt đất sắc mặt lo lắng, vội vàng chạy đến ngồi xổm bên cạnh cô: “Thật xin lỗi, mình không cố ý… Cậu thế nào rồi?”

May mắn chỉ còn lại hai bậc thang, Tạ Xuân Hồng bị đau đến trắng bệt cả mặt, hít thở sâu một hơi nói: “Mình không sao, không hề gì… Nhưng mà chân mình hình như đã bị trật rồi.”

Sắc mặt Hà Giai Hỉ vui vẻ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tươi.

“Do mình không cẩn thận…. Để mình đưa cậu đi bệnh viện!” Hà Giai Hỉ thu hồi vẻ mặt vui vẻ, vừa trưng ra vẻ mặt đau khổ vừa đỡ cô đứng dậy.

Tạ Xuân Hồng dựa vào Hà Giai Hỉ đứng lên trên một chân, cẩn thận dùng chân đau đạp nhẹ xuống đất, một cơn đau thấu xương truyền đến làm cho cô không nhịn được mà rên lên một tiếng.

“Thế nào rồi?” Giai Hỉ khẩn trương hỏi.Die nd da nl e q uu ydo n

Tạ Xuân Hồng bất đắc dĩ nở một nụ cười: “Đi không nổi.”

Hà Giai Hỉ không nói thêm lời nào nữa, đỡ cô nhảy lò cò một chân ra tới cửa, sau đó đặt cô ngồi xuống ven đường, một mình chạy ra đường lớn chặn taxi, đưa cô đến bệnh viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.