“Rầm”, một mỏm núi tuyết bị đánh tan tành, bụi bay mù mịt. Trong làn bụi, một chú thỏ xám nhỏ run rẩy trú, nghe được âm thanh liền như bị giật dây, cấp tốc chạy ngoài như muốn trốn tránh điều gì.
“Vút”, một phi tiêu xé gió bay tới.
“Phập”, con thỏ trúng tiêu, ngã xuống. Nền tiếng trắng nhiễm một mảng huyết sắc đỏ tươi. Ngay lúc đó, một thân ảnh từ xa đi tới. Bàn tay như cao ngọc thạch nhặt con thỏ lên, khẽ quan sát rồi giắt nó vào giỏ săn bên hông.
Haizz, hôm nay chỉ tìm được một con thỏ, chán quá... Người thiếu nữ khẽ thở dài, bạch y bay lên theo từng bước đi của nàng...
Thiếu nữ dừng chân trước căn nhà của Vô Cấu Chân Nhân, bạch y hoà cùng sắc với tuyết bay lên theo nhịp gió. Khuôn mặt như bạch ngọc được nghệ nhân điêu khắc tới hoàn mĩ tới nghẹt thở. Đôi hắc đồng tử nhìn về phía xa xăm như chìm trong dòng hồi ức khó phai...
Tám năm, đã được tám năm rồi... tám năm kể từ khi nàng tới đây. Nàng-Dương Lâm Tuyết, một đứa trẻ không nhận được chút tình cảm nào của cha mẹ từ hồi thơ ấu xuyên tới đây nhận được sự chỉ dạy tận tình của Cấu sư phụ, được người truyền võ nghệ, dạy chữ cho... Nàng lại được thắp lên trong tâm một luồng sáng ấm áp, mặc nhiên coi người như một gia gia lớn tuổi trong nhà. Nhưng càng như vậy nàng lại càng sợ. Sự việc tháng trước đã cảnh tỉnh nàng. Có phải, sư phụ cũng sẽ bỏ lại nàng như cha mẹ?...
Thu lại dòng cảm xúc hỗn tạp, Tiểu Tuyết nhẹ bước tới cửa. Đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng ho như xổ cả ruột gan ra ngoài.
-“Sư phụ!” -Tiểu Tuyết la thất kinh đi vào, vội đặt giỏ săn xuống góc nhà chạy tới đỡ Vô Cấu ngồi lên ghế.
-“Sư phụ đang bị thương, không nên đi lại nhiều mới tốt.” -Tiểu Tuyết rót một tách trà ấm hướng Vô Cấu mời.
-“Haha, không có gì to tát, con nghĩ nhiều...” -Nói rồi tiếp lấy tách trà của nàng uống một hơi cạn sạch. –“...Cẩn thận thành bà cụ không ai thú.”
-“Không ai thú (cưới) thì tự thú người mà mình mến, thế là được.” -Nàng bâng quơ nói.
-“Phụt, khụ khụ...” -Vô Cấu bị lời nàng nói doạ, phun hết nước trà ra ngoài. Nàng mắt lạnh xem, lạc hậu quá, sao phải đợi nam nhân chủ động tới? Mà nếu là nữ nhân thì không được, sẽ bị người ta nói không có giáo dưỡng, aizz, chẳng biết sống sao cho vừa lòng họ.
-“Con thật là...” -Vô Cấu bất lực nhìn Tiểu Tuyết, sao nó lại có những suy nghĩ kì quặc như vậy? Hay hắn quên dạy phép tắc nên nó có suy nghĩ lạc lối như thế?
-“Sư phụ, đám nữ nhân tháng trước là ai?” -Tiểu Tuyết dời đề tài.
Nét mặt Vô Cấu chợt biến động nhưng rất nhanh liền khôi phục.
-“Ta không rõ, chắc là kẻ thù cũ trên giang hồ.” -Vô Cấu nhìn nàng trả lời qua loa.
-“Không thể, người đừng nói dối.” -Nàng cau mày, lần nào hỏi cũng nhận được câu trả lời như vậy –“Sư phụ, hiện con đã có một thế lực riêng, tuy không thể sánh ngang với tứ đại thế lực trên giang hồ nhưng cũng có thể tiến vào hàng ngũ, lục…Thế lực như thế vẫn không đủ hay sao?”
-“Không đủ.” -Vô Cấu cắt ngang lời nàng. –“A Tuyết, ta biết con rất muốn trả thù cho ta nhưng đám nữ nhân kia có thể làm cả Đại lục Mẫn Ngạc chìm trong huyết hải. Vì vậy, dù cả giang hồ cùng liên hợp lại thì cũng chỉ có thể lay chuyển một góc tường của chúng thôi. Ta là người duy nhất còn sống biết sự tồn tại của chúng, nên…”
-“Nên chúng muốn giết người diệt khẩu?” -Nàng nghe được nhiều ẩn tình sau vụ này nha.
Vô Cấu im lặng không đáp, Tiểu Tuyết ngầm cho rằng ông đồng ý. Nhưng, nói qua nói lại thì càng khiến nàng phải suy ngẫm. Rốt cuộc là thế lực nào có thể thần không biết quỷ không hay giết người. Mà cách thức đều là dụng độc, a, không lẽ...
-“Tây Vực?” -Ðúng rồi, sao nàng không nghĩ ra nhỉ. Nói đến dụng độc, chắc chắn Tây Vực sẽ không thoát khỏi quan hệ.
-“Không phải.” -Vô Cấu phủ nhận. –“Ngay cả Tây Vực cũng kiêng dè chúng. Nhưng có vẻ Tây Vực đang ẩn nhẫn tìm thời cơ thôn tín.”
Đáy mắt Tiểu Tuyết hiện lên tia thất vọng, lại nghe thông tin mà Vô Cấu cung cấp, nghĩ: Thì ra là trâu bò đánh nhau mà ruỗi muỗi chết. Aizz, thế giới này cũng không khác thế kỉ 21 là mấy. Chẳng qua nơi này cách thức diệt khẩu không phong phú bằng hiện đại thôi.
-“A Tuyết, từ giờ ta sẽ bế quan, con cũng nên xuống núi rồi.”
-“Con đi đi, ta không thể giữ con mãi được. Chim non cần rời tổ tập bay rồi.” -Vô Cấu di chuyển những bước chân nặng nề vào phòng.
Tiếng rèm châu va vào nhau làm Tiểu Tuyết hoàn hồn, trên bàn tự lúc nào xuất hiện một bọc vải đồ. xem ra người thật sự muốn nàng đi.
Nhấc bao vải đeo lên người, nàng cầm theo ít châm độc, thuốc độc linh tinh mà nàng trong khi chế vài lọ và nàng mang thêm Bích Thiên kiếm -đây là vũ khí đầu tiên mà sư phụ cho nàng...
Sau khi thu thập xong, Tiểu Tuyết hướng phòng trong quỳ xuống, dập đầu ba cái.
-“Tạ ơn sư phụ thu dưỡng và truyền võ nghệ. Ơn này đệ tử nhớ mãi không quên.”
-“…” -Trong phòng không truyền ra tiếng trả lời, nàng mấp máy môi nói nhỏ:
-“Cấu gia gia...hy vọng người...tự chăm sóc mình...thật tốt...” -Nói xong liền đi ra ngoài, không được, nàng không thể khóc... Tiểu Tuyết dụi mắt tới đỏ ngầu, nàng phải đi rồi. Mím môi nhìn lại căn nhà nhỏ, nàng quay người, tạm biệt sư phụ nhưng người yên tâm, một ngày nào đó, con sẽ trở lại...
Tiểu Tuyết không biết, lần từ biệt này là lần cuối nàng có thể nói chuyện với sư phụ. Vài năm sau, khi nàng quay về, chào đón nàng chính là một cỗ thi thể vô hồn lạnh lẽo...
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, là phúc hay hoạ đều là điều không thể tránh khỏi...