Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 1-1: Tiết tử



Tang lễ em họ được tổ chức vào tháng bảy. Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi rả rích đã ba ngày nay, tựa như linh hồn bé nhỏ kia đang lặng yên rơi nước mắt.

Người mẹ dè dặt dùng ánh mắt thăm dò An Ninh, căn phòng tĩnh lặng thật lâu, An Ninh cúi đầu, hơi lắc một chút. Mẹ cậu hít sâu một hơi, nhưng vẫn cố duy trì trầm mặc. Dường như sợ con trai vì tiếng thở dài của mình mà không vui, bà lặng lẽ rời khỏi căn phòng, sửa sang lại chiếc áo khoác màu đen, bất đắc dĩ nhìn qua chồng mình. Người chồng an ủi xoa xoa bờ vai vợ.

An Ninh không đến dự tang lễ em họ. Mẹ đi rồi, cậu yên lặng ngồi bên cửa sổ tiếp tục đọc sách.

Lễ tang An Liễu, mẹ An Ninh nghẹn ngào an ủi chị dâu, nức nở mãi chẳng nên câu hoàn chỉnh. Chồng bà đứng bên cạnh nhìn vợ cùng chị gái ôm nhau khóc không thành tiếng, lại không biết phải nên làm gì.

Cha An Liễu thoạt nhìn già đi rất nhiều, người đàn ông sắt đá ngang dọc thương trường bao năm, hôm nay lại yếu ớt như một khối chất dẻo dễ vỡ, trong tay ông cầm một cuốn sổ tay đỏ thẫm, ánh nhìn hướng về di ảnh của con trai. Trong bức ảnh đen trắng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, dáng cười khiêm tốn ôn nhu, thoạt trông vô cùng thanh tú. Đứa nhỏ nhu thuận thế kia lại đương tuổi thanh xuân mà “chết bệnh”, không khỏi khiến người ta cảm thấy tiếc hận.

Cha An Liễu chậm chạp đứng lên, đi tới trước mặt em trai. Người em vỗ vai anh mình, chẳng biết cất lời thế nào. Ông vốn vụng về an ủi người khác, điều duy nhất có thể làm là ở bên cạnh cổ vũ mọi người.

Tang lễ diễn ra thật lâu, An Ninh đọc xong cuốn sách trong tay, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cây leo quấn quanh hàng rào, vươn mình tới tận bệ cửa. Trời đã chuyển màu, ánh dương xuyên qua lá cây xanh thẫm chiếu đến bên người An Ninh.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở đóng cửa, chẳng bao lâu, cửa phòng An Ninh bị gõ nhẹ nhàng.

“Ninh Ninh”, cửa phòng bị mở ra. Cha cậu mang theo một chiếc vali nhỏ tiến vào. Đến bên cạnh con trai, ông đặt chiếc vali trong tay xuống. An Ninh nhìn cha mình, đáy mắt lộ ra chút nghi hoặc.

Ông xoa xoa mái tóc hơi rối của con, nhẹ nhàng nói: “Đây là… Tiểu Liễu lúc còn sống nhờ bác trai đưa cho con.”

[ Cho mình? ] An Ninh càng trở nên nghi hoặc.

Cha như nhìn thấy nghi ngờ của cậu, chỉ nhẹ nhàng thở dài, “Con mở ra nhìn sẽ biết, Tiểu Liễu hình như để lại tâm nguyện.. Cha… mong con có thể giúp em ấy hoàn thành, được chứ?”

Ánh mắt An Ninh có hơi kinh ngạc một chút, sau đó khẽ gật đầu.

Cha cậu ôn hòa cười, nói thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng. Đóng cửa lại, ông quay đầu nhìn người vợ đang lo lắng của mình khẽ cười.

Cha đã thật lâu rồi không nói “Mong con” như vậy. Đáy lòng An Ninh run run, vô thức quay sang nhìn chiếc vali kia. Chiếc vali da tinh xảo này rốt cuộc chứa cái gì, nội tâm An Ninh bình tĩnh đã lâu, không khỏi sinh ra một chút mong chờ, cậu vươn tay, chậm rãi mở chiếc vali ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.