Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 15



Văn Nhất Minh vốn theo trường phái hành động, được vài ngày đã đến gặp cha mẹ của An Ninh, đồng thời quang minh chính đại đưa An Ninh về căn nhà hai tầng của mình. Chính thức sống trong thế giới của riêng hai người.

Mẹ An Ninh thấy con trai dẫn một người đàn ông lạ về nói với bọn họ “Cha, mẹ, đây là bạn trai con.”, nhất thời xúc động khẽ rơi nước mắt. Cha An Ninh thì nắm tay Văn Nhất Minh đang đứng ngây ngốc tại chỗ không ngừng cảm ơn rối rít, khiến An Ninh cảm giác người nhà chỉ mong mau mau gả cậu đi.

Giọng An Ninh khôi phục tương đối tốt rồi, so với người bình thường cũng không sai biệt lắm, thế nhưng Văn Nhất Minh vẫn cứ lo lắng, mỗi phút mỗi giây đều chú ý bảo vệ vợ, đặt vợ yêu lên hàng đầu.

Gần tới ngày mở ca hội, Dã Cúc và Dã Bách Hợp bận túi bụi, mà bên này chỉ cần dựa theo hướng dẫn phát ghi âm lên là được rồi.

“Thật là một đứa nhóc bốc đồng, sao trước đây anh lại không nhìn ra, đứa nhóc này lại thích mang phiền toái đến cho người khác thế cơ chứ.” Văn Nhất Minh gục đầu bên vai An Ninh, hai người ngồi trước máy tính, chuẩn bị cho ca hội sắp diễn ra.

Hôm nay rất đông người tới xem.

Dù sao cũng là ca hội cuối cùng của Hà Liễu Triêu Phong.

Đồng hồ đếm ngược tới những giây cuối cùng, thanh âm của Chuyển Giác đại tỷ tỷ vang lên mở đầu cho ca hội.

An Ninh nhìn văn bản ghi âm nằm yên lặng trong thư mục. Suy nghĩ thật lâu, ở dưới bình luận có người đang giục rồi, cuối cùng đành mở bản ghi âm này lên.

“Khụ” Thanh âm của An Liễu khẽ vang lên: “Mọi người, buổi tối vui vẻ.”

Dưới bình luận bắt đầu ồn ào “Buổi tối vui vẻ.”

“Ha ha, nhiệt tình như vậy là được rồi.”

[Chào lần nữa ] [đại nhân, quần lót anh rơi rồi!]

“Ngày hôm nay không hát, tôi có chuyện quan trọng muốn nói.” Khung bình luận yên tĩnh lại, chờ đại thần cất lời.

“Đầu tiên, tôi muốn nói với mọi người một việc.” Âm tần dừng lại một chút, đương lúc An Ninh còn đang nghĩ âm tần gặp vấn đề gì, giọng An Liễu một lần nữa lại vang lên.

“Thật ra bây giờ, tôi hẳn là đã chết sắp được một năm rồi..”

——

Dưới khung bình luận một mảnh an tĩnh, An Ninh sợ đến luống cuống tay chân, Văn Nhất Minh cũng không khỏi khiếp sợ, nhưng vẫn kéo vợ vào trong ***g ngực nhẹ nhàng vỗ về.

“Haha, cũng không phải hù dọa mọi người đâu, tôi cũng không hay nói giỡn. Có lỗi rồi dùng phương thức ghi âm vụng về này lừa gạt mọi người đã gần một năm rồi.”

“Ba năm trước, tôi bị chuẩn đoán mắc ung thư. Là căn bệnh rất đáng sợ, tôi đều không dám nghĩ tới.”

Bàn phím bị nước mắt rơi khiến cho ướt nhẹp. Khung bình luận vẫn duy trì im lặng.

“Nhiều năm như vậy, tôi đã sống rất vui vẻ, vậy thôi cũng đủ rồi, có mọi người quý mến tôi, chịu đựng tôi, tôi rất rất hạnh phúc. Thế nhưng thật có lỗi với mọi người, tôi vẫn luôn lo lắng cho một người, người này vô cùng quan trọng trong cuộc sống của tôi, khiến tôi không tự chủ được mà nghĩ muốn bảo vệ anh ấy, giúp cho anh ấy được hạnh phúc, thế nhưng lại không biết nên làm thế nào, bởi vì tôi sắp, à không, bởi vì tôi đã chết. Việc duy nhất tôi có thể làm, là nhờ sự ủng hộ của mọi người, giúp đỡ tôi, giúp đỡ anh ấy. Giúp anh ấy gạt đi bóng ma trong lòng.”

“Lúc nhỏ tôi thích nói chuyện, là một đứa trẻ rất phiền phức, thật ra cũng bởi vì quá tịch mịch. Cuộc sống của tôi phủ đầy bóng tối. Mọi người thử sống trong gia đình có cha làm giám đốc, mẹ làm chính trị gia mà xem? Nghe vào thì rất hay ho đúng không? Haha”

“Thế nhưng tôi từng bị trói, cũng từng bị bắt làm con tin. Người lớn đấm đá nhau lại đều kéo tôi vào cuộc.. Thế nhưng có một người mang ánh dương đến, anh ôn nhu cười với tôi, ánh dương phủ lên người anh ấy, hệt như một thiên sứ trần gian. Tôi được thiên sứ này cứu vớt, được bảo vệ. Anh bù đắp những thiếu hụt tình thân cho tôi, dùng cánh tay gầy yếu bao bọc tôi. Những ngày tháng đó với tôi mà nói.. là khó quên nhất.”

“Nhưng mà, cuộc sống vẫn luôn không công bằng, anh ấy cũng không kiên cường như tôi nghĩ, không chỉ có ánh dương quang. Đằng sau lưng anh có vô số bóng ma, anh đã che lấp đi không để tôi nhìn thấy. Anh từng nói bản thân là một chiếc lá phong đã dần ngả sắc vàng, chỉ mong trong khoảng thời gian đẹp nhất, cùng người kia lìa cánh cuối mùa thu. “

“Anh ấy là một thiên sứ, thế nhưng cánh đã bị bẻ gãy một lần, không còn đôi cánh lấp lánh xinh đẹp nữa, khi đó, anh mới chỉ bằng tuổi tôi.”

“Tôi cũng không kể lại chuyện cổ tích, đó là câu chuyện tôi từng chứng kiến.”

Mọi người trầm mặc nghe, thanh âm An Liễu lộ ra chút uể oải.

“A, nói mấy lời như này thật buồn, người sắp chết thường hay nói nhiều.. thế nhưng nếu không nói ra..sợ cả đời này không còn cơ hội để nói nữa.. haha..”

“Đừng nói nữa…”

Thanh âm Tiêu Tiêu yếu ớt run rẩy. Làm thế nào cũng không thể ngăn được giọng nói của người kia.

“Tiêu Tiêu”. Tiếng nức nở hơi ngưng lại, Tiêu Tiêu như ngừng thở, tựa như người kia đang nói với cô “Thật ra là tôi đùa đấy haha!” Thế nhưng, rốt cuộc đây chỉ là vọng tưởng của cô.

“Tiêu Tiêu, một năm nay ủy khuất em rồi.”

“Em nhất định sẽ không để anh phải buồn, chịu khổ không ít đi.”

“Em luôn như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, mạnh miệng nhẹ dạ, đặt người khác lên trên bản thân mình. Chắc anh đã khiến em gặp không ít bất công đi. Anh không đáng để em đối tốt với anh như vậy.. Nhưng vẫn phải cảm ơn em, đã thay anh bảo vệ anh ấy.”

“Dựa vào cái gì!” Tiêu Tiêu gào lớn, “Dựa vào cái gì mà anh lại tự ý quyết định! Em thích anh thì có lỗi gì! Em thích một người thì có lỗi gì! Em cam tâm tình nguyện thì có lỗi gì!”

“Xin lỗi!” Tựa như đoán được chuyện sẽ xảy ra, An Liễu nói ra một câu xin lỗi. Tiêu Tiêu chán nản ngồi xuống mặt đất khóc không thành tiếng.

“Ăn hàng”. An Liễu tiếp tục điểm danh.

Tên Quế Hoa Liên Tử Cao sáng lên. “Tôi đây”, thanh âm mang theo chút kìm nén.

“Nhận được thư để lại của tôi, tâm tình cậu hẳn rất phức tạp nhỉ, thực sự làm phiền hai người rồi. Bởi vì người mà tôi tin tưởng chỉ có hai người thôi. Tôi biết làm như vậy là tàn nhẫn, để hai người đối mặt với tài khoản của người đã chết, hỗ trợ anh ấy đến bây giờ.”

“Hừ.” – Trì Hoắc buồn buồn hừ một tiếng.

“Kỳ thực tôi cũng biết, cậu nhất định chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì rồi! Ha..ha.”

“Hừ.”

“Cậu lại đang ngạo kiều hừ hừ chứ gì, haha”

“Cảm ơn cậu đã chiếu cố anh ấy lâu như vậy, cảm ơn cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi, ở bên cạnh anh ấy.”

“Ngu ngốc..”

“Cậu nhất định phải mau mau lớn lên, tìm một người hợp ý mình, tôi cũng biết tôi rất ích kỷ, lặng lẽ lợi dụng hai đứa trẻ tốt như vậy, thế nhưng chỉ có hai người khiến tôi tin tưởng giao anh ấy cho thôi..”

“Ô..”

“Đừng có nhớ tôi, phải quên tôi đi, tôi đã.. đã chết lâu rồi.”

“Đồ hâm..”

“Chưa nhắc đến các fan nhỉ. Đại thần của các em, hiện tại mau mau đá đi thôi. Mọi người từ hôm nay tốt nghiệp hết nha! Haha, mừng lễ tốt nghiệp.”

Thanh âm có hơi run rẩy, rất nhanh đã dịu đi, một lần nữa nhẹ nhàng vang lên.

“Anh họ, liệu em có thể như khi còn bé, gọi anh là ca ca được không? Ca ca…”

“Ca ca, em nhớ anh. Chúng ta đã bốn năm không gặp rồi, không rõ anh còn nhớ chút gì về em không. Ca ca, thế giới này là một cái ***g lớn. Em không biết em làm như vậy có đúng hay không. Thế nhưng giới võng phối nhỏ hẹp này, chính anh dẫn em đi vào. Em vì anh mà gia nhập, cũng nhờ anh vạch kế hoạch mới có thể nổi tiếng.”

“Ở trong giới này, nhìn qua ẩn chứa vô số thị phi, nhưng luôn có những người thật đơn thuần, em bị mọi người làm cho cảm động, em nghĩ anh cũng sẽ vậy..Tựa như năm ấy anh còn trên đỉnh cao của võng phối, hôm nay em, em đã sắp đứng cùng độ cao với anh rồi, chỉ cần thêm một chút, một chút nữa.”

[Em đã làm được rồi.]

“Đáng tiếc em..không còn kịp nữa rồi.”

“Ca ca, em mong có thể xóa đi bóng ma trong lòng anh, đem lại ánh dương tới.”

[Anh cũng đã.. làm được rồi.]

“Sở dĩ ca ca, xin lỗi anh.. Tiểu Liễu là một đứa trẻ xấu tính.. Tiểu Liễu đọc trộm nhật ký của anh.. len lén post lên.. Bởi vì em.. rất thích ca ca, nhịn không được lấy việc công làm việc tư.. chiếm lấy nhân vật Phong Diệp này của anh, nhất định anh sẽ xem thường em đi, nhưng mà Tiểu Liễu đã tận lực rồi ”

[Em làm tốt lắm, Tiểu Liễu.]

“Ca ca, cảm ơn anh đã mang ánh dương tới cho em, cảm ơn anh đã cho em tình yêu, em muốn dùng tình yêu lớn gấp đôi để báo đáp, vậy nhưng em không thể, em chỉ có thể khiến cho những người yêu mến em chia ra yêu mến anh. Tiểu Liễu có đúng hay không rất ích kỷ lại còn trẻ con?”

“Đều không phải.” An Ninh nhịn không được nói thành tiếng.

“Ca ca, cảm ơn anh.. em muốn cúi chào. Mong ca ca sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, vậy được không?”

“Được..” An Ninh không ngừng khóc, Văn Nhất Minh ôm chặt lấy cậu, mang đến cho cậu ấm áp.

“Ngoắc tay nha! Haha, tạm biệt ca ca. Kiếp sau em vẫn muốn anh làm anh trai em.”

“Được, tạm biệt, Tiểu Liễu.”

Một mảnh tĩnh lặng.

Bất luận là An Ninh hay Văn Nhất Minh, bất luận là Tiêu Tiêu hay là Trì Hoắc. Bất luận là fan hay antifan.. Bất luận là người quen hay người lạ.

Bất luận là người sống.. hay người đã chết..

Đương lúc mọi người cho rằng đã kết thúc rồi. Thanh âm ôn nhuận một lần nữa lại vang lên.

“Em.. em mong anh đã tắt ghi âm đi. Em mong đoạn ghi âm này vĩnh viễn không có ai nghe thấy.. Thế nhưng nhịn không được..”

Mọi người đang định rời đi đều dừng động tác, những người đã rời đi cũng quay trở lại.

Thanh âm vẫn còn tiếp tục.. “Giá mà.. em có thể làm người ích kỷ nhất.. để em có thể tùy hứng một hồi trước khi chết..”

“Cậu ở đâu, Tào Tranh.”

Một lúc sau, thanh âm trầm khàn vang lên.

“Tôi đây.”

“Tôi biết cậu sẽ ở đấy, bởi vì cậu luôn luôn ở cạnh tôi. Trong game, cậu ở bên cạnh tôi. Trong võng phối, cậu ở bên cạnh tôi. Lúc tôi vui, cậu ở bên cạnh, lúc tôi buồn, cậu cũng vẫn bên cạnh.”

“Uhm…”

“Tào Tranh, xin lỗi.”

“……”

“Tào Tranh, em yêu anh.”

..

“Mấy lời trước đây em nói đều là giả đó, em yêu anh. Em không ghét anh. Em muốn anh.”

Thanh âm An Liễu không còn trầm ổn nữa, yếu ớt pha lẫn nghẹn ngào.

“An Liễu..”

“Anh không cần đi, cũng không cần phải yêu ai khác, chỉ cần chờ em, chờ em.”

“Nếu thế gian này thực sự có linh hồn, em sẽ dùng linh hồn mình ghi nhớ anh. Cho nên anh nhất định phải chờ em, bất luận anh ở đâu trên trái đất, em cũng sẽ đi đến tìm anh. Em sẽ tìm được anh, đến lúc đó..”

“Chúng ta, vĩnh viễn ở cạnh nhau.”

“Được.. anh chờ em.. An Liễu.”

Âm tần rốt cuộc đã truyền xong, mọi người đều dần bình tâm lại..

“Muốn nói sao?” Văn Nhất Minh hỏi. An Ninh gật đầu.

Nick Hà Liễu Triêu Phong một lần nữa lại sáng lên. Thanh âm quen thuộc xen lẫn xa lạ vang lên.

“Tiểu Liễu, là ca ca đây. Ca ca của em hiện tại đã khắc phục chứng tự bế, cũng có thể nói chuyện trở lại. Bên cạnh ca ca có một người rất yêu ca ca của em. Tuy rằng ca ca không biết sau này sẽ phát sinh cái gì, không biết bản thân có thể nhớ lại được tất cả hay không, thế nhưng ca ca biết, An Ninh có thể kiên cường đối mặt với tất cả, bởi vì bây giờ ca ca có anh ấy ở bên cạnh, có các em. Cảm ơn em, hiện tại anh rất hạnh phúc.”

An Ninh đưa mic cho Văn Nhất Minh, Văn Nhất Minh nhận lấy, trịnh trọng hứa hẹn.

“An Liễu, tôi là Văn Nhất Minh, tôi sẽ khiến ca ca của cậu hạnh phúc suốt cuộc đời.”

“…….” Yên tĩnh thật lâu, từng nick lặng lẽ sáng lên.

“An Liễu, em là Tiêu Tử Kỳ, em sẽ không bao giờ quên anh, nhưng em hứa sẽ hạnh phúc.”

“An Liễu, tôi là Trì Hoắc, tôi nhất định sẽ tìm một người hiền lành lương thiện, sẽ sống thật hạnh phúc.”

“An Liễu, em là Sầm Mặc, cả đời này em sẽ là fan não tàn của anh, em rất hạnh phúc.”

“An Liễu, em là Văn Nhất Văn, em sắp kết hôn rồi, em rất hạnh phúc.”

“An Liễu, tôi là Duẫn Quân Duyệt, tôi sẽ chăm sóc Nhất Văn thật tốt, tôi rất hạnh phúc.”

“An Liễu..”

“An Liễu..”

Khung bình luận náo nhiệt hẳn lên, ngập tràn [Tôi rất hạnh phúc.]

Ở diễn đàn phấn hồng, ngày hôm nay sẽ không có bài post JQ, không có tranh cãi, không có khoe khoang cũng không có rít gào. Chỉ có một lâu vì một người mà sáng lên.

Có lẽ trong cuộc đời, bạn đã từng trải qua mất mát hoặc từng gánh lấy thương tổn, nhưng điều đó chắc chắn sẽ không thể ngăn trở bạn, một ngày nào đó, bạn sẽ lại tiếp tục đứng trên con đường của mình, và tiến bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.