khiến em cảm thấy sự hiện diện của anh bên cạnh em là một điều rất tự nhiên,
tự nhiên đến nỗi em đã không quan tâm tới quá khứ và tình cảm của anh.
Bây giờ, em chỉ mong ước,
Chúng ta sẽ quan tâm tới nhau
nhưng sự quan tâm đó sẽ bắt đầu từ em.
Thật lạ, sau khi chúng tôi vừa quay người rời khỏi khu vui chơi, những hình ảnh vừa rồi, trong nháy mắt giống như thành phố chìm dưới đáy biển, đều tan biến hết.
Tôi kinh ngạc đến nỗi cô vùng ra khỏi tay bố, chạy về phía trước.
“Bố, sao mọi thứ đều biến mất thế ạ?”
Không thấy bố trả lời, tôi quay đầu lại nhìn, không thấy bố đâu cả. Tôi vô cùng ngạc nhiên, cúi xuống nhìn mình một cái, thì phát hiện ra tôi không còn mang hình dáng lúc nhỏ nữa, mà đã quay lại với đúng hình dáng khi lớn.
Kỳ lạ quá mức!
Xung quanh chỉ còn lại những đám sương mù mờ ảo.
Không xác định được phương hướng, lại chẳng có đèn chỉ dẫn, những gì tôi có thể làm là đi thẳng về phía trước, cứ thế đi, đi mãi.
Chỉ có điều, trong đầu luôn xuất hiện những hình ảnh ban nãy. Đó hình như là những hình ảnh đã xảy ra khi tôi còn nhỏ. Nhưng có lẽ do thời gian đã quá lâu, nên tôi không nhớ rõ được nữa.
Vậy, cậu bé đó là ai?
Giả sử nói gặp nhau chính là duyên phận, thế duyên phận giữa tôi và cậu bé vừa rồi là gì? Những ngày tháng sắp tới, tôi sẽ gặp lại cậu bé chứ?
Một mình trên đường, những suy đoán đó cứ luẩn quẩn trong đầu tôi... Vì tôi thấy cô đơn chăng? Đang quen có người bên cạnh, đang quen với sự ồn ào, náo nhiệt, nay bỗng chốc tôi chỉ còn lại một mình. Không rõ sau khi lớp sương mù bao quanh tan hết, khung cảnh gì sẽ hiện ra, không biết đến lúc đó tôi sẽ còn gặp những ai nữa, và cũng không biết sẽ quay lại quãng thời gian nào...
Với nỗi cô đơn đeo bám, tôi cũng không rõ mình đã đi được bao lâu, quang cảnh phía trước cũng sáng dần lên.
Tôi giẫm lên một thứ gì đó xốp xốp, mềm mềm, đó là...
Tôi cúi xuống nhìn, phát hiện mình đang giẫm trên cát, hết sức kinh ngạc khi nhìn về phía trước, một bờ biển xanh thẫm, từng đợt sóng trắng cứ cuồn cuộn trào dâng, vỗ tới tấp vào bờ, phát ra những tiếng rì rào.
Ôi, sao rộng thế!
Tuy trước đây tôi rất thích biển, nhưng từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ ở gần biển đến như vậy, giống như đó chỉ là nơi mà tôi luôn hưóng về nhưng khó mà đến được.
Nhưng giờ đây, rõ ràng là tôi đang đứng bên bờ biển.
Biển ở đây không giống với biển được chiếu trên ti vi, luôn xanh thẳm và rất đẹp, biển trước mặt tôi lúc này mang một màu u tối. Màu sắc u buồn của biển lúc này cũng khiến cho nỗi buồn trong tôi bất giác trào dâng, nỗi cô đơn u uất trong lòng như không thể thoát ra được.
Tôi đưa mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt tôi dừng lại trên một dải đá ngầm bên biển, có một người đang ngồi trên đó.
Cuối cùng đã gặp được một người để có thể nói chuyện cùng rồi, tôi từ từ tiến lại phía người đang ngồi quay lưng về phía tôi.
“Chào anh.” Tôi thân thiện làm quen.
Người đó nghe thấy tiếng tôi bèn quay lại, tôi nhìn anh ta mỉm cười, lập tức tôi sững sờ.
Người đó chính là... Thần?!
Là Cố Hạo Thần!
Một người nhẹ nhàng, đáng mến như Thần không biết gặp phải chuyện gì mà lại ngồi khóc một mình ở đây? Trong mắt anh lấp lánh những giọt nước mắt, giống như là vô số những vì sao, khiến người ta xót xa và không khỏi ngạc nhiên!
Trong trí nhớ của tôi, anh là một chàng trai có diện mạo khôi ngô, tuấn tú, ánh mắt hiền từ.
Phong cách của anh điềm đạm, từ tốn, luôn nuông chiều tính cách nghịch ngợm của tôi, thường ngồi nhìn tôi ăn bánh ga tô hạt dẻ, còn dùng chiếc khăn mùi xoa màu xanh da trời, vụng về lau những chỗ bẩn trên tay tôi...
Từng hình ảnh cứ dồn dập hiện ra như nước thủy triều dâng.
Thần...
Dạo này anh khỏe không?
Nhớ anh quá.
Trong khoảnh khắc đó, những giọt nước mắt nhớ nhung bỗng trào dâng.
Nhưng tại sao Thần đang ngồi trước mặt tôi lúc này lại khóc? Anh ấy có phải là Thần mà tôi đã từng quen không? Sao nhìn thấy tôi mà anh ấy lại có thái độ như không hề quen biết vậy?
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra được bất kỳ việc gì cả. Lúc này tôi mói phát hiện ra rằng, những gì tôi hiểu và quan tâm đến Thần quả thực quá ít ỏi.
Thần, tên đầy đủ là Cố Hạo Thần, rất thích ăn bánh ga tô hạt dẻ, nguyên nhân là vì tôi rất thích ăn. Lớn hơn tôi một tuổi, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy anh làm quen với cô bạn gái nào. Tính cách rất dịu dàng, rất đỗi dịu dàng...
Tôi cố gắng chắp vá những chi tiết nhỏ lại với nhau, nhưng mạch suy nghĩ của tôi vẫn trống không.
Thật đáng hổ thẹn! Tôi quen Thần bao lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ là phải tìm hiểu về anh.
Con người không thể lúc nào cũng vui được, đúng không? Nhưng từ trước tới giờ tôi lại chưa bao giờ cùng anh ấy chia sẻ những nỗi đau, chưa từng an ủi khi anh buồn.
Với tâm trạng vô cùng áy náy, tôi tiên về phía trước, nắm lây tay Cố Hạo Thần, hỏi: “Sao anh lại khóc?”.
Thần nhìn tôi một cái, rồi quay đầu, tiếp tục các động tác đang làm dở. Lúc này tôi mới phát hiện ra anh ấy đang vừa khóc vừa gấp máy bay giấy. Bên cạnh anh ấy có mấy quyển giống như vở bài tập, trên các quyển vở có dấu vết của những trang bị xé. Còn xung quanh đôi chân đang ngập trong nước biển của anh có rất nhiều máy bay giấy đang dập dềnh theo sóng biển.
“Sao anh lại khóc thảm thiết như vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Tôi căng thẳng và lo lắng hỏi anh.
Nhưng Thần không hề dừng tay, cứ mặc cho nước mắt thi nhau rơi xuống biển. Anh không trả lời tôi, mà ra sức ném những chiếc máy bay giấy đã gấp xong xuống biển, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Thế nên tôi cũng đành rơi vào trạng thái trầm lặng, cùng anh ngổi trên dải đá ngầm và nhìn ra biển.
Những chiếc máy bay giấy được phi ra liên tục, chiếc thì rơi và chìm xuống dưới nước, chiếc lại bay được rất xa.
Máy bay giấy được phi ra biển, có thể sẽ có một chiếc bay qua được biển.
Tình cảm của người gấp máy bay giấy, bất kể là nhớ nhung, day dứt, hay là hạnh phúc... cũng sẽ được máy bay đưa tin đi chứ nhỉ?
Thần đang gấp máy bay cho ai nhỉ? Thông tin mà anh ấy muốn truyền tải đi là gì?
A!
Bỗng nhiên, tôi dường như đã hiểu được nguồn gốc những việc anh ấy đang làm, và cả những giọt nước mắt đau thương kia nữa.
Tôi đang chuẩn bị hỏi thì thấp thoáng từ xa có hai cô bé đang tiến lại, trong đó cô bé cao hơn một chút chính là...
Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cố mở to mắt, một cái tên rất quen thuộc và cũng rất đáng để ghi nhớ bỗng hiện ra.
Tiểu Anh!
Cô bé đó là Tiểu Anh!
Tôi không dám tin vào mắt mình, nhưng lại cũng vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Nhưng câu nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai. .
“... Thực ra Tiểu Anh rất thích nhìn chị Hy Nhã cười!”
“Vâng, tại vì chị Hy Nhã cười nhìn ngô ngố rất đáng yêu.”
“Cho nên chị Hy Nhã sau này phải hay cười vào nhé, đừng như Tiểu Anh, làm cho những người ở cạnh quan tâm đến mình phải buồn...”
…
Đúng là Tiểu Anh rồi! Nhưng sao cô bé lại ở đây?
Còn nữa, cô bé đi cùng với Tiểu Anh, có phải là bạn mới quen của con bé không?
Cố Hạo Thần đang ở bên cạnh tôi dường như cũng cảm nhận được có người đang đi về phía mình, nên anh dừng việc gấp máy bay giấy lại, do dự nhìn theo ánh mắt của tôi.
Thần vốn im lặng, lúc này đây sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ bất ngờ, day dứt, cuối cùng trong những giọt nước mắt trào ra lại chan chứa niềm vui sướng, hạnh phúc.
Anh vội vàng tuột xuống khỏi dải đá ngầm, chạy về phía bọn họ, sau đó như cơn vũ bão, ôm chầm lây cô bé đi cạnh Tiểu Anh, giống như lấy lại được một báu vật đã mất, vô cùng căng thẳng và trân trọng.
Một người luôn nở nụ cười điềm đạm như Thần, tâm trạng cũng có lúc bị kích động đến vậy sao?
Rốt cuộc cô bé đó là ai?
Tôi tò mò đi về phía trước, chỉ nghe thấy Thần liên tục lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi...”.
Sao vậy nhỉ?
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Mặt biển tĩnh lặng đột nhiên thay đổi bất thường, sóng biển cứ ngày càng dâng cao, liên tục vỗ mạnh vào bờ. Bọt sóng bắn lên người khiến cho cơ thể đau rát.
Chúng tôi cảm nhận được sự nguy hiểm, chạy vội vào phía sâu trong bờ. Nhưng mặt đất bỗng dưng rung chuyển, giống như động đất.
Chuyện gì thế này?
Chính vào lúc tôi sợ hãi nhất, cát trên bãi biển bỗng nhiên bị thổi bay lên, giống như một tấm mành ngăn cách tôi với Thần, Tiểu Anh và cô bé đó. Bị ngăn cách bởi tấm mành cát, tôi chỉ lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của họ.
Bên tai vọng lại tiếng sóng biển đinh tai nhức óc, giống như có một con thú dữ to lớn ăn thịt người đang ẩn nấp đằng sau.
Thần, Tiểu Anh...
Tôi muốn kêu cứu, nhưng cổ họng nghẹn ứ nói không thành tiếng. Tất cả sự việc này quá khủng khiếp, khiến tôi giống như một tượng gỗ chỉ có thể ngây người đứng yên một chỗ. Nước biển dâng lên với tốc độ rất nhanh, ngập chân tôi, rồi đến đùi, hông...
Nước biển dâng lên với tốc độ càng lúc càng nhanh!
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tôi sắp chết rồi sao? Cái chết là như thế này sao?
Hình như ở bên kia tấm mành cát, Thần cũng cảm nhận thấy điều gì, nên quay lại nhìn tôi sắp bị nước biển nuốt chửng, trong mắt anh hiện lên vẻ căng thẳng và sợ hãi.
Không một chút do dự, anh vội buông tay cô bé nhỏ, nhanh chóng lao về phía tôi.
“Đừng!” Âm thanh yếu ớt truyền qua tấm mành cát.
Không, Thần.
Đừng sang đây, bên này rất nguy hiểm.
Sang đây sẽ chết, tôi không muốn Thần vì tôi mà gặp nguy hiểm! Tôi không muốn vì tôi mà có bất kỳ bất trắc nào xảy ra với Thẩn.
Nhưng Thần vẫn không để tâm đến mọi hiểm nguy mà lao đến, đưa tay về phía tôi. Cánh tay đó trong nháy mắt xuyên qua tấm mành cát, tôi cũng vội vàng đưa tay ra. Khoảng cách giữa hai cánh tay càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Chính vào lúc hai bàn tay chuẩn bị chạm được vào nhau, đất trời bỗng nhiên biến thành một màu đen!
Lạ thay, nỗi sợ hãi trong lòng lại rời xa tôi, thay vào đó là một sự yên bình đến lạ thường.
Vì tay tôi đang được bao bọc bởi một hơi ấm.
Khi còn nhỏ, do tôi bị bệnh về tai nên hay bị các bạn ức hiếp, chỉ có Thần luôn đến bên giúp tôi lau tay, sau đó đưa tôi về nhà. Giờ đây, lại một lần nữa tôi cảm nhận được cảm giác bình yên và ấm áp đó.
Đó là Thần. Cuối cùng tôi đã có thể khẳng định được anh ấy chính là Thần mà tôi đã quen, là Thần mà tôi yêu quý.
Từ nhỏ tới lớn, Thần vẫn luôn bảo vệ tôi, giờ đây lại một lần nữa anh ấy bảo vệ tôi.
Mọi thứ xung quanh đã yên ắng trở lại, không còn bão cát, nước biển suýt nuốt chửng tôi cũng không còn nữa.
Có phải tôi lại sắp phải lên đường mà không biết mình sẽ đi về đâu không? Nhưng lần này tôi không còn phải lo lắng nữa, vì tôi không chỉ có một mình. Tôi cúi đầu, ánh mắt tôi dừng trên tay tôi và tay Thần đang nắm chặt.
Tôi nở nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng có một niềm vui ấm áp.
“Thần!”
“Ừ.” Anh nhìn tôi, nở nụ cười quen thuộc.
“Cảm ơn anh!”
Luôn coi anh là chỗ dựa, luôn cho rằng ai cũng có thể rời xa tôi, nhưng Thần sẽ không bao giờ... Nhưng giờ đây, tôi vừa thấy cảm kích vừa thấy xấu hổ. Có lẽ tôi cũng có thể chia sẻ một phần những nỗi đau với Thần, phải vậy không?
Anh ấy xoa đầu tôi giống như trước đây, trong mắt ánh lên vẻ thân thiện, gần gũi.
“Vừa rồi...” Cô bé mà anh ôm là ai? Tại sao Tiểu Anh lại xuất hiện ở đây? Còn nữa, bây giờ hai cô bé đó sao rồi?
Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi khiến tôi ngay một lúc không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
“Vừa rồi, không phải anh không quan tâm đến em, mà là...” Thần đưa mắt nhìn về phía trước, dường như đang thở dài. “Vừa nãy tâm trạng anh không được tốt, mong là Hy Nhã có thể hiểu cho anh.”
“Không sao đâu, chỉ có điều, hình như em luôn mang lại phiền phức cho anh.” Tôi hít một hơi thật sâu. Thần, làm sao mà em có thể trách anh được?
Anh đã bỏ lại tất cả, cố gắng vượt qua tấm mành cát đế cứu em, đã không quản ngại bất kỳ điều gì, như thế đã quá đủ để khiến em cảm động suốt cuộc đời rồi!
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, lại một lần nữa đi trong những đám sương mù bao phủ xung quanh. Nhìn xung quanh, có thể lờ mờ nhận ra bóng dáng của một số ngôi nhà.
Chúng tôi đang đi trên đường sao?
Nhưng đang đi trên đường, sao lại không nhìn thấy bất kỳ ai khác?
“Thần, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Dường như anh cảm nhận được nỗi lo lắng của tôi, nhìn tôi mỉm cười, vỗ về: “Không phải lo lắng gì cả, có anh ở đây rồi”.
“Vâng.” Tôi gật gật đầu.
Đúng vậy, chỉ cần có Thần ở bên cạnh, tôi không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì hết. Anh luôn tạo cho người ta cảm giác an toàn.
Đi bộ trong sương mù bao phủ nên không có khái niệm gì về thời gian, vì vậy tôi cũng không biết cuối cùng mình đã đi được bao lâu. Mơ hồ cảm nhận là vừa rẽ vào một con đường, sau đó nghe thấy tiếng Thần vui vẻ nói: “Đến nơi rồi”.
“Đến nơi rồi?” Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, ngay lập tức mở to mắt.
Tòa nhà ven đường mà vừa rồi còn nhìn lờ mò, lúc này đây không hiểu vì sao đột nhiên lại trở nên rõ ràng đến vậy. Còn chúng tôi đang đứng trước cửa một căn nhà nhỏ, trên cửa căn nhà có treo một tấm biển.
“Từ - trường - thời - gian.” Tôi đọc từng từ và thấy thật khó hiểu.
Thần cũng chẳng giải thích gì cả, kéo tay tôi đi vào bên trong.
Đây giống như một cửa hàng bán ti vi, trên tường có treo rất nhiều các màn hình to nhỏ khác nhau giống như ngọc lưu ly, trên mỗi màn hình đều hiện lên một hình ảnh khác nhau.
“Thần, ở đây... đang chiếu phim sao?”
Cố Hạo Thần chỉ cười mà không trả lời, đi thẳng vào phòng trong một cách tự nhiên, dường như đang tìm một thứ gì đó.
Tôi tỉ mỉ quan sát các màn hình, đột nhiên phát hiện phía dưới mỗi màn hình đều đề tên một người, bên cạnh còn có nút bấm, bên cạnh nút bấm màu ghi đề “Đau buồn”, bên cạnh nút bấm màu hồng đề “Vui vẻ”, còn bên cạnh nút bấm màu vàng thì đề “Hạnh phúc”.
Tất cả những thứ này... rốt cuộc là gì?
Tôi tò mò nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra một quy luật. Màn hình ti vi có nút bấm màu ghi đang sáng đều chiếu những hình ảnh khiến người ta đau buồn. Còn trên màn hình ti vi có nút bấm màu hồng đang sáng đều chiếu những hình ảnh làm cho người ta vui vẻ.
Đây có giống như hộp ghi nhớ, bên trong phân thành các ngăn để chứa các hồi ức khác nhau của con người không? Có lẽ nào cũng có hồi ức của Thần trong đó?
Tính tò mò thôi thúc tôi tìm tên của Thần ở bên dưới mỗi màn hình.
“Cố - Hạo - Thần.” Tôi vừa lẩm bẩm vừa tìm, khi đếm đến màn hình thứ mười một thì tìm thấy tên của Thần.
Nút bấm bên dưới màn hình của Thần là màu ghi, điều này chứng tỏ những hồi ức của Thần đều là những chuyện đau buồn sao?
Có khi nào điều đó cũng liên quan đến sự việc xảy ra vừa rồi?
Đầu tiên, trên màn hình hiện lên một bờ biển màu xanh thẫm, rất giống với bờ biển tôi nhìn thấy lúc nãy, chỉ có điều, biển lúc nãy có màu xanh u tối, còn biển bây giờ có màu sáng hơn.
Từng đợt sóng cuộn tròn đập vào bờ, tạo nên những bọt nước rất khoan khoái.
Trên màn hình bỗng hiện lên hai đứa bé. Cậu bé thì tôi nhận ra, đó chính là Cố Hạo Thần lúc anh ấy sáu tuổi, cô bé đi bên cạnh anh ấy nhìn rất quen, là...
À!
Chính là cô bé mà Tiểu Anh dắt tay trên bãi biển vừa nãy.
“Anh, chúng mình cùng nhau chơi trò công an bắt kẻ trộm đi. Bây giờ em sẽ bắt anh nhé.”
Cô bé vui vẻ đưa ra ý kiến.
Anh?
Cô bé này chính là em gái của Thần sao?
Nhưng Cố Hạo Thần lại chau mày, dường như cảm thấy cô bé phiền phức quá, nên một mình đi về phía trước.
Cô bé đuổi theo, Thần chạy trốn. Cô bé không tài nào đuổi kịp được Thần, tuy là chạy rất mệt, nhưng cô bé vẫn luôn cười vui vẻ.
Nhưng nhìn điệu bộ của Cố Hạo Thần thì chẳng lấy làm vui vẻ gì, anh ngồi phệt xuống cát và bắt đầu gấp máy bay giấy.
“Máy bay đẹp quá. Anh, em cũng thích máy bay.” Cô bé ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh mỉm cười.
Cố Hạo Thần khó chịu trả lời: “Thích thì tự đi mà gấp”.
Cô bé cười toe toét.
“Em thích anh gấp cơ, anh, em cũng muốn có máy bay.”
“Nếu thích thì tự đi mà gấp.” Thần cầm những máy bay đã gấp xong bỏ đi.
“Anh...”
Anh quyết định chạy cách xa cô bé một đoạn, cô bé thì lại cho rằng trò chơi công an bắt kẻ trộm bắt đầu, vui vẻ đuổi theo.
Nhưng xem ra Thần lại càng cảm thấy khó chịu, anh cố găng chạy nhanh đến mép biển, sau đó cố hết sức phang hết máy bay ra xa.
“Anh, máy bay!”
Cố Hạo Thần không thèm để ý đến cô bé đó, lại ngồi xuống bãi cát bắt đầu đắp cát. Cô bé nhìn anh trai rổi lại nhìn máy bay, nhìn máy bay rồi lại nhìn anh trai, mím mím môi giống như đã hạ quyết tâm rồi bắt đầu lao ra biển.
''Mình phải vớt máy bay về cho anh vui.” Cô bé tự nói với mình.
Cô bé vẫn còn nhỏ, sức khỏe thì yếu. Sóng biển vừa xô đã nhấn chìm nửa người. Nhưng máy bay càng trôi càng xa, dần dần không thấy đâu nữa. Còn cô bé cũng theo máy bay, chìm dần xuống biển.
Xem đến đây, tôi nắm chặt tay, nước mắt cứ thế trào ra.
Thần ngốc nghếch kia, mau quay lại nhìn đi!
Nhưng tất cả đã muộn...
Cát mà Cố Hạo Thần đắp càng đắp càng cao, cho đến khi anh cảm thấy có gì bất ổn, quay người lại để tìm em gái, thì trên bãi biển lúc này, chỉ còn lại một mình anh!
Cố Hạo Thần gọi hết lần này đến lần khác, sau đó bắt đầu khóc như mưa. Nhưng những âm thanh vọng lại chỉ là tiếng sóng biển đập vào đá ngầm.
Mặt biển xanh bị nỗi đau thương che phủ, dần dần biến thành một màu xám xịt.
Chính vào lúc tôi vô cùng đau lòng khi nhìn thấy cô bé mất tích, thì hình ảnh trước mặt lại chuyển sang một cảnh khác, cảnh trong bệnh viện.
Cố Hạo Thần nằm trên giường bệnh, ánh mắt thất thần. Chú Cố, cô Cố và cả các y bác sĩ trong bệnh viện cố gắng cho anh ăn, nhưng anh chỉ ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giống như không biết đến sự có mặt của mọi người xung quanh.
Cô Cố khóc rất thảm thương. “Tiểu Thần, mẹ đã mất em của con, không thể mất thêm con nữa! Nghe lời mẹ, con cố ăn một chút gì đi được không? Tiểu Thần, con nghe lời mẹ được không?”
Nhưng ánh mắt của Thần vẫn vô hồn, bên trong tràn ngập nỗi đau thương xám xịt, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Có lẽ Thần không thể châp nhận được sự thật là em gái đã ra đi, nên đã khép chặt trái tim mình.
Khi màn đêm buông xuống, Thần nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt của anh bỗng nhiên chỉ nhìn chăm chú vào một điểm. Anh xuống giường, đứng dựa vào bệ cửa sổ rồi nhìn lên bầu trời đầy sao cầu xin: “Em gái, em là ngôi sao nào vậy? Em đừng ham chơi nữa, em mau quay về được không? Anh sai rồi, anh sẽ gấp cho em thật nhiều, thật nhiều máy bay giấy, vậy nên em mau quay về đi... được không?”.
Nước mắt anh cứ thế tuôn rơi, giống như vô số các vì sao rơi xuống mặt đất.
“Anh thật là tồi tệ, đúng không?”
Không biết Thần đã đứng đằng sau tôi từ lúc nào, trong mắt anh hiện lên sự trách móc bản thân, thậm chí còn có cả sự thù hận!
Thù hận bản thân mình sao?
“Thần...” Tôi muốn an ủi anh, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Sao anh lại trách em anh phiền phức chứ? Nó là em gái anh, anh là anh nó, anh nên yêu thương, nên quan tâm đến nó, sao anh lại đối xử với nó như vậy? Nó còn bé như thế, thậm chí đến máy bay giấy cũng không biết gấp... Tất cả đều do anh không tốt, đều là lỗi của anh!” Trên mặt Thần hiện lên nỗi đau thương và thù hận mà từ trước tới giờ chưa bao giờ tôi nhìn thấy.
Hóa ra cô bé đó là em gái của anh, chẳng trách lúc nãy khi vừa nhìn thấy cô bé ở bãi biển, anh lại kích động đến như vậy. Lúc đó, chắc trong lòng anh vô cùng hỗn loạn? Anh nhất định cầu mong được em gái tha thứ, hy vọng em gái có một cuộc sống thật tốt.
Chính vào lúc tôi sắp bị nước biển nhấn chìm, anh ấy đã bất chấp tất cả lao về phía trước để cứu tôi, vì anh ấy cũng rất sợ tôi giống như em gái mình, bị sóng biển cuốn đi mất phải không?
Thực ra, trong lòng anh ấy luôn muôn làm như vậy, không chỉ là để cứu tôi...
Mà để cứu cô em gái mà anh ấy vô cùng yêu thương.
Quen biết Thần một thời gian dài như vậy, tôi lại không hề hay biết trong lòng Thần chất chứa một nỗi đau sâu sắc đến như thế tôi đúng là một con ngốc vô tâm.
Chắc là Thần đã tự giày vò bản thân mình một thời gian dài? Nhưng anh ấy không biết sao? Em gái anh nhất định hy vọng anh trai mình có một cuộc sống hạnh phúc, và không muốn nhìn thấy anh mình đau khổ như thế này.
Nghĩ vậy nên tôi nhẹ nhàng tiến về phía trước, dang rộng hai tay ôm lấy anh. Tôi muốn gánh bớt nỗi đau của anh, đồng thời cũng cho anh thêm chút sức lực.
“Em gái anh rất yêu anh, cô bé hy vọng anh vui vẻ, chứ không phải là giày vò bản thân như thế này.”
Đúng vậy, có lẽ số mệnh của mỗi người đều có một ý nghĩa đặc biệt.