Tôi nhận lấy cọng cỏ, nghĩ một lát, sau đó viết lên lá cỏ: Triệt Dã, mình là Hy Nhã.
Tiếp đó, tôi cẩn thận đút cho con đom đóm đang đậu trên vai Triệt Dã ăn, sau khi vỗ nhẹ vào cánh con đom đóm, chỉ tích tắc sau từ trên người con đom đóm cũng rơi ra mấy hạt bé tí tẹo. Mấy hạt đó cũng tự phình to thành những chữ rõ ràng, rồi giống như bọt khí bay tít lên trời.
Triệt Dã, mình là Hy Nhã. Những chữ đó phát sáng trên bầu trời, rồi từ từ bay tới chân ... trời xa tít.
“Sao cậu lại không viết Hy Nhã là lợn con? Như vậy thì tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Ha ha.” Triệt Dã cười to.
“Mình cũng rất muốn viết Triệt Dã là kẻ xấu xa đấy chứ, nhưng...” Tôi lại ngắt một gọng cỏ, viết lên đó điều tôi muốn nói.
Một lát sau, trên trời dày đặc những chữ có thể phát sáng, đẹp lung linh.
Triệt Dã, Hy Nhã rất nhớ cậu.
Triệt Dã, mắt cậu rất đẹp.
Triệt Dã, Hy Nhã rất thích nụ cười của cậu lúc này.
...
Trong khoảnh khắc này, không gian cực kỳ yên tĩnh, giống như có một thứ tình cảm được giấu kín đang âm thầm cựa quậy.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Nhưng... theo tiếng nói của con tim, mình chỉ có thể nói những câu như thế này mà thôi”.
Tôi ngửi thấy mùi thơm dịu ngọt, nồng nàn. Nguyên Triệt Dã nhích gần lại phía tôi, từ từ...
Từ từ...
Tim tôi đập rộn ràng, không gian như đang chìm đắm trong hương vị ấm áp của màu hồng, nhưng tôi lại hốt hoảng lên tiếng: “Triệt Dã, đom đóm có bị đau bụng vì ăn nhiều quá không?”.
Trời...
Sao tôi lại hỏi câu này chứ? Tuy tôi rất muốn biết, nhưng trong bầu không khí này, sao tôi lại có thể hỏi như vậy.
Tất cả đều vì... Triệt Dã nhìn tôi say đắm quá!
Chính vào lúc tôi cảm thấy vô cùng ân hận vì đã hỏi như vậy, Triệt Dã cười và nói: “Không sao cả, bụng của nó là một cái hang không đáy, có thể chứa rất nhiều, rất nhiều các câu nói”.
“Thế cậu có lời gì muốn nói không?”
“Có chứ, có điều cậu không được nhìn trộm đâu nhé.”
Hừm, mình tò mò làm gì chứ, có phải là viết thư tỏ tình đâu!
Ối? Mà có khi nào lại là thư tỏ tình?
Nghĩ như vậy, tôi rất muốn nhìn lén xem thế nào. Nhưng làm thế nào bây giờ, để chứng minh mình sẽ không nhìn trộm tôi đã bịt mắt lại rồi.
Ừm, nếu như chỉ là nhìn trộm, lén quay đầu lại nhìn một cái, chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ?
“Ha ha, mình đã đoán trước được đồ ngốc sẽ nhìn trộm mà.” Tôi vừa quay đầu lại, đã bị Nguyên Triệt Dã bắt quả tang.
Ối...
Tôi đỏ mặt quay đầu đi nơi khác, quyết định chết cũng không chịu nhận.
“Mình đâu có nhìn trộm.”
“Vừa xong rõ ràng là có mà.”
“Không có.”
“Nhưng mình nhìn thấy rồi.”
“... Cậu đi guốc trong bụng mình sao? Tại sao luôn đoán được mình nghĩ gì?” Tôi rầu rĩ nói.
“Vì cậu là Hy Nhã ngốc nghếch của Nguyên Triệt Dã mà. Xong rồi. Mau nhìn lên trời đi.”
Hy Nhã ngốc nghếch của Nguyên Triệt Dã...
Vì câu nói này mà đầu tôi choáng váng, chưa kịp định thần lại thì đã thẫn thờ ngẩng đầu nhìn lên trời theo lệnh của Triệt Dã.
Mắt tôi đột nhiên hoa lên bởi ánh sáng chói lòa của các chữ đang bay lơ lửng trên trời.
Hy Nhã ngốc nghếch, mình rất khỏe.
Nên cậu không phải lo lắng cho mình đâu.
Lúc nào mình cũng nhớ đến cậu, và mình thường mong ước rằng sẽ luôn được ở bên cậu mỗi khi cậu buồn.
Nếu như Hy Nhã luôn vui vẻ, mình cũng sẽ rất vui, rất vui.
Những chữ này cứ bay lượn trước mặt tôi, giống như Triệt Dã đang thì thầm bên tai tôi vậy.
Tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, muốn được nắm những chữ đó trong lòng bàn tay, giữ chúng lại, để rất lâu sau này có thể coi chúng như vật kỷ niệm. Nhưng rốt cuộc thì cánh tay giơ lên cũng chỉ dừng lại trong không trung, vì tôi sợ khi mình chạm vào, những chữ đó sẽ vỡ mất.
“Triệt Dã...”
Tôi muốn quay lại nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy lại đưa tay ra nhẹ nhàng giữ lấy hai cánh tay tôi, cố định hướng nhìn của tôi.
A...
Cậu ấy định làm gì vậy, hồi hộp quá!
Hai má tôi bỗng đỏ ửng lên giống như tôm bị luộc chín, còn hơi ấm từ lòng bàn tay Triệt Dã giống như một luồng điện nhanh chóng hâm nóng trái tim tôi.
“Triệt Dã!”
Ánh mắt cậu rất chăm chú, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của tôi vào trong tâm trí. Cậu ép sát vào người tôi, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, chiếc cằm hay hờn dỗi đáng yêu dựa lên vai tôi.
Hy Nhã ngốc nghếch, Triệt Dã rất nhớ cậu.
Lúc cậu nói cũng chính là lúc con đom đóm nhả ra chữ, và các chữ cứ lần lượt bay qua mặt tôi.
Hy Nhã ngốc nghếch, Triệt Dã rất nhớ cậu.
Những ngôi sao, những con đom đóm, những chữ phát sáng hiện ra trước mặt...
Tất cả những đốm sáng đó bỗng trở nên hư ảo, mờ dần đi, mờ đến mức như hòa lẫn vào nhau thành một khối.
Không dám động đậy, không dám lên tiếng, không dám...
Làm tan vỡ những hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng. Tôi mở mắt.
Triệt Dã đang nằm ngủ cạnh tôi. Tối qua tôi ngắm sao đến khi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, nên vẫn chưa kịp ngắm khuôn mặt của Triệt Dã khi cậu ấy đang ngủ.
Ha ha, nếu như ngày nào thức dậy cũng được nhìn thấy Triệt Dã thì tuyệt vời biết bao.
Tôi yên lặng ngắm khuôn mặt cậu ấy lúc đang ngủ, ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy đang nhẹ nhàng phả lên trán tôi. Lông mi của cậu ấy rất dài, vừa dày vừa cong, giống như cánh bướm đang che chở cho đôi mắt, không ngừng động đậy theo nhịp thở.
Tôi không kiềm chế được, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cậu ấy, cảm nhận sự mềm mại của đôi môi.
Triệt Dã...
Thực sự là rất thích cậu, rất thích cậu.
Ha ha, có điều nếu nhìn thấy hành động thích cậu ấy đến điên cuồng này của tôi, cậu ấy nhất định sẽ phải cười phá lên mất, sau đó sẽ dùng giọng nói làm cho người ta phải tức chết lên được để nói: “Đồ... ngốc!”.
Có điều, được nghe cậu gọi là “đồ ngốc”, tôi lại hạnh phúc đến rơi lệ.
“Đồ ngốc , cậu định tặng nụ hôn cho hoàng tử đang ngủ sao?”
Hic, lại gọi mình là đồ ngốc !
Chờ chút, giọng nói này không giống với “tiếng vọng” trong ký ức vừa rồi! Tôi chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, nghi ngờ ngước lên nhìn.
Đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp đang nhìn tôi cười tít.
Á... Triệt Dã tỉnh rồi!
Thế thế, thế... vừa rồi tôi còn đang đặt tay lên môi cậu ấy cơ mà? Có khi nào Triệt Dã lại cho rằng... A... a... a... Sao lại có thể như vậy được! Cậu ấy đã thức dậy từ lúc nào vậy? Tôi đã ngây người ngắm đôi môi cậu ấy bao lâu rồi? A... a... a... Xấu hổ quá, xấu hổ quá, xấu hổ quá đi mất!
Mặt tôi nóng ran lên. Tôi vội che mặt rồi ngồi bật dậy nhanh chư chớp, sau đó giả vờ như đang bận rộn chải đầu.
“Hy Nhã...” Giọng nói từ sau lưng vọng lại. A...
Lại cười mình sao? Hy vọng có cái lỗ cho tôi chui xuống.
“Mặt Hy Nhã đỏ ửng trông rất đáng yêu.”
Hả? Mạch suy nghĩ của tôi lập tức bị cắt ngang. Triệt Dã nói tôi đáng yêu? Quả thực là cậu ấy không còn giống như trước đây nữa, có phải do cậu ấy đã nhận ra trước đây cậu ấy đã từng bỏ lỡ quá nhiều rồi không?
Chính vào lúc này, xung quanh chúng tôi lại tỏa ra một làn sương mù dày đặc, bao trùm lấy tôi và Triệt Dã.
“Triệt Dã...” Tôi lo lắng gọi to, cố gắng hết sức nắm chặt lấy tay cậu ấy.
Bên tai có tiếng gió thổi, kéo dài khoảng một, hai phút, rồi lớp sương mù mới dần dần tan đi, quang cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi: đu quay khổng lồ, tàu lượn siêu tốc, đu quay ngựa gỗ... Ớ đây giống hệt như khu vui chơi, hơn nữa còn có rất nhiều người đang chơi đùa trong đó.
Chỉ trong tích tắc, tôi và Triệt Dã đang ở trên một thảo nguyên yên tĩnh nay lại chuyển thành một khu vui chơi náo nhiệt.
Tôi và Triệt Dã ngơ ngác nhìn nhau, nhận ra vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt của người đối diện.
“Ha ha, cậu có thích điều ngạc nhiên mình mang đến cho cậu không?” Triệt Dã ngay lập tức lấy lại được tinh thần.
“Không phải là cậu mang đến cho mình.”
“Cậu không tin sao?”
“Thế thì cậu làm phép để mình quay lại thảo nguyên đi.” Tôi cố ý làm khó cậu ấy.
“Ha ha, thế thì không được, chúng ta đã chơi hết các trò chơi ở khu vui chơi này đâu.”
Nói xong, Triệt Dã cười thật tươi, rồi kéo tôi vào trong khu vui chơi.
Khi chơi trò tàu lượn siêu tốc, tôi và Triệt Dã đã để lại đó những tiếng hét chói tai, khi chơi các trò trên nước, chúng tôi để lại đó những tiếng cười sảng khoái, rồi để lại những nỗi sợ hãi ở khu nhà ma... Dường như ở trò chơi nào của khu vui chơi cũng lưu lại những niềm vui của chúng tôi.
“Bên đó có trò đu quay ngựa gỗ!” Tôi vui mừng reo lên, sau đó kéo Nguyên Triệt Dã chạy đến phía trước nhà đu quay ngựa gỗ.
Không biết tại sao, khi nhìn thấy nhà đu quay ngựa gỗ này, trong lòng tôi đột nhiên lại trào dâng một một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được, hình như là... tôi đã từng đến đây.
Là khi nào vậy? Với ai cơ chứ?
Trong đầu tôi thoáng hiện lên những hình ảnh mơ hồ, giống như chiếu phim vậy. Tôi cố gắng nhớ lại những hình ảnh đó, muốn nhìn thật rõ những người đang nói...
Nhưng nghĩ mãi mà vẫn không có kết quả.
Chẳng lẽ ở nơi này, những ký ức cũng theo đó mà tan biến hết rồi sao? Rõ ràng là những hình ảnh đó giống như thật vậy, nhưng lại không nhớ ra nổi nữa.
“Sao thế?” Triệt Dã cười tít mắt, nghiêng đầu nhìn tôi. “Cậu có muốn chơi đu quay ngựa gỗ không?”
“Có!” Tôi thực sự rất muốn biết, ở trò chơi đu quay ngựa gỗ này rốt cuộc ẩn giấu ký ức gì.
Ngồi trên đu quay ngựa gỗ, có lúc tôi cảm tưởng như mình đang bay lên trời xanh.
Từng vòng, từng vòng quay, từng vòng từng vòng gần đến bầu trời hơn.
Nhưng hy vọng luôn vỡ tan.
Nhưng bây giờ, cho dù tôi có quay đến chóng mặt đi chăng nữa thì vẫn có thế nhìn thấy Triệt Dã. Cậu ấy đang ngồi trên một con ngựa gỗ rất gần với tôi, mỗi lần quay đầu lại tôi đều có thể nhìn thấy nụ cười đáng yêu của cậu ấy. Nụ cười đó khiến tôi có cảm giác cho dù phải quay vòng mãi, cho dù hy vọng luôn vỡ tan, cũng vẫn là một việc vô cùng tốt đẹp.
Triệt Dã ngồi trên một chú ngựa trắng đang dang rộng đôi cánh, mái tóc màu vàng được nắng chiếu vào, tỏa ra một thứ ánh sáng rực rõ, giống như thiên sứ.
Triệt Dã...
Thực ra là thiên sứ của tôi đúng không nhỉ?
Nghĩ như vậy, tôi không kiềm chế được vội lên tiếng: “Triệt Dã có tóc màu vàng đẹp quá!”.
“Thật không?” Triệt Dã ngơ ngác, sau đó như hiểu ra và mỉm cười.
“Cậu cười gì thế?”
Triệt Dã chớp chớp mắt nhìn, nghiêng đầu ghé vào tai tôi hỏi thầm: “Hy Nhã ngốc nghếch, cậu có biết tại sao mình lại nhuộm tóc thành màu vàng không?”.
Tôi lắc đầu.
Kể từ khi tôi quen Triệt Dã, tóc cậu ấy luôn nhuộm màu vàng. Mái tóc màu vàng đến chói mắt khiến cậu ấy rất dễ trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Có lẽ, không ai thích hợp với mái tóc màu vàng chóe này hơn cậu ấy cả.
“Vì...” Giọng nói của Triệt Dã càng trở nên thần bí. Mắt cậu ấy lóe sáng, giống như bị thứ gì đốt cho cháy rực. “Vì như vậy nhìn càng giống thiên sứ.”
Thiên sứ?
Hai chữ này gõ hai nhịp vào trái tim tôi. Bỗng nhiên những hình ảnh mờ ảo trong ký ức lại dần hiện lên rõ nét, giống như nước thủy triều đang trào dâng về phía tôi...
Triệt Dã nhìn lên bầu trời bao la giống như đang tìm một thứ gì đó, hồi tưởng lại cái gì đó. Lúc này đây, trong giọng nói của cậu ấy như có một nỗi đau khó mà che đậy.
“Khi mình còn nhỏ, có lần bố mẹ đưa mình đến khu vui chơi, nhưng trên đường đi, bố mẹ cứ cãi nhau suốt, nên chẳng có tâm trí đâu mà vui chơi cùng mình. Mình cảm thấy rất buồn. Nhân lúc bố mẹ cãi nhau căng thẳng nhất, mình lẳng lặng bỏ đi nơi khác. Sau đó, mình đi đến trước nhà đu quay ngựa gỗ. Nhìn thấy những bạn nhỏ ngồi trên ngựa gỗ và cười đùa rất vui vẻ, mình rất ngưỡng mộ họ...”
Những điều cậu ấy nói... nghe rất quen...
Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh cậu bé tôi gặp đã gọi tôi là đồ ngốc ở trong khu vui chơi, cũng đứng ở phía trước khu đu quay ngựa gỗ, ánh mắt rất buồn và cô đơn.
Chẳng lẽ...
“Sau đó mình đã gặp một cô bé ngốc nghếch. Cô bé đó rất nhiều chuyện, đã đưa mình đi chơi đu quay ngựa gỗ. Tay cô bé rất ấm, nụ cười cũng rất rạng rỡ. Có điều, cách cô bé ngồi ôm ngựa gỗ lại xấu tệ. Ha ha...” Triệt Dã dừng lại rồi tiếp tục. “Cô bé đó nói mình rất giống thiên sứ, có điều tóc của thiên sứ màu vàng.”
Đúng là cậu ấy rồi!
Cậu bé đó chính là Triệt Dã!
Nhưng... cậu ấy lại dám nói mình rất ngốc, lại còn nói cách mình ngồi ôm ngựa gỗ xấu tệ nữa chứ!
Đáng ghét! Nguyên Triệt Dã, cậu có biết cô bé mà cậu đang nói đên chính là mình không vậy?
Nhưng Triệt Dã không phát hiện ra sự bất thường của tôi, vẫn tiếp tục hồi tưởng lại chuyện xưa: “Cậu có biết không? Khi cô bé đó nói về thiên sứ, mắt cô bé sáng long lanh, giống như đang khát khao một điều gì đó. Cô bé nói thiên sứ tồn tại chính là để bảo vệ cho người mà mình thích, mỗi người đều có thiên sứ của riêng mình”.
Nói xong, cậu cười tươi hơn. “Thế nên mình đã tự nhủ với lòng mình, có một ngày, mình sẽ trở thành thiên sứ để bảo vệ cho cô bé đó, vì chính vào ngày mình buồn nhất, cô bé cùng ngựa gỗ đã bảo vệ mình, đã mang niềm vui và hạnh phúc đến cho mình. Cô bé đã làm thiên sứ cho mình một ngày, còn mình sẽ làm thiên sứ cho cô bé mãi mãi.”
Cuối cùng Triệt Dã đã nhận ra mặt tôi đang tôi sầm lại, vội cười và nói: “Hy Nhã ngốc, có phải cậu ghen rồi không?”.
“...”
Tôi nhìn cậu mà không nói được câu nào.
Chẳng lẽ tôi lại tự ghen với chính mình sao?
Còn nữa, rõ ràng là nói phải bảo vệ cho người đó, thế mà còn nói về người đó không hay tí nào...
Triệt Dã vội giải thích: “Cậu yên tâm đi, Hy Nhã ngốc nghêch, từ sau khi gặp cậu, mình đã quyết định sẽ làm thiên sứ cho cậu rồi. Mình nghĩ là cô bé đó sẽ hiểu và thông cảm cho mình, vì mình đã thích một cô bé tên là Hy Nhã ngốc nghếch”.
Mình đã thích một cô bé tên là Hy Nhã ngốc nghếch.
Trong phút chốc, tất cả những trách móc, oán hận trong lòng tôi lập tức tan theo mây khói. Đây có được coi là lời tỏ tình không? Nếu đúng là như vậy, thì đây là lần đầu tiên tôi được nghe Triệt Dã bày tỏ tình cảm. Qua cuốn nhật ký, từ lâu tôi đã hiểu rõ tình cảm của cậu ấy, nhưng được nghe cậu ấy nói trực tiếp, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Triệt Dã...
Mình cũng rất thích cậu, rất thích cậu.
Triệt Dã, cậu đã là thiên sứ bảo vệ cho cô bé đó. Vì cô bé đó chính là mình, cậu là thiên sứ bảo vệ cho mình.
Hóa ra ông trời đã tặng cho tôi món quà tuyệt vời thế này từ rất lâu rồi, ngay từ khi tôi còn nhỏ đã tặng cho tôi một hẹn ước.
Hẹn ước là sẽ có một thiên sứ bảo vệ cho tôi, làm cho tôi hạnh phúc.
Tiếng khóc thút thít...
Tôi bắt đầu khóc, những giọt nước mắt của sự biết ơn. Tôi không muốn kìm nén những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc này chút nào.
“Hy Nhã, cậu sao thế?”
“Đồ ngốc !” Tôi mỉm cười, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn chảy trên hai gò má.
Nhìn điệu bộ lo lắng của cậu ấy, tôi thực sự rất muốn gọi cậu ấy là đồ ngốc.
“Sao cậu lại khóc?”
“Vì Triệt Dã rất ngốc.”
“Thật thế sao?”
“Thật, vì cậu ngốc nghếch, nên cậu mới không phát hiện ra người con gái mà cậu muốn bảo vệ đã được cậu bảo vệ từ rất lâu rồi.”
Đáng lẽ tôi nên cảm thấy vui vì Triệt Dã cũng có lúc ngốc như vậy, nhưng tôi không thể cười nổi.
Vì tình cảm cô vùng chân thành mà cũng cố chấp này của cậu ấy khiến tôi không thể cười chế giễu cậu ấy được.
“Hy Nhã, hóa ra...” Lúc đầu Triệt Dã còn ngạc nhiên vì câu nói của tôi, sau đó như thể nhớ ra điều gì, cậu ấy tỏ ra kinh ngạc đến mức không thế tin nổi.
“Đúng vậy, chính là mình.” Tôi gật đầu, trả lời câu hỏi còn bỏ lửng của cậu ấy.
Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, rồi đưa tay lên vuốt má tôi, thì thầm: “Đúng vậy, Nguyên Triệt Dã thật ngốc. Ngay đến người mà mình cần bảo vệ đã tìm ra rồi mà cũng không nhận ra, mà còn làm tổn thương đến người ấy, làm cho người ấy phải rơi lệ, làm người ấy phải buồn. Mình là kẻ đại ngốc!”.
Những câu cậu ấy nói toàn là những lời trách móc bản thân, đau buồn và bất lực.
“Không...” Tôi ra sức lắc đầu, bảo Triệt Dã không được tự trách mình.
Vì tôi vô cùng cảm ơn sự sắp xếp này của vận mệnh, sắp xếp cho tôi lại được gặp Triệt Dã. Những chuyện buồn trong quá khứ chẳng phải càng nhân lên niềm hạnh phúc khi được gặp lại nhau bây giờ hay sao?
Triệt Dã, Triệt Dã, thiên sứ Triệt Dã của mình, số mệnh đã định sẵn cậu là dành cho mình! Đúng là đã định sẵn!
Sau khi tuột xuống khỏi ngựa gỗ, tôi dùng hết sức mình lao vào lòng Triệt Dã, ôm cậu thật chặt, nhất quyết không chịu buông tay. Tôi sẽ không bao giờ để thiên sứ của tôi rời xa tôi nữa, không bao giờ!
Triệt Dã cũng ôm tôi thật chặt, rất lâu, rất lâu sau mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngốc à! Sao cậu phải ôm chặt thế, mình có biến mất đâu...”.
“Diệp Hy Nhã muốn được bên Nguyên Triệt Dã, mãi mãi ở bên cậu, ở bên cậu trọn đời trọn kiếp.” Tôi đang cố xua đi cảm giác bất an trong lòng để nói câu này thật mạch lạc.
Triệt Dã, chúng ta đã gặp nhau từ rất lâu rồi, nhưng tại sao sau khi gặp lại, chúng ta lại phải xa nhau sớm như vậy.
Mình không muốn vậy!
Triệt Dã, chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa, được không?
“Triệt Dã.”
“Sao vậy?”
“Cảm ơn cậu!”
“... Hả?”
“Cảm ơn cậu đã sống rất tốt, cảm ơn cậu đã giữ đúng lời hứa lúc nhỏ, cảm ơn cậu... đã thích mình.”