Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 1: 1: Hiểu Về Nghiêm Cẩn




Cuộc đời mỗi người
Luôn có những bí mật khó nói ra
Những tiếc nuối chẳng thể vãn hồi
Những giấc mơ chẳng thể chạm tới
Và những mối tình chẳng thể nào quên…
Điều Nghiêm Cẩn căm hận nhất trong cuộc đời là cái ngày mẹ chọn sinh ra anh.
Trước kia chẳng thấy có gì không ổn, đó chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Thế nhưng đến thập kỷ 80 đất nước hội nhập, những ngày lễ của nước ngoài du nhập vào Trung Quốc, ngày sinh của anh làm khổ chủ khó xử vô cùng, mấy năm ngày đây ngày càng phổ biến khiến anh buồn bực không thôi.

Anh là người ưa náo nhiệt nhưng lại thường rơi vào hoàn cảnh cô đơn lẻ loi trong ngày sinh nhật mình.
Bạn bè thật ra cũng chẳng còn cách nào khác bởi đó là ngày nhạy cảm.

Những người đã yên bề gia thất nếu tối đó mải mê la cà không biết đường về thì gia đình lục đục là chuyện rất có khả năng xảy ra.

Còn với những kẻ vẫn đang độc thân thì ai chẳng tiếc một nỗi không thể biến thành Tôn Ngộ Không, phân thân tám mươi lần vào ngày hôm đó để gặp gỡ những bóng hồng khác nhau.

Còn đối với bạn bè, trọng sắc khinh bạn vốn là bản tính của đàn ông nên cho dù vẫn hay nói "anh em như thể tay chân" thì cũng chỉ có thể để xếp sau mà thôi.
Chính bởi hôm đó là ngày Valentine - ngày lễ tình yêu 14/2, một ngày tràn ngập hoa hồng, socola và mọi điều ngọt ngào lãng mạn.
Các cụ ta có câu "nhân sinh thất thập cổ lai hy", còn hay nhấn mạnh "tam thập nhi lập" nên có vẻ như qua ba mươi tuổi, cuộc đời đã trôi mất một phần hai.

Một người vô lo vô nghĩ như Nghiêm Cẩn, sau khi đã trải qua sinh nhật lần thứ ba mươi, thì năm nào mỗi khi bước qua chỗ trũng này cũng không khỏi ngậm ngùi đôi chút, hướng mặt lên trời một góc 45 độ, than thở một câu: Cuộc đời như một giấc mơ, thời gian như chó chạy ngoài đồng.
Hiếm khi nào anh dành thời gian suy ngẫm về cuộc đời.


Người bạn nối khố Trình Duệ Mẫn ở trời Âu xa xôi bèn tiếp lời anh qua cuộc điện thoại đường dài cách ngàn vạn cây số: "Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, ngày vui ngắn chẳng tày gang thì đã đến tuổi xế bóng đáng buồn."
Trước nay Nghiêm Cẩn chẳng quen lắm với cách nói văn vẻ xót xa của người bạn nối khố nhưng khi nghe câu này bản năng của anh lại lập tức gọi người kia là tri kỷ, bèn quẳng điện thoại, chạy ngay ra đường tìm vui.
Nhưng sinh nhật năm nay các bạn anh lại khá tử tế, còn có người vỗ ngực chủ động đề nghị tổ chức tiệc mừng cho anh.

Nghiêm Cẩn còn nhớ như in, ngày 14/2 hôm đó trời quang mây tạnh, nắng vàng ươm, bầu trời hiếm khi xanh ngắt như vậy.

Cây hòe già trên vỉa hè đã rụng lá, những cành cây trơ trụi chính là dấu hiệu đặc trưng của mùa đông.

Tiếng bồ câu vỗ cánh vang vọng trong khoảng trời bên trên loạt ngói xanh tường trắng, mang lại cảm giác như được quay về thành phố Bắc Kinh của thời niên thiếu.
Chiếc xe của anh thong thả chuyển bánh trên con đường chật chội ở vành đai hai, nét mặt thoáng vẻ rầu rĩ bất chợt.
Những chàng trai cô gái ôm hoa hồng vội băng qua trên đường, cảm giác ngọt ngào và vui vẻ tràn ngập không khí, đó là niềm vui đơn giản, thuần túy của tuổi dậy thì.

Còn anh, quà Valentine đã phân phát từ hôm qua, có đồng hồ túi xách hàng hiệu, cũng có cả đồ trang sức, chỉ không có hoa hồng.

Anh không phải một người tình lãng mạn, vì Nghiêm Cẩn cho rằng việc đem tặng hoa hồng với socola và nói những câu yêu đương mặn nồng trong lễ tình nhân chẳng hề liên quan đến lãng mạn, đó chỉ là phong cách của kẻ tầm thường và vô vị mà thôi.
Chưa kể, người phụ nữ vui vẻ nhận một đóa hoa hồng bây giờ còn tồn tại trong thành phố này không? Có lẽ vẫn còn, chỉ là mấy năm qua anh chưa gặp được người như vậy mà thôi.
Chín giờ Nghiêm Cẩn ăn xong bát mì trường thọ ở nhà bố mẹ liền phóng ô tô đến một câu lạc bộ nổi tiếng tọa lạc ở khu CBD trong thành phố.

Khi anh tới nơi, đám bạn xấu xa đã tề tựu đông đủ, cả bàn chỉ thiếu nhân vật chính là anh.
Nghiêm Cẩn không quá ưa thích câu lạc bộ này, cảm thấy cách bài trí ở đây quá lãng phí và dị hợm, nhất là dàn đèn treo tự xưng "mang phong cách bí ẩn của phương Đông" trên quầy bar thật ra chỉ để lừa khách hàng mà thôi.

Tuy nhiên người bạn chủ động tổ chức tiệc sinh nhật năm nay cho anh là Hứa Chí Quần lại rất thích nơi này - nơi các minh tinh màn bạc thường xuyên lui tới.

Hứa Chí Quần là bạn trung học kiêm hàng xóm ngày xưa của Nghiêm Cẩn, vì từ nhỏ đến lớn cân nặng luôn vượt quá tiêu chuẩn nên được mọi người tặng cho biệt danh "béo ú", cái tên này đi theo anh ta suốt từ khi còn học mầm non đến giờ.

Hai người quen nhau đã gần 20 năm nên nếu Nghiêm Cẩn tỏ ra nghi ngờ phần thành ý kia thì thật sự quá đáng.
Thế nhưng bầu không khí tối nay quả thật lạ lùng, nụ cười của ai cũng mang vẻ hào hứng và kỳ quặc, dường như đang đợi điều gì đó xảy ra.

Nghiêm Cẩn nhận ra đôi chút bất ổn nhưng sau vài ly rượu, anh đã nơi lỏng cảnh giác, lại có mấy cô em vừa xinh xắn lại biết ý mà đám bạn anh dẫn tới, cô nào cô nấy miệng dẻo như kẹo, cô này gọi "anh Nghiêm", cô kia kêu "anh Cẩn".

Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một chút cảm giác bất an ban đầu bị anh ném lên chín tầng mây, hào sảng uống rượu, cuối cùng rơi vào trạng thái say bất tỉnh nhân sự như mọi người mong đợi.
Đến khi anh choàng mở mắt trong những mảnh vỡ hỗn độn của trí nhớ thì trước mắt là không gian tối đen chẳng chút ánh sáng, bên tai là tiếng nước liên tục chảy róc rách.

Mồm miệng như mảnh gỗ không cảm giác, cổ họng khô khốc, đầu đau váng vất.

Anh mở to mắt trong bóng tối, rất lâu sau mới thích ứng được thì thấy một bóng dáng lờ mờ xuất hiện trước mắt.
Đây là căn phòng không quá rộng, một chiếc bàn đọc sách đặt cạnh cửa sổ, bên trong nữa là chiếc tủ thấp, phía trên có một thứ vuông vắn như tivi.

Nghiêm Cẩn sờ xung quanh thì chạm vào gối và ga trải giường mềm mại, một chiếc giường rộng như không giới hạn, rồi anh sờ lên người, trơ trụi không gì che chắn…
Nghiêm Cẩn mở to mắt ngồi phắt dậy, não bộ như vừa bị máy trộn bê tông tàn phá lập tức tỉnh táo trở lại.

Chẳng phải vừa rồi anh còn ăn uống ở câu lạc bộ sao? Tại sao mới chớp mắt đã nằm ngủ trên giường khách sạn rồi?
Cổ họng khát khô trầm trọng cản trở tư duy của anh.

Nghiêm Cẩn lần mò bật đèn đầu giường, tất cả trước mắt liền trở nên rõ ràng, thì ra là một căn phòng khách sạn tiêu chuẩn.


Chiếc áo choàng tắm của khách sạn bị vứt chỏng chơ trên thảm, phần ngực áo có thêu logo và tên khách sạn.
Đây là một khách sạn năm sao nằm ở ngoại ô.

Tiếng nước chảy róc rách vọng ra từ nhà vệ sinh, hình như ai đó đang tắm rửa bên trong.
Trên tủ đầu giường có chai nước khoáng đã mở nắp và cả bao thuốc lá, bật lửa, điện thoại di động và ví tiền của anh.
Ngoài ra trên tủ còn để một chiếc đồng hồ điện tử, thời gian hiển thị trên màn hình là chín giờ hai mươi phút sáng.
Không ngờ anh đã ngủ ở đây cả đêm!
Nghiêm Cẩn còn phát hiện nệm giường bên cạnh anh bị lõm xuống, chăn vo viên bên cạnh, chứng tỏ có người đã ngủ ở đây.

Chuyện gì vậy trời?
Uống vài hớp nước rồi châm điếu thuốc đưa lên miệng, Nghiêm Cẩn đã hiểu được tương đối tình hình của bản thân lúc này.

Có lẽ anh say sưa bên bàn rượu, đám bạn kia liền thuê phòng giúp anh, không quên để lại một cô gái phục vụ.

Còn anh, có lẽ đã mượn rượu "làm thịt" con gái nhà người ta rồi!
Chuyện này có phần rắc rối nhưng cũng không hẳn là khó giải quyết.

Nghiêm Cẩn cào cào mái tóc.

Vậy anh sẽ dẫn người ta đi ăn sáng rồi đưa cho cô ấy mấy ngàn, hoặc mua một món quà gì đó, nói ngọt ngào mấy câu, chuyện này rồi sẽ qua thôi, ai mà lại coi đây là đại sự quá khó giải quyết chứ.

Lý do là vì, chẳng đứa con gái nào dám đi theo đám người bọn anh mà thuộc dạng coi trọng trinh tiết cả.
Nghiêm Cẩn đã bình tĩnh trở lại, ôm chăn ngả lưng vào thành giường, ung dung nhả khói, chờ người trong nhà vệ sinh xuất hiện.

Cùng lúc đó anh đang thầm suy đoán, rốt cuộc là cô nào tối qua? Là cô nàng Đông Bắc nóng bỏng nhiệt tình, hay cô gái tự xưng là sinh viên đại học trắng trẻo ngọt ngào?
Anh thấy trò này thật thú vị bèn nhếch mép cười, hào hứng như lúc chờ quay thưởng xổ số, vui vẻ chờ mong đáp án được công bố từ nhà vệ sinh.

Năm phút sau tiếng nước chảy mới chấm dứt.

Sau đó cửa mở, một người mặc áo choàng tắm đi ra với cơ thể ướt át.
Nửa điếu thuốc còn lại trên tay Nghiêm Cẩn rơi xuống.
Chưa hết, tròng mắt của anh cũng rơi xuống luôn.
Người kia đứng trước giường nói: "Anh tỉnh rồi hả?"
Nghiêm Cẩn há hốc mồm sửng sốt chừng nửa phút rồi đứng phắt dậy khỏi chiếc giường, lao thẳng tới sofa gần cửa sổ, động tác nhanh gọn dứt khoát khiến người ta không khỏi liên tưởng đến loài báo săn mồi trên thảo nguyên châu Phi.

Đồ lót và áo khoác ngoài của anh để trên sofa đã được giặt giũ sạch sẽ và gấp lại gọn gàng, trên cùng là hóa đơn giặt là của khách sạn.
Nghiêm Cẩn xé túi nilon và hóa đơn trong tiếng thở gần như hổn hển, vội vàng xỏ quần, trong lúc nóng vội suýt té sấp mặt vì giẫm phải ống quần.
Người kia toan tới giúp một tay thì bị Nghiêm Cẩn la lối om sòm: "Stop! Cậu đứng yên đó cho tôi, không được động đậy!"
Nghe thế người kia đứng lại ngay, cánh tay đặt ngay ngắn bên người, không dám có bất cứ động tác nào nữa.
Mặc quần xong xuôi Nghiêm Cẩn mới thấy nhịp tim bình ổn lại đôi chút, sau đó anh bắt đầu mặc áo sơ mi, không quên chửi bới người "chủ trì" bữa tiệc hôm qua: " Hứa Chí Quần, Hứa béo ú, mẹ kiếp nhà cậu...!Tôi...!Tôi...!Ông tổ nhà cậu!"
Mặc luôn cả áo khoác và đeo khăn quàng cổ, Nghiêm Cẩn vơ đại đám đồ trên tủ đầu giường bỏ hết vào túi áo, sau đó mở cửa phòng cắm cổ chạy ra.
Một nhân viên khách sạn mặc đồng phục màu đen đang đứng bên ngoài, trên tay là khay đồ ăn, suýt chút va phải anh.
Nghiêm Cẩn đã xuất hiện ở khách sạn này tương đối nhiều nên đa số nhân viên đều biết mặt anh.

Cậu trai trẻ không khỏi giật mình, lùi lại vài bước, kính cẩn chào anh là "anh Nghiêm" rồi hỏi: "Anh không ăn sáng ạ?"
Nghiêm Cẩn chạy băng băng về phía thang máy không dám ngoảnh lại, chỉ hùng hổ chửi một câu: "Ăn con khỉ mốc!"
Cậu nhân viên chớp mắt, nhìn theo bóng dáng anh bằng cái nhìn đầy nghi hoặc.

Qua cánh cửa đang mở to, cậu ta chỉ thấy một căn phòng bừa bộn chứ không thấy người nào bèn giơ tay gõ cửa, cất giọng trầm bổng hỏi: "Room service, bữa sáng có rồi ạ, xin hỏi..."
Một giọng đàn ông từ trong phòng vọng ra: "Cứ để ngoài cửa đi."
Cậu nhân viên khách sạn bèn đặt khay đồ ăn lên tấm thảm ngoài cửa theo lời yêu cầu, không quên nhẹ nhàng khép cửa lại cho khách hàng.

Lúc quay đi cậu ta trộm thè lưỡi rồi khẽ mỉm cười, không khỏi liếc mắt nhìn về phía thang máy dành cho khách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.