Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 107: 107: Chương 24-6




Nơi Tôn Gia Ngộ dẫn Trình Duệ Mẫn đến là quán game lề đường, Tôn Gia Ngộ dạy Trình Duệ Mẫn chơi một trò chơi ăn xèng có tên là “Bá Vương đường phố”.

Để khiến Trình Duệ Mẫn hứng thú hơn, cậu thậm chí chủ động lựa chọn cho mình nhân vật nữ xinh đẹp là Xuân Lệ.

Cậu nghĩ có lẽ Trình Duệ Mẫn sẽ không thích kiểu trò chơi thế này, chỉ dẫn cậu đi giải sầu một lát mà thôi.

Nguyên tắc sống của Tôn Gia Ngộ là chỉ lo chuyện trước mắt, việc ngày mai để mai tính… Bởi không ai biết được những chuyện gì sẽ đến vào ngày mai trước khi mặt trời mọc.

Cậu chưa bao giờ để bản thân rầu rĩ vì những chuyện chưa xảy ra.
Ở khu này Tôn Gia Ngộ nổi tiếng chơi game giỏi, nhưng đến cậu cũng không ngờ ngón nghề và khả năng phối hợp của Trình Duệ Mẫn thậm chí còn cao siêu hơn mình.

Sau vài ván, Trình Duệ Mẫn đã cơ bản nắm được cách chơi, dù thua cũng không bị động chút nào, thỉnh thoảng còn thắng Tôn Gia Ngộ vài ván.

Khi hai tay Trình Duệ Mẫn nắm chặt thanh điều khiển trò chơi, Tôn Gia Ngộ nhận ra ánh mắt cậu hoàn toàn không giống thường ngày, nếu bảo là căng thẳng và tập trung cũng không đúng, nên nói là hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui mới chính xác.

Điều này khiến Tôn Gia Ngộ thoáng lo sợ, như thể chính cậu đã đưa Trình Duệ Mẫn vào một thế giới xa lạ, hoàn toàn không biết trước tương lai sẽ là phúc hay họa.
Hai người chơi liên tục hơn mười ván, đến khi Trình Duệ Mẫn nhận ra không còn sớm nữa thì cũng là lúc tiền trong túi hai người đã cạn sạch.

Cuối cùng phải nhờ tới mấy xu tiền lẻ Tôn Gia Ngộ vét cạn trong cặp mới đủ trả.
“Tớ mời cậu uống nước ngọt nhé?” Mấy đồng xu được cậu tung hứng điêu luyện trong lòng bàn tay, cười nói: “Cơm tối nay phải xem vận may của chúng ta, coi có gặp được người quen mượn vài đồng hay không.”
Và rồi ở quầy bán quà vặt gần quán game, họ quả nhiên gặp được người quen.

Nghiêm Cẩn, Hứa Chí Quần và bảy tám nam sinh khác đi từ phía đối diện tới, đám đông đã nhìn thấy hai người từ đằng xa.
Vừa ra khỏi cổng trường hình tượng của Nghiêm Cẩn đã hoàn toàn thay đổi, mang vẻ lưu manh tự nhận là “phóng khoáng vô địch”: cổ áo phanh rộng, mũ lưỡi trai đội ngược, miệng ngậm điếu thuốc lá, điếu thuốc đó dính lên môi cậu một cách thần kỳ, khẽ di chuyển lên xuống theo cử động cánh môi khi phát âm, nhưng lại không hề rơi xuống.

Nam sinh đi cạnh cậu rõ ràng là học sinh cá biệt, cậu ta nổi tiếng nghịch ngợm gây gổ khiến các giáo viên lớp 10A1 đau đầu.
Thấy Tôn Gia Ngộ và Trình Duệ Mẫn đi cùng nhau cười nói như bạn bè thân thiết, Nghiêm Cẩn lập tức biến sắc, lập tức đi thẳng về phía hai người.

Chẳng nói chẳng rằng, cậu đấm mạnh lên vai Trình Duệ Mẫn một cú.

Bị đánh bất ngờ, Trình Duệ Mẫn lùi lại vài bước đến khi lưng va phải tủ kính mới đứng vững.

Sự tấn công không lý do khiến cậu nổi nóng, đập mạnh lon nước ngọt lên mặt tủ rồi sấn sổ đi về phía Nghiêm Cẩn: “Sao hả! Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy?!”
Nghiêm Cẩn thực sự bất ngờ, cậu chưa bao giờ trông thấy, thậm chí còn không dám tưởng tượng Trình Duệ Mẫn lại nói bậy trước mặt mọi người.

Nghiêm Cẩn nghiêng đầu, thổi điếu thuốc từ miệng ra đống rác bên vỉa hè, đó là đống đồ phế liệu công nhân môi trường vừa gom lại nhưng chưa kịp mang đi.

Sau đó Nghiêm Cẩn nghênh ngang tiến tới, khoang ngực phanh ra gần như chạm vào người Trình Duệ Mẫn, ép cậu vào tủ kính sát đến mức không còn không gian để cử động.

Ngạo nghễ nhìn Trình Duệ Mẫn từ trên cao xuống, Nghiêm Cẩn nói: “Không vì sao cả, ông chỉ thấy mày ngứa mắt thôi, có được không?”
Trình Duệ Mẫn đẩy cậu ra với thái độ khinh bỉ: “Biến đi!”
Với cân nặng và thể trạng to cao của Nghiêm Cẩn, dĩ nhiên Trình Duệ Mẫn có đẩy cũng không thể khiến cậu xê dịch.

Nhưng Nghiêm Cẩn thực sự không ngờ, Trình Duệ Mẫn nhỏ thó như con mèo lại dám động tay động chân với mình.

Cậu lùi lại, túm áo Trình Duệ Mẫn xách lên: “Ái chà, ngang bướng gớm nhỉ! Sao, muốn đánh nhau không? Nào, ra bên kia cho rộng!”
Trình Duệ Mẫn vùng vẫy chống đối nhưng đôi tay Nghiêm Cẩn cứng như kìm sắt, lại cao hơn cậu đến 10cm, Trình Duệ Mẫn không làm gì được Nghiêm Cẩn, cuối cùng bị cậu xách đi.
Tôn Gia Ngộ đứng ngoài chứng kiến mọi việc, hai người đều là bạn khiến cậu trong một chốc một lát chưa kịp nghĩ ra bản thân nên đứng về bên nào.

Cuối cùng khi thấy cảnh tượng kia, cậu liền chạy tới đứng giữa hai người, dùng sức đẩy Nghiêm Cẩn: “Bỏ tay ra!”
Nghiêm Cẩn trợn mắt nhìn cậu, vẻ mặt đầy ngỡ ngàng: “Tôn Gia Ngộ, mày không uống nhầm thuốc chứ?”
Tôn Gia Ngộ túm lấy áo cậu: “Mày ra đây, đi ra đây, tao có chuyện muốn nói.” Hai người đứng trong một hẻm nhỏ, trợn mắt nhìn nhau, lát sau Tôn Gia Ngộ nói: “Cảnh cáo mày, từ giờ trở đi không được gây chuyện với Trình Duệ Mẫn nữa!”
“Fuck, mày với nó thân nhau từ bao giờ thế? Mày không bị ấm đầu chứ!” Nghiêm Cẩn bướng bỉnh, tỏ vẻ chán chường: “Mày là ba mẹ tao chắc, sao tao phải nghe lời mày?”
“Nghe hay không tùy mày.

Nhưng tao phải nói cho mày biết, nó không mách lẻo mày, không tin mày cứ đi hỏi cô Trần, nó không phải như mày nghĩ đâu!”
“Được, được, được, được, được lắm!” Nghiêm Cẩn có vẻ đã hết kiên nhẫn, cặp lông mày rậm của cậu xoăn tít lại: “Tao biết bây giờ nó là ân nhân cứu mạng mày nên tao cũng chả muốn nói nhiều với mày làm gì! Nhưng tao làm gì nó, mày không được xen vào! Hôm nay nể mặt mày, tao sẽ tha cho nó một lần.

Lần sau mày đừng mong như thế nữa.”
Tôn Gia Ngộ liền nổi cáu: “Chẳng phải chỉ vì Lưu Bội thích nó chứ không thích mày thôi sao? Chuyện cỏn con ấy mà mày không chịu nổi? Nghiêm Cẩn, mày cũng là đàn ông con trai, sao lòng dạ hẹp hòi như đàn bà thế?”

Động tới nỗi đau trong lòng Nghiêm Cẩn, cậu nhảy dựng lên: “Tôn Gia Ngộ, hôm nay tao mới hiểu được con người mày! Bạn bè đối với mày chẳng là cái thá gì, mẹ kiếp, thậm chí mày còn cầm dao đâm thẳng vào ngực tao một nhát! Được, từ hôm nay trở đi tao với mày nước sông không phạm nước giếng, đừng bao giờ nhận tao là bạn mày nữa!”
Nghiêm Cẩn quay lưng vội vã bỏ đi, đám nam sinh kia cũng cun cút đi theo mông cậu.
Tôn Gia Ngộ đứng im như trời trồng, đến khi tâm trạng đỡ bức bối cậu mới vẫy tay với Trình Duệ Mẫn: “Đi thôi, đằng nào cũng cuối tuần rồi, chúng ta đừng về trường nữa.

Tớ dẫn cậu đến nhà bà ngoại ăn cơm, bà ngoại tớ làm bánh chẻo ngon lắm.”
Trình Duệ Mẫn không khỏi đắn đo: “Bỏ tiết tự học có được không?”
“Tất nhiên là được.” Tôn Gia Ngộ đi tới bá vai bá cổ Trình Duệ Mẫn, “Nói thật với cậu nhé, tớ thường xuyên trốn tự học, đợt trước TV chiếu phim Tình nghĩa vô giá, mấy lần mẹ tớ xin nghỉ cho chỉ để về xem phim thôi.”
Trình Duệ Mẫn thảng thốt nhìn cậu, “Mẹ cậu nói dối giúp cậu á?”
“Ừ.” Tôn Gia Ngộ đắc ý cười, “Mẹ tớ tâm lý cực, mẹ chưa bao giờ ép tớ làm gì cả, mẹ bảo cuộc đời ai người đó có trách nhiệm, ba mẹ, thầy cô không thể quyết định thay tớ được.” Một chiếc taxi đi qua, Tôn Gia Ngộ liền kéo Trình Duệ Mẫn chạy thục mạng: “Mau lên, mau đi thôi, xe tới rồi!”
Cuộc họp phụ huynh học sinh lớp 10 được diễn ra theo kế hoạch.

Diễn biến bình thường sẽ là công bố tổng điểm và danh sách mười người xếp đầu, mười người xếp cuối trong kỳ thi cuối học kỳ, sau đó giáo viên chủ nhiệm lớp bắt đầu tổng kết học kỳ 1 cho toàn thể phụ huynh nắm được.
“… Trong học kỳ vừa qua, về học tập cũng như ý thức đa số học sinh đều tiến bộ rất nhiều nhưng đáng tiếc, cũng có nhiều vấn đề không được như ý.” Nói đến đây, Diêm Thanh cố ý dừng lại một lát rồi hỏi: “Xin hỏi phụ huynh của Nghiêm Cẩn, Tôn Gia Ngộ và Trình Duệ Mẫn có mặt không ạ?”
Phụ huynh ngồi dưới bắt đầu xôn xao, ai nấy đều quay ngang quay dọc tìm phụ huynh của ba học sinh này.

Sau khi có được câu trả lời, Diêm Thanh nói tiếp: “Đều có mặt thì tốt rồi.

Sau khi họp xong, xin mời ba vị đến văn phòng tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói ạ.”
Từ 10h sáng Tôn Gia Ngộ đã đứng sẵn ngoài ngõ nhà ông bà ngoại, chờ ông ngoại đi họp phụ huynh về.
Cậu đứng mỏi cả chân, gần như biến thành con sư tử đá trước ngõ mới thấy bóng dáng ông ngoại đi về.

Ông vừa xuống xe, Tôn Gia Ngộ đã xun xoe đi theo, vừa ân cần hỏi han vừa dẻo miệng nịnh nọt.

Cậu đỡ ông ngoại vào phòng khách, dìu ông an vị trên sofa, pha một tách trà đưa tận miệng ông bằng hai tay mới bắt đầu rụt rè đặt nửa mông ngồi xuống bên cạnh, nhìn kỹ sắc mặt ông ngoại mới dám nói: “Ông ơi, thầy Diêm lớp cháu nói gì với ông thế?”
Ông cậu chu môi thổi lá trà bồng bềnh trên mặt nước, chẳng nói chẳng rằng.
“Ông ơi…”
Ông nhấp một ngụm trà nóng, nheo mắt thưởng thức vị trà mới thơm ngát, vẫn không chịu nói gì.
Hết cách, Tôn Gia Ngộ liền rúc vào lòng bà ngoại, làm nũng: “Bà ơi, bà xem ông kìa…”

Tay vuốt tóc cháu trai, bà quay sang nói với ông lão: “Ông đừng gây khó dễ cho thằng bé nữa, có gì thì nói đi.”
Bấy giờ ông ngoại mới đặt tách trà xuống bàn, chỉ vào lỗ tai rồi bảo: “Hôm nay ông quên mang máy trợ thính, nhiều câu thầy cháu nói ông chẳng nghe rõ đâu.”
Về phía Nghiêm Cẩn, cậu không được may mắn như Tôn Gia Ngộ.

Từ lâu cậu đã biết sau mỗi cuộc họp phụ huynh, mình đều không được yên ổn bao giờ nên hôm đó quyết chí lang thang ngoài đường đến tối muộn mới về.

Thường ngày ba cậu ngủ sớm, cậu những tưởng ít nhất cũng thoát được hôm nay, chuyện ngày mai để mai tính, nào ngờ vừa dợm bước vào nhà đã thấy ba cậu như pho tượng La Hán ngồi trịch thượng trên sofa ngoài phòng khách, trên bàn trà để sẵn cây roi da khiến cậu sợ mất mật.
Cậu vừa tính quay lưng bỏ chạy thì bị tiếng quát to của ba cản lại: “Thằng mất dạy, mày đứng lại cho tao!”
Nghiêm Cẩn đứng lại nhưng vẫn quay lưng vào trong, không dám đối mặt với ba.
Ba cậu cầm chiếc roi da lên, quất nhẹ hai cái lên sàn nhà rồi nói với con trai: “Lại đây!”
Nghiêm Cẩn rón rén bước từng bước lại gần.

Cây roi dừng trên vai cậu, ba cậu nói: “Mày tự khai nhận đi, đã làm những gì ở trường hả?”
Nghiêm Cẩn đáp: “Chẳng phải thầy giáo đã nói hết với ba rồi sao? Ba còn hỏi con làm gì?”
Chưa dứt lời, “vút” một tiếng, cây roi da đã quất lên vai cậu một cái.

Nghiêm Cẩn cũng ương ngạnh hệt như ba, vậy nên khi hai ba con cậu ở với nhau, hai người luôn dùng hành động nhiều hơn lời nói.

Mặc dù cú đánh đó làm Nghiêm Cẩn đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng khơi dậy bản tính ương ngạnh cứng đầu của cậu.

Cậu không định thanh minh, cũng không muốn xin tha, chỉ cắn răng đứng đó mặc cho tiếng roi da xé gió quất vun vút lên người mình.
Ba Nghiêm Cẩn vừa dạy dỗ con trai vừa tức tối trách mắng: “Thể diện đời này của ba mày đều bị thằng con trai làm mất hết! Cho mày ăn học để mày đến trường làm gì hả? Học tập kém cỏi, đánh lộn, bắt nạt bạn bè đã quá lắm rồi, lại còn dám tố cáo thầy giáo? Thằng mất dạy, mày muốn làm phản chứ gì?!”
Thực ra tuy ngoài miệng hung dữ như thế nhưng ba Nghiêm Cẩn lại không mạnh tay lắm, người đàn ông từng quất hỏng một cỗ xe ngựa năm xưa giờ đây cũng chỉ để lại vài vết hằn đỏ trên người Nghiêm Cẩn mà thôi, dĩ nhiên sẽ đau vài ngày nhưng không tổn thương đến gân cốt.

Cũng như mọi khi, sau khi ra đòn hơn mười phát, ông cũng trút giận được kha khá, lúc này mẹ Nghiêm Cẩn sẽ đi ra giảng hòa, thẳng tay thu hồi cây roi da của chồng cũng như xua cậu con trai bướng bỉnh về phòng.
Nhưng hôm nay một roi lỡ tay đánh lệch xẹt qua má Nghiêm Cẩn khiến nửa mặt bên trái của cậu hằn lên vết thương rõ mồn một, đến mức sáng hôm sau đi học Nghiêm Cẩn còn huênh hoang bảo là bị người ta đánh nên nông nỗi này.
Khi nhìn thấy vết thương đáng sợ trên mặt Nghiêm Cẩn, Tôn Gia Ngộ thầm cảm thấy bản thân may mắn vì đã thoát được một kiếp nạn, nhưng vì thế, cậu không khỏi lo lắng thay Trình Duệ Mẫn, không biết sau khi về nhà cậu sẽ bị xử lý thế nào.

Cả một ngày hôm đó Trình Duệ Mẫn không hề xuất hiện, hỏi lớp trưởng mới biết nhà cậu có việc đột xuất đã xin nghỉ học vài ngày.
Ba ngày sau Trình Duệ Mẫn đi học trở lại, trên cánh tay cậu quấn thêm một tấm vải đen, trên tấm vải đen có rải rác vài mẩu vải đỏ, đó là cách để tang của đời cháu chắt.

Miếng vải đen kia như một tấm lá chắn, cách biệt cậu với thế giới xung quanh.

Cậu càng im ắng và kỳ quặc hơn trước, mỗi ngày gần như còn chẳng nói được tới một câu.


Tôn Gia Ngộ muốn giao lưu cũng nhiều lần chùn bước trước sự lạnh lùng của Trình Duệ Mẫn, sự ăn ý và tình bạn hai người mới có được vài hôm trước giờ đây như chưa từng tồn tại.
Nhưng dù là ai cũng không thể ngờ một học sinh ưu tú như Trình Duệ Mẫn từ đó lại say mê trò chơi điện tử.

Chiều nào hết giờ học cậu cũng rời khỏi lớp, một mình đi tới quán game Tôn Gia Ngộ từng dẫn đến, chơi một mạch liền mấy tiếng, lắm hôm còn quên cả giờ tự học tối.

Cảm giác say mê khi đứng trước máy chơi game, được thả mình vào sự bạo lực và kiểm soát của nhân vật dường như có thể xua đi linh hồn trong giây lát, từ đó phóng thích hết thảy nỗi đau và suy nghĩ trong lòng.

Chưa hết, giờ học ban ngày Trình Duệ Mẫn cũng thiếu tập trung, khi thì ngủ gật trên mặt bàn, khi lại để hồn lìa khỏi xác.

Cứ thế, thành tích học tập của cậu ngày càng sa sút, điểm thi vài lần tuột khỏi top 20.
Thân là chủ nhiệm, Diêm Thanh không thể trơ mắt nhìn học sinh xuất sắc của mình ngày càng sa đọa được, lòng anh nóng như lửa đốt.

Song đã vài lần anh nghe người khác nói Trình Duệ Mẫn và Lưu Bội lớp 10A2 yêu sớm, ngày nào cũng đi về cùng nhau sau giờ tự học buổi tối, anh liền cho rằng chắc chắn việc yêu sớm đã ảnh hưởng đến Trình Duệ Mẫn.

Không nỡ dùng phương pháp quá thô bạo với cậu học trò cưng, nhẫn nại khuyên bảo đã vài lần, Trình Duệ Mẫn chẳng những không hề cảm kích, còn dùng phương thức tiêu cực như Từ Thứ quy Tào (1), từ đầu đến cuối chỉ cúi mặt im như thóc.

Hai lần đầu Diêm Thanh những tưởng Trình Duệ Mẫn đã nghe lọt tai, nào ngờ sau đó cậu vẫn làm theo ý mình như cũ.

Vì quá thất vọng, Diêm Thanh đành buông xuôi.
(1) Điển tích "Từ Thứ quy Tào" trong Tam Quốc diễn nghĩa như mô tả như sau: Ban đầu, Từ Thứ đi theo phò tá Lưu Bị, tuy nhiên trước đó do có tội phải bỏ trốn nên ông lấy tên giả là Đan Phúc.

Trong khoảng thời gian nương nhờ dưới trướng vị quân chủ này, ông đã hiến kế giúp Lưu Bị đánh bại tướng Tào Nhân của phe Tào Tháo và chiếm Phàn Thành.

Sau đó, Tào Tháo liền lập mưu bắt mẹ Từ Thứ, lại giả nét chữ của bà để viết thư dụ Từ Thứ tới Hứa Đô.

Bấy giờ, Từ Thứ tưởng lá thư của mẹ là thật, nên đành từ biệt Lưu Bị và ra đi.

Tới lúc đó, ông đã nói hết sự thật về thân thế của mình, đồng thời hứa sẽ không hiến bất kỳ một mưu kế gì cho Tào Tháo.

Sau này khi về tới Hứa Đô, mẹ Từ Thứ biết con trai đến thì vô cùng tức giận nên đã tự vẫn.

Từ Thứ biết mình bị lừa, càng nguyện suốt đời không hiến kế cho Tào Tháo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.