Gặp Nhau Phút Đầu Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 27: 27: Chương 7-3




Nghiêm Cẩn lưỡng lự bấm điện thoại gọi cho Quý Hiểu Âu.

Quý Hiểu Âu nghe máy rất nhanh, giọng cô xen lẫn tiếng thở gấp như rèn ống bễ: “Này, sao anh biết chọn thời điểm gọi điện thế chứ!”
Nghiêm Cẩn cau mày: “Em đang làm gì đó?”
“Leo cầu thang.” Quý Hiểu Âu vừa thở vừa nói: “Bảy tầng, mệt chết mất!”
“Em đang ở đâu vậy?”
“Nhà em tôi.

Hứ, anh làm gì mà như tra hỏi tội phạm vậy!”
“Ở khu Bách Tử Loan à?”
“Đúng rồi.

Anh hỏi làm gì?”
Không đáp lại câu hỏi của Quý Hiểu Âu, Nghiêm Cẩn lập tức xoay vô lăng, “Em chờ chút, anh tới đón!” Thế rồi anh gác điện thoại luôn, bỏ mặc những tiếng “alo, alo” tỏ rõ sự bất mãn của Quý Hiểu Âu ở đầu dây bên kia.
Từ thành nam đi về trung tâm, lại đúng giờ cao điểm tan tầm, Nghiêm Cẩn vất vả lắm mới tới được khu vực vành đai ba.

Khi anh xuất hiện ở khu nhà của Trạm Vũ thì đã là 6h30 tối.
Khu này vẫn hệt như lần đầu anh tới, vẫn lầy lội ẩm thấp, ồn ào náo nhiệt.


Điểm khác biệt duy nhất là các căn nhà mặt đường đều có chữ “phá dỡ” trên tường.

Thậm chí cả khu tập thể bảy tầng cũ kỹ của Trạm Vũ cũng được sơn chữ “phá dỡ” bên ngoài tường.

Xem ra khu này vẫn không thoát khỏi làn sóng kiến thiết, cải tạo nhà đất đang hừng hực khắp nơi, mọi thứ đã bắt đầu thay đổi rồi.
Trong quang cảnh hoang tàn đổ nát xung quanh, chiếc Land Rover dừng bên đường của Nghiêm Cẩn càng thêm nổi bật, khiến không ít người đã đi khá xa vẫn phải ngoái lại nhìn ngắm.
Nghiêm Cẩn đành lái xe, định bụng sẽ đỗ vào một góc khuất nào đó.

Vừa lùi được một chút đã nghe thấy tiếng còi hú ồn ào đằng sau, Nghiêm Cẩn vội đạp thắng, một chiếc xe cảnh sát 113 đã chạy vụt qua, chồm lên phía trước, dừng lại ngay chỗ xe của Nghiêm Cẩn vừa rời bánh.
Nghiêm Cẩn cáu tiết ló đầu ra, kháng nghị với hai đồng chí công an vừa bước xuống: “Này anh, hơi quá đáng đấy nhé!”
Anh công an đậm người hơn quay lại giơ tay chào anh qua loa, vội nói: “Xin lỗi!” rồi bỏ mặc Nghiêm Cẩn ở đó, phăm phăm đi vào khu tập thể.
Nghiêm Cẩn đành lùi xe trong cơn cáu giận chưa nguôi, đỗ xe xong xuôi anh mới bấm điện thoại gọi cho Quý Hiểu Âu.

Lần này chuông đổ hồi lâu vẫn không có ai bắt máy, Nghiêm Cẩn toan bỏ cuộc thì đột nhiên đường dây lại được kết nối.
Nhưng lạ thay, tuy điện thoại đã được kết nối nhưng không có ai lên tiếng.

Điện thoại Nghiêm Cẩn vọng ra những âm thanh lộn xộn không rõ, một giọng đàn ông la ó gì đó, xen lẫn tiếng nói yếu ớt của phụ nữ nhưng vì quá xa nên không rõ họ nói với nhau những gì.

Nghiêm Cẩn trợn mắt nhìn điện thoại hồi lâu mới giật mình, có lẽ Quý Hiểu Âu để chế độ tự động nghe cuộc gọi đến hoặc ấn nhầm nút nghe, nhưng bản thân cô thì không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Anh toan gác máy thì giọng Quý Hiểu Âu bất ngờ xuất hiện, âm sắc rõ ràng: “Ông thử tiếp tục nói năng vớ vẩn nữa đi, xem tôi có dám đấm ông không?”

Nghiêm Cẩn toan lên tiếng, lại nghe thấy một giọng đàn ông: “Mày đấm đi! Đấm đi! Nếu hôm nay mày không đấm thì mày là cháu nội tao!”
Một tiếng động ầm ĩ vọng ra, xen lẫn cả giọng nói của Quý Hiểu Âu: “Tôi cứ đấm ông đấy!” Sau đó thì một hồi ồn ào, đủ thứ âm thanh.
Nghiêm Cẩn nắm chặt điện thoại, chẳng kịp khóa xe đã hối hả chạy lên tầng.

Cuộc gọi khi nãy đã khiến anh hiểu ra vấn đề, có vẻ Quý Hiểu Âu đã động thủ với người kia, những tiếng động khó phân biệt sau đó có lẽ là tiếng hai bên giằng co, không biết Quý Hiểu Âu có bị sao không.
Cặp chân dài của Nghiêm Cẩn thoăn thoắt chạy một mạch bảy tầng cầu thang.

Nếu không sợ ban ngày ban mặt quá gây chú ý, anh chắc chắn đã lên đó bằng một cách khác, bởi tốc độ trèo cửa sổ của anh còn nhanh hơn tốc độ chạy bộ trên cầu thang rất nhiều.
Nghiêm Cẩn vẫn nhớ số nhà Trạm Vũ.

Thấy cửa phòng đóng chặt, thử đẩy hai lần không được, anh liền lùi lại, làm động tác chuẩn bị rồi giơ chân đá mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa mở toang ngay tức khắc vì đã hỏng hẳn, vụn gỗ trắng phau chọc ra khỏi bản lề.

Tiếng động bất ngờ kinh động tới những người đang ở trong nhà.

Như bị điểm huyệt, bốn người, bốn cặp mắt đều đổ dồn vào Nghiêm Cẩn đang đứng giữa cửa, Nghiêm Cẩn cũng thảng thốt nhìn họ, mắt đối mắt, nhất thời tất cả đều bối rối không biết nên làm gì.
Công an là người định thần trước tiên, chính là vị công an hơi mập giơ tay hành lễ với Nghiêm Cẩn dưới sân, anh ta hùng hổ bước tới, coi bộ muốn khóa tay Nghiêm Cẩn lại.
Nghiêm Cẩn nào có để anh ta chạm vào người, thoắt cái anh đã bước qua, dùng một cách thức không thể ngờ được nhanh chóng tới gần Quý Hiểu Âu, ôm gọn bả vai cô: “Em không sao chứ?”
Ngoài mái tóc hơi rối, Quý Hiểu Âu có vẻ vẫn ổn.


Cô đứng hình một lúc mới đẩy Nghiêm Cẩn ra, dậm chân nói: “Anh khùng hả? Hay uống nhầm thuốc? Sao lại đạp cửa nhà người ta?”
Nghiêm Cẩn nói: “Mặc kệ nó đi, em có sao không?”
Một công an khác dáng người nhỏ nhắn hơn bước tới xô mạnh vào vai Nghiêm Cẩn: “Định đột nhập nhà dân trộm cắp tài sản hay gì? Anh đang tính làm gì đây?”
Nghiêm Cẩn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đối diện Quý Hiểu Âu đã ôm mặt gào toáng lên: “Được lắm, gái thì ra tay đánh người ngay trước mặt công an, trai thì đạp hỏng cửa nhà chúng tôi.

Anh công an, anh công an ơi, chuyện này phải giải quyết sao đây?”
Vị công an gầy hơn liền nạt nộ: “Ông đừng nói gì nữa, lát nữa sẽ tính đến chuyện của ông!” Sau đó quay sang Quý Hiểu Âu, nghiêm giọng nói: “Anh kia là ai? Hai anh chị quen nhau không?”
Thấy sự việc có vẻ không ổn, Quý Hiểu Âu vội cười cầu tài: “Anh này là bạn tôi.

Anh ấy, anh ấy, anh ấy… đầu óc hơi có vấn đề.

Người có vấn đề thần kinh ấy mà, anh biết đấy, người ta không kiểm soát được bản thân…”
Nghiêm Cẩn cuống quýt xen vào: “Em mới có vấn đề…”
Quý Hiểu Âu nhắm trúng chân anh mà giẫm một phát thật mạnh khiến Nghiêm Cẩn đau nổ đom đóm mắt mà không kêu la được, trong khi miệng vẫn cười xu nịnh hai đồng chí công an: “Lát nữa chúng tôi sẽ mua cửa mới và cho người đến thay luôn.”
May thay, đúng lúc này bà Lý Mĩ Cầm chống nạng chậm chạp đi từ phòng ngủ ra.

Quý Hiểu Âu bèn đỡ bà ngồi xuống sofa, bà ôm ngực thở phì phò hồi lâu mới nói ra hơi: “Anh công an, đây là cháu ruột tôi, tôi gọi điện kêu nó tới đấy.”
Quý Hiểu Âu hiểu ý liền tiếp lời: “Vâng, anh ấy không biết công an đã đến, anh ấy cũng chỉ sợ mợ gặp nguy hiểm thôi mà.”
Vị công an mập mạp nhìn Nghiêm Cẩn một lượt thật kỹ rồi lẩm bẩm một câu: “Ra chân nhanh nhẹn đấy, cậu có luyện tập phải không?” Dường như anh ta không hề nhận ra logic có vấn đề giữa cách gọi “cháu ruột” của bà Lý Mĩ Cầm và lời nói sau đó Quý Hiểu Âu bảo bà Lý là “mợ” của Nghiêm Cẩn.
Thấy Quý Hiểu Âu không hề hấn gì, Nghiêm Cẩn đành nhượng bộ gật đầu: “Tôi chỉ tập bừa thôi, anh đừng cười nhé.”
Vị công an mập mạp liền nói: “Nếu đều là họ hàng với nhau thì cứ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện là được, mắc gì phải làm to chuyện đến mức ảnh hưởng tới cả hàng xóm”, rồi anh ta quay sang nhìn Nghiêm Cẩn: “Chỗ này giao lại cho anh, cố gắng khuyên mợ và… ừm… ông cậu của anh đi nhé.”
Nghiêm Cẩn đã hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì: “Vâng, anh yên tâm.”

Vị công an này mừng rỡ gật đầu: “Được rồi, không còn gì nữa chúng tôi đi đây.”
Gã đàn ông kia nghe đến đây liền cuống lên: “Gì chứ? Các người định đi sao? Vậy tôi phải làm sao? Tôi làm sao sống được qua hôm nay bây giờ? Chẳng lẽ lại bị đánh oan uổng như vậy? Ôi ôi, tai tôi không nghe thấy gì nữa, hay là thủng màng nhĩ rồi?”
Vị công an mập mạp bỏ ngoài tai, thong thả bước ra khỏi nhà trước.

Còn anh chàng gầy hơn thì lườm ông ta một cái rồi lạnh giọng phán: “Ông có thể đi kiểm tra thương tật, chỉ cần ông được xác nhận là bị thương thì dù có nhỏ đến mấy cũng đủ quyền khởi tố cô ấy!”
Đến khi hai công an đã rời đi, Nghiêm Cẩn vẫn ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì.

Anh đánh giá gã đàn ông kia, khoảng năm mươi tuổi, gầy loắt choắt, dáng người không cao, các nét trên mặt khá hài hòa nhưng cặp mắt gian xảo, chẳng hiểu sao lộ rõ vẻ đáng khinh, khiến người ta mới nhìn đã thấy ghét.

Ngoài ra, toàn thân ông ta bốc mùi rượu từ đêm hôm trước, làm người xung quanh chỉ muốn tránh xa.
Nghiêm Cẩn quay sang hỏi Quý Hiểu Âu: “Giải quyết ông này thế nào bây giờ?”
Quý Hiểu Âu nói năng trôi chảy, trả lời không nghĩ ngợi: “Lôi ra ngoài.”
Gã đàn ông nhảy bổ lên, xắn tay áo sấn sổ đi về phía Quý Hiểu Âu, hơi rượu trong miệng phả thẳng lên mặt cô: “Con ranh này ở đâu chui ra, mày là cái thá gì? Đây là nhà tao, cút mẹ mày đi…”
Ông ta bỗng im bặt rồi rú lên một tiếng như bị người ta bóp cổ: “Cứu tôi với…”
Nghiêm Cẩn xách cổ áo ông ta dễ dàng như diều hâu bắt gà con rồi kẹp cổ lôi ông ta ra cửa.

Đôi chân ông ta kéo lê sền sệt trên sàn nhà vừa giãy vừa đạp, giãy đành đạnh như cá thiếu nước.

Song, hai bàn tay Nghiêm Cẩn lại cứng rắn như gọng kìm, dù ông ta vùng vẫy đến đâu cũng chẳng hề hấn gì tới anh.
Kéo ông ta tới tận cầu thang Nghiêm Cẩn mới buông tay, không quên xô vào lưng lão một cái: “Mau cút đi! Lần sau gặp lại tôi sẽ đánh ông nhừ tử mới thôi.”
Gã đàn ông rõ ràng chẳng còn sức lực gì, khập khiễng đi xuống cầu thang, miệng vẫn không ngừng chửi bới: “Được, mẹ mày chờ đấy cho tao! Để xem tao có cho người đánh chết mày không!”
Tuy bị đe dọa hung hăng như vậy, Nghiêm Cẩn lại mỉm cười: “Được, tôi vẫn chờ ông ở đây đấy, ông mà không xuất hiện thì là cháu tôi nhé!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.