Cuối tuần thời tiết đẹp, hiếm khi dậy sớm như vậy, Tô Tố cố gắng
chống cái bọng mắt to đùng, chủ đề không đổi— xem mắt, nhưng nhân vật
lại có thay đổi.
Nhân vật chính là Thúy Ti đang rất hồi hộp, hoảng hốt lo sợ, hai tay
luống cuống, Tô Tố nhìn nhưng không thấy lạ “ Thúy Ti à, tớ đã nói cậu
rồi, lúc làm người giới thiệu thì rất trâu chó, tại sao đến khi tự mình
đi xem mắt lại có cái tật này chứ?”
Đồng chí Thúy Ti nhìn Tô Tố rồi lại nhìn mình, vũ trụ nhỏ của cô cuối cùng cũng bùng nổ: “Sao cậu dám ăn mặc chói mắt thế này hả? Lại còn dám đeo vòng cổ? Để tóc xõa ngang vai? Cho cậu một phút, đi vào nhà vệ sinh tự làm xấu mình cho tớ.”
Đối mặt với chiếc gương trong phòng vệ sinh, trước tiên Tô Tố dùng
bút kẻ thành lông mày của Shin cậu bé bút chì. Ừm, ừm, mình lại có thể
đẹp đến mức này cơ à, lông mày hình chữ bát cũng không làm tổn hại đến
dung mạo của mình, soi gương mà thấy xúc động vô cùng.
Lấy son bôi môi thành lạp xưởng, gật đầu lại gật đầu, thật là gợi cảm mà. Chết thật, sao mình lại có khí chất thế này cơ chứ, môi biến thành
lạp xưởng cũng chẳng thấm vào đâu, chỉ có thể tiếp tục biến xấu, soi
gương lại thêm 10 phút.
Trong lúc vô ý, cô đã chấm một nốt ruồi phía trên khóe môi, sụp đổ
thật rồi, khuôn mặt lại lập tức trở nên dễ thương, Tô Tố triệt để quỳ
lạy bản thân mình, hai tay ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “ Thúy Ti à,
phụ nữ cần gì phải làm khó phụ nữ chứ, tớ đã đẹp đến mức này, căn bản là không có đối thủ rồi, tớ làm sao có thể biến xấu được đây” bưng mặt,
lại soi thêm 10 phút.
… Người đẹp thì ngay cả che đi vẫn đẹp. Đây là quy luật rồi!!! Đồng chí Tô Tố cuối cùng đã giác ngộ một cách triệt để.
Nửa tiếng đồng hồ cứ chầm chậm trôi qua, cuối cùng Tô Tố cũng trang điểm xong.
Ở rất xa Thúy Ti đang ngồi thẳng đơ, không ngừng cúi đầu khom lưng. “Cung tiên sinh, mời anh uống thêm chút nước.”
Âm thanh mềm mại như thế này, Tô Tố ghi nhớ rất rõ, chỉ có một lần, đó là …
Look, xin mời xem, dòng thời gian đảo ngược về quá khứ. (Tô Tố nhớ lại hồi còn đi học)
“Mẹ nó, chưa bao giờ nhìn thấy người đẹp mặc quần lót à.”
Thúy Ti đỡ cái chậu rửa chân lên che mặt, dù sao phía dưới trần trụi đều trần trụi hết rồi.
Trường học thì rách nát, kí túc xá thì hỗn tạp, mặc dù trước cổng kí
túc có treo biển “Con trai và chó không được vào”, nhưng nhân yêu (*)
thì vẫn mò đến.
(*) để chỉ gay
Người hét lên là Thúy Ti, kinh động đến mức làm cho khuôn mặt của cái người không phải đàn ông cũng chẳng phải chó đứng đối diện kia hoảng sợ vô cùng.
“Không…không… không… phải…” mồ hôi rơi như mưa, cậu ta nói “Thực ra
là chưa bao giờ nhìn thấy cái quần lót bạc màu đến kinh khủng thế này”.
Mụ nội nó, lại còn nói được thành câu cơ đấy.
Bang ta la tang, chậu rửa chân xoay 180 độ, gõ mạnh đến mức tên không phải đàn ông cũng chẳng phải chó máu mũi chảy ròng ròng.
Chị gái à, cậu không học ném đĩa thật là đáng tiếc. Tô Tố bóp vừa bóp cổ tay vừa dựa vào tường kéo cái quần đùi của mình, mẹ nó, ở mông có lỗ thủng, tuyệt đối không thể lộ ra.
“Cái chị… chị… chị… chị… này.” Cái người không phải đàn ông cũng
chẳng phải chó kích động bịt mũi, vẻ mặt sợ hãi. “Tôi không… không…
không… ngắm trúng size của chị, tôi bình thường đều đến… nhìn… nhìn…
nhìn… phòng 305 ở kí túc này cơ.” Mất máu là chuyện nhỏ, mất danh tiết
mới là chuyện lớn, người con gái mạnh mẽ trước mặt biểu hiện rõ dục vọng chưa được thỏa mãn, cứ như lúc nào cũng có thể nhào đến.
Bùm bùm, Thúy Ti cuối cùng cũng biến thân, cầm cái chậu rửa chân lên, vừa đập vừa mắng “Mẹ nó, size của chị không tốt hả, mà cậu lại ngắm
phòng 305, thật không có đạo lí, bắt đầu từ hôm nay, cậu chỉ được ngắm
cái loại size này của chị, %#¥#?” chỗ này đã đươc lược đi một trăm câu
chửi mẹ nó bà nó.
Ánh mắt chuyển đi chuyển lại, nước mắt lã chã, Tô Tố xem đến mức
khuôn mặt đầy nước mắt, thật là kích động mà, thuận tay nhấc lên một
cái chậu rửa chân, “Thúy, cậu cứ đập đi, đập hỏng, tớ đi mua”.
… Im lặng, người họ Thúy nào đó lập tức dừng ngay hành động của mình lại, lặng lẽ suy nghĩ.
“Cậu nhìn trộm phòng 305 bằng cách nào?”
“Dùng ống nhòm của Nga, có tia hồng ngoại đo.́”
“ Ừm, vậy cậu đi lấy ống nhòm đưa cho tôi, tôi sẽ không khai báo cậu” người họ Thúy nào đó vô cùng nghiêm túc nói.
Cái người không phải đàn ông chẳng phải chó vút đi như bay, vèo một cái chuồn ra khỏi kí túc.
“Hả? Lẽ nào cậu cũng muốn ngắm phòng 305?” Tô Tố vô cùng kinh ngạc.
“Ngắm phòng 305 cái rắm í, mẹ nó, tớ nhìn trộm khu kí túc nam, có một cậu không mặc quần lót, tớ nhìn được một tháng rồi, nhưng mà không nhìn rõ cái gì hết”.
…, Tô Tố hoàn toàn bái phục, “Chị Thúy Ti cũng cho em xem với được
không? Cái cậu không mặc quần lót ở khu nam đối diện, kí túc chúng ta
đều liếc nhìn rất lâu rồi.”
Thúy Ti quay đầu lại, hai mắt mơ màng, rất lâu sau mới gật đầu thật
mạnh, một tay vỗ vai Tô Tố: “Được, đồ tốt phải chia sẻ cho mọi người.”
“Một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui, người chị em à, tầm
nhìn của chị thật cao” Tô Tố xúc động, thế giới cộng sản đến nhanh thế
này sao?