Bỗng nhiên một hộp thoại nhảy ra: “Tô, thêm nick này vào, từ nay về sau cô có nhiệm vụ phụ trách khách hàng này.”
Từ trước đến nay bản thân chỉ toàn giải quyết các việc phát sinh sau
khi mua hàng, từ khi nào lại phải mở rộng quan hệ rồi? Tô Tố nghĩ mãi
không ra. Đây quả là một việc rất khó à!
“Giám đốc Bạch, tình hình đối phương như thế nào, anh nói khái quát
chút được không?” Trong việc mở rộng quan hệ với khách hàng, khó khăn về kĩ thuật là rất lớn.
“Là đàn ông quốc tịch Trung Quốc.”
“Còn gì nữa không? Cụ thể một chút, như là: họ tên, chiều cao, tướng
mạo, sở thích…” Còn có số đo 3 vòng là gì, kết hôn hay chưa nữa, Tô Tố
thầm bổ sung trong lòng.
“Hết rồi, anh ta không muốn nói, cô không cần lo lắng về nghiệp vụ
tiêu thụ của công ty nữa, chỉ cần đảm bảo quan hệ tốt với anh ta, nhất
định phải nhanh chóng thân cận với khách hàng.”
Hả? Chỉ có thế? Ngắn gọn như thế thôi sao?
OTZ, sao lại gặp phải khách hàng hóc búa thế này chứ? Lẽ nào mình sắp được thăng chức rồi? Tô Tố ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, add vào mục bạn tốt. Ava của đối phương là một khay bánh bao, bánh bao được chồng lên
thật là cao, được, được, quả là một người biết thưởng thức. Đồng chí Tô
nhanh tay gõ ra một hàng chữ.
“Xin chào, tôi là Tô Tố của công ty Liên Vị.”
“Ừm.”
“Xin hỏi quý danh của tiên sinh là gì?” Thất bại rồi, Tô Tố rơi lệ, tìm hiểu khách hàng lại không biết tên họ của người ta.
“Steven, cứ gọi tôi là Steven.”
“Tiên sinh Steven, hay là, tôi giới thiệu phần mềm của công ty cho anh có được không?”
“Không cần đâu, cô cứ nói chuyện với tôi, nếu như cảm thấy vui vẻ, tôi sẽ mua nhiều sản phẩm.”
Quả là khách hàng cổ quái!Tô Tố mắng thầm. Ừm, ừm, ừm, không thèm
quan tâm chuyện này nữa, phải nắm chắc tất cả các cơ hội, chờ đợi được
thăng chức.
“Tô tiểu thư có hài lòng với công ty của mình không?”
“Bài hát cổ vũ của công ty rất hay, các đồng nghiệp rất có tinh thần, ừm ừm, quan trọng nhất là, ông chủ công ty rất quan tâm đến nhân viên
chúng tôi.”
“Cô có thể dùng mấy từ ngắn gọn miêu tả ông chủ của cô được không?”
… Hả? Đòi hỏi hàm lượng kĩ thuật cao thế này, là một câu hỏi lớn nha. Tô Tố trầm tư suy nghĩ, vò đầu bứt tai.
“Nói tóm lại, chính là, anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, một cành hoa lê trấn áp cành ngọn.”
“A… một… một cành hoa lê trấn áp cành ngọn (*)??” đối phương kinh ngạc tột độ, hoàn toàn chấn động.
(*) cành hoa lê ở đây chỉ Phú Hắc, cành cây non ở ngọn cây chỉ nhân viên trong công ty.
Văn tự của Trung Quốc cũng thật dũng mãnh, Tô Tố gật đầu, cảm hứng tuôn trào, hai tay gõ chữ nhanh như chớp.
“Tổng giám đốc Phú, điều hành Liên Vị, tuyệt thế vô song, thiên hạ vô địch.” Ừm ừm ừm, tổng giám đốc à, Tô Tố vì sự cúc cung tận tụy của
ngài, biểu lộ tình cảm đây.
“…” Đối phương tiếp tục chấn động.
“Cô thật sự coi trọng tổng giám đốc của mình thế ư?” Mãi một lúc sau đối phương mới tỉnh lại.
“Đúng đúng đúng, Liên Vị là nhà của tôi, tổng giám đốc giống như cha
của tôi vậy.” Mẹ nó, Boss à, tôi buồn nôn đến mức nội thương rồi, cái
này phải được coi là tai nạn nghề nghiệp đó. Bản thân Tô Tố tự mình sụp
đổ trước tiên.
“ Cha??????…” Đối phương chấn động triệt để, cả màn hình đều là dấu “?”
Im lặng rất lâu, đột nhiên, biểu tượng ava của đối phương đen ngòm.
Chẳng lẽ dùng sai từ sao? Họ Tô nào đó vô cùng đau đớn.
…….Nghĩ mãi, cuối cũng mới vỡ lẽ, sai thật rồi, phải là giống mẹ mới
đúng, Tô Tố nước mắt đầm đìa, tự mình kiểm điểm, cái này là do lỗi hành
văn sai lầm nghiêm trọng đây mà, lần sau, lần sau nhất định phải viết
tổng giám đốc chính là mẹ mình!