Ngày XX, tháng XX, năm XX, họ Tô ngốc nghếch nào đó vừa mới học được
huýt sáo, tâm trạng vui sướng, ngày thổi đêm thổi, kìm không nổi tâm
trạng kích động của mình, cuối cùng đã phạm lỗi.
“Tô Tố, sao vào lớp rồi em lại còn thổi sáo!!!” Với khuôn mặt dữ tợn, giáo viên C quát to.
Nước mắt chảy vòng quanh, họ Tô nào đó nắm chặt 2 tay, hối hận sâu sắc.
Sao có thể huýt sáo?
Sao có thể huýt sáo trong lớp?
Sao có thể huýt sáo để kích động ý muốn đi tiểu sục sôi của bản thân?
“Tô Tố, em trả lời cho tôi, sao lại thổi sáo khi đang học bài hả???”
Chân nọ vắt chân kia họ Tô thốt lên: “ Cô giáo, em muốn đi vệ sinh.”
…….Giáo viên C sụp đổ.
“ Đi vệ sinh xong thì về đây tiếp tục trả lời câu hỏi này.” Gõ thước cộp cộp, giáo viên C hoàn toàn câm lặng.
Tè thỏa mãn xong, họ Tô nào đó quên hẳn tai họa ngầm lúc trước, lại vừa huýt sáo vừa chạy về lớp học.
“ Tô Tố, em vậy mà lại còn thổi nữa!!!!” Giáo viên C lớn tiếng quát, cái thước trong tay chuyển động như rắn thần.
“ Báo cáo cô, em không huýt sáo ạ.” Họ Tô nào đó nghiêm trang nói.
Hả? Lẽ nào lại nghe nhầm? Giáo viên C hoàn toàn vứt bỏ ý định uốn nắn dần dần của mình, tay nắm chặt bàn, hét to lại to hơn nữa: “ Tô Tố em
lại còn ngụy biện nữa sao?”
“ Em thật sự không huýt sáo ạ.” Tô Tố biểu hiện vô tội “ Đó là âm thanh phát ra khi thở ạ.”
Giáo viên C nắm chặt viên phấn, ném xuống phía dưới.
“ Thở ra tiếng sáo? Hả? Các em phía dưới có ai có thể giống bạn học Tô thở ra tiếng sáo không?”
Tất cả trầm mặc……
Giáo viên C cực kì đắc ý.
Đột nhiên, có một dũng sĩ đứng lên nói to: “ Cô, em có thể.” Vừa thở vừa huýt sáo.
……Thế là mọi người cùng nhau hóa đá.
Giáo viên C sụp đổ hoàn toàn, lấy tay đập bàn “ Được, em tên là gì?”
“Dạ, Cung Năng ạ.”
“ Họ Tô gật đầu, quả là dũng sĩ, bạn học Cung, khuôn mặt của giáo viên C đã đỏ như gan lợn rồi, bạn thân là dũng mãnh.
“ Được, Cung Năng đúng không, hôm nay tan học ở lại, gọi gia đình em
đến cùng tôi tìm hiểu rõ hơn về nguyên lý thở ra tiếng sáo.” Giáo viên C nói năng lộn xộn, cắp lấy thước kẻ giận đùng đùng bước đi.
……., Bạn học Cung ánh mắt mờ mịt, miệng lẩm bẩm: “ Thật sự có thể mà cô, thật đó.”
Tô Tố gật đầu, thật sự có thể, ừm ừm ừm, thật sự có thể, bạn học Cung à.
Buổi tối hôm đó, bạn học Cung không ngủ được, mông bị sưng đỏ, cuối
cùng, trong nước mắt đau đớn ngộ ra một đạo lí, khi hít thở tuyệt đối
tuyệt đối không thể phát ra tiếng huýt sáo được.