“Chủ đề thảo luận thứ 2 của buổi họp hôm nay là nói về mối quan hệ
giữa công ty và nhân viên.” Bạch cốt tinh viết trên bảng đen một hàng
chữ: Công ty là nhà, lãnh đạo là?”
“Mọi người cùng thảo luận, 5 phút sau cho tôi đáp án!”
Tô Tố và chị Thương ở Bộ phận quản lý sản xuất sản phẩm được phân cùng một tổ.
Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, răng hàm trên của chị Thương run
nhè nhẹ, Tô Tố gật đầu tấm tắc, răng đẹp, quả là răng đẹp, mùa hè nhằn
dưa hấu chắc cũng không cần phải há mồm.
“Chị Tô à, chị có biết lãnh đạo ở đây là nói đến vị nào không?”
Hả? Có sự khác biệt sao? Tô Tố liếc ngang liếc dọc nói: “Chị Thương
này, nếu không phải giám đốc Bạch thì chắc sẽ là Tổng giám đốc, sẽ không thể là tổ trưởng các bộ phận đâu!”
“Ha ha, nếu là giám đốc Bạch thì tôi sẽ coi anh ta như không khí, còn nếu là sếp lớn thì……” Chị Thương say mê nhắm mắt lại, hai tay vuốt mặt, hi hi hi, mặt ửng hồng nói: “Tôi sẽ coi như anh trai mình.”
Mẹ nó, là anh yêu đó. Tô Tố khinh bỉ, Tổng giám đốc Phú à, ân huệ của người đẹp khó nuốt lắm đó, cẩn thận không sống lâu được đâu, còn ở đó
mà trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Vậy chị Tô, chị thì thế nào?”
Hả? Tô Tố vò đầu suy nghĩ, ừm ừm ừm, một tay đặt lên ngực, một tay
nắm chặt lại, cứ thế mà diễn vở diễn kinh điển của mình: “Giám đốc Bạch
như cha tôi, tổng giám đốc Phú thì như mẹ tôi vậy.” Sau đó tự nhủ ‘Đúng, đúng, đúng, họ chính cha mẹ tái sinh của mình, cho mình cái ăn cái mặc, làm người thì phải biết ơn chứ.’
Bộ răng vẩu chìa ra giống cái xẻng xúc cơm của chị Thương chỉ mở ra một nửa rồi dừng lại.
Bị chấn động hoàn toàn không phải chỉ có mỗi chị Thương, Bạch cốt
tinh đang đứng phía sau Tô Tố cũng hóa đá nghiêm trọng, hai môi run cầm cập, nước mắt giàn giụa. Chuyện đó… cuối cùng tôi đã hiểu cảm giác của
ngài rồi, tổng giám đốc ạ!
“Năm phút đã hết, ai nói trước nào?” Bạch cốt tinh vừa phục hồi sau chấn động, khuôn mặt vẫn xanh lét.
Sụp đổ!!! Đồng chí Tô Tố, cô không cần kích thích tôi lần nữa đâu,
trái tim Bạch cốt tinh nhỏ máu, nhìn ra xa, ánh mắt hướng về phía người
“mê dai” nhất công ty: chị Lưu phòng kế toán!
“Lưu, em trả lời đi.”
“Lấy công ty làm nhà, lấy ông chủ làm đối tượng theo đuổi ạ!” Chị Lưu uốn éo tạo dáng, mắt không ngừng nháy nháy.
“Tốt, rất tốt!” Bạch cốt tinh kích động, vỗ tay như kiểu bị co giật,
chính là đáp án này! Nói xong, ánh mắt liền lướt qua Tô Tố, nói lời ám
chỉ: “Tô Tố, nhớ ghi lại biên bản cuộc họp, lấy bút nhớ tô đậm câu này
mấy lần, nhớ lấy, từ nay về sau đây chính là đáp án chuẩn.”
………Thế là khóe miệng quần chúng lại co rút lần nữa.
Họ Tô nào đó bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu ra, quá được, quá là mạnh mẽ, gật đầu lại gật đầu.
“Tổng giám đốc Phú là ngựa giống, Liên Vị chính là một hậu cung to lớn.”
Đó là lời chú giải, được viết bên cạnh phát ngôn hào hùng của chị
Lưu, cái dòng chữ mà đã được Tô Tố dùng bút nhớ vàng, bút nhớ đỏ, bút
nhớ tím chú ý tô đậm, đúng là phải quán triệt tinh túy mà! Ừm ừm ừm,
phải quán triệt!!!!