Cô muốn nói sự thật Tô Dịch là giáo sư dạy cô, không phải bạn trai. Bởi vì mỗi một người ngồi đây đều là người thân trong cuộc đời cô, cô không muốn lừa dối bọn họ.
Thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi!
Cô ấp úng thật lâu vẫn chưa mở miệng ra nói được, cô mấp máy đôi môi khô, vừa mới chuẩn bị thẳng thắn nói ra thì bị bà nội cướp lời: “Nội đã nói cho mọi người biết rồi.”
Cô giương mắt nhìn chằm chằm mọi người, nhất thời lúng túng không thôi: “Đều đã….. Đều đã….. Nói rồi!”
“Đúng vậy! Nội nói Tô Dịch là giáo sư dạy con chứ không phải là bạn học, năm nay đã hai mươi tám tuổi. Con đừng lo, ba mẹ con đều đồng ý chuyện hai đứa rồi.”
Cô bị sốc đến mức trợn mắt há miệng, chỉ tốn một phút ngắn ngủi.
Nè nè nè……… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ Mục dọn món ăn lên bàn tròn lớn, quay đầu trách cứ: “Ba mẹ cũng đâu có tư tưởng bảo thủ, con yên tâm, ba mẹ đã chấp nhận rồi.”
“…………..”
Tô Dịch từ phòng bếp chui ra, khóe môi vẫn tràn đầy nụ cười, vẫy vẫy tay về phía cô: “Sao vậy? Vui đến mức ngây ra rồi sao?”
Cô liếc xéo anh một cái, đây rõ ràng là một cái bẫy mà còn cười được à?
Bữa cơm này đúng là không ngon, sau khi ăn cơm xong thì mọi người về hết, Tô Dịch bị ba mẹ Mục kéo vào phòng nói chuyện rất lâu, cô không biết có phải ngày hôm nay quá mệt mỏi hay không, mà cô mới vừa đặt lưng lên giường đã ngủ say như chết rồi. Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, cô cảm thấy Tô Dịch đang ngồi ở mép giường cô, mang theo sự dịu dàng lưu luyến và đặc biệt là bàn tay ấm áp của anh đang nhẹ nhàng nâng đỡ gò má của cô.
Gà trống gáy, mặt trời lên, chim nhỏ ra khỏi tổ.
Cô ôm chăn vùi mặt vào trong chăn, chuyện hôm qua rõ ràng không phải là mơ!
Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm căn phòng Mục Vũ đang đóng chặt cửa, nhất thời hơi nóng bao phủ quanh cô, cô đứng ở trước cửa tập thể dục buổi sáng rất lâu cũng không thấy Tô Dịch đi ra, cô bĩu môi, ở nhà người khác mà dậy trễ thì rất bất lịch sự biết không?
Cơm sáng cũng đã được nấu xong.
Cô nhìn qua nhìn lại, cắn đũa hỏi: “Tô Dịch đâu ạ? Còn chưa rời giường nữa sao?”
Mẹ Mục gắp cho cô miếng thịt nạc: “Hình như công ty có việc gấp, tối hôm qua có một cuộc điện thoại thúc giục trở về, nên đã lái xe về đêm hôm qua rồi.”
Sắc mặt cô bỗng nhiên tái nhợt đi, “Ồ” một tiếng rồi cúi đầu ăn cơm, có một chút khó chịu tràn qua tim, trước khi đi cũng không chịu chào hỏi tiếng nào!
Ăn của cô uống của cô, đến lúc đi cũng không chào lấy một tiếng, thật không biết phép tắc mà!
Sau khi Tô Dịch đi thì cô cũng ngồi chơi máy vi tính cả ngày, không có việc gì làm thì nhìn hình Tô Dịch chụp chung với cả lớp. Mấy ngày sau Mục Vũ về nhà chiếm cứ máy vi tính, cô cũng chỉ biết ngủ. Kỳ nghỉ đông của Mục Tiểu Tuệ trôi qua rất tiêu điều, chỉ có một điều khác trong kỳ nghỉ đông là mỗi lần cô mở tủ đều thấy bộ quần áo Tô Dịch thay ra chưa kịp mang đi.
Thậm chí cô còn biết trên bộ quần áo có mấy nút cài áo, nút áo in hình vẽ gì, nút ở ống tay áo có hoa văn gì.
Cảm xúc cứ như vậy trầm xuống kéo dài cho đến ngày tựu trường, cô kéo đống hành lý cồng kềnh lên phòng ngủ, thì cũng đã thấy những người khác đến đông đủ rồi.
Liễu Bảo chạy đến giúp cô kéo hành lý, trong miệng lảm nhảm: “Nghe nói đây chính là kỳ nghỉ đông cuối cùng của chúng ta, kỳ nghỉ đông năm sau chúng ta phải đi thực tập, về nhà có chuyện gì vui không, có nhớ tớ không?”
Cô thở hổn hển cùng Liễu Bảo kéo túi hành lý đến phòng ngủ, mở va ly ra tìm đặc sản rồi đặt lên trên bàn của từng người: “Đây là quà mẹ tớ muốn tớ mang đến tặng các cậu, chính tay mẹ tớ làm, hy vọng các cậu đừng chê.” Đặc sản ở bên ngoài không còn ai làm dép lê bằng sợi len, phía trên điểm một bông hoa xinh đẹp nữa.
Cô không có ý trả lời câu hỏi kia của Liễu Bảo, bởi vì kỳ nghỉ đông của cô vừa vui vừa không vui, toàn bộ cái không vui kia đều là do Tô Dịch đi mà không chào cô.
Liễu Bảo thấy ánh mắt né tránh của Mục Tiểu Tuệ, ngửi ra được có điều gì đó không bình thường, va ly của Mục Tiểu Tuệ chưa đóng lại, cô ngẩng đầu lên bắt gặp thấy ánh mắt sáng như đuốc của Liễu Bảo đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của Tô Dịch, cô lập tức tiến lên đóng va ly, lại bị Liễu Bảo nhanh chân chạy lên trước lấy ra.
Liễu Bảo cười gian một tiếng, vung tay lên: “Ô Thiến Hàm, Thượng Bình qua đây mà xem nè, nhanh lên nhanh lên………”
Rồi sau đó kinh ngạc nói: “Quần áo của đàn ông, Tiểu Tuệ, đây là quần áo có họa tiết ở quê cậu phải không?”
Cô chỉ thấy gương mặt mình hơi nóng một chút, nhất thời lúng túng, muốn đoạt lại bộ quần áo trong tay Liễu Bảo thì bị Ô Thiến Hàm và Thượng Bình ngăn lại.
“Thẳng thắn thì được khoan hồng, nếu hôm nay cậu không khai thì đừng hòng lấy lại được bộ quần áo, ha ha….. Xem bọn tớ hành hạ cậu thế nào nhé.”
Cô cắn cắn môi dưới, nói cực kỳ thản nhiên: “Đây là quần áo giáo sư Tô khi ở lại nhà tớ, tớ chỉ mang đến trả lại cho thầy ấy thôi.”
Cô còn cho rằng sau khi nói ra thì sẽ bị ba người kia truy cứu đến cùng. Nhưng ba người kia lại im lặng nhìn cô chằm chằm, sau đó nhìn nhau rồi im lặng trả lại quần áo cho cô, sau đó không đành lòng nói: “Tiểu Tuệ, cậu biết tin gì chưa?”
Cô còn cho là Liễu Bảo nói chuyện cô bị nợ môn <<Thống kê>>, cô thận trọng xếp quần áo chỉnh tề vào trong ngăn kéo, rồi sau đó nở nụ cười: “Tớ biết rồi, tớ coi bảng điểm rồi, tớ phải thi lại môn <<Thống kê>>.”
Ô Thiến Hàm lắc đầu: “Giáo sư Lưu Lệ nghỉ phép xong rồi, vậy thì giáo sư Tô sẽ không dạy chúng ta kỳ này đâu.”
Mục Tiểu Tuệ quay lưng vùi mặt vào trong tủ quần áo, trong nháy mắt khuôn mặt cô trắng bệch, rõ ràng đã biết chuyện này rồi, nhưng đến khi người khác nói ra thì cô lại thấy rầu rĩ, cô cố gắng cười tươi để che dấu: “Vậy càng tốt, lão giáo sư độc miệng khiến cho người ta chịu không nổi, bây giờ chuyện trả quần áo lại cho thầy ấy lại phiền phức hơn rồi đây.”
Đi học nửa tháng cô vẫn giữ thái độ và tiết tấu như trước kia, chỉ là mỗi ngày đều suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tô Dịch đến lấy quần áo hay không, nửa tháng sau đó cô hoàn toàn không nghĩ đến nữa, người có tiền thì làm gì có quan tâm đến quần áo rẻ tiền này đây?
~
May mắn lại đi cùng bất hạnh, bài thi lại diễn ra vào hai giờ chiều ngày thứ sáu, cũng là ngày sinh nhật tuổi hai mươi mốt của cô, sống yên ổn không xong còn đụng phải một cửa ải chưa từng đụng, đó là bị giáo sư kiểm tra vệ sinh, thật sự là đau đầu mà.
Ô Thiến Hàm và Liễu Bảo muốn cho cô mượn quần áo, lục tung tủ quần áo, cuối cùng cô cũng tìm được cái áo khoác màu trắng lần trước Tô Dịch mua cho cô.
“Đồ đẹp vậy mà chưa thấy cậu mặc bao giờ……… A, còn là đồ hiệu Chanel……….”
Ô Thiến Hàm bắt đầu trêu chọc cô, cô hốt hoảng đến tê dại da đầu một hồi, chỉ có thể ngượng ngùng nói: “À, cái này đụng hàng nhiều lắm, tớ thấy mặc kì kì nên không mặc.”
Liễu Bảo chắc lưỡi hít hà tiếp lời: “Đụng thì đụng, mặc vào có làm sao? Nếu có đụng hàng thì cũng chỉ là đụng khí chất, huống chi cái áo này dễ gì mà đụng hàng.” Sau khi nói một hồi rồi lại cảm khái: “Hôm nay cậu mặc bộ này, đẹp như Ô Thiến Hàm vậy, bây giờ cũng cuối tháng ba rồi, không mặc bây giờ thì phải sáu tháng sau mới được mặc.”
Cô chưa kịp phản đối, thì đã mặc xong quần áo rồi, một lúc sau thì Liễu Bảo trả lại cho cô bộ trang sức.
Mục Tiểu Tuệ giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Không được không được rồi, giáo sư kiểm sắp tới kiểm tra vệ sinh rồi, dọn dẹp mau lên.”
Thượng Bình hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tuệ Nhi, cậu còn muốn bóc lột cậu ấy sao?”
“Đây không phải là bóc lột, là thói quen thôi, không phải mỗi lần kiểm tra vệ sinh là Tiểu Tuệ Nhi đều phải dọn dẹp cho tớ đâu.”
Mục Tiểu Tuệ bĩu môi: “Cậu siêng năng một chút đi, nếu không thì cậu có thể thuê lao công dọn dẹp cho cậu.” Dứt lời cô đi thẳng về phía bàn của Liễu Bảo, dọn dẹp từ trên xuống dưới.
Liễu Bảo hôn cô một cái, ôm cô nhảy tưng tưng: “Tiểu Tuệ Nhi vạn tuế, khi nào tớ cưới chồng tớ sẽ mang theo Tiểu Tuệ Nhi đi cùng.”
Cô gắt Liễu Bảo một tiếng: “Tớ còn lâu mới thèm đi theo cậu nhé.”
Liễu Bảo chống cằm ra vẻ trầm ngâm: “Không được không được, tớ thích đàn ông cao lớn vạm vỡ, còn Tiểu Tuệ Nhi thì thích mặt trắng nhỏ. Thôi như vậy đi, về sau chúng ta cũng nhau được gả cho đàn ông cao lớn vạm vỡ.”
Cô bĩu môi: “Không cần, tớ thích mặt trắng nhỏ hơn.”
“Mặt trắng nhỏ thì có gì tốt.”
Thượng Bình trách móc nói: “Có gì mà không tốt chứ.”
Mục Tiểu Tuệ chán nản nói: “Tớ cảm thấy là đen thui giống như chưa được giặt sạch sẽ vậy.”
Thượng Bình lập tức nổi trận lôi đình: “Tiểu Tuệ Nhi, cậu nói ai chưa được giặt sạch đó?”
Cô vội vàng nịnh nọt: “Cậu rất trắng, cậu rất trắng, cậu sinh ra đã trắng rồi.”
Thượng Bình sờ sờ đầu cô nói: “Ngoan, cậu có thể nói ‘cậu sinh ra đã đẹp rồi’ cũng được.”
Ô Thiến Hàm đang dọn dẹp giường đệm thì nhảy xuống, khinh bỉ nói: “Cô nương Tân Cương nên soi gương lại đi.”
Thượng Bình và Ô Thiến Hàm vẫn đang cãi vả như cũ, Liễu Bảo đột nhiên hét lên: “Không thấy ví tiền đâu hết.”
Não bộ Mục Tiểu Tuệ còn chưa định thần lại thì giáo sư Lưu Lệ đã đi vào phòng với cả đám cán bộ, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra?”
Liễu Bảo kinh ngạc quay đầu lại, sau đó thái độ trở nên cung kính: “Chào giáo sư Lưu ạ…………..”
Lưu Lệ hỏi: “Lần cuối cùng em thấy ví tiền của mình là lúc nào?”
“Sáng nay ạ!”
Ánh mắt Lưu Lệ lạnh lùng quét qua ba người còn lại trong phòng ngủ, giọng nói lạnh ngắt: “Sáng nay ai là người đã động vào bàn của Liễu Bảo?”
Mục Tiểu Tuệ giơ tay: “Em………..”
“Em động vào làm gì?”
Trong nháy mắt Mục Tiểu Tuệ buồn bã, cô hiểu cô đang bị tình nghi.
Liễu Bảo tiến lên ngăn trước mặt cô nói: “Là em nhờ Tiểu Tuệ giúp em dọn dẹp giường đệm, lúc cậu ấy dọn dẹp thì em cũng có mặt ở đây.”
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, hiểu Liễu Bảo đang minh oan cho cô, bởi vì lúc cô dọn dẹp giường đệm thì Liễu Bảo đang ở cạnh cô.
Lưu Lệ thật sự không muốn làm lớn chuyện này, với lại cô cũng không muốn tốn sức vào việc này, kiểm tra phòng ngủ xong thì kéo đám cán bộ đi.
Mục Tiểu Tuệ muốn nói rồi lại thôi, vừa mới mấp máy miệng thì bị Liễu Bảo chặn lại: “Đừng nói gì hết, bọn tớ tin tưởng cậu.” Dứt lời thì thay đổi chủ đề: “Nghe đồn có giáo sư phân tích đầu tư mới đến trường mình đó, không biết là một ông già hay là một người đẹp trai đây.”