Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 20



Editor: Trà Đá.

Liễu Bảo và Ô Thiến Hàm luôn luôn hưng phấn với trai đẹp, cô và Thượng Bình là hai người theo chủ nghĩa hiện thực, thậm chí còn vào lớp học trước năm phút.

“Nói nghe nè, Liễu Bảo bị trộm tiền đó……..”

“Hả…. Lớp chúng ta có trộm sao…….”

“Tớ nghĩ tám chín phần là Mục Tiểu Tuệ trộm rồi, trong phòng ngủ chỉ có cậu ấy là đến từ nông thôn thôi.”

“”Cũng chưa chắc!”

“Ủa chứ chưa nghe ủy viên lao động kể là sáng sớm Mục Tiểu Tuệ là người đã động vào giường đệm của Liễu Bảo sao……..”

“Vậy thì chắc là cậu ấy rồi còn gì………”

“…………….”

Mục Tiểu Tuệ và Liễu Bảo đánh cược, nếu giáo sư phân tích đầu tư là trai đẹp, thì từ nay về sau cô phải ăn mặc theo phong cách của Liễu Bảo. Nhưng nếu là một ông già, thì Liễu Bảo phải đi với cô qua phố ở bên cạnh ăn ba chén đậu hũ thúi, tối ngủ cũng không được đánh răng.

Cô cố gắng để ngoài tai những lời bàn tán của các bạn học trong lớp, không nghe những chuyện linh tinh. Nhưng từng ánh mắt đang nhìn cô, trong ánh mắt của bọn họ đều mang ba phần sáng tỏ, lớp phòng tuyến cuối cùng của cô cũng đã sớm bị đập vỡ, chua xót ăn mòn tất cả kiên cường.

Cô cảm thấy toàn thế giới đang hoài nghi cô là người ăn trộm ví tiền của Liễu Bảo!

Cô đứng bật dậy rồi dùng giọng nói thản nhiên nhất nói: “Tớ có chút không khỏe nên quay lại phòng ngủ đây.” Dứt lời rồi xốc cặp sách cúi đầu chạy ra ngoài.

Lúc đó tiếng chuông vào lớp vừa vang lên, cô vừa bước ra khỏi phòng học thì lập tức đụng ngay người đang đi tới, cô vẫn cúi gằm mặt như cũ, chỉ nói tiếng xin lỗi cực kỳ nhỏ, tránh qua đi một bên, bàn tay lạnh như băng của cô được một bàn tay ấm áp gắt gao níu lại, sau đó cô nghe được một giọng nói quen thuộc.

“Mới bắt đầu tiết đầu tiên của học kỳ mà đã cúp cua thì thật là không được đó.”

Cô ngẩn ngơ dõi theo ánh mắt chứa đựng nụ cười của anh, một lúc lâu sau tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, không nói câu nào chạy đi dọc theo hành lang.

Đây không phải là lần đầu tiên cô cúp cua, cũng không phải là lần cuối cùng.

Cô kiệt sức nằm úp mặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy một chút xíu chua xót thấm đến tận trái tim. Chuyện ví tiền của Liễu Bảo bị mất trộm cơ bản đã truyền ra ngoài, bây giờ Tô Dịch là giáo sư chủ nhiệm khoa của cô, nói không chừng anh cũng đã biết rồi, vậy anh……. Cũng sẽ hoài nghi cô như những người khác sao?

Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân huyên náo từ xa đến gần, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tất cả mọi người trong phòng ngủ đã đến đông đủ, cô kinh ngạc nói: “Các cậu cũng bỏ tiết luôn sao?”

Liễu Bảo lộ ra nụ cười tà ác, bĩu bĩu môi ý bảo Ô Thiến Hàm và Thượng Bình giúp một tay: “Giáo sư phân tích đầu tư chính là Tô Dịch, cho nên cậu thua rồi nhé. Nhanh, tớ đã ngứa mắt cái quần này của cậu lâu nay rồi, mau mặc cái quần thời thượng này vào, cả đôi giày nữa, đổi sang giày cao gót…….. Mau mau…………..”

Cô bị tay của Ô Thiến Hàm làm nhột, cười ha ha ngăn cản hoàn toàn vô dụng, thay đồ cực kỳ nhanh gọn lẹ, ba người vỗ vỗ tay, hài lòng gật đầu một cái.

Liễu Bảo vuốt ve Mục Tiểu Tuệ không nói gì, Ô Thiến Hàm lập tức đập cái ‘Bốp’ lên tay Liễu Bảo, khiến cô ta đau đến phát khóc.

“Cẩn thận cái tay của cậu, sờ mó bậy bạ.”

Bây giờ Liễu Bảo nghiêm túc trở lại: “Tiểu Tuệ Nhi, tính tình của cậu như thế nào bọn tớ hiểu hết.” Dứt lời cô kéo ngăn kéo bàn của Mục Tiểu Tuệ ra nói tiếp, “Cậu có ba tấm thẻ ngân hàng, một cái là dùng để gia đình cậu gởi tiền tiêu vặt hàng tháng cho cậu, mật khẩu là ngày sinh nhật của ba cậu; một cái khác là dùng để mua đồ online, mật khẩu quá dài nên cậu không bao giờ nhớ được, cho nên Thượng Bình lúc nào cũng nhớ giùm cậu; còn cái thẻ cuối cùng là do trường phát, mật khẩu là sinh nhật cậu. Bốn người bọn mình đã sống chung với nhau được ba năm rồi, cậu là người gì chẳng lẽ bọn tớ không rõ sao? Tiền thì cũng đã mất rồi, nhưng tình bạn giữa chúng ta còn quan trọng hơn tiền bạc.”

Liễu Bảo dừng một chút rồi nói tiếp: “Trong ví tớ gồm có tiền giấy tờ và thẻ ngân hàng, định là sau khi tổ chức sinh nhật cho cậu xong rồi đi làm lại giấy tờ, nhưng Thượng Bình cũng bận một chút việc, còn mẹ của Ô Thiến Hàm thì muốn cậu ấy đi xem mắt. Nên bọn tớ nghĩ là để thứ bảy tuần sau rồi ăn mừng sinh nhật cậu được không, hôm nay cậu ngoan ngoãn ở ký túc xá nhé, không được buồn nữa.”

Cô mím môi cảm thấy vui vẻ khác thường, liên tục gật đầu không ngừng: “Sinh nhật năm nào cũng có, các cậu có việc bận thì cứ đi giải quyết, chuyện chính sự quan trọng hơn.”

Lần này Tô Dịch có chút kinh ngạc khi thấy Mục Tiểu Tuệ như vậy, đôi mắt trong vắt tràn đầy kinh ngạc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại giống như có chuyện phiền não, trầm mặc không nói tiếng nào, trực giác nói cho anh biết là đã có chuyện xảy ra, nhưng anh cũng phải kiên trì giảng dạy cho xong tiết học, chỉ là ánh mắt lơ đãng của anh theo thói quen nhìn đến chỗ cô thường hay ngồi.

“Được rồi, bài học hôm nay đến đây chấm dứt, cả lớp đi ăn trưa đi……” Anh cầm điện thoại di động suy nghĩ lấy lý do gì để gọi cho cô, thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, anh không nhìn màn hình mà trực tiếp bấm nghe máy: “Chuyện gì?”

“Ba muốn anh về công ty một chuyến……..”

Anh hơi nhíu mày, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn: “Cũng được, nhưng chủ nhật không làm thêm giờ, đặc biệt là thứ bảy.”

Giọng nói của Mễ Khả có chút hưng phấn: “Không phải không phải, là chủ tịch đến thành phố W, nói muốn gặp anh.”

Anh khẽ dừng lại rồi nói: “Mười hai giờ rưỡi tôi sẽ có mặt ở công ty.”

Anh xách cặp rồi chạy đến công ty, đến nơi vừa đúng mười hai giờ rưỡi, sau khi đi thang máy rồi đi dọc hành lang tráng lệ, anh trực tiếp gõ cửa phòng tổng giám đốc.

“Mời vào……………………”

Anh mỉm cười chuyên nghiệp đi về phía hai người đang ngồi rồi khẽ gật đầu: “Chủ tịch Trương, tổng giám đốc Tôn…………”

Tôn Trác đứng dậy nghênh đón, vỗ vỗ vai Tô Dịch rồi nói với Trương Hoành: “Đây là cánh tay đắc lực của tôi, mất cánh tay này là coi như mất một đoạn sự nghiệp.”

Trong tay Trương Hoành là tách trà quý hiếm của sứ Thanh Hoa, là đồ quý giá của Tôn Trác cất giữ lâu nay, khói nóng trong tách trà bay lên mờ mịt, càng làm cho tách trà thêm ảo mộng.

“Mặc dù tôi chưa được chính thức gặp mặt cậu, nhưng cũng nghe danh cậu ít nhiều, nghe nói chuyên gia phân tích đầu tư Tô Dịch đang xây dựng thành phố này giống như Thượng Hải và Wall Street.” 

Tô Dịch ngồi xuống cái ghế gần đó, trả lời khiêm tốn: “Cũng chỉ là tin đồn thôi, một thành phố nhỏ như thành phố W thì dù có chuyên gia phân tích đầu tư tốt nhất thì cũng không thể so với Wall Street được, cũng cần phải có nhiều tài lực. Nói thẳng ra, là cháu vẫn chưa xứng đáng với lời khen đó.” Cũng không phải là anh thiếu năng lực, mà là thời cơ chưa đến.

“Người trẻ tuổi mà khiêm tốn thì rất tốt, nhưng khiêm tốn quá thì chẳng phải là thiếu tự tin sao.”

“Không, cháu chỉ nói sự thật thôi.”

Trương Hoành đặt tách trà sứ Thanh Hoa lại trên bàn, hai tay khoanh trước ngực: “Bây giờ cậu có hai lựa chọn: một là ở lại thành phố W, chờ sau khi Tôn Trác về hưu thì cậu sẽ tiếp quản công ty ở chi nhánh thành phố W; hai là đi Hong Kong, tôi sẽ đầu tư cho cậu, để cho cậu thành công thẳng tiến đến Wall Street. Chuyện này cũng giống như thị trường chứng khoán, lợi nhuận có quan hệ trực tiếp đến nguy hiểm, cậu ở lại thành phố W thì là một ngôi sao đầu tư. Ngược lại nếu đi Hong Kong, thành bại thế nào cũng phải xem năng lực và vận may đến đâu.”

Anh khẽ mỉm cười: “Cháu sẽ lựa chọn cái sau không một chút do dự, bởi vì cháu đã là chuyên gia phân tích đầu tư tốt nhất thành phố W rồi.”

Trong nháy mắt mặt mày Trương Hoành hớn hở, đương nhiên rất hài lòng với câu trả lời này: “Tôi rất thích những thanh niên tự tin mà còn có tinh thần mạo hiểm nữa, mà cậu là người hội tụ đủ cả hai yếu tố.”

“Cảm ơn.”

“Lần này tôi tới đây đặc biệt là nói cho cậu biết về chuyện này, chính là hai chọn một, nếu cậu đã quyết định chọn cái thứ hai, thì cuối tuần sau cậu có thế đến Hong Kong để nhậm chức, chức vị cũng giống như ở đây - Tổng giám đốc đầu tư.”

Tô Dịch hiểu rõ, nhìn thì giống như điều động nhân lực nhưng cũng là cho anh thăng chức và tăng thêm lương, anh chỉ cười nhạt một tiếng: “Cháu rất cảm kích vì đã được chủ tịch Trương ưu ái, nhưng cháu có một yêu cầu quá đáng, hi vọng chủ tịch có thể đồng ý.”

Tôn Trác vội gầm nhẹ một câu ở bên cạnh: “Tô Dịch, còn không mau cảm ơn chủ tịch.”

Anh không nhanh không chậm đứng lên hơi khom người về phía Trương Hoành: “Cháu muốn thời gian nhậm chức ở Hong Kong dời sang năm sau, đến Wall Street là ước mơ của cháu, nó vẫn là điều cháu tôi luyện mấy năm qua, chỉ là bây giờ khoảng cách đã gần hơn.”

Wall Street là ước mơ của anh, nhưng bây giờ trong mắt anh, thẳng tiến đến Wall Street chỉ là chuyện sớm hay muộn, chuyện quan trọng hơn cả Wall Street chính là Mục Tiểu Tuệ.

Trương Hoành khẽ nhíu mày: “Tại sao? Chẳng lẽ cậu vẫn chưa đủ tự tin nên muốn ở đây tôi luyện thêm một năm nữa sao?”

“Không phải, bởi vì một người.”

“Người nào?”

“Là vợ tương lai của cháu.”

Sau khi tiễn Trương Hoành đi, Tôn Trác cực kỳ tức giận quở trách Tô Dịch: “Tô Dịch ơi là Tô Dịch, sao con lại hồ đồ như vậy chứ? Cái nào quan trọng hơn chẳng lẽ con còn không rõ sao? Cô gái Mục Tiểu Tuệ đó thì vẫn ở đây đâu có chạy đi mất, con gấp gáp như vậy làm gì?”

Anh vẫn bình thản ngồi trên ghế quan sát Tôn Trác đang tức giận, không quan tâm đến những lời quở trách của Tôn Trác. Anh biết rõ Tôn Trác đang phát tiết, nếu anh trả lời thì có lẽ chuyện này cũng chẳng kết thúc được.

“Con nói cái gì đi chứ....... Cô gái đó có điểm nào đặc biệt mà con lại phải làm đến mức như vậy?”

Tô Dịch quơ quơ chậu cây gần đó lên trước mặt Tôn Trác: “Rất đơn giản! Có vài người thích hương thơm ngào ngạt của hoa lan, có vài người thích sự phú quý ung dung của hoa Mẫu Đơn, mà có vài người lại thích..... chiếc lá rất đỗi bình thường.”

Ngón tay Tôn Trác run rẩy: “Con thích cũng được, ta và mẹ con cũng không phản đối hay ngăn cản gì con, nhưng con phải xuống tay mau lẹ một chút, không nhất thiết phải tự dày vò bản thân chạy đến trường đại học giảng dạy như vậy!”

Tô Dịch đẩy chậu cây đến trước mặt ông, ngón tay thon dài của anh nắm một nửa nhánh cây bứt mạnh: “Cũng giống như chậu cây này, nếu con mạnh tay, thì nó chỉ đứt được một nửa.” Sau đó anh để nhánh cây trong tay anh sang một bên rồi nói tiếp, “Nếu con bấm trúng rễ rồi dùng một chút sức nhẹ nhàng lay động mấy cái........ Thì con đã rút được cả rễ lẫn ngọn. Cho nên phải kiên nhẫn, nếu không thì kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại.”

Anh đặt những tán cây đổ nát ở trên bàn làm việc rồi sau đó đứng dậy đi về phía cửa, đến trước cửa rồi anh bỗng nhiên quay đầu lại, thản nhiên cười nói: “Lâu lắm rồi con không về thăm mẹ, chào mẹ giúp con một tiếng..........”

Tôn Trác đâu còn lòng dạ nào nghe anh nói gì, ông đi tới trước bàn làm việc nâng chậu cây hoang tàn lên rồi kêu lên tiếng bi thương vang vọng khắp phòng tổng giám đốc: “Chậu cây của tôi............”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.