Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 26



Editor: Trà Đá.

Mục Tiểu Tuệ bắt đầu đảo mắt, rồi sau đó gật đầu mạnh một cái, sau đó lén lút suy đoán, Tô Dịch nói những lời này, chính là muốn kết hôn với cô sao?

“Học kỳ này em chỉ còn lại ba môn, anh an bài chỗ thực tập cho em rồi, em đi xem sao!”

Hai mắt cô sáng rực nhìn anh: “Có phải em được đi làm chung với anh không?” A a, như vậy không phải là tình yêu công sở sao?

Anh trầm ngâm chốc lát rồi mới chậm rãi nói: “Không phải.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ủ rũ cụp mắt, nhìn chằm chằm đôi giày không nói lời nào.

“Em đừng suy nghĩ nhiều quá, anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Nếu như em đi theo anh, sợ là bọn họ sẽ không dám sai em làm việc. Công ty nhỏ nuôi dưỡng nhân tài, ở đó em có thể phát huy khả năng của bản thân, chờ sau khi em tích lũy được nhiều kinh nghiệm rồi, thì anh sẽ chuyển em về MY.”

“Nói lời phải giữ lời đó…….”

“Anh đã bao giờ không giữ lời với em chưa?”

“Hừ!” Cô cong môi lên bày tỏ thái độ bất mãn, chợt nghĩ đến chuyện bài vở trên trường, vội hỏi: “Vậy học kỳ này anh vẫn ở trường dạy thay sao?”

“Không.”

Lông mày cô khẽ nhíu: “Tại sao?”

Anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô: “Vừa làm bên công ty vừa dạy học chạy hơi mệt.” Có ai bắt được cá rồi còn phải tự giày vò bản thân nữa không?

Mục Tiểu Tuệ cảm thấy từ sau khi xác định mối quan hệ với Tô Dịch, thì khi hai người chung đụng cũng mất đi loại thản nhiên như trước kia, hoặc có thể nói, thái độ của anh đối với cô thay đổi quá nhanh, nhanh đến mức cô không thể thích ứng được.

Liễu Bảo một lòng nghiên cứu thiết kế thời trang, được Tô Dịch giúp đỡ vào thực tập trong một công ty thiết kế, Liễu Bảo rất quý trọng công việc không dễ gì có cơ hội thực tập như vậy, mỗi ngày từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, đều thấy thích thú không có nửa điểm mệt mỏi.

Ô Thiến Hàm và Thượng Bình được nhận vào thực tập trong một ngân hàng, làm công việc nhập số liệu ở phía sau, so với các bạn cùng phòng đang thuận buồm xuôi gió, thì Mục Tiểu Tuệ có vẻ cực kỳ khó khăn.

Cô đến địa chỉ công ty thực tập Tô Dịch cho, đột nhiên trở thành một chân sai vặt từ đầu đến chân, ngay cả chuyện mua cơm hàng ngày cũng bắt cô làm, sau khi tan việc thì cô lê cái thân mệt mỏi trở về phòng ngủ, sau đó chỉ nhận được một tin nhắn: “Ngày mai cô không cần phải tới công ty nữa, trước mắt công ty của chúng tôi tạm thời không thiếu người.”

Mục Tiểu Tuệ cảm giác rất khó tin, nếu công việc này được một người khác giới thiệu thì cô sẽ hoài nghi tính chân thật, nhưng đây là công việc Tô Dịch ra mặt tìm cho cô, đương nhiên có thể tin 100%, không thể xảy ra chuyện công ty không thiếu người được.

Mục Tiểu Tuệ lập tức gọi điện thoại cho Tô Dịch nói rõ tình hình, rồi sau đó cô nhận được câu trả lời khiến cô dở khóc dở cười. Quản lý công ty nói cô tự cao tự đại không chịu làm việc, cả ngày vùi đầu ở trong phòng làm việc chơi điện thoại di động.

Không ngờ cô còn chưa bắt đầu công việc chuyên môn, mà cô đã thấy được gian nan.

Mục Tiểu Tuệ chỉ thiếu chút nữa là lật bàn, cuối cùng trầm giọng nói: “Em không đi làm nữa, ở lại trường học thêm nửa năm nữa rồi tính.”

“Mặc dù học kỳ sau phải đi ghi danh thực tập, nhưng cũng coi như là đi làm rồi, bây giờ em không thích nghi được với khó khăn thì đến lúc đó sợ rằng không chịu nổi.” Anh hướng dẫn từng bước.

Trong nháy mắt cô giận dữ: “Tô Dịch, anh có ý gì vậy? Có thể em không ưu tú bằng anh, nhưng anh cũng không thể tìm công việc khiến em trở thành con ngốc như thế!” Cô không muốn cãi nhau với anh, nhưng lời nói của Tô Dịch lại ngấm ngầm ám chỉ cô không biết cố gắng.

Sao vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, bụi rậm cần bao nhiêu dũng khí mới dám sánh vai cùng anh.

Tô Dịch đứng trong phòng làm việc, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói dịu dàng như nước: “Em không cần phải xuyên tạc lời anh nói, em quá đơn thuần, lại không có tâm kế, đến đó dễ gặp cảnh khó khăn, anh chỉ muốn em rèn luyện thêm mà thôi.” Anh có thể bảo vệ cô cả đời, nhưng lại không thể bảo vệ cô từng giây từng phút được, chỉ khi nào cô trở nên mạnh mẽ rồi, mới có thể khiến anh an tâm.

“A, em hiểu rồi, bây giờ anh nói em không hiểu chuyện đúng không. Đương nhiên là em biết thời gian của Tô đại gia đắt hơn cả vàng, em sẽ không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”

Cô tức giận cúp điện thoại rồi úp mặt trên bàn, hối hận muốn đánh mình một bạt tai: Mục Tiểu Tuệ ơi là Mục Tiểu Tuệ, từ lúc nào mà mi đã ăn nói chanh chua như vậy hả?

Tô Dịch bất đắc dĩ nghe tiếng cô cúp máy trong điện thoại di động, thở dài rồi đột nhiên cười nhẹ, chào đón người đang dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, anh chỉ chỉ ghế làm việc: “Hiệu trưởng Thanh, mời ngồi.”

“Tiểu Tô à! Tôi không muốn vòng vo, hôm nay tôi cố ý tới MY để kiếm cậu chính là muốn cậu ở lại trường học.”

Anh khoanh tay ở trước ngực, đường cong trên khóe môi không thay đổi: “Thì bây giờ tôi cũng đang làm chủ nhiệm của một lớp, nếu thiếu tôi, hiệu trưởng có thể bổ sung giáo sư khác vào chỗ đó mà.”

“Cậu và tôi phải làm rõ chuyện này, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng người khác vừa vào đã thấy được ngôi sao đầu tư của thành phố W giảng dạy ở trong trường, vậy thì danh tiếng của trường cũng không thua kém bất kỳ một trường đại học nào khác rồi.”

Anh hơi có chút dao động, anh là giáo sư của Mục Tiểu Tuệ, coi như cô cũng được lợi.

Hiệu trưởng Thanh thấy anh rơi vào trầm tư, vội thừa thắng xông lên: “Tôi đã sắp xếp xong quyển sách <> do cậu viết rồi, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, thì tôi lập tức cho xuất bản, sau đó quyển sách này sẽ làm giáo án cho toàn bộ hệ tài chính, như vậy mỗi học kỳ cậu cũng có thể thu về một con số không nhỏ.”

Anh dừng một chút mới mở miệng: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc.”

“Lần trước cậu cũng đã nói rồi, coi như là cậu nợ tôi một ân tình trong vụ án tiết lộ đề thi, tôi hi vọng cậu có thể ở lại trường học, coi như trả lại tôi cái ân tình đó.” Năm nay hệ tài chính có chiêu mộ vài người, nhưng mặc kệ như thế nào thì ông cũng phải giữ Tô Dịch lại cho bằng được.

Lời hứa quân tử đáng giá nghìn vàng, anh cân nhắc hơn thiệt rồi ra điều kiện: “Tôi có thể ở lại trường học trên danh nghĩa, nhưng không lên lớp.”

Hiệu trưởng Thanh cười tươi đến nỗi nếp nhăn trên mặt nhăn lại: “Không thành vấn đề.”

~

Mục Tiểu Tuệ không còn hơi sức nhìn điện thoại di động trên bàn nữa, chờ cả ngày cũng không thấy một chút động tĩnh, nhất thời cảm thấy thất bại, muốn cầm điện thoại di động lên nhắn tin xin lỗi.

Bây giờ Liễu Bảo đã không còn nhìn nổi nữa: “Mục Tiểu Tuệ, cậu đúng là không khá lên được, có gan nổi giận mà bây giờ lại hạ mình xin lỗi vậy sao.”

“Nếu anh ấy gọi điện thoại cho tớ, là tớ tha thứ cho anh ấy ngay.”

“Thầy ấy làm sai chỗ nào mà phải cần cậu tha thứ, cậu tự làm tự chịu, đáng đời.”

Cô cũng biết bản thân cô quá nhạy cảm: “Nhưng con gái sao đi dỗ dành đàn ông được?”

“Dỗ dỗ cái đầu cậu, mình làm sai mà còn muốn người ta dỗ dành nữa hả? Nếu cậu không muốn tiếp tục với Tô Dịch nữa…..Thì về với đội của tớ đi….”

Cô vọt đứng lên trên ghế, sau đó lại nhảy vọt đến bên cạnh hộc tủ, nhe răng trợn mắt, cũng không quên để Tô Dịch vào trong mắt: “Tô Dịch là của tớ, ai cũng đừng hòng tranh với tớ.”

Điện thoại di động của cô đổ chương, cô nhanh chóng trượt bàn phím nghe máy: “Alo……..”

“Tiểu Tuệ, anh Biểu tìm được một công việc ở huyện G rất được, làm trong ngân hàng, con chuẩn bị về sớm một chút!”

Trong nháy mắt cô thay đổi: “Là mẹ sao!”

“Nếu không thì con cho là ai?”

Cô tránh né trả lời câu hỏi của mẹ Mục mà vào thẳng vấn đề: “Cái đó…. Con không muốn làm việc ở huyện……….”

Mẹ Mục nghe xong thì giọng nói lập tức cao vút lên quãng tám: “Tại sao? Bà nội nói con muốn quay lại đây tìm việc.”

Cô biết ở lại thành phố W làm giáo sư phân tích cũng đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, nhưng nếu cô quay lại huyện thành, thì nhân duyên của cô và anh chắc chắn bị cắt đứt, ít nhất cô cũng phải cố gắng đứng vững trong thành phố W, thì mới có thể nói chuyện tương lai của hai người được.

“Mẹ, nếu con tìm được công việc ở thành phố W, vậy thì cũng không cần quay về. Nhưng nếu con đi làm mấy năm vẫn không thấy khá hơn, thì công việc ở quê coi như là một phần để dành cho con!”

Mẹ Mục lâm vào trầm tư, bà mẹ nào cũng hi vọng con gái mình có thể ở bên cạnh người mình yêu xông ra một mảnh trời riêng, cái gọi là lựa chọn, không thể vừa bắt cá vừa bắt tay gấu được.

“Được, tranh thủ lúc trẻ tuổi, xông xáo cũng tốt. Nếu như cảm thấy mọi chuyện gian nan quá, thì con phải nói cho mẹ biết.”

“Dạ, chắc chắn.” Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng may là trong nhà cô không bắt ép cô quay về, nếu không thì duyên phận của cô và Tô Dịch đoán chừng sẽ đứt đoạn.

Sau lần đó, Mục Tiểu Tuệ vùi đầu ở trong ký túc xá chờ điện thoại của Tô Dịch cả một tuần lễ, nhưng đáng tiếc, một cuộc cũng không có. Cô đau xót, suy nghĩ có phải Tô Dịch đã chán ghét cô rồi không, dù sao cô cũng không tài giỏi gì, dáng dấp cũng không được đẹp, lại còn hay giận.

Cô cảm thấy thế giới của cô chỉ còn lại một việc duy nhất, đó chính là chờ điện thoại của Tô Dịch.

Lại một tuần lễ trôi qua, đến lúc cô tưởng chừng như duyên phận của cô và Tô Dịch sắp kết thúc thì lại nhận được điện thoại từ anh: “Anh ở dưới lầu chờ em, mau xuống đây!”

Cô luộm thuộm bò dậy từ trên giường, lấy tốc độ ánh sáng lao ra khỏi phòng ngủ chạy xuống lầu dưới, màn đêm đã chồng tầng tầng lớp lớp lên nhau. Vừa ngay khi cô nhìn thấy anh thì sắc mặt cô lập tức thay đổi, nụ cười bên môi đã không thể che giấu được nữa.

Cô muốn nói với anh: Nhìn nè! Tô Dịch, em đã sớm yêu anh đến mức không còn tôn nghiêm nữa rồi.

Mặc dù đèn đường mờ mờ ảo ảo, nhưng cô chỉ cần nhìn một cái thì lập tức tìm ra chính xác vị trí của Tô Dịch đang đứng, cô xông lên ôm cổ anh, đầu chôn sâu vào trong lồng ngực anh, nước mắt rơi xuống, nhưng cô lại đè nén không khóc ra tiếng.

Lòng anh đau như dao cắt, cúi đầu hôn lên trán cô. Anh chỉ muốn giúp cô nhận thức rõ cái thế giới này không phải màu hồng giống như cô nghĩ, nhưng anh lại không ngờ cô nhạy cảm đến vậy, cô bị tổn thương, anh hối hận, rất hối hận.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt chui ra từ trong lồng ngực anh, rồi nhìn thẳng vào mắt anh cười hì hì: “Nói cho anh biết chuyện này……..”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay em chưa rửa mặt nữa.”

“…….”

Ngày sinh nhật thứ sáu mươi của ba ruột Tô Dịch, anh dẫn cô trực tiếp đến gặp ba mẹ anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô đổ đầy mồ hôi, cô lôi kéo vạt áo Tô Dịch, tựa sát vào bên cạnh anh, lo lắng nói: “Sợ ba anh không thích em?”

“Em muốn ba anh thích em sao, nếu vậy thì không phải em sẽ trở thành mẹ kế của anh sao?”

Cô hung hăng đánh một quyền bên hông anh, hung tơn nói: “Họ Tô kia, anh không thể nói điều gì dễ nghe hơn hả?”

Anh mỉm cười ôm cô vào trong ngực, một lúc lâu sau mới nói: “Hôm nay em ăn mặc rất đẹp.”

Hai gò má cô bỗng nhiên đỏ lên, từ quần áo đến giày của cô đều do Tô Dịch chọn. Váy dạ hội màu trắng lộ vai được điểm thêm những trân châu màu tím đẹp mắt, thiết kế váy dài đến gối càng tôn lên vẻ đẹp ngọt ngào động lòng người của cô, trên chân cô là một đôi giày cao gót màu da.

Tô Dịch không đợi cô phản ứng, vặn gương mặt cô rồi chỉ về một người đàn ông cao tráng ở cách đó không xa nói: “Đó là em trai sinh sau anh, tên là Quản Tĩnh Tâm, nhỏ hơn anh hai tuổi, nghề nghiệp là võ sĩ quyền anh, đã kết hôn, có một con trai.”

Cô bật cười một tiếng, vừa nhắc tới Tĩnh Tâm, cô lập tức không tự chủ được nhớ đến ‘Tĩnh Tâm đưa tiễn mẹ, cần lý do sao?’

“Em đừng có cười, mặc dù tên của cậu ta hơi ủy mị, nhưng quả đấm rất lợi hại, nếu anh và cậu ta có xung đột xảy ra đánh nhau…… Vậy thì em phải chuẩn bị thủ tiết đi.” Sau đó anh chỉ chỉ hai người đàn ông có tướng mạo và khuôn mặt giống y nhau đang ngồi trên ghế salon nhàn nhã nói chuyện, rồi nói: “Hai người đó là sinh đôi, nhỏ hơn anh bốn tuổi, gọi là Quản Du và Quản Tuấn, trông coi công ty của gia tộc.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Còn Quản Tĩnh Di?” Kể từ khi nghe được cái tên này, cô vẫn muốn được gặp cô ta, để coi sắc đẹp có hơn gì Ô Thiến Hàm không.

“Em đừng mắc công hỏi, chị ấy chưa bao giờ đến tham gia những buổi tiệc như thế này.”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật của ba anh mà.”

Anh vén vén mái tóc rối bời của cô ra sau tai: “Không có ai hận ba anh nhiều giống như chị ấy đâu!”

“Tại sao?”

Anh nhéo nhéo gương mặt cô: “Tò mò hại chết mèo không biết sao?”

Cô cười cười muốn cắn bàn tay đang nhéo má cô, thì mẹ Tô không biết ở đâu bất thình lình xuất hiện, khiến cô sợ đến nỗi giấu thân thể ở sau lưng Tô Dịch.

Mễ Khả đi theo phía sau mẹ Tô mặc một bộ trang phục lộng lẫy gợi cảm xinh đẹp. Mẹ Tô dùng ánh mắt ngàn năm băng giá khinh thường liếc cô một cái, rồi nói với Tô Dịch: “Tiểu Dịch, con đừng có điên nữa.”

Anh cẩn thận ngăn cản tầm mắt của mẹ Tô, trầm giọng nói: “Con đang rất tỉnh táo.”

Mẹ Tô không nói gì nữa, xoay người thay khuôn mặt diễm lệ tươi cười hòa chung với những nhân vật nổi tiếng trong giới. Cô thấy được rõ ràng, Mễ Khả dùng ánh mắt u oán nhìn Tô Dịch, ngọa nguậy đôi môi rồi cuối cùng lại không nói ra được.

Anh lôi cô đang núp sau lưng anh vào trong ngực: “Đồ nhát gan.”

“Hứ, nhát gan chỗ nào, là do mẹ anh quá hung dữ được chưa?”

“Ba ngày không đánh là nhảy lên đầu anh ngồi rồi, ngứa da rồi đúng không?” Anh làm bộ dọa đánh mông cô.

Cô vội ôm cánh tay anh nhõng nhẽo cầu xin tha thứ: “Em không nói xấu mẹ anh nữa, anh tha cho em đi………..” Nhưng sao cô lại có cảm thấy lời cô nói là sự thật?

Anh nhẹ nhàng giải thích: “Có lẽ anh cũng không có tình cảm gì với cái gia đình này, nhưng cũng không muốn nghe bất kỳ điều gì không phải về bọn họ, em hiểu cảm giác của anh không?”

Cô nghiêm túc gật đầu một cái: “Em hiểu.” Đây chính là máu mủ tình thâm, mặc dù không chung sống nhiều, nhưng đã là máu mủ cốt nhục, thì cả đời cũng không thoát được, trốn không thoát.

Cô nhìn thấy trong căn phòng tổ chức tiệc được trang trí rất nhiều chong chóng tre và bong bóng, phần lớn đều là đồ ngọt, hơn nữa toàn bộ thức ăn rất trẻ con, cô không hiểu.

“Tại sao ba anh lại trang trí tiệc sinh nhật giống con nít vậy?”

“Do ông ấy sợ chết thôi!”

Cô trợn to hai mắt nhìn Tô Dịch, cảm giác đầu lưỡi đang xoắn lại: “Anh……. Anh…… Không phải lúc nãy anh nói là không muốn nghe người khác nói điều không tốt về gia đình mình sao?”

Anh nhướng mày: “Anh chỉ nói sự thật thôi.”

Tô Dịch hoàn toàn không dẫn cô đến gặp mấy người em trai của anh, mà trực tiếp lôi kéo cô đến trước mặt ba anh, giới thiệu: “Đây là Mục Tiểu Tuệ, bạn gái con, đây là ba anh.”

Cô khẽ khom lưng lễ phép chào một tiếng: “Chào chú ạ……” Thật ra thì cô cảm thấy có thể gọi là ông nội rồi.

Mặt ba Tô lập tức tối sầm lại: “Ta còn trẻ tuổi lắm.”

Tô Dịch tiếp lời: “Ba thôi đi, bình thường cô ấy còn gọi con là cụ Tô, lại gọi ba là chú thì ba quá hời rồi còn gì.”

Ba Tô nghe Tô Dịch nói xong thì khuôn mặt thay đổi trong nháy mắt, mừng rỡ cười không ngậm được miệng, ánh mắt nhìn Mục Tiểu Tuệ cũng cực kỳ hiền lành: “Đúng là đứa bé ngoan mà, ta càng nhìn càng thấy thích.”

“Cũng không còn chuyện gì khác, chỉ là mượn ngày sinh nhật của ba để giới thiệu con dâu, không phải là để ba xem xét, mà chỉ là thông báo thôi.”

Cô ngẩng đầu ngưng mắt nhìn gò má của Tô Dịch, tràn ra một chút xíu ấm áp, anh chưa bao giờ nói mấy lời yêu cô, nhưng một câu này còn hơn cả câu ‘anh yêu em’ nữa, càng kiên định hơn.

“Con yên tâm, ta không giống mẹ con, vợ chồng quan trọng là phải gắn bó với nhau, con thích là tốt rồi.”

Trong sảnh tiệc càng lúc càng nhiều người, sau đó cô nhìn trước ngó sau rồi quay đầu hỏi Tô Dịch: “Nhà anh có rất nhiều tiền sao?”

“Tàm tạm!”

Quét mắt thấy ba người em trai của anh cũng được vây quanh bởi rất nhiều người đang ra sức nịnh hót, bọn họ ở bên này thì vắng tanh, những người đó rõ ràng không biết Tô Dịch mới là con trai trưởng mà.

Cô sợ anh xem không vừa mắt, nên giả bộ cầm đĩa đi lấy thức ăn rồi tùy tiện tìm một phòng chơi cờ. Tâm tình của anh thoải mái, còn cô có bao nhiêu tâm sự cũng viết thẳng ra trên mặt, coi như anh không muốn biết cũng khó.

Cô vùi trên ghế salon tựa vào người anh, trong phòng chơi cờ chỉ có hai người họn họ, cô cắn cắn môi dưới cẩn thận nói: “Tại sao anh lại theo họ mẹ?” Cô cũng theo họ mẹ vì phong tục mê tín, nói cô nếu không theo họ mẹ thì sẽ không sống quá chín tuổi.

Anh ra vẻ thâm trầm nhắm mắt lại, ý muốn nói cho cô biết đây là một đề tài đau thương.

Cô ôm lấy anh muốn truyền sự ấm áp cho anh, ý muốn nói cho anh biết cho dù cả toàn thế giới quay lưng lại với anh, thì cô sẽ ở lại với anh: “Nói cho anh biết lúc nhỏ em cực kỳ ngốc, mới mồng một đầu năm đã bị rơi xuống ruộng nước…… Chơi trốn tìm thì tự nhốt mình ở trong tủ…….. Trên đường về nhà bị đứa bé khác dọa nên nhát gan không dám về nhà…….”

Cô liên hồi nói rất nhiều chuyện, đều là những chuyện cô không muốn cho Tô Dịch biết. Nhưng nếu những chuyện này có thể khiến anh cười, thì cô sẵn sàng nói không chút xấu hổ.

Cô ngẩng đầu, thấy Tô Dịch đang run run rẩy rẩy, giây lát sau thì hiểu rõ cô bị rơi vào bẫy của anh, cô dùng khuỷu tay chọt lên ngực anh, thở phì phò nói: “Sao lại có thể như vậy được chứ.”

Anh dịu dàng hỏi ngược lại cô: “Anh thế nào?”

Cô bĩu môi, rồi trong thoáng chốc giật mình: “Em phát hiện ra bây giờ miệng lưỡi của anh không còn đáng ghét như trước kia nữa.”

“Không tệ, hôm nay thông minh đột xuất phát hiện ra anh thay đổi sao.”

“……….”

Bọn họ không đi ra ngoài ăn, lẳng lặng vùi ở trong phòng chơi cờ hưởng thụ thời gian ở bên nhau, trước khi ăn thì Quản Tĩnh Tâm có vào đây một chuyến. Da thịt màu lúa mì khỏe mạnh như ánh mặt trời, cao lớn cường tráng ngồi xuống đã chiếm một phần hai cái ghế salon dài hẹp, cô và Tô Dịch phải chen chúc vào một góc nhỏ hẹp trông đến tội nghiệp.

“Anh trai, đây là vợ anh sao?”

Tô Dịch che chắn cho cô không một sơ hở, trên mặt cười nói, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

“Đây là người phụ nữ thứ bao nhiêu rồi?”

“Cậu hỏi cái này làm gì?” Anh cau mày bất mãn.

Quản Tĩnh Tâm có cảm giác xem thường Tô Dịch, để cánh tay ngang trên vai anh nói: “Cuộc sống chỉ xoay quanh một người phụ nữ không thấy chán sao? Với lại nhìn chân tay cô ta lèo khèo ốm nhom, có thể thỏa mãn nhu cầu kia cho anh sao?”

Mục Tiểu Tuệ thật lòng muốn đánh anh ta, ở trước mặt cô khuyên nhủ chế độ một chồng nhiều vợ? Hay là muốn chia rẽ bọn họ?

Khóe môi anh cong lên, chỉ thoáng gật đầu, chợt nói: “Tình dục và tình cảm của mỗi người đương nhiên khác nhau.”

Đối với chuyện nam nữ thì cô cũng thuộc dạng gà mờ, chỉ hay nghe Liễu Bảo nói tới đề tài này, tình dục như là liều thuốc phiện với đàn ông, ăn tận xương tủy.

“Cái này thì có là gì, cũng đâu phải là phản bội, mà là sảng khoái, tính tính toán toán đến bây giờ, thì cũng phải lên giường với hàng trăm hàng ngàn phụ nữ rồi.”

Cô ngây người như phỗng nhìn chằm chằm gương mặt màu lúa mì của Quản Tĩnh Tâm, trên khuôn mặt kia là nụ cười đắc ý, còn trong lòng cô phức tạp. Tô Dịch đã giới thiệu cô là vợ tương lai, vậy mà dám khoe khoang khoác lác trước mặt anh trai, cô dời tầm mắt đến gương mặt chứa nụ cười yếu ớt của Tô Dịch, thấy đáy mắt anh đã sớm lạnh lẽo, lúc này trái tim cô mới vững vàng an tâm.

Tô Dịch mà cô yêu cũng không phải là người vượt quá giới hạn.

Quản Tĩnh Tâm còn nói rất nhiều, Tô Dịch hoàn toàn đã để ngoài tai rồi, chỉ là thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng, rồi cũng nói hai ba câu, sau khi bữa tiệc bắt đầu thì Quản Tĩnh Tâm đi với tốp ba tốp năm uống rượu rồi.

Sau khi Quản Tĩnh Tâm đi, Mục Tiểu Tuệ nắm lấy cổ áo sơ mi trắng của Tô Dịch, hung hãn nói: “Nói cho anh biết, anh mà giống như Quản Tĩnh Tâm, thì coi chừng em thiến anh đó.”

Lời còn chưa dứt thì có một cô gái cao cao hơi gầy đi vào phòng chơi cờ, đi thẳng vào toilet, cô cũng không để trong lòng, tiếp tục nói: “Nếu Quản Tĩnh Tâm chưa kết hôn mà tính tình lại phong lưu, thì vẫn có thể chấp nhận được; nhưng anh ta có vợ có con, làm như vậy chẳng phải là rất có lỗi với vợ anh ta sao.”

Tô Dịch muốn ngăn cản cô để cho cô đừng thảo luận về đề tài này nữa, rốt cuộc cũng chậm hơn một bước. Cô gái đi ra khỏi toilet đang ý vị sâu xa quan sát Mục Tiểu Tuệ, khiến cho cô toát mồ hôi lạnh.

Cô bất mãn nhíu nhíu mày: “Mới vừa rồi cô ta nhìn em kiểu gì vậy?”

Tô Dịch trầm ngâm chốc lát: “Hoài nghi nhân phẩm của em đó.”

“Tại sao?”

“Ở sau lưng bàn luận về người khác là không tốt, về sau em phải nhớ. Đặc biệt là trên thương trường, em có thể nói bất cứ điều gì tốt về ai đó, nhưng không được nói bậy một chút đỉnh nào hết.”

Cô vuốt vuốt mấy cái nút áo sơ mi của anh, rầm rì nói: “Nhưng nếu mình không thích ai đó, thì có nhìn thế nào cũng không cười nổi.”

“Cho nên anh mới muốn em rèn luyện thêm một chút……”

Tô Dịch giống như thầy chủ nhiệm vậy, tỉ mỉ nói những quy tắc trên thương trường cho cô nghe, cô nghe rất nghiêm túc, lại cảm thấy bản thân vẫn không thể làm được.

Đột nhiên hai người nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, sau đó là giọng nói giận dữ của Quản Tĩnh Tâm: “Đừng cản tôi, tôi phải đi tìm con nhãi ranh kia nói chuyện.” ‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa phòng chơi cờ bị đạp một cước.

Cô ngây ngốc nhìn sóng người đang ùn ùn kéo vào, đầu óc cô trống rỗng.

“Tô Dịch, con đàn bà của anh muốn lập đền thờ trinh tiết rồi sao? Tôi phong lưu thì cũng chẳng đến lượt con nhãi đó.”

Phía sau lưng Quản Tĩnh Tâm chính là người phụ nữ cao cao hơi gầy mới vừa vào lúc nãy, khó trách lúc đi ra khỏi phòng thì nhìn Mục Tiểu Tuệ một cái, thì ra là đi tố cáo cô.

Mục Tiểu Tuệ ở cách xa Quản Tĩnh Tâm một đoạn cũng có thể nghe ra được mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, chắc lúc ăn tiệc đã uống rất nhiều rượu. Cô bị Quản Tĩnh Tâm mắng đến đỏ tới mang tai, nhìn bốn phía đều là người vây quanh xem náo nhiệt.

Cô cúi đầu không nói lời nào, chuyện này cũng coi như là do cô khơi mào trước, không thể trách được Quản Tĩnh Tâm.

Trong nháy mắt Tô Dịch không nể mặt nữa, ánh mắt lạnh lùng quét đám người ở xung quanh, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi chị dâu mày mau.”

“Chị dâu? Anh trai, có phải anh bị mù mắt rồi nên mới nhìn trúng con nhãi này không?” Dứt lời anh ta đi về lên trước dùng ngón tay hung hăng chỉ xuống chóp mũi Mục Tiểu Tuệ, khiến cô hốt hoảng và bị đau nên lui lại mấy bước.

Quản Tĩnh Tâm nói tiếp: “Dám nói xấu tôi, xem ra con tiện nhân này chán sống rồi……………..”

Thượng Bình cũng thường mắng hai chữ ‘Tiện nhân’, cô nghe cũng không cảm thấy có gì khác, bởi vì cô biết Thượng Bình không có ác ý, chỉ là thuận miệng nói ra thôi. Nhưng trong tình huống này thì hai chữ đó như tát thẳng vào mặt cô, khiến cô khó chịu nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nói cho cùng vì cái miệng hại cái thân.

Anh không thể nhịn được nữa nhanh chóng nắm lấy cổ áo Quản Tĩnh Tâm, cắn răng nghiến lợi nói: “Tao nói mày xin lỗi chị dâu ngay.”

“Tới đi tới đánh tôi đi, có phải muốn đánh tôi rồi đúng không? Đến lúc đó cũng đừng nói là anh bị một tuyển thủ quyền anh chuyên nghiệp bắt nạt đó, đánh đi…….. Tới đi……. Tốt nhất là đánh trên mặt đây này.”

Nhóm người sau lưng Quản Tĩnh Tâm đều lui ra sau vài bước, giống như là tránh khỏi chiến trường. Cô vô cùng lo lắng nhìn tình hình trước mắt, trên mu bàn tay của Tô Dịch đã nổi gân xanh hiển thị rõ giờ phút này anh rất tức giận.

Cô vội vàng tiến lên kéo bàn tay nắm cổ áo Quản Tĩnh Tâm của anh ra, chỉ sợ anh không nhịn được lại đánh xuống một quyền.

Cô vội vàng nói: “Quản Tĩnh Tâm, xưa nay tôi hay nói mà không chịu suy nghĩ trước, thật xin lỗi. Có chuyện gì thì chúng ta cứ bình tĩnh mà nói chuyện, đều là người một nhà đừng có làm tổn thương hòa khí gia đình.”

Cô có ý định muốn ngăn cản đánh nhau, nhưng lại không ngờ trở thành mồi dẫn lửa.

Quản Tĩnh Tâm dùng hai tay đẩy cô một cái, một tay lực sĩ quyền anh dùng toàn bộ sức lực, lại uống rượu nên không thể khống chế được sức mạnh, cô nặng nề ngã đập vào tường, cảm giác như các bộ phận trong cơ thể bị lộn ngược.

Hai tai cô ù ù, đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì đã thấy Tô Dịch vung nắm đấm trên mặt Quản Tĩnh Tâm, một lát sau hai người đánh nhau, mà cô thấy Tô Dịch bị tay quyền anh chuyên nghiệp Quản Tĩnh Tâm ép nằm trên mặt đất đánh mạnh hai cú lên mặt Tô Dịch.

Cô xông lên cố gắng đẩy Quản Tĩnh Tâm ra, nhưng lại dễ dàng bị anh ta đẩy ra xa ngã trên mặt đất, lúc ngã xuống không cảm thấy đau, cô lại xông lên, nhưng lại bị đẩy ngã một lần nữa.

Nước mắt đã sớm đầy trong hốc mắt, trong miệng đã lặp đi lặp lại một cách máy móc: “Không được đánh không được đánh………..”

Tô Dịch của cô, đừng đánh Tô Dịch của cô nữa.

Cô xông lên bắt được cánh tay của Quản Tĩnh Tâm rồi ra sức cắn, anh ta bị đau nên buông Tô Dịch ra, rồi đánh một quyền vào bụng cô. Mùi máu tươi tràn đầy khoang miệng, đau đớn trào tới, nhưng cô không chịu buông tha.

Tô Dịch thấy rõ một quyền kia của Quản Tĩnh Tâm, trong mắt anh bỗng chốc trở nên phẫn nộ, vung mạnh một quyền lên mặt Quản Tĩnh Tâm, một cái lại một cái, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt nỗi tức giận trong lòng.

“Tất cả dừng tay lại…………….” Giọng nói giận dữ của ba Tô vang lên từ phía sau.

Mục Tiểu Tuệ đỡ Tô Dịch đứng lên, sau đó thấy Quản Tĩnh Tâm ngồi dưới đất, lau khóe môi đang chảy máu một cái, rồi lườm cô căm ghét.

“Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Giọng điệu của ba Tô trong nháy mắt đã khôi phục lại thái độ bình thường.

Bốn phía im ắng, sức nặng ở trên người cô đang được tăng lên, cô kiêu ngạo ngước đầu nhìn mọi người ở xung quanh. Bây giờ cô không chỉ là đại diện cho bản thân cô, mà còn thay mặt Tô Dịch, cô có thể mất thể diện, nhưng cô không thể làm anh mất mặt được.

Tô Dịch bị mấy quyền của Quản Tĩnh Tâm làm cho chếch choáng, anh cười ha ha rồi đi đến trước mặt ba Tô, một lúc lâu sau nháy mắt: “Ba yêu, còn có thể là chuyện gì, em trai con nói tư thế đánh của con không đúng, nên giúp con sửa đổi. Không ngờ hai anh em con bàn luận một chút đã bị nghiện, cũng không quan tâm nặng nhẹ thế nào, thật xin lỗi!”

Ba Tô nhìn xẹt qua mặt Tô Dịch, sau đó lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Hai đứa này dám quấy nhiễu mọi người, tất cả giải tán đi, phía sau còn nhiều tiết mục hay ho đó.”

Ba Tô vừa nói ra, tất cả mọi người giải tán như chim vỡ tổ, chỉ chốc lát sau cũng chỉ còn lại ba người bọn họ. Ánh mắt trong veo mà lạnh lùng của Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm Quản Tĩnh Tâm, mang theo một oán giận mơ hồ, nhưng trong lòng thì biết rõ chính cô mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.

Quản Tĩnh Tâm vuốt vuốt gò má hơi sưng của mình rồi nói: “Cô đừng có nhìn tôi như vậy, là anh ta đánh tôi trước đó.”

Cô quay đầu lại đã sớm thấy mặt mũi Tô Dịch sưng vù, cổ họng căng thẳng, có một loại khó chịu như trong miệng có đầy mù tạt vậy: “Anh có sao không?”

Anh nghiêng đầu khẽ mỉm cười: “Em coi thường anh quá rồi đó, anh có thể có chuyện gì chứ.”

Âm thanh của tiếng giày cao gót va chạm trên mặt đất từ xa đến gần, mẹ Tô dẫn theo Tôn Trác và Mễ Khả đi tới, trên mặt bà đầy sát khí, đi thẳng tới trước mặt Mục Tiểu Tuệ, giơ tay lên hung dữ tát cô một bạt tai.

“Cái tát này để cho cô biết, đừng có tự cho là đúng.”

Má cô tê dại một hồi, nhưng không có cảm giác, chỉ là sự đau đớn trên bụng cô càng lúc càng rõ rang, cô dùng hết hơi sức toàn thân cố gắng vịn bên người Tô Dịch. Anh trơ mắt nhìn cô bị tát, đau đớn không ngừng truyền đến, anh cắn răng không còn sức lực để ngăn cản mẹ anh.

Mẹ Tô giơ tay lên còn định tát thêm một cái nữa, nhưng bị Tôn Trác ngăn cản, Mễ Khả lo lắng nói: “Mẹ, bỏ qua đi! Con thấy anh bị thương không nhẹ đâu, hay là đưa anh ấy đến bệnh viện trước.”

Tô Dịch nở nụ cười: “Không có gì, thân thể con rất tốt, Tiểu Tuệ, chúng ta về nhà.”

“Được, chúng ta về nhà.” Mục Tiểu Tuệ đỡ Tô Dịch đi ra ngoài cửa.

Giọng nói tinh tế dịu dàng của Mễ Khả thấp thỏm: “Mẹ, anh hai như vậy không sao chứ!”

“Nó có chết cũng đáng lắm.”

Tim Mục Tiểu Tuệ như bị dao cắt, mẹ cô chưa từng dung giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, huống chi vào lúc này lại họa vô đơn chí.

Cả hai dắt dìu nhau lảo đảo đi tới chỗ đậu xe, hô hấp của Tô Dịch cũng càng ngày càng nặng, trên trán thấm đầy mồ hôi lớn chừng hạt đậu: “Đi…….. Qua bên kia đường đón xe, với tình trạng của anh bây giờ……… Không lái xe được.”

Cô cắn răng giữ anh để không bị trượt, thần kinh ở má trái bị mẹ Tô đánh không ngừng khôi phục, vừa nóng rát vừa đau đớn, cô lảo đảo té ngã trên đất, khiến Tô Dịch cũng bị té theo.

Thần kinh căng thẳng cũng không chịu nổi nữa, cô ngồi dậy rồi vòng tay quanh cổ anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh khóc thành tiếng, nói: “Tô Dịch anh ngốc lắm, biết rõ đánh không lại mà còn động thủ trước, rảnh quá ngứa da muốn ăn đòn sao? Bình thường cái đầu óc thông minh hay bắt nạt em đâu rồi hả? Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc……”

Tô Dịch mở mắt ra thấy bóng đêm mờ mịt, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu, nói đứt quãng: “Anh sao có thể nhìn vợ mình bị người ta bắt nạt đây?”

Biết rõ đánh không lại vậy mà còn ra mặt trả thù cho cô, rốt cuộc là ai ngốc đây?

Nước mắt càng chảy dữ dội hơn, chảy dọc theo gương mặt bóng loáng, cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nói đúng, em mới là người ngu ngốc lại quá ngây thơ, vừa ngây ngô vừa ngu vừa đần. Về sau em sẽ khôn khéo hơn một chút, nói chuyện ngắn gọn không gây chuyện.”

Anh lắc đầu một cái: “Không, em cứ như bây giờ là tốt rồi, nếu em biến thành như vậy, thì không còn là Mục Tiểu Tuệ nữa.”

Nhờ vào ánh đèn đường lờ mờ mà cô nhìn thấy được vết bầm tím ứ đọng trên mắt anh, nhẹ nhàng hôn lên: “Nhưng rốt cuộc cũng vì em mà gây điều phiền toái đến cho anh.”

“Vây từ nay về sau nếu em muốn nói xấu người khác, thì nói riêng với anh là được rồi, tuyệt đối không thể để cho người khác biết.”

Miệng cô thì cười, nhưng nước mắt vẫn chảy ào ào trên khuôn mặt cô. Cô biết anh nói những lời này để cô biết, mặc dù cả thể giới không tin cô, nhưng cô hoàn toàn có thể tin tưởng vào anh.

Cô cố gắng nở nụ cười tươi tắn: “Nhưng nếu em muốn nói xấu mẹ anh thì sao? Mới vừa rồi mẹ anh không chỉ tát em, mà còn làm anh bị tổn thương nữa.”

Anh nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Có thể, chúng ta cùng nhau nói xấu.”

Mục Tiểu Tuệ vừa cười vừa khóc.

Cô nhẹ nhàng ôm anh vào trong ngực, đè nén nước mắt nói: “Ngực anh cũng bị đau, mau đến bệnh viện!”

Anh thở hổn hển ho khan mấy tiếng: “Ở trước mặt anh em không cần phải dè dặt như vậy, anh không có giấu bệnh. Hơn nữa, anh cũng không muốn khiến em phải thủ tiết, gọi điện thoại cho anh rể anh đến đón.” Cô chỉ trúng một quyền ở bụng, dù sao cũng không bị đau nhiều.

“Anh rể?” Cô nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra Trương Ba, vội ngừng khóc rồi lấy điện thoại di động ra, lại phát hiện số điện thoại của Trương Ba đã sớm bị Ô Thiến Hàm xóa hết rồi.

“Em lại ngốc nữa rồi.”

“Không phải, em không có số điện thoại của thầy ấy.”

Anh gian nan nâng cánh tay phải đã sớm tê liệt của mình, rút điện thoại di động ra đưa cho cô: “Trong điện thoại anh có.”

Cô nghe lời anh trượt điện thoại anh ra thì thấy khung mật khẩu: “Mật khẩu là gì?”

“0322.”

Tay cô run lên suýt nữa làm rớt điện thoại di động, cố nén tò mò trong lòng để tìm số điện thoại của Trương Ba, nhờ anh ta đến giúp. Cô thấy được mối quan hệ của Tô Dịch và Trương Ba rất tốt, chỉ chờ gần mười phút đã thấy xe đến, hai người hợp sức đưa anh đến bệnh viện gần đó.

Tô Dịch được đẩy vào kiểm tra toàn thân, cô ngây người đứng ở hành lang lạnh lẽo trong bệnh viện đợi, trái ngược với sự lo lắng bất an của cô, thì Trương Ba bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Em cũng không cần phải lo lắng quá, mới vừa rồi tôi có hỏi thăm bác sĩ, trừ phía dưới xương sường bị đau ra, thì còn lại chỉ bị chấn thương bên ngoài.”

“Dạ.” Cô cúi đầu không nhìn Trương Ba, anh ta giống như một cái gai, ghim thật sâu vào trong lòng tất cả mọi người trong phòng ngủ, nhổ không được, trừ không xong.

Trương Ba khẽ mím môi muốn giải thích, thì bác sĩ ở bên trong vội vàng cầm giấy tờ đi ra ngoài, cô chạy lên hỏi: “Anh ấy không có vấn đề gì chứ?”

Bác sĩ lạnh lùng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

Trương Ba nói: “Là tôi.”

“Lá lách bị vỡ, nhiều chỗ bị bầm tím, bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, cần phải phẫu thuật gấp, nhưng phải được người nhà bệnh nhân ký tên, tình huống bây giờ rất nguy cấp, mời anh ký tên vào đây.”

Trương Ba bình tĩnh ký tên theo sự chỉ dẫn của bác sĩ, anh ta biết đánh nhau sẽ dẫn đến hậu quả không tốt, nhưng lại không muốn chuyện này ầm ĩ, nên chỉ âm thầm báo cho mẹ Tô đến bệnh viện.

Đầu óc Mục Tiểu Tuệ ong ong, tay chân lạnh buốt, đưa tay dựa vào bức tường lạnh lẽo ngoài hành lang bệnh viện rồi chậm rãi tuột xuống, có cuộn tròn thân thể lại cũng cảm thấy rét buốc, một loại tuyệt vọng đổ xuống đầu, gặm nhắm từng chút từng chút trái tim cô, gần như tan vỡ.

Mẹ Tô cũng không nổi trận lôi đình hay đánh cô nữa, hoàn toàn trực tiếp lạnh nhạt với cô, chỉ có vẻ mặt khẩn trương của bà mới biết bà đang lo lắng cho anh.

Cô cắn bàn tay phải, những vẫn không ngăn được nỗi đau nơi trái tim, cô càng cắn mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

“Em đừng như vậy, điều chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi cậu ấy ra ngoài, nếu em cũng ngã bệnh, thì chẳng lẽ em muốn cậu ấy nằm trên giường bệnh lo lắng cho em nữa sao?”

Cô giương mắt lên nhìn thẳng vào đáy mắt gợn sóng của Trương Ba, sau đó bình tĩnh nói: “Đúng, em không thể ngã xuống được.” Nháy mắt một cái, nước mắt lập tức lăn xuống.

Đúng là chỉ có cơ thể đau mới có thể nhắc nhở cô đây là sự thật, cũng chỉ có nỗi đau của cơ thể mới làm giảm bớt nỗi đau trong tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.