Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 31



Editor: Trà Đá.

Trong đầu Mục Tiểu Tuệ đầy vạch đen, nháy mắt nhìn anh không tin. Tô Dịch đút hai tay vào túi quần rồi đi về phía trước, hai tai anh dường như đang đỏ lên dưới ánh đèn.

Cô đứng yên tại chỗ nhìn bộ dáng của anh đang đi về phía trước càng ngày càng xa, sau đó tay cô chụm lại thành hình kèn, dùng hết hơi sức toàn thân hô to: “Em đồng ý………… Em đồng ý…….. Em đồng ý….. Đồng ý một trăm phần trăm…….”

Tô Dịch xoay người nở nụ cười, giang hai cánh tay ra nhìn chằm chằm cô. Cô vội vàng chạy về phía trước, dậm mạnh một cái làm bể cái nắp cống thoát nước, đứng ở bên cạnh lắc lư mấy cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn nó, sau đó nói: “Hôm nay ra ngoài không coi lịch rồi.”

Anh lắc lắc đầu, xoay người đi. Cô thấy Tô Dịch đi xa, nên vội chạy nhanh lên phía trước, nhanh chóng bắt được tay anh, mười ngón tay đan xen: “Hứ…….. Bắt đầu từ hôm nay, anh phải làm con dấu khắc tên Mục Tiểu Tuệ được rồi đó.” Dứt lời cô nhảy lò cò hôn lên trán anh một cái, nhưng đáng tiếc Tô Dịch quá cao, cô nhướng người đến nửa ngày cũng không chạm đến, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng hôn một cái lên má anh.

Cả lớp ồn ào náo nhiệt làm người khác phải chú ý, cô tựa trên vai Tô Dịch nhìn những bụi cây nhãn lồng được đèn đường chiếu xuống, thật ra trời cao vẫn đang chăm sóc cô, cô được hưởng thụ một cuộc sống gia đình ấm áp của nhà họ Mục, còn được Tô Dịch bảo bọc nữa.

Những điều như vậy cũng đã khiến cô thỏa mãn rồi.

Tần Hoa quay đầu lại nhìn Mục Tiểu Tuệ, nói: “Tớ sẽ đếm từ một đến ba, sau đó mọi người cùng nhau hô to ‘Chúng ta tốt nghiệp’ nhé.”

Cô đi đến gần tụ tập, Tần Hoa cao giọng nói: “---- hai---- ba-----“

“Chúng ta tốt nghiệp……” Mỗi người đều gắng hết sức hô thật to, xi măng côt thép trong thành phố vang dội lại tiếng của cả lớp.

Sau lần đó thì thành phố yên tĩnh trở lại, không một ai nói chuyện, bên tai là tiếng động cơ xe hơi gào thét, có vẻ như còn có những tiếng thút thít. So với những người đang rất xúc động, thì Mục Tiểu Tuệ đang cảm thấy mờ mịt, mờ mịt không biết tương lai đi về đâu, cũng không biết con đường sau đó đi tiếp như thế nào.

Về đến trạm tàu điện ngầm thì tất cả bạn học đều giải tán, bởi vì ngày mai còn phải đi làm. Chỗ chung cư của Tô Dịch nằm gần trạm tàu điện, cả lớp rưng rưng tạm biệt nhau. Mục Tiểu Tuệ đứng trong gió đông run lẩy bẩy, nguồn nhiệt duy nhất chính là bàn tay anh đang nắm chặt tay cô kia.

Cô hỏi: “Tô Dịch, anh nói xem một năm sau thì mọi người sẽ có bộ dáng như thế nào đây?” Cô chợt nhớ tới một câu hát trong bài <<Về sau>> của Lý Nhược Anh ‘Em như thế nào trong ký ức của anh, mang theo nụ cười hay là cực kỳ trầm mặc’?

Anh trầm mặc trả lời: “Đương nhiên là bộ dáng mà mọi người mong muốn rồi.”

“Bọn em muốn hạnh phúc.”

“Ừ, sẽ hạnh phúc mà.”

Sau khi mọi người giải tán hết, Liễu Bảo cũng đi về trước với các bạn, anh xoay người chuẩn bị đưa cô về ký túc xá, cô đi được hai bước thì kéo Tô Dịch lại, nhìn khuôn mặt mờ ảo của anh dưới ánh đèn đường, nói: “Hôm nay em tốt nghiệp rồi.”

Anh có vẻ như không hiểu hàm ý câu nói của cô, nhíu mày, nhìn cô, giống như đang nói ‘sau đó thì sao?’, còn Mục Tiểu Tuệ thì đã dùng hết dũng khí của toàn thân để nói ra câu kia, giờ phút này chỉ còn biết đỏ mặt cắn môi.

Anh nhìn vẻ mặt cô, bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong câu nói kia của cô. Cứng người đứng nguyên tại chỗ, anh cúi đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn chăm chú vào đôi mắt lấp lánh e lệ của cô: “Em suy nghĩ kỹ chưa.”

Mục Tiểu Tuệ 囧, ban đầu là cô tự nguyện, sau khi bị Tô Dịch hỏi như vậy thì cô cảm thấy mình giống như quân cảm tử vậy. Lời nói của Liễu Bảo vẫn còn vang vọng thoang thoảng bên tai, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô nghĩ là cô sẽ không hối hận.

Nhưng mới vừa rồi anh nói cái gì, ‘Em suy nghĩ kỹ chưa’, là một câu nghi vấn còn là câu trần thuật, anh hy vọng cô trả lời như thế nào đây. Loại chuyện như vậy không phải là đàn ông nên chủ động trước sao, chẳng lẽ anh chờ cô phải nói thẳng ra là ‘Em muốn chuyện đó’?

Không khí trầm mặc giữa hai người tỏa ra, cô có chút buồn bực anh, mở miệng cũng không được, mà không mở miệng cũng không xong, chỉ có thể cúi đầu lúng túng vê vạt áo.

Nói một câu thật lòng, Tô Dịch khiến Mục Tiểu Tuệ kinh sợ, cho nên một lúc lâu sau anh mới phản ứng được. Nhìn người con gái trước mặt đang đỏ hết mặt, vẻ mặt như muốn tìm một cái lỗ để chui vào trốn vậy, anh đột nhiên cảm thấy thương cô.

Không phải bởi vì anh không muốn, cũng không phải bởi vì anh là người cao quý, chỉ là cô còn quá trẻ tuổi, anh không muốn cô vì một chút rung động nhất thời mà đưa ra những quyết định phải hối hận trong tương lai, anh hi vọng cô có thể dùng tất cả con người cô để hiểu rõ tâm ý của anh.

Anh cũng không ý thức được việc trầm mặc của mình mang lại cho cô bao nhiêu là phiền phức, cho đến khi anh thấy cô cắn cắn môi, nước mắt như có như không đong đầy trong hốc mắt, anh mới lập tức bừng tỉnh lại.

Trong lòng anh rõ ràng là đang tràn đầy sự dịu dàng, nhưng lại không nhịn được muốn trêu cô: “Lúc đi học thầy giáo không dạy em sao, đàn ông đều là sói đội lốt cừu, chạy còn không kịp, mà còn dám tự dâng thịt lên miệng sói sao?”

Mục Tiểu Tuệ cảm thấy chỉ số thông minh của cô theo không kịp, rốt cuộc những lời nói này của Tô Dịch là có ý gì, cô do dự ngẩng đầu lên nhìn anh, lại phát hiện nụ cười tràn đầy trên khuôn mặt anh. Tên bại hoại này, lúc nào cũng không quên trêu ghẹo cô, anh không biết là cô đã phải tích góp dũng khí toàn thân cả đêm mới dám chủ động nói sao? Tức giận che mờ mắt, cô cắn răng rồi xoay người muốn chạy đi.

Thân thể cô còn chưa chuyển hết 180 độ, thì đã bị anh ôm vào trong ngực, trầm giọng nói: “Thôi được.” Tiếp theo anh không cho cô có cơ hội để phản kháng, kéo cô đi về phía khu chung cư.

Cô bị anh nắm chặt ở khuỷu tay kéo đi, đi vào khu chung cư, đi vào cửa tòa nhà, chờ thang máy, vào thang máy, nhấn cái nút, đi qua hành lang, mở khóa cửa, đẩy cửa nhà ra, mở đèn.

Mục Tiểu Tuệ cảm giác hôm nay mình như một món hàng, chỉ số thông minh đã theo không kịp rồi, bây giờ cả thân thể cũng không hơn. Cả quá trình từ ngoài đường cho đến khi vào trong nhà, trong đầu cô đều trống không, giống như có hàng ngàn con ong mật đang bay đầy đầu cô, trừ âm thanh ong ong ra thì cô không nghe thấy được gì hết, bước chân cô lảo đảo, nếu không phải là bị Tô Dịch kéo đi, thì cô chắc chắn hai chân cô đã mềm nhũn ngồi ở bên ngoài thang máy rồi.

Đi vào nhà, một luồng hơi ấm áp lao thẳng tới gò má cô, cơ thể cứng ngắc của cô cũng được thả lỏng một chút, cô cởi giày ra theo bản năng, Tô Dịch nhẹ nhàng giúp cô cởi áo khoác ngoài. Cô vẫn không dám nhìn anh như trước, anh đột nhiên bưng lấy khuôn mặt cô rồi hôn cô thật sâu, kéo cô về với thực tại. Cô nhắm mắt lại, tay cô vòng qua cổ anh, cô nhón chân lên tự nguyện dâng hiến bản thân cô. Dù sao cô cũng muốn giao cơ thể cô cho anh, chi bằng nên chủ động triệt để hơn một chút.

Tô Dịch ôm thân thể mềm nhũn của cô, cẩn thận thưởng thức phần môi ngọt ngào, trong hô hấp của cô còn mơ hồ mang theo chút rượu, khiến cho anh say mê không tự chủ được. Anh đưa tay luồn vào áo cô, bóp chặt cái eo nhỏ nhắn của cô, không tự chủ được ra sức vuôt ve. Không biết bởi vì tay anh còn mang theo chút khí lạnh ở bên ngoài, hay bởi vì anh dùng sức vuốt ve, mà cô khẽ run lên ở trong ngực anh.

Tô Dịch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú. Thân thể của cô vẫn còn run, nhón chân đến mũi chân, như muốn dính cơ thể cô lên người anh vậy, đầu cô ngửa về phía sau, mắt nhắm chặt, đôi môi hồng như đánh son, hơi mở ra, chờ anh hút lấy.

Mục Tiểu Tuệ cảm giác anh đang nhìn cô, vội vàng mở mắt ra, gương mặt của anh đang gần trong gang tấc, lại tản ra một nhiệt độ khiến cô cảm thấy xa lạ, Trong nháy mắt cô kinh hoảng, anh hít sâu một hơi, lấy tay dưới vạt áo cô ra, lôi kéo cô vào phòng tắm.

“Đi tắm.” Tô Dịch giữ vai cô, xoay cô nửa vòng, đầy cô vào trong phòng tắm, sau đó anh xoay người ra ngoài khép cửa lại.

Lúc tắm xong, Mục Tiểu Tuệ quấn một cái khăn to quanh người đi ra ngoài, phát hiện Tô Dịch đang cầm một cái áo sơ mi đứng bên ngoài chờ cô.

“Không có quần áo vừa người em, em mặc tạm áo sơ mi của anh đi, đưa quần áo của em cho anh, anh bỏ vào máy giặt, sáng sớm mai thay đồ đi làm.”

Nói xong rồi nhét áo sơ mi vào trong tay cô, lấy quần áo của cô rồi quay đầu đi ra ngoài. Mục Tiểu Tuệ vừa định ngăn anh lại, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thì anh đã đi mất tiêu không thấy bóng dáng. Trong đống quần áo của cô còn có áo lót, ngượng chết.

Lúc Tô Dịch trở lại, thì Mục Tiểu Tuệ đã thay cái áo sơ mi màu xanh lam, ống tay dài che hết cánh tay cô, vạt áo dài rũ xuống đến đùi, một đôi chân nhỏ trắng như tuyết lo lắng dẫm trên nền nhà.

Tô Dịch trầm mặc cầm máy sấy tóc lên, cắm vào ổ điện trên tường, đẩy chốt, giúp cô sấy khô tóc. Mục Tiểu Tuệ như búp bê vải, để mặc anh định đoạt, bảo làm gì thì làm cái đó, nói chuyển hướng bên nào thì lập tức chuyển hướng bên đó.

Trong lòng cô nghĩ, sói xám muốn ăn thịt thỏ trắng, còn phải tắm rửa sạch sẽ khô ráo thì mới hạ miệng.

Tóc đã khô, Tô Dịch kéo cô vào phòng ngủ, không phải là phòng ngủ dành cho khách lúc tay cô bị thương, mà là phòng ngủ của Tô Dịch. Tô Dịch để cô ở bên giường, Mục Tiểu Tuệ cảm thấy hai chân mềm hơn rồi. Anh để cho cô nằm xuống, sau đó thuận tay kéo chăn đắp lên người cô, nói tiếng “Ngủ”, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Mục Tiểu Tuệ nằm ở đó, thấy Tô Dịch đi ra ngoài cửa, thuận tay đóng cửa phòng lại, cô ngơ ngẩn cả người. Không lâu lắm, nghe thấy tiếng nước rào rào từ phòng tắm truyền ra ngoài, thì ra là anh đi tắm.

Không biết có phải trong lòng đang căng thẳng hay không, cô cảm thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm vang lên thật lâu, lâu đến mức thần kinh của cô cũng căng sắp đứt rồi. Sau đó nghe tiếng bước chân của Tô Dịch đi ra khỏi phòng tắm, rồi sau đó………. Anh đang đi về phía phòng khách……….. Rồi sau đó, cũng chưa có sau đó.

Mục Tiểu Tuệ hoàn toàn hoảng loạn, rốt cuộc đây là tình huống gì đây, thì ra anh nói ‘ngủ’, chính là ‘ngủ’ thật sao.

Vậy anh dẫn cô về nhà anh làm gì! A!!! Thật là mất mặt, Tô Dịch đúng là tên bại hoại mà, có phải là đang cố ý đùa giỡn cô đúng không, nhìn bộ dạng khó xử của cô là niềm vui của anh đúng không! Cuối cùng cô rút ra được kết luận, Tô Dịch là một tên khốn kiếp!

Vừa nghĩ đến chuyện sáng sớm ngày mai gặp anh, cô đã cảm thấy không có cách nào sống được rồi, đây không phải thịt dâng tới miệng rồi, kết quả là người ta lười ăn chứ. Mục Tiểu Tuệ quyết định dậy đi xem một chút, rốt cuộc tình hình này là sao.

Thời tiết đầu mùa đông, Tô Dịch lại đi tắm nước lạnh, cho đến khi toàn thân lạnh lẽo, bên trong bên ngoài đóng băng mới ra ngoài.

Anh không biết tại sao mình lại thay đổi ý định, mới vừa lúc mang Tiểu Tuệ lên lầu, anh đã quyết định rồi. Có lẽ, là anh nhìn thấy ánh mắt bất chấp tất cả của cô, có lẽ, là anh cảm nhận được cô đang không ngừng run rẩy trong vòng tay anh.

Anh cũng đã đợi được lâu đến như vậy rồi, thì chi bằng kiên nhẫn thêm chút nữa, không nên bởi vì rung động nhất thời của cô mà muốn cô. Anh muốn cho cô thêm thời gian, để cho cô nhận ra được tâm ý của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.