Lời nói của Mễ Khả cứ quanh quẩn ở bên tai cô, mà lòng lại đau như dao cắt. Cô biết rõ duyện phận của cô và anh đã không thể tiếp tục được nữa.
Ở bên ngoài là sự yên tĩnh đến đáng sợ, tay chân Mục Tiểu Tuệ lạnh như băng ngồi ở trước bậc thang trước cửa nhà, sương lạnh theo màn đêm rớt xuống tầng tầng lớp lớp, cô mở lòng bàn tay ra ngưng mắt nhìn đường tình cảm rối rắm của mình. Tình cảm của cô không bị thua dưới ước mơ của Tô Dịch; không bị thua từ mọi ngăn trở của mẹ Tô; càng không bị thua bởi phản bội.
Cô bị thua chính mình, trái tim hèn mọn yếu đuối kia cho dù có đau đớn đến cách mấy cũng không còn dũng khí đứng bên cạnh anh nữa.
Rạng sáng ngày thứ ba, quan tài của bà nội được đưa đến nhà tang lễ, Mục Tiểu Tuệ đầu quấn khăn trắng đưa tiễn bà nội, trên đường đi vò nát áo liệm của bà nội, hai mắt bà nội nhắm chặt sẽ không bao giờ mở ra nữa. Tầm mắt cô đã sớm mơ hồ, cô cầm lấy tay bà nội, khí lạnh thấm vào tận đáy lòng cô, những người đi đường ban đêm đều sợ, đến thời điểm cuối cùng cũng không còn bất kỳ sợ hãi nào nữa, tất cả đều tràn đầy sự than khóc không thôi.
Tô Dịch tiến lên lôi cô trở lại, nhân viên nhà tang lễ đẩy quan tài của bà nội Mục vào lò thiêu, một người ở phía bên hét to: “Con cháu hành lễ!”
Mục Tiểu Tuệ nằm trên nền gạch khóc không thành tiếng, cả cơ thể không ngừng run rẩy, lúc đó bên tay phải là cô Mục Sương khóc nức nở, đột nhiên tựa vào vai cô rồi nhắm hai mắt lại. Tay chân cô luống cuống, Tô Dịch tỉnh táo tiến lên đặt cô Mục Sương nằm xuống, anh dùng ngón tay nhéo ở nhân trung, thì cô của Mục Tiểu Tuệ mới từ từ tỉnh lại.
Mẹ Mục thấy tình hình của Mục Sương không tốt lắm, nên nói Mục Sương về nhà trước, không cần tham gia tang lễ, nhưng Mục Sương kiên quyết, chảy nước mắt nói đây là chuyện cuối cùng có thể làm cho mẹ.
Nghĩa trang tiêu điều hoang vắng, sau khi lấp mộ xong thì tất cả người nhà họ Mục lập tức chỉnh tề ngay ngắn quỳ gối trước mộ, ngay cả Tô Dịch cũng không ngoại lệ, từ nghĩa trang về đến nhà họ Mục thì cô đã không chợp mắt hai đêm rồi.
Gian phòng quen thuộc, nhưng ngay cả cái giường cũng không thấy đâu, theo tập tục sau khi bà nội Mục qua đời thì ngày đó phải mang giường vào rừng trúc sau nhà để đốt. Tủ quần áo cổ xưa khắc hoa mơ hồ có thể ngửi thấy được mùi hoa thơm, trên cái bàn gỗ lim là bức hình trắng đen rất quen thuộc.
Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang cười trong tấm hình, trong đầu nhớ lại tất cả những yêu thương mà bà nội đã dành cho cô.
Bầu trời vẫn bị những đám mây đen che lấp không hề thấy ánh sáng, Mục Tiểu Tuệ co rúc ở ghế salon trên tầng ba, nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ của Mục Vũ đang đóng chặt, cô muốn nói rõ ràng quyết định của mình với Tô Dịch, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra. Cô không bỏ được, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là lồng ngực đã đau đớn đến nổi hít thở không thông.
Một đêm ngủ hỗn loạn, trong mơ là khuôn mặt của bà nội Mục đang khóc lóc oán giận, chất vấn cô không biết bao nhiêu lần: “Tại sao con không về sớm? Tại sao? Tại sao?”
Mục Tiểu Tuệ bị tiếng còi xe hơi đánh thức, lúc dậy thì phát hiên bên gối đã ướt một mảng, bên má cũng lạnh lẽo, cô ngồi dậy kéo màn cửa sổ ra đã thấy xe của Tô Dịch đã vòng qua rừng trúc chạy về nơi xa. Trong đầu cô trống rỗng, không kịp mang giày nữa lập tức chạy xuống dưới nhà, quay đàu chạy tắt qua rừng trúc đuổi theo anh.
Cô bị những gốc trúc sắc nhọn như dao đâm vào lòng bàn chân, những cơn gió gào thét thay phiên nhau tát lên mặt cô, mặt trời rõ ràng chói chang như vậy, vậy mà cô lại không cảm thấy có một chút ấm áp nào. Xuyên qua rừng trúc là còn đường nhựa, nhưng cô đã không còn thấy chiếc xe màu xanh của anh đâu hết, cô lại như nổi điên cố chấp chạy dọc theo đường cái.
Cô liên tục tự nói để lừa dối bản thân, cô vẫn còn cơ hội đuổi theo anh, ít nhất, có thể chính thức nói lời tạm biệt. Mái tóc đen được phủ một lớp màu vàng kim dưới ánh mặt trời, bay có chút rối loạn trên gương mặt gầy của cô, nước mắt đã sớm chảy đầy khuôn mặt.
Không biết cô đã chạy bao lâu mới sững sờ đứng trên đường nhìn bóng dáng Tô Dịch đang đi về phía xa: Tô Dịch, Tô Dịch….. Cô lại kêu gào cái tên quen thuộc này trong lòng một lần nữa, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đường lớn, bụm mặt khóc thút thít.
Người đi trên đường tò mò quan sát cô, cô không biết đã khóc bao lâu, sau khi tỉnh ngộ lại thì dùng tay lau nước mắt trên mặt rồi xoay người đi bộ về nhà. Cô đi được ba bước thì quay đầu lại, cô hi vọng Tô Dịch có thể giống như trong tiểu thuyết đến bên cạnh cô, nhưng cuối cùng chỉ là ảo tưởng, cô đã đưa ra quyết định, đã sớm không còn đường lui.
Một ngày nữa là đến năm mới, bầu không khí trong nhà họ Mục không được vui vẻ, bầu trời vẫn mang hơi thở bi thương vì người thân qua đời.
Trong thời gian này, Mục Tiểu Tuệ nhận được mấy tin nhắn của Tô Dịch, còn có mấy cuộc điện thoại của anh, cô đều không nhận. Cô biết Tô Dịch là người thông minh, đương nhiên anh sẽ hiểu những hành động này của cô. Nửa đêm mà tâm hồn bất an, sợ anh không biết nên cứ ở mãi thành phố W, một tin nhắn được soạn đi soạn lại vô số lần từ mấy ngàn chữ đổi thành mấy chữ le que: Chúng ta chia tay đi, anh đi Hong Kong làm việc nhé.
Sau lần đó Tô Dịch không còn điện thoại, đến cả nhắn tin cũng không, năm mới gần tới thì tuyết rơi như lông ngỗng, Mục Tiểu Tuệ run run đứng ở trong phòng ngắm bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, cô đột nhiên cười lên, nước mắt nhanh chóng lăn xuống.
Anh Biểu nhanh chóng an bài cô làm việc trong một chi nhánh ngân hàng nông nghiệp ở huyện thành, nhưng khổ nổi không phải là nhân viên chính thức, cô chỉ làm việc trên hợp đồng, dù vậy, Mục Tiểu Tuệ cũng đã thỏa mãn rồi.
Trước ngày đi làm một tháng, mẹ Mục dẫn cô đến một tòa nhà khá cũ kỹ gần ngân hàng nông nghiệp, đậu xe rồi chỉ chỉ nói: “Căn hộ này ba mẹ mua mấy năm về trước, đây là gara xe, căn hộ ở tầng sáu, ở đây không có thang máy, cho nên leo bộ hơi mệt.”
Mục Tiểu Tuệ đi theo mẹ Mục đến căn hộ 601, mở cửa phát hiện là căn hộ hai tầng, trang hoàng kiểu truyền thống, mẹ Mục xấu hổ nói: “Biết các con trẻ tuổi không thích kiểu trang trí đơn điệu như thế này, lúc ấy vốn tính để em trai con thi vào cao đẳng rồi cho nó chuyển về đây sống, không tính đến việc để con ở.”
Cô nhìn nhà cửa đã bị đóng một tầng bụi lâu ngày, quay đầu nhìn mẹ Mục rồi cười khẽ: “Con rất thích, mộc mạc không có nghĩa là khó coi. Huống gì chỗ này còn cách chỗ làm việc của chỉ có năm phút, có thể ngủ nướng thêm một chút nữa.”
Cô và mẹ Mục bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp sạch sẽ xong thì trời cũng nhá nhem tối. Mẹ Mục không yên tâm về cô, nên đã ở lại huyện thành chăm sóc hàng ngày cho cô, không có việc gì phải đi ngân hàng thì đi bộ một vòng.
Một tháng sau cô chính thức đi làm ở ngân hàng, cô quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ nơi này, lúc đó đã là mùa xuân thời tiết ấm áp, cô đổi số điện thoại rồi cũng không hề liên lạc với Tô Dịch nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy Tô dịch xuất hiện trên tin tức kinh tế nói chuyện khiến cô ngây ngẩn, sau đó cô dùng máy tính cắt đoạn video nói chuyện của anh, rồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, anh ---- gầy.
Mục Tiểu Tuệ nhìn cửa sổ không có một bóng người, cô tạm dừng đoạn video rồi đứng dậy đi châm trà, nhân viên chính thức Viên Mỹ Ngọc vội xông tới trước mặt cô một hồi lâu rồi nháy mắt: “Ai, là ai đã an bài cho em vào đây?”
Cô khẽ kinh ngạc, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Chị Ngọc….. Sao chị lại biết?”
“Chuyện này mà phải cần suy nghĩ sao? Em xem trong ngân hàng này ngoại trừ em ra thì chị là nhỏ tuổi nhất, còn lại đều là nồng cốt, cũng hơn ba mươi bốn mươi mấy rồi. Hàng năm con cái của nhân viên nồng cốt đều có cơ hội vào ngân hàng này làm, chúng ta ở chỗ nhỏ này, chỉ tịch ngân hàng và chủ nhiệm đều đưa con lên thành phố lớn rồi, gần đây vài năm cũng không tuyển nữa, không có chỉ tiêu. Bên bộ phận cho vay vốn cũng không thiếu người, rõ ràng cho thấy có người an bài em vào đây.”
Cô thấy Viên Mỹ Ngọc cũng đã đoán được bảy tám phần, nên cũng không che giấu: “Anh trai em an bài em vào đây.”
Viên Mỹ Ngọc đưa tay chọc chọc da thịt trên mặt cô: “Con bé này, chị chỉ nói vậy mà em tưởng thật sao.” Dứt lời thở dài, “Mặc dù tiền lương thấp một chút, tiền thưởng cũng được, tiền lương một năm tới 18 tháng, ở lại chỗ này cũng coi như cuộc sống ổn định.”
“Dạ.” Sau khi tan tầm, thì Mục Tiểu Tuệ đi thẳng về căn hộ trống rỗng, rốt cuộc hiểu rõ tốt nghiệp là sao --- Là tìm một công việc ổn định.
Buổi tối Đường Mẫn nhắn tin cho cô, nói cho cô biết cuối tuần phải đến trường thi lại môn thống kê.
Cô sững sờ một chút, sau đó mở máy tính tìm hiểu thời gian và địa điểm, cô lại nhấn vào cái tên quen thuộc kia, trong đoạn phỏng vấn anh nói đã chuẩn bị đi Hong Kong làm việc.
Cô toét miệng cười ngây ngô, Tô Dịch, nhất định phải hoàn thành giấc mơ của mình nhé.
Thi lại vào thứ bảy, vừa đúng ngày cô trực, cô đành phải nhờ Viên Mỹ Ngọc trực giúp cô, so với chuyện hứa hẹn thì sau này ở trường con Viên Mỹ Ngọc có hoạt động gì thì cô phải giúp cô ta trực lại.
Trước ngày thi một ngày, cô trở lại ký túc xá, Ô Thiến Hàm và Thượng Bình vẫn còn ở trong ký túc xá, vỗ ngực đảm bảo bằng tốt nghiệp của cô sẽ được hai người đóng gói cẩn thận gởi bưu điện cho cô, cô chỉ cần ở nhà đợi là được rồi.
Cô đóng gói đồ đạc cần chuyển về nhà, rồi gởi ở chỗ bảo vệ, sau đó cả ba người đi ăn cơm, đi ngang qua khu chung cư nhà Tô Dịch, cô dừng chân lại nhìn vào trong, trầm mặc không nói.
Trong lòng Ô Thiến Hàm không phải không biết, cô ta khẽ thở dài một hơi: “Tớ không ngờ cậu và Tô Dịch lại kết thúc như vậy đấy.”
Cô vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác: “Gần đây Liễu Bảo có liên lạc không?”
“Đừng nhắc tới cậu ta nữa, vừa nghĩ đến đã thấy sợ, đi du lịch khắp thế giới thì thôi đi, còn gởi bao nhiêu là bưu thiếp về cho tớ.”
Thượng Bình liếc mắt: “Câu ta gởi bưu thiếp cho cậu, chứng tỏ cậu ta còn nhớ đến cậu đó, đừng có oán trách nữa, cậu xem không phải Tiểu Tuệ lúc ở Everest đã…. Ặc….”
Ô Thiến Hàm dùng cùi chỏ thúc vào ngực Thượng Bình một cái thật mạnh, lúc này cô ta mới biết mình đã nói hớ, nên vội vàng im lặng.
Cô phá lên cười, nhấc chân bước vào tiệm cơm, sau đó cô quay đầu nhìn hai người họ nói: “Quá khứ nên để cho nó đi qua đi!”
Ô Thiến Hàm chớp chớp mắt, nhìn sau lưng cô kêu lên: “Giáo sư Tô……”