Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 41



Editor: Trà Đá.

Lại một thứ bảy nữa cô không về nhà, ở lại trong huyện thành đi xem mắt, đối tượng dĩ nhiên là Ôn Hâm. Phía đông huyện thành tập trung nhiều quán cà phê thích hợp để nói chuyện. Mục Tiểu Tuệ ỷ ở gần đó, xuất phát trước 10 phút, đi vào trong quán cà phê.

Bởi vì Ôn Đại là nguyên nhân khiến hai người gặp mặt rất nhiều lần, nên tuyệt đối cô không thể nhận nhầm người.

Sau khi Mục Tiểu Tuệ ngồi xuống, thì Ôn Hâm nở nụ cười hỏi: “Em uống gì?”

“Moka.”

Ôn Hâm quay đầu lại nói với nhân viên phục vụ: “Một ly Moka, một ly Lam Sơn không thêm đường.”

Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm hoa văn trên bàn, không biết nên nói những gì, đổi lại là người khác còn có thể trực tiếp coi như không đến, hoặc là không kiêng nể gì.

“Vài năm không gặp mà em đã lớn vậy rồi.”

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó khuôn mặt ửng hồng lên: “Anh nói cứ như ông già ý.”

“Khi còn bé, anh thường đi theo em và Ôn Đại.”

Cô càng hoang mang hơn, tại sao không có một chút ấn tượng nào vậy!

“Lúc em ra đời thì anh sáu tuổi, em ba tuổi thì anh chín tuổi, em sáu tuổi thì anh mười hai tuổi, em không nhớ cũng là chuyện bình thường.”

Cô muốn hỏi hai gia đình cũng không gặp nhau thường xuyên, nên vấn đề này không thể tồn tại, lúc sau cô mới giật mình phát hiện mẹ Mục rất thích đánh mạt chược, mà đúng lúc nhà Ôn Đại lại có bàn mạt chược. Sợ là trong lúc mẹ Mục chơi mạt chược không rảnh chăm sóc cô, nên gởi cô cho mẹ Ôn Đại chăm sóc.

Rốt cuộc không khí vẫn lúng túng, lúc café được đưa lên rồi thì cô vẫn nhìn chằm chằm hình con heo đáng yêu trên ly café.

Ôn Hâm thấy sắc mặt cô hơi hồng, có vẻ bối rối nên nhìn chằm chằm ly café, anh ta uống một ngụm rồi nói: “Bình thường con gái cũng thích uống Moka.”

Cô không hiểu, lúc này mới mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt màu trà của Ôn Hâm: “Tại sao?”

“Lam Sơn và Moka đều là café long phượng, Moka ngọt ngào thích hợp với khẩu vị của con gái hơn, chỉ đơn giản là vậy, không có ý gì khác.”

Cô nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, cô hiểu Ôn Hâm đang cố gắng tìm đề tài nói chuyện. Cô cố gắng đè nén tâm tình, để bản thân tỉnh táo lại, coi như đó là bạn hữu nhiều năm gặp lại, cười hỏi: “Biết anh nhiều năm như vậy mà cũng không biết anh đang làm gì?”

Ôn Hâm cười cười: “Anh đang làm ở bệnh viện nhân dân, bác sĩ ngoại khoa.”

Trong nháy mắt khuôn mặt Mục Tiểu Tuệ trở nên hào hứng, cũng không phải bởi vì Ôn Hâm, mà là cô hào hứng vì nghành bác sĩ, cô nói: “Lúc còn ở trung học, em điền vào bảng nguyện vọng là cao đẳng y, kết quả lại không đậu, phải theo nguyện vọng hai.”

Khóe môi đang cười của cô bỗng nhiên khựng lại, đây là định mệnh sao? Nếu cô đậu nguyện vọng một thì nhất định không gặp được Tô Dịch, nếu như đứng giữa Tô Dịch và nguyện vọng, thì cô sẽ chọn Tô Dịch không chút do dự!

“Không làm bác sĩ cũng không sao, cũng đều là công việc, chúng ta ngang hàng.” Ôn Hâm thấy nụ cười của cô khựng lại, cho là cô thấy mất mác vì ước mơ vụt mất.

“Dạ.” 

Lúc trở về thì trăng đã lên cao sáng nóc nhà, ánh sáng rạng rỡ nhờ đêm tối. Từ sau lần thi lại của cô thì bọn họ đã không gặp mặt sáu mươi ngày rồi, trong sáu mươi ngày này mỗi một giây cô đều nhớ đến anh, đến cả trong giấc mơ cũng không chạy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của tình yêu.

“Hôm nay em có chút không tập trung.” Ôn Hâm nói khẳng định, nhưng anh ta cũng không có tính toán gì, chỉ là ân cần chỉ ra vấn đề.

“Thật sao? Chắc là do em xấu hổ.”

“Không có gì, anh đưa em về!”

Cô lắc đầu một cái: “Không cần, em muốn thưởng thức cảnh đêm một chút.”

Ôn Hâm gật đầu một cái, đưa tay chỉ về phía ký túc xá bên trong bệnh viện ở cách đó không xa nói: “Đó là ký túc xá dành cho nhân viên bệnh viện, anh cũng sống trong đó, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.” Dứt lời anh ta móc giấy bút ở trong túi ra, viết soàn soạt rồi đưa cho cô, cũng không mở miệng hỏi số điện thoại của cô.

“Dạ.” Sau khi lưu số điện thoại của Ôn Hâm xong thì cô mới phát hiện anh ta đã sớm đi xa, cô đi một đoạn ngắn xem chừng anh ta đã về đến nhà, nên nhắn tin hỏi thăm anh ta về đến nhà chưa, phép lịch sự cơ bản không thể bỏ qua.

Cô thở dài một tiếng, leo lên nhà, ở trường đại học chỉ cần leo bộ năm tầng, bây giờ phải bò lên tận tầng sáu, nếu như chắc chắn ở đây đi làm, thì cả đời này cũng phải bò lên lầu sáu.

Lúc đi ngang qua phòng 501 cô mơ hồ ngửi thấy một luồng Tử Đàn Hương, cô lập tức dừng chân lại cẩn thận ghé mũi vào khe cửa thì lại không nghe thấy mùi đó nữa. Cô gõ đầu một cái, gần đây sao cô cứ có cảm giác Tô Dịch đang ở gần đây, thật là muốn chết mà.

“Không ngờ hàng xóm mới lại là một cô gái trẻ như vậy…..”

Mục Tiểu Tuệ quay đầu lại thấy một bà lão đang đứng ở nhà dối diện cười híp mắt nhìn cô, mồ hôi lạnh ứa ra, cô cố ý ra vẻ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn số phòng 501, cười ha ha nói: “Coi cháu hồ đồ không bà, nhà cháu là 601.” Nói xong chuẩn bị rời khỏi trước cửa phòng 501, thì cánh cửa bất ngờ kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn, khẽ nghiêng người rồi nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nhầm nhà.”

Có một lực cánh tay kéo cô lại cưỡng chế ôm cô vào lòng, cô ngẩng đầu lên muốn xem là ai, thì một khuôn mặt quen thuộc đập vào trong mắt cô. Hàng lông mày đen rậm, con ngươi đen láy, khuôn mặt chứa nụ cười nửa có nửa không, trong nháy mắt đầu cô như muốn nổ tung, cô nháy nháy mắt mấy cái nhìn anh không thể tưởng tượng nổi.

“Ngốc quá ngốc, nhà mình mà cũng không nhận ra.” Sau đó khẽ mỉm cười với bà lão ở nhà đối diện, giải thích: “Bọn cháu là vợ chồng mới cưới, nhà trên nhà dưới đều là của bọn cháu.”

Cô kích động nói không ra lời, trái tim nhảy thình thịch. Còn chưa kịp mở miệng đã bị Tô Dịch kéo vào trong phòng 501, đóng cửa rồi kéo cô đến ghế salon đặt cô nằm ngang đùi anh, sau đó dùng tay “Bốp” một cái nặng nề lên mông cô.

“To gan quá ha, dám lén anh đi xem mắt. Sao? Muốn anh trừng phạt em thế nào đây?”

Mục Tiểu Tuệ bị đánh vào mông đau đến mức muốn gào khóc, xem ra Tô Dịch thật sự nổi giận, vội xin tha: “Là mẹ em sắp xếp cho em, chuyện này không liên quan đến em.”

Tô Dịch thở hổn hển nâng mặt cô lên, con ngươi đen láy như trở thành cái lưới, bắt hết tất cả thần trí của cô trong đó: “Anh đã không được chạm vào em 110 ngày rồi.” Dứt lời anh dùng đôi môi mềm ma sát môi cô, cạy hàm răng cô ra, khiến đầu lưỡi xâm chiếm khoang miệng cô, đôi tay anh bắt đầu cởi quần áo cô, ba lô lệch vai cũng trượt xuống đất theo quần áo, đôi tay tấn công cơ thể mềm mại của cô, xoa nắn nụ hoa.

Tâm trí Mục Tiểu Tuệ mơ hồ, mắt hơi híp lại nhìn anh chăm chú, cố gắng đáp lại, tay không tự chủ lần mở nút áo sơ mi của anh.

Từ ghế salon đến phòng ngủ, cuối cùng là ngủ thật say, trong đầu Mục Tiểu Tuệ là một mảnh rối loạn.

Hôm sau ánh mặt trời lên cao thì mí mắt cô mới giật giật, nhìn ánh mặt trời màu vàng chíu qua rèm cửa, cô trở mình, mộng xuân mà cơ thể cũng bị ê ẩm sao?

Đợi chút, tại sao rèm cửa sổ này lại là màu xanh ngọc? Không đúng, cô mới mua tấm rèm cửa sổ màu vàng nhạt mà!

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, thì giọng nói của Tô Dịch đã vang lên ở đỉnh đầu: “Có phải đói bụng rồi không?” Lại ôm lấy cô vào trong ngực một lần nữa.

Cô cố gắng nghĩ mới hiểu được, chuyện tối hôm qua vốn không phải nằm mơ, cô càng hoang mang hơn: “Anh đến nơi này làm gì?”

Hai mắt anh còn chưa mở, bĩu môi lầm bầm lầu bầu, đáng yêu nói: “Tới tìm bà xã của anh.”

“Còn Hong Kong? Không phải anh đi Hong Kong nhậm chức sao?” Cô lo lắng hỏi, thấy anh nhắm mắt không nói lời nào, lật người ngồi lên người anh, đôi tay níu lấy hai lỗ tai của anh, cực kỳ tức giận quát: “Tô Dịch, anh không thể ném một cơ hội tốt như vậy được.”

Anh dùng hai tay ôm cô vào ngực, xoa dịu cái giương nanh múa vuốt của cô, ngón tay nhè nhẹ vỗ sau lưng cô, hôn sâu lên trán cô một cái: “Ngoan, thay đổi công việc cũng không tồi.”

Cô nằm trong lồng ngực anh, dùng tay nghịch quần áo ngủ của anh, vui vẻ hỏi: “Anh không muốn đi Mỹ nữa đúng không?”

Anh “Ừ” một tiếng, rồi lại rũ mí mắt xuống ngủ tiếp.

Mục Tiểu Tuệ cao hứng, đứng dậy thay quần áo đi làm bữa sáng, phải nắm chặt từng giây từng phút bên nhau.

Tô Dịch của cô mãi mãi lóe sáng như vậy.

Sau bữa cơm trưa, hai người vùi trên ghế salon, Mục Tiểu Tuệ dùng chân ngoắc ngoắc ống quần của Tô Dịch, chớp chớp mắt vô tội, cẩn thận hỏi: “Anh không giận sao?” Cô không nói lời nào đã vứt bỏ anh, cho dù là ai thì cũng để lại vết sẹo.

Anh đanh mặt gật đầu một cái, mặc dù trên mặt rất nghiêm túc, nhưng lại dịu dàng vuốt ve cô: “Sao không giận? Cũng định quên em luôn rồi.”

Tần số trái tim cô đột ngột tăng nhanh, nhảy thình thịch không ngừng.

Anh nói tiếp: “Hiện tại coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.” Bốn mắt nhìn nhau, “Em vẫn tin tưởng đi theo anh chứ?”

Mục Tiểu Tuệ vòng tay qua cổ anh, nước mắt rơi lã chã, nức nở nói: “Lần trước buông tay anh là sai lầm lớn nhất đời em. Mặc dù anh có đi Mỹ hay em ở đây thì cũng không cần chia tay, em có thể chờ anh, cho dù một năm chúng ta chỉ có thể ở gần nhau mười ngày, thì mười ngày này cũng đủ để lấy tinh thần chờ đợi 355 ngày còn lại rồi.” Cô nhỏ giọng thút thít, giọng nói đã sớm lạc đi: “Em yêu anh.”

Tính tình của cô có chút miệng cọp gang thỏ, gặp chuyện thì cũng không còn tâm trạng, nội tâm yếu ớt, lại hay xấu hổ đỏ mặt. Trừ lần tỏ tình đó thì hầu như cô chỉ hưởng thụ sự chủ động và sủng ái của Tô Dịch, thì cũng không nói mấy lời tình cảm.

Anh đã cưng chiều cô đến vô biên rồi, lần thứ hai gặp lại cô trong phòng thi thì anh đã có hứng thú với cô rồi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là hai lần định mệnh rồi! Ánh mắt trong sáng không trộn lẫn tạp chất, thuần khiết mà sáng ngời, chiếu sáng nội tâm u ám của anh.

“Anh cũng yêu em.” Nói ra lời này, thì những chuyện không vui trước đó coi như chưa từng xảy ra rồi.

Trước giờ cơm tối, hai người nắm tay nhau đi dạo chợ, tâm tình vui vẻ.

“Anh xem ở huyện thành nhỏ cũng tốt, cái gì cũng gần, anh cũng đỡ phải đi xe.”

Anh hùa theo ý của cô: “Ừ, đúng vậy, cũng tiết kiệm được tiền xăng.”

Tô Dịch càng thuận theo ý cô, thì câu sau đương nhiên sẽ phản lại ý của cô. Cô chờ một hồi lâu cũng không thấy anh nói gì, kỳ quái “Ồ” lên một tiếng, chẳng lẽ chia xa chưa bao lâu, thì anh đã bớt độc miệng hơn rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.