Anh thấy ánh mắt dò xét của cô vẫn dính chặt trên người anh, anh đưa tay khoác qua vai cô, giọng nói nặng nề mang theo khẳng định: “Trước kia cảm thấy em cứ nhất định phải phân cao thấp, thành tựu cao thấp cũng chỉ là tiêu chuẩn nhắc nhở em về giá trị cuộc đời. Bây giờ nghĩ lại, có thể là tuổi trẻ hiếu chiến thắng thua, không chấp nhận chịu thua, người khác có thì ta cũng phải có, người khác không có thì ta cũng muốn có. Từng trải rồi mới hiểu, cuộc sống như thế nào mới gọi là vừa lòng, người không thể bức mình vào đường chết, đi một đoạn phải quay đầu lại nhìn, mới biết điều này có phải là điều mà bản thân muốn hay không. Nếu như không phải, thì đổi con đường đi thích hợp là được.”
Mục Tiểu Tuệ ở trong lòng Tô Dịch nghe mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy lời anh nói cực kỳ sâu sắc, sau đó lại có thêm một lý do để ngưỡng mộ Tô Dịch.
“Buổi tối anh muốn ăn cái gì?”
Anh mím môi không nghĩ ngợi, lập tức thốt lên: “Em thích ăn gì thì anh cũng thích ăn cái đó.”
Cô tựa trong ngực anh vuốt ve vạt áo sơ mi trắng của anh, hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh. Quản Tĩnh Di nói rất đúng, có một số việc nếu không nói, chỉ có thể thấy được một mặt dễ hiểu nhất, vĩnh viễn không bao giờ nhìn thấy mặt khác. Người nhà họ Tô đối lập với nhau, một mình anh đảm đương một phía khiến cô khó chịu, hi vọng anh có thể cân nhắc giữa mơ ước và tình yêu.
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cằm anh: “Phải lòng anh, không cầu siêu thoát xuất trần, chỉ cầu quyến luyến ôn tình.”
Tô Dịch đưa tay nhấc cằm cô lên, tiến đến gần nhỏ giọng nói: “Em đi đến chợ mua đồ ăn, còn ngâm thơ làm câu đối nữa sao? Hả? Chỗ quầy hàng phía trước có người nhìn chúng ta từ nãy giờ, có phải người quen của em không?”
Tầm mắt Mục Tiểu Tuệ nhìn về phía trước thấy Viên Mỹ Ngọc đang đứng nhìn cô nén cười, cô nhất thời lúng túng, vội gọi chị Viên.
Viên Mỹ Ngọc đứng thẳng người quan sát Tô Dịch, một lúc sau thì cười ha ha: “Chị còn tưởng tằng cô ngốc này không có ai thèm để mắt đến, vậy mà không nghĩ tới là chất lượng cũng cao cấp đấy nhỉ.”
Tô Dịch lịch sự gật đầu: “Ở chung một chỗ có mấy ngày thôi, nơi làm việc cũng khác nhau, nên thời gian gặp mặt cũng ít.”
“Vậy thời gian này hiếm lắm mới có được, hai người đừng để ý đến tôi, chỉ là vô tình thấy nên có chút ngạc nhiên.”
Mục Tiểu Tuệ “Dạ” một tiếng rồi lập tức lôi tay anh chạy đi, buổi tối thức ăn ở chợ cũng không phải là quá mới mẻ, chọn tới chọn lui được mấy thứ cũng được, Tô Dịch thích ăn sườn nên cô mua rất nhiều, tính toán khi anh còn ở đây thì làm sườn kho tàu, sườn xào chua ngọt, nấu tất cả những món liên quan đến sườn cho anh ăn.
Bệnh viện nhân dân nằm giữa khu chung cư và chợ địa phương, khi Tô Dịch vừa giơ món ăn lên, thì Mục Tiểu Tuệ đã nhanh chóng kéo cánh tay anh đi ngang qua bệnh viện nhân dân, vừa đúng lúc Ôn Hâm tan làm đi ra ngoài, thì nhìn thấy Tô Dịch đi bên cạnh cô nhưng anh ta cũng không hiện ra bất kì biểu hiện kinh ngạc nào.
Chỉ là ở giữa là đường cái nên xe chạy qua lại rất ồn ào, anh ta khẽ vuốt cằm, Ôn Hâm bình tĩnh lạnh nhạt lại khiến cho Mục Tiểu Tuệ cảm thấy cực kỳ hoảng hốt. Ngày hôm qua cô còn là đối tượng xem mắt của Ôn Hâm, sang ngày hôm sau lại nắm tay Tô Dịch đi dạo phố rất thân mật, rõ ràng cũng có cảm giác là đang đùa giỡn Ôn Hâm.
Tô Dịch điều chỉnh lại tầm nhìn, anh hơi híp mắt quan sát Ôn Hâm đang mặc một cái áo choàng dài màu trắng đứng trước cửa bệnh viện nhân dân, anh định ngày mai mới xuất hiện, lại không nghĩ mẹ Mục sắp xếp cho Mục Tiểu Tuệ đi xem mắt Ôn Hâm.
Cô thấy mặt anh lạnh nhạt nguy hiểm, nhớ tới lời nói của anh tối hôm qua, kinh ngạc nói: “Sao anh biết ngày hôm qua em đi xem mắt?”
Lúc này anh mới lộ ra chút cười: “Đi ngang qua tiệm cà phê thấy.”
“Ồ.” Ngày hôm qua chỗ ngồi nằm ngay cửa sổ, đi ngang qua cũng có thể nhìn thấy cô và Ôn Hâm, chỉ cần để ý một chút, thì chuyện phát hiện ra cũng không khó khăn.
Mục Tiểu Tuệ mấp máy đôi môi khô khốc, chân mày nhíu chặt lại một chỗ: “Anh ấy là anh trai của Ôn Đại, nên em mới phải miễn cưỡng đến gặp, nếu là người khác, thì em chắc chắn không đi.”
Anh cười không nói, nhưng nếu đổi thành người khác, anh cũng sẽ không để ý. Nhưng Ôn Hâm lại là một đối thủ rất mạnh, lần đầu tiên Tô Dịch thấy anh ta đã có dự cảm mãnh liệt. Chỉ tiếc Ôn Hâm là kiểu người chấp nhận chờ đợi, còn anh lại là kiểu người tấn công.
Chậu hoa sơn chi màu trắng thuần khiết trên ban công ở căn hộ của Mục Tiểu Tuệ đã nở rộ, mùi thơm ngào ngạt bay vào từng ngóc ngách trong gian phòng, nhưng Tô Dịch lại hơi nhíu mày, dung khăn tay bịt mũi nói: “Anh bị dị ứng với mùi này.”
Cô sững sờ, mang dép lê đi thẳng đến đóng cửa ban công ngăn cách mùi thơm, mở cửa sổ để bớt mùi. Mặc dù cô rất yêu chậu hoa này, nhưng sao có thể so sánh được với Tô Dịch đây?
Cuối cùng cô phát hiện ra đóng cửa lại cũng chưa được, trên cổ Tô Dịch đã nổi lên mấy chấm đỏ li ti, không đợi anh mở miệng, cô lập tức bê chậu hoa chạy xuống lầu dưới, tặng cho bà lão ở căn hộ 502 đối diện.
Đến lúc cơm chiều lại phát hiện ra Tô Dịch không ăn được thịt bò hầm khoai tây, cô sợ mẩn đỏ càng ngày càng nhiều, cho nên chỉ có thể ăn cơm cùng sườn kho tàu.
Sau bữa cơm, những nốt mẩn đỏ trên cổ Tô Dịch cũng bớt đi một chút, lòng cô coi như cũng nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, còn chưa chơi đủ thì mặt trời đã lặn ở phía tây rồi.
Tô Dịch ngồi trên ghế salon xem tạp chí, quét mắt một lượt qua căn phòng trống rỗng, nói: “Ngày mai đi tiệm sách mua chút sách.”
Mục Tiểu Tuệ gãi gãi đầu, không biết xấu hổ, trước kia trên giá sách nhà Tô Dịch đầy các loại sách, ở đây cô chỉ có tạp chí và tiểu thuyết ngôn tình thôi.
“Ngày mai em phải đi làm, chắc không có thời gian đi với anh được rồi.” Cô rũ mí mắt điềm đạm theo dõi anh.
Anh bị cô quấy nhiễu đến mức không cách nào tập trung đưược, định khép sách lại: “Không sao, ngày mai anh cũng có việc.”
“Căn hộ ở lầu dưới cũng là anh mua sao?”
“Ừ.”
Cô không khỏi hiếu kỳ, nói: “Anh mua căn hộ ở phía dưới làm gì?”
Anh còn chưa kịp trả lời cô thì điện thoại di động của anh rung lên, anh cúi đầu quét mắt qua màn hình điện thoại, nụ cười đã sớm đọng lại nơi khóe môi, anh dùng tay xoa xoa hai huyệt thái dương rồi nhấn nút tắt máy, vẫn không quên trả lời câu hỏi của cô: “Tăng giá trị tài sản.”
Cô liếc mắt thấy nét mặt anh trở nên u ám, vội quỳ trên ghế salon xoa bóp vai cho anh, mặc dù cô tò mò nội dung tin nhắn, nhưng cũng không hỏi tới, có lẽ là tin nhắn hối thúc anh trở về!
Cô vòng cánh tay quay cổ anh, bàn tay nhỏ bé rũ xuống ngực anh, nghiêng người tựa lên lưng anh đã có thể nghe rõ nhịp tim của anh, sau đó cô hôn vành tai anh một cái, nói: “Nếu là tin nhắc giục anh trở về, thì anh nên về đi!”
“Sao, mới ở chung với nhau có một ngày đã muốn đuổi anh về rồi hả?”
Cô ngửi mùi tử đàn hương trên người anh, tay trái đã sớm lần vào trong vạt áo dò xét, lòng ngón tay cô xẹt qua xẹt lại vết sẹo trên người anh, lắc đầu nói: “Không phải, nếu em qua đời ở tuổi tám mươi, thì vẫn còn dư lại 58 năm, 696 tháng, 21,170 ngày đêm ở với anh cũng không chán. Nhưng có một số việc bất đắc dĩ, giống như anh đi công tác, một năm ở cùng với anh được mười ngày cũng đủ để em thỏa mãn rồi, huống chi sau khi anh về hưu, thì chúng ta có thể ở bên nhau từng giây từng phút, vậy bây giờ chúng ta dồn hết những năm tháng này dành cho lúc về già đi.”
Mục Tiểu Tuệ đứng phía sau nói nhưng Tô Dịch lại không nghe lọt tai được nửa chữ, chỉ biết là lòng bàn tay mềm mại của cô đang trượt qua trượt lại phía trong áo anh, huyết mạch toàn thân rần rần, lý trí hoàn toàn biến mất.
Khi mặt trăng lên cao tiến về phía chân trời thì lúc đó Tô Dịch đang nhìn chằm chằm vào cổ của Mục Tiểu Tuệ đang ngủ say vì mệt mỏi, anh bất giác cười khẽ một tiếng. Tại sao vừa đụng đến cô, là anh lại giống như một đức bé không bao giờ lớn lên nổi?
Mặt trời mọc, ánh bình mình tràn khắp bầu trời.
Mục Tiểu Tuệ nghiêng đầu chống đỡ cái lưng đang mỏi, cô đứng dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo đi làm, lúc ra khỏi phòng tắm đã thấy Tô Dịch thức dậy, cô cho là anh đi tiệm sách mua vài quyển sách, nên cũng không hỏi tới, chỉ nhón chân lên hôn một cái lên trán anh rồi nói: “Em đi làm, buổi trưa về nấu cơm cho anh ăn.”
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đáp lại cô bằng giọng trầm thấp.
Mục Tiểu Tuệ không nhịn được phì cười một tiếng, che miệng cười: “Anh yêu, tự dưng em lại có cảm giác rất mãnh liệt.”
“Hả? Cảm giác gì?”
“Anh là mặt trắng nhỏ mà em đang bao nuôi.”
Trong mắt anh lộ ra vẻ dịu dàng nhu tình, gật gật đầu phụ họa, nói: “Cái này được gọi là *Kim Ốc Tàn Kiều.”
*Kim Ốc Tàng Kiều: nhà vàng cất người đẹp.
Mục Tiểu Tuệ không quên hôn anh một cái thật sâu rồi mới đi làm, hôm nay là ngày tân chủ tịch ngân hàng đến nhậm chức, đang không rõ tính khí thì nên đến sớm vẫn tốt hơn. Lúc cô vào ngân hàng thì những người khác đã có mặt đông đủ, đại khái tất cả đều có ít nhiều kiêng kỵ đối với tân chủ tịch ngân hàng sắp đến.
Cô ở trong phòng nhân viên chỉnh lại áo sơ mi, buộc lại khăn quàng cổ rồi đeo bảng tên lên áo ngay ngắn, soi gương sửa sang lại đầu tóc, sau khi cảm thấy mọi thứ đều ổn rồi thì ra ngoài, nghĩ đến tân chủ tịch đến đây nhậm chức, cũng đều có báo cáo về nhân viên trong công ty rồi.
Viên Mỹ Ngọc chọc chọc cánh tay cô, hỏi: “Chàng trai đi với em ngày hôm qua là bạn trai hay chồng sắp cưới? Hay là em đã kết hôn rồi hả?”
Giọng nói của Viên Mỹ Ngọc không nhỏ, toàn bộ nhân viên trong ngân hàng tò mò quay lại tập trung nhìn Mục Tiểu Tuệ, trong nháy mắt hai má cô đỏ lên, giọng nói mềm mại: “Bạn trai!”
“Phải bạn trai không? Đã gặp cha mẹ hai bên chưa?”
Viên Mỹ Ngọc vừa hỏi, thì Mục Tiểu Tuệ lập tức cảm thấy mất mác, lầm bầm lầu bầu nói: “Gặp thì gặp, nhưng bọn em chênh lệch tương đối lớn, bên nhà anh ấy không đồng ý.”
“Chênh lệch? Chị thấy em với cậu ta cũng đâu có sai biệt lắm?”
Cô lắc đầu một cái: “Tuổi kém còn có thể chấp nhận, anh ấy hơn em bảy tuổi. Nguyên nhân chủ yếu là vì công việc, anh ấy đang là ngôi sao mới nổi ở thành phố W, được điều đi Mỹ làm việc, đoán chừng mẹ anh ấy càng nhìn em không khá hơn.”
Thấy cô có tâm sự, Viên Mỹ Ngọc vội vàng an ủi: “Em cũng đừng nên nghĩ quá nhiều, cậu ta vẫn yêu em là tốt rồi, chỉ là khoảng cách hơi xa một chút.”
Đâu chỉ là hơi xa, cũng phải hơn nửa quả địa cầu, lại là hai đầu khoảng cách xa nhất nữa.
“Không cần an ủi em đâu, hiện tại em chỉ muốn quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh nhau, những thứ khác em không nghĩ nhiều. Nếu phiền não, cũng không cần thể hiện ra ngoài, sau này mọi thứ khác đi, nói không chừng đến cuối cùng bọn em còn chưa chạm được vào nhau thì đã mục nát rồi.”
Viên Mỹ Ngọc vỗ vỗ vai cô nói: “Đứa bé ngoan.”
Cô không phải là một đứa bé ngoan, chỉ là lừa mình dối người so với người khác mà thôi.
Tiếng giày da nện lên sàn gạch ở bên ngoài phòng quản lý tài vụ truyền đến rõ ràng, hai người một giày da một cao gót, vậy chủ tịch mới là đàn ông rồi. Trong phòng quản lý tài vụ lập tức trở nên im lặng, hô hấp của mọi người cũng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp hơn, tính tình của cấp trên trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, nên có thể không khẩn trương sao?
Cô ngồi ở vị trí sát tường, cửa kiếng phản quan, có muốn tiến lên phía trước nhìn ngắm chân dung của chủ tịch mới cũng không được, chỉ có cảm giác trên mặt Viên Mỹ Ngọc và mọi người ở trong phòng đều thể hiện sự kinh ngạc. Cô nhướng mắt lên nhìn mọi người, thì thấy lão Hành vươn người về phía người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, mặt mày rõ ràng, bên môi cong lên một đường cong.
Trong đầu cô bắt đầu hò hét điên loạn, rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Viên Mỹ Ngọc lại lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì tân chủ tịch không phải ai khác mà chính là Tô Dịch.