Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 45



Editor: Trà Đá.

“Ngày mai anh rảnh, buổi chiều mấy giờ?”

Cô bẻ ngón tay suy nghĩ một chút: “Hai giờ." Cô vốn đang do dự, nhưng chuyện này kéo dài thì không được, kéo dài thì thất bại.

Trên ghế salon, Tô Dịch vẫn đang duy trì tư thế ngủ như cũ, chỉ là hai mắt nhắm chặt đột ngột mở ra, con ngươi đen nhánh sạch sẽ không hề có chút mù mịt nào, nhìn chằm chằm sau gáy Mục Tiểu Tuệ.

Sau khi Mục Tiểu Tuệ cúp điện thoại thì cảm thấy không thật, ngày mai cô đi đăng kí kết hôn rồi sao? Cùng với Ôn Hâm sao?

Cô quay đầu dời lực chú ý lên Tô Dịch, đứng ở bên cạnh salon vươn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt anh, cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên trán anh một nụ hôn, lầm bầm nói: “Sau khi bà nội mất thì cô em có nói cho em biết, trong khoảng thời gian đó, ba em cũng bị tai nạn xe cộ hai lần. Cuộc sống việc đời khó đoán, em sợ đến lúc đó trong nhà có chuyện gì khẩn cấp thì lại không thể ở bên cạnh bọn họ, giống như bà nội em vậy. Ba mẹ em ở đây, không đi xa. Có lẽ những điều này chỉ là cái cớ, chỉ vì em đau lòng nên bị trói chặt không thể thoát ra được. Nếu em có nhiều dũng khí hơn một chút, thì em đã cho phép bản thân đi New York với anh, nhưng em xin lỗi, xin anh tha thứ cho sự yếu mềm của em.”

Lần này cô không khóc, chỉ là trong lòng đã sớm nguội lạnh, trăm ngàn vết thương, sau đó dịu dàng nói: “Mặc kệ anh có trở thành người giàu nhất thế giới hay không, nhưng anh đã là người giàu nhất trong lòng em rồi. Chúc anh mọi chuyện thuận lợi.”

Cô đứng dậy tắt đèn phòng khách, sau đó sợ nửa đêm anh muốn đi vệ sinh, nên để lại một chiếc đèn mờ tối, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Lông mi của Tô Dịch khẽ run, sau đó đưa tay gối sau gáy, đung đưa chân nhìn chằm chằm lên trần nhà, lầm bầm: “Thì ra hình tượng của mình bị hủy hoại chỉ vì say rượu sao?”

Khí trời ngày thứ hai nắng ráo sáng sủa, có gió nhẹ.

Sau khi Mục Tiểu Tuệ tỉnh lại thì vừa đúng lúc Tô Dịch đi mua đồ ăn sáng về, cô thẩn thờ nhận lấy chén bát từ Tô Dịch, khuấy khuấy chút mì trong bát, sau đó nói: “Hôm nay em đi đăng kí kết hôn.”

Anh hoàn toàn không lộ ra chút kinh ngạc nào, chỉ bình thản “Ừ” một tiếng.

“Anh cũng mau về đó sớm để nhận việc đi, đừng ở đây dây dưa thêm nữa.”

“Ừ.”

“Hôm nay em không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi.”

“Được, anh đi làm cho em ở nhà nghỉ ngơi.”

Tô Dịch càng bình tĩnh thì cô càng cảm thấy bất an, nhưng cũng chỉ dám đè nén sự bối rối ở trong lòng, ăn sáng xong thì Tô Dịch đi làm. Mục Tiểu Tuệ đứng ngồi không yên, vất vả chờ đợi đến hai giờ, sau khi nhận được điện thoại của Ôn Hâm thì lập tức lấy sổ hộ khẩu từ trong ngăn tủ ra, lấy chìa khóa khóa cửa sổ cũng như cửa chính.

Lúc tới trước cửa cục dân chính, thì Ôn Hâm mới mỉm cười nặng nề hỏi: “Em chắc là em đã suy nghĩ kĩ chưa?”

“Dạ, nghĩ kĩ rồi ạ.”

Hai người một trước một sau đi vào cục dân chính, lác đác không có mấy người, đa số nhân viên làm việc ở đây đang tán gẫu. Mục Tiểu Tuệ mỉm cười để bớt căng thẳng, cười giỡn nói: “Anh xem cục dân chính giống như nhà ở, đến một người khách cũng không có.”

“Hôm nay có lẽ không phải là ngày đặc biệt gì, lại cũng mới qua giờ nghỉ trưa cho nên mới tiêu điều vậy thôi.” Nói xong còn nghiêm túc bổ sung thêm: “Cùng lắm thì khi không phải giờ làm việc, nơi này cũng không cần mở cửa.”

Mục Tiểu Tuệ và Ôn Hâm ngồi vào chỗ của mình, đưa những giấy tờ cần thiết cho nhân viên. Không mừng rỡ, tim cũng không đập rộn ràng, chỉ có kiên định, kiên định muốn làm xong những trình tự này, sau đó Tô Dịch sẽ được giải phóng.

Cô không đủ kiên nhẫn nên muốn chuyện này kết thúc nhanh chóng, nhưng một lát sau nhân viên làm việc lại khinh bỉ ném sổ hộ khẩu lại cho cô, quát tháo: “Về làm thủ tục ly hôn đi rồi mới kết hôn được, phiền phức quá.”

Cả người cô bị bối rối, quay đầu lại nhìn Ôn Hâm hỏi: “Anh kết hôn rồi hả?”

“Không có.” Trên mặt Ôn Hâm cũng tỏ vẻ không hiểu.

“Cô gái à, là cô đó.” Nhân viên làm việc bình tĩnh giải thích.

“Không thể nào!” Cô cầm sổ hộ khẩu lật tới tờ cuối cùng, đột nhiên thấy ở cuối tờ giấy được đóng dấu đỏ ‘Đã kết hôn’. Cô như bị sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng, kích động đứng lên, lại lần nữa đưa sổ hộ khẩu cho nhân viên làm việc, lo lắng nói: “Phiền anh giúp tôi kiểm tra một chút, đối phương kết hôn với tôi là ai?”

Hai hàng lông mày của Ôn Hâm cũng nhíu chặt.

Nhân viên làm việc tra xét một lát rồi đưa lại sổ hộ khẩu cho cô, giọng nói lạnh lùng: “Không phải khu vực này, tôi chỉ có thể tra ra địa điểm đăng ký kết hôn là ở thành phố W, thời gian là vào ngày 25 tháng 3.”

Mục Tiểu Tuệ nhận lại sổ hộ khẩu, hàng trăm câu hỏi trong đầu cô không cách nào giải thích được, sao đột nhiên cô lại trở thành người đã kết hôn vậy?

Hai người bực tức đi ra khỏi cửa cục dân chính, dọc đường về, suy nghĩ bề bộn, đầu đau muốn nứt, dù sao nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân. Ôn Hâm đương nhiên tỉnh táo hơn cô rất nhiều, bình tĩnh thong dong.

“Em nhớ lại xem ngày 25 tháng 3 vừa rồi sổ hộ khẩu của em ở đâu?” Anh ta dễ dàng tìm ra được điểm mấu chốt.

Trong đầu cô chợt xẹt qua một tia điện, cô phẫn uất dậm chân một cái, nói: “Em biết là ai rồi.” Thời gian đó vừa đúng lúc cô gởi chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu cho Tô Dịch, để anh giúp cô gởi bằng tốt nghiệp.

Cô thật đúng là ngốc mà, sao lại mắc sai lầm để cho sói xám ăn thịt thỏ trắng đơn giản như vậy chứ?

“Là ai?”

“Tô Dịch.”

Ôn Hâm trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói: “Trước tiên em cứ tìm cậu ta nói chuyện cho rõ ràng đi rồi tính!”

“Cảm ơn anh!” Đối với sự tha thứ vô điều kiện của Ôn Hâm càng làm cho cô thêm lúng túng, cảm thấy đau lòng rất nhiều.

Sau khi đến cổng bệnh viện thì Ôn Hâm không tiễn cô nữa, cô cũng biết cô và Ôn Hâm chỉ có thể đến đây thôi. Cô rất cảm kích Ôn Hâm, cho dù về sau có thế nào cũng sẽ gặp mặt vui vẻ.

Cô không chạy đi hỏi Tô Dịch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ lẳng lặng ngồi trước ban công cho đến khi mặt trời đi dần về phía Tây, cô vẫn cuộn mình trên ghế mây nhìn giàn hoa phía trước, không hề động đậy.

Bốn giờ bốn mươi, bên ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, Tô Dịch không ngần ngại dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa, tùy tiện ném áo vest lên ghế salon, sau đó cởi hai nút trên của áo sơ mi ra, rồi nhìn về phía ban công: “Bà xã, buổi tối em muốn ăn gì?”

“Em muốn phòng ngủ, bệ cửa sổ, phòng bếp, phòng khách, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng để một chậu hoa sơn chi.”

Tô Dịch ngạc nhiên, đoán chừng biết cô đang nổi giận, kéo ống tay áo sơ mi đi ra ngoài ban công. Anh cho là sẽ thấy khuôn mặt tràn đầy tức giận của cô, nhưng lại không ngờ trên mặt cô không có biểu cảm gì.

“Được được, em thích như thế nào thì làm thế đó, tùy em.”

Tô Dịch vừa dứt lời, thì nước mắt bắt đầu chảy xuống trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, rơi trên đùi cô, thấm vào trong quần.

“Đừng khóc……..” Anh dịu dàng lau nước mắt trên má cô, rồi ôm cô vào lòng, nhỏ giọng an ủi: “Anh biết anh sai rồi………”

Từng chữ của anh vừa nói ra như đánh vào lồng ngực Mục Tiểu Tuệ, nước mắt cũng theo đó chảy nhiều hơn. Anh bất đắc dĩ, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng, cho đến khi Mục Tiểu Tuệ nín khóc, thì anh mới buông đôi môi hơi sưng đỏ của cô ra.

Tô Dịch thở dài thành thật khai báo: “Thật ra phía bên kia không muốn anh đi Hong Kong, mà là đi New York ----- Wall Street.”

“Đúng, mơ ước rất quan trọng, nhưng Tiểu Tuệ, cho dù có là ngôi sao sáng chói nhất, cũng có thể yêu, cam nguyện trở nên bình thường.” Mà anh, vừa đúng lúc chịu an phận ở một chỗ vì cô.

Mục Tiểu Tuệ gật đầu một cái, giọng nói nghẹn ngào như gió mát mở toang cửa sổ, cô ngửa đầu ngưng mắt nhìn chằm chằm gò má của Tô Dịch, nước mắt rơi như mưa: “Em đi với anh, cho dù có là Hong Kong hay New York thì em cũng đi.”

Đây là cô, hạ quyết tâm có gia đình là mục tiêu đầu tiên.

Nếu, có một vì sao yêu bụi rậm.

Nếu, sao nguyện ý rời xa bầu trời.

Nếu, hai người thật sự yêu nhau.

Như vậy, cô có thể có nhiều dũng khí hơn một chút, thử sánh vai cùng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.