Cô sững sờ chốc lát, từ kinh ngạc chuyển thành mừng rỡ, sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, cảm thấy cực kỳ thần kỳ, nơi này đang chứa đựng một sinh linh nhỏ bé có cùng dòng máu của hai người.
“Vậy em về, anh ở lại đây làm việc, rãnh rỗi thì bay về thăm em là được rồi.” Cô nghĩ đây là biện pháp tốt nhất.
Anh lắc đầu, ánh mắt trở nên thâm thúy kiên định: “Wall Street đúng là một nơi thử thách nhân tài ở khắp nơi, chỉ có người thật sự giỏi mới có thể cắm rễ lại đây. Cái này giống như trại lính, doanh trại quân đội làm bằng sắt. Mà đối với anh cũng giống như em trước đó muốn ăn bánh ngọt sầu riêng, đến khi thật sự đến miệng rồi, thì hương vị cũng không giống trong tưởng tượng, Wall Street cũng chính là như vậy đối với anh.”
Cô do dự, chỉ sợ Tô Dịch lấy lý do đó để cô khỏi áy náy, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ga giường thuần trắng. Cô không thông minh giống anh, không thể đoán được tâm tư của cô cho dù cô không nói lời nào.
Anh thấy nét mặt cô lộ vẻ nghi ngờ, khẽ cười một tiếng chậm rãi nói: “Hiện tại Wall Street cũng giống như nơi chứa đựng lòng tham không đáy, lỡ như một ngày nào đó anh không giữ vững được phòng tuyến, nói không chừng lại bị ngồi tù mọt gông, hoặc có thể là anh cảm thấy tòa cao ốc đó thích hợp, nhảy xuống một cái là chết, hoặc là………….”
“Được rồi được rồi, về thì về…………” Cô nhanh chóng cắt ngang anh, nếu anh cứ tiếp tục nói như vậy, thì sao trái tim của cô có thể chịu đựng nổi đây.
Vừa nghĩ tới chuyện mất anh, lòng cô chợt đau như dao cắt.
Một tuần lễ sau rút khỏi Manhatta, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, Tô Dịch nhìn chằm chằm bầu trời đầy mây trắng ngoài cửa sổ một hồi lâu, sau đó mới quay đầu lại chậm rãi nói với Mục Tiểu Tuệ: “Sợ rằng đây là vết nhơ duy nhất cả đời anh.”
Cô giống như chuột túi treo trên người anh, khẽ hừ nhẹ mấy tiếng, ngẩng đầu lên hôn lên gương mặt anh một cái: “Không, em mới là vết nhơ lớn nhất của anh.”
Anh lắc đầu, lần này anh rất không đồng tình: “Em là sinh mệnh của anh, là điểm sáng lớn nhất đời anh.”
Cô cười hì hì, sau đó chui vào trong ngực anh cọ xát, tham lam hít đầy mùi Tử Đàn Hương trên người anh: “Vậy xin hỏi giáo sư Tô, đối với hành động lần này của Tô phu nhân thì ngài có ý kiến gì hay không?”
Anh banh mặt thâm trầm, cứng ngắc gật đầu một cái, nặng nề trả lời: “Có.”
“Mới vừa rồi anh nói em là điểm sáng nhất đời anh, lần này lại đổi chủ đề, tên lừa đảo.” Cô bĩu môi, lần này lại chê cô không có tiền đồ? Cô quay đầu đi không nói lời nào.
“Ý anh là, em không có tiền đồ cũng không sao.”
“Hả?” Cô không hiểu.
Anh cười một tiếng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu rọi trên gương mặt anh sáng ngời, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, khóe môi cười cũng dịu dàng: “Vì tất cả đã có anh ở đây.”
Mũi Mục Tiểu Tuệ cay xè, nghiêng đầu về một bên cố nén nước mắt trở lại, sau đó điều chỉnh lại tâm tư rồi gắt giọng nói: “Từ lúc nào mà miệng lưỡi độc ác biến thành miệng lưỡi trơn tru rồi hả?”
Tầm mắt êm ái của anh ngừng lại trên mặt cô, anh nhếch miệng mỉm cười.
Còn căn hộ ở gần trường học, từ ban đầu Tô Dịch đã không có ý định bán, hôm đó chỉ là anh lấy lý do để được gặp mặt cô một lần.
Tô Dịch chính thức tiếp nhận tập đoàn MY, trở thành tổng giám đốc MY, kênh kinh tế và tài chính của thành phố tiến hành phỏng vấn anh, anh ứng phó rất tự nhiên, khi người phỏng vấn đặt vấn đề tại sao anh lại vứt bỏ một cơ hội tiến thân sáng lạng thì anh cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Chẳng lẽ công việc ở tập đoàn MY không phải là cơ hội tiến thân sáng lạng sao? Công việc của mỗi người khác nhau, tôi là chuyên gia phân tích, lợi ích và nguy hiểm có quan hệ trực tiếp với nhau, làm được và bỏ được cũng có quan hệ trực tiếp với nhau. Huống hồ có một số việc, vứt bỏ được cũng đã là một phấn đấu rồi.”
Người phỏng vấn sững sờ, con ngươi sáng rực nhìn chằm chằm Tô Dịch, rồi sau đó giống như chó săn tiếp tục bới móc: “Ví dụ như?”
“Phong Hỏa Hí Chư Hầu*.”
*Một sử tích về một danh nhân lịch sử của Trung Quốc.
Người phỏng vấn gật đầu, cũng hiểu trong lời nói của Tô Dịch có chứa hàm ý, mỉm cười không hỏi nữa, sau đó lại chuyển hướng câu chuyện, muốn Tô Dịch đề cử mấy ngôi sao cổ phiếu đang sáng giá.
Từ đài truyền hình về đến nhà thì trời đã khuya, Tô Dịch cởi áo vest đen khoác lên cánh tay trái, mượn ánh đèn trần nhà ngoài phòng khách, anh nhìn thấy cô đang vùi mình ngủ trên ghế salon.
Có thể nghe được tiếng động huyên náo phát ra từ ngoài cửa nên cô thức dậy, nửa vầng trăng tỏa sáng trên cao, khiến cho vạn vật như được choàng lên một tấm lụa mỏng. Mượn ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của Tiểu Tuệ, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt sáng bóng, bộ dáng trước là sau khi mang thai cũng không có khác biệt lắm, chỉ là cái cằm nhọn bây giờ đã trở nên hơi mượt mà, nhưng cũng không mập như trong tưởng tượng.
Cô tiến lên nhận lấy áo vest trong tay anh, nhưng lại bị anh khoác áo lên giá trước, sau đó anh cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay cảm giác thế nào? Vẫn thích ngủ như mấy hôm trước hả?”
“Tạm được, cũng giống mấy hôm trước!” Dứt lời cô đẩy anh một cái, nói: “Anh tắm trước đi.”
Anh có vẻ hơi mệt mỏi nên day day huyệt thái dương: “Em đi ngủ đi.” Công việc bận rộn, phải đến rạng sáng anh mới có thể về đến nhà, đã nói cô nhiều lần không cần chờ anh về, nhưng cô cũng mặc kệ.
Cô “Ừm” một tiếng rồi chui vào chăn, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào trong giây lát thì cô mới nhớ tới, cô mang dép lê di chuyển đến ngồi trước cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm cửa thủy tinh mờ hơi nước, dùng hai tay chống cằm nói:
“Buổi sáng mẹ chồng có tới.” Gần đây trí nhớ cô càng lúc càng kém, rất nhiều chuyện chưa gì đã quên, mẹ Mục ở đầu bên kia điện thoại không ngừng an ủi, nói hiện tượng này khi mang thai rất tự nhiên.
Cái này giống như đại não kịch liệt phản đối nhồi nhét chuyện đông chuyện tây, cô cũng bình tĩnh tiếp nhận phụ nữ khi mang thai thì trí nhớ thật sự giảm sút.
Sau khi nghe rõ lời cô nói thì tiếng nước chảy bên trong chợt dừng lại, anh có chút bối rối hỏi ngược lại: “Mẹ anh tới làm gì?” Từ lúc về nước đến nay cũng gần ba tháng, mặc dù biết rõ Mục Tiểu Tuệ có thai, nhưng mẹ Tô cũng chưa bao giờ đặt chân đến căn hộ này nửa bước.
“Mẹ nói là muốn chúng ta chuyển qua bên kia ở, thứ nhất là dễ dàng chăm sóc cho em, thứ hai là anh đi làm cũng gần hơn.” Đây là bước đầu tiên của mẹ Tô.
Bọn họ sống ở tuyến trên phía Nam, còn công ty tài chính lại nằm ở phía Bắc, mỗi ngày Tô Dịch lái xe đi làm cũng mất hết ba tiếng. Mà biệt thự của mẹ Tô và Tôn Trác lại ở phía Bắc, Tô Dịch đi làm chỉ mất hai mươi phút đi xe, quả thật thuận tiện không ít.
“Anh cần suy nghĩ một chút.” Anh đáp lời, lại mở vòi sen một lần nữa.
Đôi mắt hạnh nhân của cô trong trẻo lóe sáng, lông mày hơi nhíu nhíu, sau đó ngoan ngoãn bò lên giường. Ban ngày được phép ngủ nhiều, mặc dù nhắm hai mắt, nhưng thần kinh cũng rất tỉnh táo. Tô Dịch tắm xong cũng chui vào chăn, theo thói quen giúp cô dịch dịch góc chăn.
Cô lật người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Dịch: “Đã nghĩ xong chưa?”
Anh trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Em ở một chỗ với mẹ anh được không?”
Cô gật đầu một cái, hiểu sự lo lắng của anh, không có gì khó hơn lịch sử Trung Quốc bằng vấn đề mẹ chồng nàng dâu: “Ở một chỗ cùng với mẹ chồng cũng tốt, ở nhà một mình rất bực bội.”
“Vậy thì đi!”
Cô nghe anh nói vậy cũng thở dài nhẹ nhõm, cô nghĩ, thật ra thì anh cũng mong mẹ Tô chúc phúc. Lúc mẹ Tô tới thì cô cũng rất ngạc nhiên, rồi sau đó mới biết đầu đuôi, theo như giọng điệu của mẹ Tô thì đã là người một nhà, coi như không muốn tiếp nhận cô, cũng phải tiếp nhận đứa bé trong bụng cô. Cho nên mới quyết định lùi một bước, tâm bình khí hòa tiếp nhận sự thật này.
Thật ra thì lúc ấy Mục Tiểu Tuệ muốn nói, cô luôn luôn lùi một bước! Chỉ là ngẫm nghĩ lại, lúc này vừa mới ngừng chiến tranh, nói ra sợ rằng lại châm ngòi nổ một lần nữa.
Vào ngày lễ quốc khánh, Tô Dịch đưa Mục Tiểu Tuệ bước vào nhà mẹ Tô lần thứ hai. Mễ Khả vì tình yêu đơn phương thất bại nên đi du học học chuyên sâu, cô xem như cũng đỡ đi một chuyện, tối thiểu cũng không cần đối mặt với Mễ Khả.
Dáng vẻ của mẹ Tô vẫn cao cao tại thượng như cũ, cũng may Tôn Trác lại nói chuyện tương đối khéo léo, cũng không khiến Mục Tiểu Tuệ chán ghét, khi đó mối quan hệ cũng dịu đi không ít.
Cuối thu, tiết trời se lạnh. Một người phụ nữ đang mang thai ngồi trên xích đu ở trong vườn hoa bên ngoài biệt thự, dãy hoa ở hai bên đường đá đang nở rộ đua nhau khoe sắc, mẹ Tô mặc váy đầm thu đông cao quý đoan trang chầm chậm đi tới, trên mặt vẫn nghiêm khắc như cũ, váy đầm liền thân màu tối suông dài, quanh cổ áo tròn được thêu chỉ vàng.
Thấy cô ngồi xích đu đu tới đu lui, mẹ Tô hơi cau mày, chỉ chỉ bên bàn ghế đá nói: “Không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ đến đứa bé trong bụng chứ, đừng khiến người khác lo lắng nữa.”
“Dạ.” Cô đáp lời, cẩn thận dời sang ghế đá. Mẹ Tô vì cô, nên ghế đá trong sân cũng lót nệm.
Thật ra thì cô cảm thấy, mẹ Tô thật ra đối với cô rất được, chỉ là trong nóng ngoài lạnh thôi.
“Vẫn giống y lời Khả Nhi (Mễ Khả) nói, ngoại trừ việ hơi kém thông minh một chút, nhưng cũng biết nghe lời.” Cô làm theo khiến mẹ Tô hài lòng.
Mục Tiểu Tuệ rối rắm ngẩng đầu, rốt cuộc lời này là khen hay chê?
Thôi kệ, cứ cho là khích lệ đi.
“Chỉ số thông minh của con…… Thật ra thì cũng không thấp……..” Mặc dù thuận theo, cũng không thể nào trở thành người có chỉ số thông minh thấp nhất cái nhà này được, dù thế nào cũng phải phản bác.
Mẹ Tô hơi ngạc nhiên nói: “Nghe Tô Dịch nói con học hết cấp hai rồi cấp ba cũng chưa từng yêu đương, nên mới cố gắng học tập thi đại học sao, cái này cũng không tính là thấp sao?”
Mục Tiểu Tuệ giận, hận nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tính toán đợi Tô Dịch về rồi sẽ trừng trị anh.
“Cái này………. Cũng cần phải có kỹ thuật chứ ạ ha ha…………” Tuyệt đối không thể thừa nhận mình kém thông minh.
Mẹ Tô hơi đồng ý, sau đó nói: “Nếu vậy thì mẹ đâu cần cho con ăn nhiều như vậy.”
Trong đầu cô đầy vạch đen, cô ăn cho hai người có được hay không.
Mẹ Tô giống như hiểu rõ tâm sự của cô, nên bổ sung: “Hèn gì mẹ cứ thấy sức ăn của Tô Dịch chỉ được một nửa của con.”
Cô oán giận đến tức chết mà, khó trách được vì sao miệng lưỡi Tô Dịch lại cay độc như vậy, thì ra là giống y mẹ Tô, cũng cái kiểu giết người không thấy máu.
“Thôi thôi không đùa nữa, mẹ hỏi con, có muốn đưa mẹ ruột con lên đây chăm sóc cho con không?”
“Hả?” Suy nghĩ của cô còn chưa dừng lại ở nửa câu đầu, có đùa giỡn kiểu này nữa sao? Có sao?
Thật sao, mẹ chồng của cô không phải là?
Mẹ Tô thấy cô không nói lời nào thì cho là cô ngại, tiếp tục giải thích: “Mẹ hỏi như vậy cũng không có ý gì khác. Thân thể con càng ngày càng nặng, mẹ cũng không thể chăm sóc con kỹ được, huống chi còn là phụ nữ có thai, cho nên muốn mẹ ruột con lên đây chăm sóc con; còn nữa hai đứa cũng kết hôn hơn nửa năm rồi, mà gia đình hai bên cũng chưa gặp mặt là lỗi của mẹ, nhân cơ hội này cũng muốn xin lỗi, để tránh sau này trong lòng có vướng mắc.”
Không biết có phải khi mang thai thì cảm xúc rất hỗn loạn hay không, mà chuyện nhỏ như hạt vừng cũng có thể phóng đại đến mức kinh thiên động địa, sau khi nghe mẹ Tô nói thì trong hốc mắt cô đầy nước.
“Đừng khóc, đợi lát nữa Tiểu Dịch về thấy, lại tưởng mẹ khi dễ con.”
Cô thấy sắc mặt của mẹ Tô không còn cứng nhắc nữa, nên cô không cầm được nước mắt chảy xuống, khóe môi khẽ cong cong, ánh nắng buổi chiều chiếu lên khuôn mặt cô làm nổi bật lên làn da trắng trẻo mũm mĩm. Thật ra thì cô hiểu rõ, không phải là do cảm xúc khi mang thai hỗn loạn, mà là cảm động, cảm động vì rốt cuộc mẹ Tô cũng tiếp nhận cô.
Tình yêu của cô và Tô Dịch đã đầy đủ.
Sau khi mẹ Tô nghe câu trả lời từ cô, thì đứng dậy đi an bài chỗ ở cho nhà họ Mục, hốc mắt ửng đỏ còn chưa hết thì Tô Dịch đã trở lại, đi xuyên qua vườn hoa thẳng đến ghế đá ngồi đối diện cô, nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của cô cũng có một chút kinh ngạc.
Anh nói không mặn không nhạt: “Nghe nói em tìm anh?”
Cô liếc anh một cái xem thường, sau đó trừng mắt lạnh giọng hỏi: “Anh nói với mẹ chồng là em kém thông minh hả?”
“Đâu có đâu có, anh chỉ nói một chút sự thật thôi mà.” Đối với màn chất vấn của cô thì anh cũng không cảm thấy hốt hoảng.
“Hừ…………” Cô cong môi quay đầu nhìn hoa tím Tề Phóng, quyết định không để ý tới anh nữa.
Tô Dịch chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, sau đó đi tới trước mặt cô thấp người ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài hướng về phía hoa Tề Phóng, sau đó nhẹ nhàng lay động cán chuôi hoa hái hoa xuống, rồi kết hoa và cán chuôi hoa lại thành đôi khuyên tai màu tím.
Anh giơ tay, đeo đôi hoa tai màu tím lên tai cô, màu sắc tím của hoa làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô, theo gió khẽ đung đưa, tựa như trong mộng.
Anh nói: “Mẹ anh thích hoa tím, đến nỗi mỗi cuối thu cả vườn đều đầy hoa tím. Khi còn bé anh thường thấy chú Tôn đeo bông tai hoa tím cho mẹ, khi đó anh còn rất ngây thơ, còn cho là giữa hai người thân mật nhất mới có thể đeo bông tai hoa tím. Lần thứ hai làm giám thị đúng phòng em thi, thì anh đã muốn đeo đôi bông tai hoa tím này cho em rồi.”
Cô cúi đầu ngưng mắt nhìn Tô Dịch, con ngươi trong suốt tràn đầy sự kinh ngạc, chần chờ chốc lát mới hỏi: “Vậy……….. Anh, lần thứ hai gặp em đã yêu em rồi sao?” Như vậy là anh còn động tình trước cả cô nữa.
Tô Dịch gật đầu một cái, lòng ngón tay từ bên má cô trượt đến cằm cô, động tình nhưng không dám nói.
Mục Tiểu Tuệ nhìn ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng của anh, chợt mỉm cười, cô thật sự rất hạnh phúc, Tô Dịch là người rất chung tình, là cô, mà không phải là ai khác.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, ừ, hôm nay thời tiết rất tốt, rất tốt.