Gặp Phải Giáo Sư Độc Miệng

Chương 8



Editor: Trà Đá.

Lần này Tô Dịch cũng không gọi cô lại, trên khuôn mặt anh chỉ mang theo nụ cười đưa mắt nhìn cô rời khỏi phòng làm việc. Sau lần đó, Mục Tiểu Tuệ tránh né Tô Dịch, giống như chuột thấy mèo. Nhưng lúc lên lớp vẫn làm đúng trách nhiệm của một cán bộ môn đi thu vở bài tập, chuông tan học vừa vang lên thì cô là người đầu tiên vọt ra khỏi phòng học, cô đoán là Tô Dịch đã quên để cô ngồi hàng đầu tiên, nếu không với tính tình của Tô Dịch, thì không thể nào dễ dàng buông tha cô như vậy.

Chớp mắt đã đến tháng mười hai, vào một ngày thứ sáu, cô đang đứng trước căn tin xoa xoa bàn tay nhỏ bé lạnh buốt chờ Liễu Bảo đi thư viện trả sách, bên cạnh là bồn hoa mai màu vàng nhạt nở rộ, nhiều đóa đua nhau nở, mang theo hương thơm ngạo nghễ của mùa xuân tiến vào thời tiết lạnh lẽo.

Căn tin số ba gần thư viện, cô thấy Tô Dịch ở đằng xa xách cái cặp đi về phía này, tay chân cô nhanh nhẹn đội cái mũ phía sau áo ấm lên, xoay người về phía bồn hoa, đưa lưng về phía Tô Dịch.

Cô quay lại vài lần để xác định Tô Dịch có phải là vào căn tin hay không, vô tình chạm mặt Tô Dịch, nhất thời lúng túng, miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi một cái: “Em chào…. Chào giáo sư Tô.”

Tô Dịch bình tĩnh thong dong, nhếch khóe môi lên nói: “Bạn học Mục, hôm trước nói chuyện rành rọt với tôi lắm mà, sao hôm nay lại lắp bắp rồi!”

Mục Tiểu Tuệ: “……….”

“Tôi cho em một cơ hội để khôi phục lại bình thường, ngày mai là ngày thi tốt nghiệp, đi làm giám thị với tôi!”

“Tại sao? Em không đi!” Cô không muốn từ chối trực tiếp như vậy, nhưng để đối phó với người cặn bã như Tô Dịch, chỉ có thể nói thẳng.

Tầm mắt của Tô Dịch vẫn đang rơi trên mặt cô, anh trầm mặc một lát rồi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: “Lần này thiếu bốn giám thị, một ngày một trăm đồng, đi hay không thì tùy em.”

Trong phòng ngủ có bốn người, trừ Liễu Bảo ra thì gia cảnh của ba người còn lại cũng bình thường, đặc biệt là Thượng Bình, ba cô ta mất sớm, một mình mẹ cô ta nuôi cô ta và em trai cô ta nữa quả thật không dễ dàng, chủ nhật nào cô ta cũng ra ngoài đi làm thêm, một ngày chỉ kiếm được sáu mươi bảy mươi đồng, bây giờ làm giám thị một ngày được 100 đồng cũng quá hời.

“Đã tìm được bốn người kia chưa ạ?”

Anh hài lòng nhìn gò má Mục Tiểu Tuệ suy nghĩ: “Chưa tìm được ai hết.”

Cô không dám nhìn thẳng Tô Dịch, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày rồi hỏi: “Giáo sư Tô, phòng ngủ của em có bốn người, thầy….. Thầy có thể để bốn bọn em làm giám thị được không?” Cô phải vất vả lắm mới hạ mặt mũi xuống đi cầu xin Tô Dịch, chỉ sợ anh cự tuyệt, dù sao cô và Tô Dịch có kiểu quan hệ thích cũng không được mà ghét cũng không xong.

“Tôi phát hiện em luôn luôn trong tư thế đối địch với tôi, có phải vì hai lần trước tôi bắt tại trận em dùng tài liệu thu nhỏ không?”

Cô đang thấp thỏm chờ đợi Tô Dịch trả lời chắc chắn, không ngờ anh đột nhiên lảng sang chuyện khác, làm cho cô nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại. Rồi sau đó khuôn mặt cô dần dần đỏ ửng, anh quả thật đã tìm được ổ bệnh, nhưng cũng chỉ là một nửa. Cũng không phải cô cố ý đối địch với Tô Dịch, ngược lại là vì hành động của Tô Dịch khiến cô có thành kiến.

Liễu Bảo ở đằng xa thấy khuôn mặt của Mục Tiểu Tuệ đỏ lựng cộng thêm hai tay cô đang xoắn lại với nhau, biểu hiện giống như của một cô gái đi lấy chồng! Người khác khi thấy chuyện như vậy sẽ tránh đi chỗ khác để hai người có không gian riêng tư, nhưng Liễu Bảo lại chạy thẳng đến chỗ hai người họ, rồi chào hỏi Tô Dịch: “Giáo sư Tô.”

Mục Tiểu Tuệ đang lo không biết nên trả lời câu hỏi của Tô Dịch như thế nào, thì Liễu Bảo ở đâu đột nhiên xuất hiện như là một vị cứu tinh, cô âm thầm thở dài một hơi.

Tô Dịch lịch sự gật đầu với Liễu Bảo một cái, sau đó thân thiện nói: “Các bạn trong phòng ngủ của em ngày mai có thời gian rảnh đi làm giám thị được không?”

Mục Tiểu Tuệ sững sờ, trong nháy mắt tâm tình cô trùng xuống, cô cúi gầm đầu không nói lời nào, tại sao Tô Dịch lại cưỡng chế ra lệnh đối với cô, nhưng lại đối đãi thân thiện với Liễu Bảo.

Liễu Bảo không hề nghĩ ngợi nhiều, lập tức vỗ ngực trả lời: “Chỉ cần giáo sư yêu cầu, thì em nguyện trèo đèo lội suối vì giáo sư.”

Mục Tiểu Tuệ: “……………”

Vì vậy, chuyện này cứ như vậy mà được quyết định, cô cũng không còn tâm tư nào để mà suy nghĩ về lý do Tô Dịch đồng ý thỉnh cầu của cô.

Ngày hôm đó thời tiết cực kỳ lạnh, cả phòng ngủ Mục Tiểu Tuệ kích động không thôi, tiền lương làm giám thị một ngày có thể đủ tiền sinh hoạt phí trong một tuần, và cũng là lần đầu tiên Mục Tiểu Tuệ làm giám thị nên thần kinh cô cực kỳ phấn khích.

Các cô phải đến thư viện trước hai mươi phút để họp giám thị với Tô Dịch, sau đó thì nhận bài thi bắt đầu vào phòng thi làm việc, khi cô đang phấn khích đi vào phòng thi thì phát hiện Tô Dịch cũng đi theo vào, cô nhất thời ngây ra tại chỗ: “Giáo sư Tô cũng cần làm giám thị nữa sao?”

Anh hoàn toàn không phản ứng trước câu hỏi của cô, anh xoay người đi lên bục giảng lấy phấn trong hộp phấn ra viết, tư thế tự nhiên viết thời gian thi và những yêu cầu cần thiết khác, trên bảng đen xuất hiện mấy chữ viết rồng bay phượng múa.

Tô Dịch khi đi dạy học rất ít viết, toàn bộ đều giảng nội dung thông qua ppt, buồn chán, thỉnh thoảng gặp phải những học sinh không hiểu chữ viết tắt của từ tiếng anh nào, thì anh cũng sẽ gõ thẳng vào ppt.

Lần này, Mục Tiểu Tuệ lần đầu tiên được thấy chữ viết của Tô Dịch, hình tượng xảo quyệt của anh trong lòng cô hoàn toàn bất đồng với chữ viết của anh.

Trong thoáng chốc cô nhớ lại cảnh tượng bị Tô Dịch bắt tài liệu hai lần thi trước, cô quét mắt nhìn lướt qua những đàn anh đàn chị khóa trên, yên lặng thì thầm: Các anh chị tự lo cho bản thân nhé.

Hôm nay Tô Dịch mặc một cái áo khoác mỏng màu xanh lá cây, mặc dù Mục Tiểu Tuệ có thành kiến với Tô Dịch, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận anh là một báu vật, không phải người đàn ông nào cũng hợp với áo màu xanh lá cây.

Bắt đầu thi, cô và Tô Dịch một đứng trước một đứng sau, đối với Tô Dịch đang rất bình tĩnh thì cô có vẻ không bình tĩnh chút nào, cô nhìn…… nhìn có một bạn học nữ chuẩn bị lấy tài liệu thu nhỏ ra; cô nhìn……. nhìn bạn học nam đang chép bài; cô nhìn….. nhìn bạn học không biết là nam hay nữ đang cắn bút liếc mắt nhìn bài thi………….

Chỉ có làm giám thị rồi mới hiểu, giáo sư có bắt hay không là tùy giáo sư.

Cô cảm thấy Tô Dịch chắc chắn thấy hành động của những sinh viên này, nhưng mắt nhắm mắt mở làm ngơ như không thấy.

Sau bốn mươi phút đã có người lục tục nộp bài, rồi mười phút sau đó chỉ còn lại một bạn học trong phòng thi. Sau đó Tô Dịch đi tới bên cạnh cô, rồi bắt đầu sắp xếp lại bài thi theo số thứ tự.

Tô Dịch rút ra một bài thi đưa cho cô, chỉ chỉ bạn học đang vùi đầu đau khổ vào bài thi: “Tôi đi ra ngoài cửa canh chừng.”

Trong giây lát cô hiểu ý anh, vội vàng đưa bài thi tới trước mặt bạn học nam kia, cô còn chưa mở miệng thì đã nghe được bạn học kia gầm lên giận dữ: “Tôi không cần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.