Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 104: Em sẽ cần dùng tới thôi



Cố Tây Châu hỏi: "Trong điện thoại anh ta có nhắc đến tên ai không?"

Hoàng Ngọc Trân suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có, cho dù có thì tôi cũng không nhớ rõ, lúc ấy tôi chỉ vô tình nghe thấy anh ta nói chuyện điện thoại, cũng không phải cố ý nghe, ai lại không đâu đi nghe lén đồng nghiệp nói chuyện điện thoại?"

Cố Tây Châu ngồi bên trong xe, nghe điện thoại, hắn cảm thấy có vẻ không hỏi được thêm tin tức nào khác, có điều có thể xác nhận nạn nhân có tranh cãi nợ nần ở bên ngoài. Đó cũng là một hướng.

"Được, cảm ơn cô đã phối hợp."

Ngắt điện thoại xong, Cố Tây Châu không yên tâm nói với Phương Chấp: "Cho người điều tra Hoàng Ngọc Trân gần đây có chuyển một số tiền lớn ra ngoài không... Không, điều tra tất cả những người có quan hệ với Liêu Song, theo dõi một thời gian xem, thuê sát thủ nhất định phải trả tiền."

Phương Chấp gật đầu, quay qua hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu hả anh?"

Cố Tây Châu: "Ăn cơm."

"Ồ." Phương Chấp sửng sốt một chút, lúc này mới cúi đầu nhìn thời gian, giờ đã là 3h chiều rồi, cậu quên mất luôn là họ còn chưa được ăn.

Hai người lái xe đến quán ven đường tùy tiện gọi hai bát mỳ, Cố Tây Châu cũng không thèm để ý thời gian, chỉ là cảm giác bữa ăn này so với đêm qua có chút keo kiệt.

Ăn cơm trưa xong, 4h chiều, Phương Chấp lái xe về cục cảnh sát, những người tới cục cảnh sát làm việc, ai cũng phải ngoái lại nhìn chiếc siêu xe đỗ ở góc.

Bãi đỗ xe còn hai chỗ chuyên dùng cho xe cảnh sát, Phương Chấp dừng xe, Cố Tây Châu vừa xuống xe thì phi thẳng đến địa bàn của Hướng Nguyên, hắn đi đến cửa phòng pháp y liền gặp được cái người đang tranh thủ làm biếng kia.

Hướng Nguyên đang hút thuốc giơ tay lên vẫy hắn, nói: "Về rồi à, tình hình sao rồi?"

Cố Tây Châu đưa điện thoại di động cho Hướng Nguyên, nói: "Nạn nhân có nợ nần ở ngoài, hơn nữa cũng có không ít phụ nữ. Lấy dấu vân tay trên di động này, đối chiếu với vân tay của nạn nhân."

Hướng Nguyên tiếp chuyện: "Cậu nghi ngờ thân phận nạn nhân à, yên tâm đi, tôi sẽ cho người lấy dấu vân tay để đối chiếu."

Cố Tây Châu vỗ vỗ vai Hướng Nguyên, nói: "Mồm cậu thì nói muốn dưỡng sinh, thế mà quay đi một cái đã lôi thuốc ra hút, thế là hỏng rồi."

"Xì, cái đồ nghiện thuốc lá cậu nói tôi á?" Hướng Nguyên cười, "Mà tôi cũng không để ý kỹ, cậu thế mà lại thật sự cai thuốc lá."

Cố Tây Châu do dự một chút, Chi Chi đúng là không cai nổi, nhưng hắn thì vốn đã chẳng thích hút thuốc, nhắc đến chuyện này, Cố Tây Châu bỗng nhiên nói với Hướng Nguyên: "Đợi án này kết thúc, có thời gian rảnh thì đến nhà tôi ăn cơm."

"Được." Hướng Nguyên cầm chiếc di động đi vào phòng pháp y, đem đồ giao cho Lý Nhan, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lão Cố trước kia cũng sẽ mời hắn ăn cơm, nhưng tuyệt đối sẽ không về nhà ăn.

Có thể là bởi vì đã nuôi chó, nên phải về nhà để chăm cún con.

Cố Tây Châu rời đi xong, hắn trở lại phòng làm việc thì thấy tài liệu về vụ án lần này đã được thu thập về xếp gọn trên bàn mình.

Cố Tây Châu nhìn thoáng qua tập tài liệu mới nhất ------ Nạn nhân Liêu Song, 46 tuổi, tốt nghiệp đại học, đảm nhiệm chức vụ giám đốc tài chính ở một công ty, thời gian tử vong là 11:25:15 giây, hai nhát dao trí mạng, nhát thứ nhất cứa rách cổ họng nạn nhân làm hắn không thể nói chuyện, nhát thứ hai đâm từ gáy nạn nhân xuyên ra phía trước, lập tức tử vong, toàn bộ quá trình giết người không đến một phút.

Cố Tây Châu đọc cẩn thân một lượt tài liệu, sau đó phân phó đồng nghiệp bên ngoài: "Tra giúp tôi số điện thoại của vợ cũ nạn nhân, nhanh một chút."

"Vâng, Cố đội." Một cậu hình cảnh nhận lệnh của Cố Tây Châu, chưa đầy 5 phút sau, số điện thoại đã nằm trong tay hắn.

.....

"Xin chào, xin hỏi cô có phải là vợ cũ của Liêu Song - Trương nữ sĩ không?" Lúc Cố Tây Châu gọi điện thoại còn gọi Phương Chấp và hai cậu hình cảnh đến làm một bản ghi chép.

"Vâng, là tôi."

"Tôi là cảnh sát thuộc cục cảnh sát Kim La, muốn hỏi cô một số việc."

"Tôi biết anh ra xảy ra chuyện, nhưng mà tôi đã ly hôn với anh ta nhiều năm như vậy rồi, chuyện của anh ta tôi không rõ lắm."

Cố Tây Châu nói: "Yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi mấy câu thôi."

Trương Dung Dung ở đầu dây bên kia trầm mặc một lát, thở dài nói: "Ầy, các vị muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."

"Tôi muốn biết vì sao trước kia hai người lại ly hôn?"

Trương Dung Dung: "Không có nguyên nhân gì cả, kết hôn xong thì phát hiện hai người không hợp, lúc ấy còn trẻ bận bịu công việc, về nhà cũng chẳng chạm mặt nhau, tình cảm càng lúc càng mờ nhạt, thì ly hôn thôi."

"Có phải bởi vì anh ấy có quan hệ nam nữ không đàng hoàng ở bên ngoài?" Cố Tây Châu hỏi.

"À?" Người phụ nữ ngẩn ra một chút, một lát sau mới nói, "Ý anh là anh ta ngoại tình? Không có, lúc ấy chung tôi ly hôn êm đẹp, anh ta không ngoại tình."

"Thật sự không phải vì chuyện này sao? Chúng tôi mong rằng cô không giấu giếm."

Trương Dung Dung đi đến một góc, hạ giọng nói: "Thật sự không phải, nếu phải nói thật thì người ngoại tình cũng không phải là anh ta."

Nghe Trương Dung Dung nói, mấy người Cố Tây Châu nhíu mày, "Có thể nói kỹ hơn không?

Trương Dung Dung nói: "Chúng tôi kết hôn được 5 năm thì công ty có điều động tạm thời, muốn thăng chức thì phải đi công tác nơi khác một thời gian, lúc ấy tình cảm giữa chúng tôi đã phai nhạt lắm rồi."

"Ở nơi đó tôi đã gặp được một người đàn ông đối xử với tôi vô cùng tốt... Cũng chính là người chồng hiện tại của tôi, sau đó tôi liền đề cập việc ly hôn với Liêu Song....."

"Lúc ấy tôi cũng nhìn ra được là hắn rất không vui, hơn một tháng không nghe điện thoại của tôi, cũng không thèm quan tâm đến tôi, một thời gian sau, anh ta suy nghĩ kỹ rồi thì đồng ý ly hôn với tôi. Hơn nữa, để giữ hình tượng cho tôi trước mặt con gái, anh ta cũng không nói cái gì cả."

"Con gái tôi lúc ấy còn nhỏ, dính mẹ hơn nên muốn đi theo tôi, anh ta vốn dĩ không đồng ý, nhưng thấy con gái kiên định như vậy thì cũng đành đồng ý. Thật tình mà nói, tôi rất cảm kích anh ta, đã giúp tôi giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt con gái."

Ngắt điện thoại, qua miêu tả của vợ cũ nạn nhân, nạn nhân hành xử không tồi, người trng công ty miêu tả cũng là một người chính trực đứng đắn, nhưng mà những nội dung trong điện thoại đí... Còn có cuộc điện thoại mà Hoàng Ngọc Trân nghe thấy kia...

Cố Tây Châu đang cau mày suy xét mối liên hệ giữa những chuyện này thì thấy Hướng Nguyên đi vào văn phòng tìm hắn, Cố Tây Châu thu lại ánh mắt đang đặt lên tư liệu trước mặt, chuyển qua nhìn về phía Hướng Nguyên, hỏi: "Có kết quả giám định vân tay rồi?"

Hướng Nguyên nhún vai, vẻ mặt cạn lời, nói: "Cậu đã yêu cầu, tôi lại dám không tăng ca làm thêm giờ để làm cho cậu chắc?"

Cố Tây Châu liếc hắn một cái, nghĩ đến dạo này không chỉ có hắn mệt mỏi vì án tử này nọ, ngay cả pháp y như Hướng Nguyên cũng phải tăng ca mỗi ngày, bất lực nói: "Vất vả rồi, trên di động là vân tay của nạn nhân à?"

"Vân tay trên di động trùng khớp với của nạn nhân." Hướng Nguyên nhẹ giọng nói, nói rồi đặt tài liệu lên bàn làm việc của Cố Tây Châu.

"Cảm ơn." Cố Tây Châu hơi nhướng mày, vân tay trên điện thoại giống với của nạn nhân, vậy khẳng định là không trùng khớp với Liêu Tuấn.

"Đúng rồi, ngoài kia là xe của Tư Dư nhỉ? Anh ta cho cậu mượn à?" Hướng Nguyên nhỏ giọng hỏi.

Cố Tây Châu lườm hắn, gật đầu: "Cấp dưới của anh ấy đụng hỏng xe tôi, làm vậy không phải là đương nhiên sao?"

"Thế cơ." Hướng Nguyên gật đầu tỏ vẻ biết thừa, bỗng đột nhiên bát quái nói: "Không phải hôm đó cậu hỏi tôi với Tư Dư nói chuyện gì à?"

Cố Tây Châu nhíu mày: "Nói gì?"

"Anh ta nói chưa từng yêu đương, đang để ý một người." Hướng Nguyên chớp chớp mắt với Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu dường như có chút kinh ngạc, có điều loại cảm xúc này chỉ vụt qua trong giây lát, việc Tư Dư chưa từng yêu đương trong mắt Cố Tây Châu không phải chuyện kỳ quái gì. Dù sao cũng cứ luôn chìm nổi nổi chìm trong thế giới nhiệm vụ, ai biết ngày nào sẽ chết? Yêu đương chính là thừa thãi, để lại đối phương đau khổ một mình chẳng hay ho gì.

Thấy mặt Cố Tây Châu bình tĩnh, Hướng Nguyên nhìn thời gian, lúc này đã là 17:58, hắn nói: "Đến giờ rồi, tôi tan làm trước đây, về nhà với mẹ con nó. Cậu cố lên!"

Cố Tây Châu nhìn bóng dáng hắn rời đi, cảm thấy người này thực sự có chút thiếu đánh.

.......

Gió thổi qua, cuối theo một trận hơi nóng.

Cố Tây Châu ra ngoài lấy xe, vô tình gặp được Vương Ngạo cũng đang ra lấy xe về nhà. Hai người đứng đối diện nhau trong bãi đỗ xe không một tiếng động.

"Cục trưởng Vương." Cố Tây Châu chào hỏi.

Vương Ngạo sửa lại, "Giờ đã tan tầm rồi, sao còn gọi ta là cục trưởng Vương?"

"Vương thúc."

"Ừm," Vương Ngạo nghe Cố Tây Châu gọi ông là Vương thúc mới hài lòng một chút, nghĩ đến mấy hôm trước mọi người trong cục kể có một cô gái đến tìm Cố Tây Châu, ông hỏi: "Cô gái lần trước đến cục cảnh sát kia, bao giờ mới đưa đến giới thiệu cho ta một chút?"

Cố Tây Châu giải thích: "Chú đừng nghe mọi người trong cục đồn bậy, chú xem, cháu bận như vậy, lấy đâu ra thời giờ yêu với đương?"

Vương Ngạo hơi híp mắt, dường như đang quan sát biểu cảm của Cố Tây Châu, ông nhìn chằm chằm Cố Tây Châu một lúc lâu, hết hy vọng, lắc đầu, "Cũng đúng, nếu như cháu mà tìm được người yêu, chắc mặt trời phải mọc đằng tây mất."

Hai người nói chuyện, Cố Tây Châu mở cửa xe, đang định ngồi vào thì đột nhiên nghe thấy Vương Ngạo nói: "Sao cháu lại đổi xe rồi?"

"Đèn pha xe cháu hỏng rồi, đang đem đi sửa, xe này đi mấy hôm thôi, đỡ phải đi bộ." Cố Tây Châu sợ Vương Ngạo hiểu lầm, lập tức giải thích.

Vương Ngạo ngắm nghía chiếc xe chốc lát, nói: "Chiếc Land Rover cháu lái trước kia thì thôi không tính, nhưng chiếc xe này không thích hợp lắm, mai đừng lái đến đây nữa."

"Vâng," Cố Tây Châu lên tiếng, thấy Vương Ngạo lái xe rời đi, hắn ngồi trong xe, lấy di động ra gửi đi một tin nhắn.

Vương Ngạo lái xe về nhà, lắc đầu, cái thằng bé Tây Châu này, càng ngày càng kỳ cục, tài sản cha mẹ để lại tuy rằng không ít, đi mua cái Land Rover mấy trăm vạn thì thôi đi, giờ lại mua thêm một chiếc nữa, thật là phá gia chi tử.

.....

Người đàn ông đang bơi lội ở tầng sân thượng biệt thự nghe thấy tiếng chuông báo của chiếc điện thoại để trên bàn vang lên, anh rời bể bơi, khoác chiếc áo choàng tắm vắt trên ghế lên người.

Bọt nước theo mái tóc đen lăn xuống, dừng trên hầu kết đẹp mắt, sau đó lại theo đó lăn xuống dưới, mãi đến khi biến mất dưới vạt áo. Anh cầm khăn tắm bên cạnh lau lau tóc, cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại.

Cố Tây Châu: Xe trả lại cho anh.

Tư Dư: Không lái? Xe em còn chưa sửa xong mà nhỉ.

Cố Tây Châu: Chưa, nhưng vừa bị lãnh đạo phê bình.

Tư Dư: Em đang ở nhà à?

Cố Tây Châu: Hãy còn ở cục cảnh sát, đang chuẩn bị về, sao thế?

Tư Dư: Tôi đến nhà em lái xe về.

Cố Tây Châu: Được.

Hai người hẹn thời gian, Cố Tây Châu lái xe thẳng về nhà, xem chừng Tư Dư còn lâu mới đến được, Cố Tây Châu dứt khoát tìm một quán cơm bên ngoài tiểu khu, đang ăn thì bỗng nhiên thấy một bàn tay khớp xương rõ ràng gõ lên bàn ba cái rất có quy luật.

"Ăn cái này à?" Tư Dư không khách khí ngồi xuống nhìn Cố Tây Châu, tông giọng hơi trầm, lại sáng, còn mang theo một chút cảm giác lười biếng không thể nói rõ.

"Một mình thì cứ tùy tiện ăn gì đối phó cho qua bữa là được." Cố Tây Châu gật đầu, cùng lúc đó hắn để ý thấy trong tay Tư Dư đang cầm một chùm chìa khóa xe, hắn hơi nhướng mày, hỏi: "Anh lái xe tới à?"

Tư Dư ừ một tiếng, sau đó đặt chìa khóa xe xuống trước mặt Cố Tây Châu, "Tôi vừa xuống kho xe ngó xem, phát hiện có một chiếc khá giống xe của em, em có thể tạm thời lái nó."

Nói rồi Tư Dư chỉ chiếc xe việt dã đỗ ở ven đường, Cố Tây Châu híp mắt đánh giá một chút, khá giống ở đâu thế! Nhìn bằng mắt thường căn bản chính là giống nhau như đúc!

Bài trí bên trong xe có lẽ sẽ có khác biệt, thế nhưng từ ngoại hình căn bản không nhìn ra bất cứ khác biệt gì, Cố Tây Châu đột nhiên hiểu ra, lần trước xe của hắn bị đâm ở nhà Tư Dư, không phải tại cô gái đó không biết nhìn hàng, mà là người này thực sự có một chiếc việt dã không khác gì xe hắn.

"Kỳ thật anh không cần phải phiền toái như vậy," Cố Tây Châu trầm giọng nói, "Cùng lắm lại chờ hai ba ngày là xe tôi sửa xong rồi."

Tư Dư nhìn thật sâu vào Cố Tây Châu: "Em sẽ phải dùng tới thôi."

Cố Tây Châu nhìn anh, hỏi: 'Sao anh lại nói vậy?"

"Cảm giác."

Cố Tây Châu nghe Tư Dư nhàn nhạt nói vậy thì trợn trắng mắt: "Chả thấy có điềm gì hay ho cả. À đúng rồi, tôi nghe Hướng Nguyên nói anh chưa từng yêu đương?"

"Ừm." Tư Dư gật đầu, "Có vấn đề gì sao?"

Cố Tây Châu híp mắt đánh giá Tư Dư một lát mới lên tiếng hỏi: "Vậy anh vẫn còn nụ hôn đầu hở?"

Thấy Tư Dư lắc đầu, Cố Tây Châu thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là tay lõi đời mà.... Kết quả ngay sau đó hắn liền nghe thấy Tư Dư nói: "Cho em rồi."

"Phụt..." Cố Tây Châu sắc nước, ho khan sặc sụa.

"Kỳ quái lắm sao?" Tư Dư gọi chủ quán lấy một chai nước khoáng cho Cố Tây Châu, đợi Cố Tây Châu xuôi xuôi xong anh mới hỏi.

Cố Tây Châu: "Tôi còn tưởng anh là tay chơi kìa."

Tư Dư cười, hai người lại tùy ý hàn huyên đôi câu.

"Tôi về trước đây, xe..." Cố Tây Châu liếc qua hai chiếc xe, Tư Dư không thể nào một mình lái cả hai chiếc về, hắn đành phải nói: "Anh cứ lái chiếc Maybach kia về trước đi, xe việt dã cứ để ở chỗ tôi."

"Ừm." Tư Dư lái xe để về vị trí đỗ xe của Cố Tây Châu, thuận tay đặt chìa khóa vào tay Cố Tây Châu, "Tin tôi, em sẽ cần dùng tới."

Nghe ngữ khí chắc như đinh đóng cột của Tư Dư, Cố Tây Châu khẽ nhíu mày.

Thấy Tư Dư lái xe rời đi, hắn nhún nhún vai, đang chuẩn bị về nhà thì di động trong túi đổ chuông, có tin nhắn wechat.

Anh Cừu sửa xe: Cố tiên sinh, ngại quá... Cái xe kia của anh xảy ra một chút vấn đề.

Cố Tây Châu:???

Anh Cừu sửa xe: Hôm nay trong tiệm có khách tới mua xe, khách hàng kia không biết lúc thử xe lái thế nào lại đụng phải xe anh.

Cố Tây Châu nghe vậy, cổ quái nhìn theo chiếc xe hơi màu đen đã lái ra khỏi tiểu khu, động tay nhắn lại một tin nhắn, hỏi: Người đâm vào xe tôi tên là gì?

Anh Cừu sửa xe: Hả? Cái này tôi cũng không rõ lắm đâu, à, bên này chúng tôi có số điện thoại của anh ta, tôi cho anh số điện thoại, tự anh hỏi đi!

Cố Tây Châu gọi điện thoại qua, đối phương luôn miệng nói xin lỗi hắn, cuối cùng Cố Tây Châu hỏi một câu cực kì cổ quái: "Anh quen Tư Dư không?"

"Hả? Không quen, có, có vấn đề gì sao?"

Trực giác cho hắn biết, người ở đầu dây bên kia không nói dối.

Cố Tây Châu bỗng nhiên cảm giác cả người tê dại, Tư Dư cái người này không phải thực sự có vấn đề gì đó chứ? Lần trước còn bỏ rơi mình mà đi vào thế giới nhiệm vụ.

Cố Tây Châu lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn cho Tư Dư: Sao anh biết xe tôi chưa sửa xong?

Tư Dư: Mở cửa xe ra đi, em sẽ biết ngay.

Cố Tây Châu:?

Cố Tây Châu nghe vậy liền mở cửa chiếc Land Rover của Tư Dư ra, phát hiện trong đó có một tờ rơi quảng cáo cửa hàng 4S giống với chỗ hắn đang sửa xe cạnh trung tâm thương mại kia, xem ra người này hôm nay vừa đi qua showroom 4S, có lẽ đã thấy, hoặc là nghe thấy những người khác nói về chuyện xe hắn bị đâm vào.

Cố Tây Châu thờ dài nhẹ nhõm một hơi, hắn xoa xoa giữa chân mày, vừa mới xả hơi thì điện thoại lại rung lên.

Tư Dư: Thấy rồi?

Cố Tây Châu: Ừm, cảm ơn xe của anh.

Tư Dư: Đừng khách khí ^_^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.