Gặp Phải Một Lão Công Nhỏ Hơn Ngươi

Chương 52: Nhật kí của Duyên Duyên (7)



Ngày 23 tháng 1 năm 2008, thời tiết mưa nhỏ kèm tuyết.

Mẹ nói, trường mẹ hồi trước khi đi du xuân chơi thu, luôn gặp phải trời mưa. Xem ra, mình giống mẹ, lần đầu tiên liền gặp phải ngày mưa, may mắn là mưa nhỏ, bằng không Duyên Duyên thật không muốn đi.

Ba đưa mình đến nhà trẻ, ngồi xổm xuống nói với mình, Duyên Duyên, di động gấu trúc nhỏ bỏ vào rồi, có việc gọi ba, không có việc buổi tối cũng phải gọi cho ba một cuộc, biết không?

Mình gật đầu, trong lòng nghĩ, còn nói mẹ thích lo lắng, kỳ thật bản thân không phải cùng một dạng?

Ba vỗ vỗ mông mình, đẩy mạnh vào nhà trẻ. Mình đeo ba lô thỏ trắng nhảy vào lớp Dưa Hấu, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ đều đang khóc. Mình cả thấy tò mò a, tiến lên hỏi một chút.

Hoá ra là ba mẹ không cho đi rừng rậm cây xanh, thấy tụi mình có thể đi, mất hứng. Mình dạo một vòng trong phòng, bạn nhỏ mang ba lô không nhiều lắm, có chút đáng tiếc thay bọn họ.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Phong đến. Sau lưng cậu ta là một cái túi thật lớn, không hề xinh đẹp, nhưng cậu ta nói có thể cất vào bất cứ cái gì. Đến thời điểm lên lớp, Lợi Lợi mới đến, mắt bạn ấy cũng đỏ đỏ, mình nghĩ bạn ấy không được đi. Kết quả, hỏi một chút, bạn ấy nói hai ngày không gặp ba mẹ, bạn ấy có chút khổ sở.

Quên đi, Lợi Lợi là con gái, mình không bảo bạn ấy phải nhẫn nại.

Lợi Lợi mở ba lô mèo nhỏ màu hồng, bên trong có rất nhiều đồ ăn, bạn ấy lấy ra, chia cho mình và Hứa Phong ăn.

Cô giáo nói, lên xe rồi lại ăn. Hiện tại đi WC, đi WC rồi thì đến sân thể dục có mái che xếp hành lên xe. Mình nghe lời, lôi kéo Hứa Phong Lợi Lợi đi WC, rửa tay, lau lau mặt, đến sân thể dục nhỏ xếp hàng.

Trên sân thể dục hỗn loạn, rất nhiều người nói chuyện.

Mình nhìn thấy ba Văn Văn tìm cô giáo nói chuyện, vì sao trễ như vậy mới ra thông báo? Hẳn phải thông báo trước, chúng tôi mới có thể hảo hảo dạy Văn Văn, mới yên tâm cho Văn Văn đi. Hiện tại, con gái tôi khóc, tôi cũng không dám để con bé đi, sợ con bé không biết mặc quần áo, ban đêm khóc.

Cô giáo cúi đầu nói, chuyện lần này là ngẫu nhiên, làng du lịch rừng rậm cây xanh mời chúng tôi đi. Đối phương thông báo tuy chậm, bất quá, bởi vì nhà trẻ không cần đóng tiền, cho nên hiệu trưởng vẫn đồng ý. Này không xem như du xuân chơi thu, chỉ là cho cô giáo một lần nghỉ ngơi, bất quá đối phương nói, bọn trẻ cũng có thể đi, cho nên chúng tôi liền hỏi đứa nhỏ có muốn đi không, coi như là một loại rèn luyện.

Tiếng ba Văn Văn cùng mấy dì nhỏ chút, dùng mắt nhìn nhìn tụi mình nói, ba mẹ tụi nó lại yên tâm?

Cô giáo nói, mặc kệ thế nào, chúng tôi sẽ chiếu cố tốt đứa nhỏ.

Ba Văn Văn nói, vậy Văn Văn hiện tại muốn đi, còn kịp không? Xe các cô còn chỗ ngồi không?

Cô giáo nói, có, thuê rất nhiều xe.

Ba Văn Văn đem Văn Văn đang oa oa khóc giao cho cô giáo nói, Văn Văn nhà tôi xin nhờ cô chiếu cố nhiều. Sau đó, cầm ra một cái ba lô nhỏ đưa cho cô giáo.

Cô giáo nhận túi nhỏ, vỗ vỗ đầu Văn Văn nói, ba Văn Văn, anh yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố Văn Văn.

Duyên Duyên cảm thấy ba Văn Văn thật không dễ dàng a! Nếu không cho Văn Văn đi, nhỏ nhất định khóc ba ngày, Văn Văn là người thích khóc nhất lớp Dưa Hấu tụi mình.

Mình đang nghĩ ngợi, có một đội tay che mắt mình hỏi, đoán xem anh là ai?

Mình nghĩ nghĩ rồi nói, là Hạ Thiên Hoàng.

Người sau lưng hỏi, là anh hay là em?

Mình nói, là em.

Lại có một bàn tay, nhẹ nhàng kéo ra móng vuốt che trên mắt Duyên Duyên, mình mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt Hạ Thiên Vương cười tủm tỉm.

Móng vuốt nghịch nghịch trên mặt mình, Hạ Thiên Hoàng xoay người, dán vào khuôn mặt nhỏ của Duyên Duyên hỏi, vì sao em đoán là anh?

Mình nói, chỉ có cậu thích đùa tớ.

Hạ Thiên Hoàng cười gian như kẻ trộm, Duyên Duyên cảm thấy cậu ấy càng ngày càng giống hồ ly. Cậu ấy sờ sờ tóc mềm của mình nói, đó là anh thích em.

Mình nhìn nhìn Hạ Thiên Hoàng, lại nhìn nhìn Hạ Thiên Vương, không tin hỏi, thật không?

Hạ Thiên Hoàng và Hạ Thiên Vương nhìn nhìn nhau, Hạ Thiên Vương cười gật gật đầu.

Anh trai của Hạ Thiên Hoàng cũng nói vậy, xem ra không lừa Duyên Duyên. Mình nói, ừm, vậy Duyên Duyên không tức giận với các cậu.

Hạ Thiên Vương nghe xong, giương lên khoé miệng, cười giống y như em trai. Sau đó, cũng xoa xoa tóc Duyên Duyên. Duyên Duyên cảm thấy rất thoải mái, cho nên không có đánh rớt tay cậu ta.

Thiên Vương, Thiên Hoàng!

Mình nghe thấy có người gọi bọn họ, kéo kéo quần áo Hạ Thiên Vương, nhắc nhở hai người.

Một người ba chạy tới, ôm theo Hạ Đông Nhi mình chán ghét. Ông ta nói với bọn Hạ Thiên Hoàng, các con đã tới rồi? Đông Nhi nhà chú, liền cần các con chăm sóc đó!

Không đợi hai người Hạ Thiên Vương nói cái gì, Hạ Đông Nhi kia kéo ba nhỏ nói, ba, chính là nó đánh con! Nhỏ lấy tay chỉ vào Duyên Duyên.

Hừ, mình không để ý tới nhỏ, chu cái miệng nhỏ nhắn.

Hạ Thiên Vương nói, là Đông Nhi đánh Duyên Duyên trước. Chú, mọi người bình thường rất chìu Đông Nhi. Nhà trẻ không phải trong nhà, em ấy không thể tuỳ tiện phát giận.

Ba Hạ Đông Nhi đỏ hồng mặt nói, đúng vậy, đúng vậy, chú trước mang Đông Nhi đi gặp cô giáo. Nói xong bước đi, Hạ Đông Nhi kia còn hung hăng trừng mắt nhìn mình một cái.

Chán ghét, mình nói thầm trong lòng.

Được rồi, đừng tức giận. Hạ Thiên Hoàn ôm mình nói, lên xe cho em ăn ngon.

Ăn cái gì? Mình hỏi.

Hạ Thiên Vương nói, có rất nhiều rất nhiều.

Bọn họ lôi kéo Duyên Duyên tiêu sái đi, qua lớp Đào Mật nói với cô giáo, cô giáo, đợi lát nữa, tụi con ngồi xe lớp Dưa Hấu.

Cô giáo hình như rất thích bọn họ, hơi luyến tiếc.

Bất quá bọn họ không để ý cô giáo, xe vừa đến, liền cùng Duyên Duyên lên ngồi xe lớp Dưa Hấu. Cô giáo nói, trên xe có ba mươi chỗ ngồi, còn dư, bảo tụi mình không cần tranh. Ngồi lên xe, mình chọn chỗ ngồi sát cửa sổ giữa xe, Hạ Thiên Hoàng và Hạ Thiên Vương ở một bên chơi đoán số. Mình hỏi, các cậu chơi đoán số làm gì?

Bọn họ nói, ai thắng ngồi bên cạnh em.

Úc, mình nói, các cậu vì sao phải ngồi bên người Duyên Duyên chứ? Có phải đồ ăn nhiều quá ăn không hết, muốn Duyên Duyên hỗ trợ ăn?

Bọn họ ngây ngốc nhìn Duyên Duyên, nhỏ giọng nói, tiểu ngốc nghếch.

Duyên Duyên nghe thấy được, hừ, nói Duyên Duyên ngốc, không để ý bọn họ. Mình còn chưa nói đi, mình viết nhật kí còn chưa có lỗi chính tả, mới không ngốc nghếch.

Đợi trong chốc lát, mọi người ngồi xong, cô giáo hỏi, có ai còn muốn đi WC không?

Mọi người lắc đầu.

Cô giáo lại hỏi, ai ngồi xe sẽ nôn? Đến chỗ cô giáo, uống thuốc say xe.

Duyên Duyên nghĩ nghĩ, không biết mình có thể nôn hay không, bất quá ba bỏ thuốc trong ba lô thỏ trắng rồi, ba nói, lúc khó chịu thì bỏ vào miệng uống, ăn ngon giống kẹo que.

Chờ xe chuyển bánh, mình nghĩ hẳn là nên hỏi mượn ba máy ghi hình, đáng tiếc, Tiêu ca ca không nhìn thấy bộ dáng Duyên Duyên đi rừng rậm cây xanh.

Hạ Thiên Vương bên cạnh nói, Duyên Duyên đừng tức giận, đến, cho em kẹo que thỏ trắng.

Mình vốn không muốn, mình còn rất giận, nhưng nhìn đến Hạ Thiên Hoàng cũng dùng kẹo que gấu trúc nhỏ trêu mình, mình vẫn nhận lấy.

Hình dáng thỏ trắng và gấu trúc đều thực đáng yêu, trắng trắng mập mập, mình không nỡ ăn. Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi phía trước trèo lên chỗ ngồi quay xuống đây, nhìn nhìn kẹo que trong tay mình. Mình mới đầu rất đắc ý, dần dần có chút đáng thương cho bọn họ. Nhưng mình chỉ có một con gấu trúc và thỏ trắng a, mình luyến tiếc cho, cho nên cũng ánh mắt trông mong nhìn về phía Hạ Thiên Vương, Hạ Thiên Hoàng.

Ghế của Hạ Thiên Vương, bên cạnh có thể kéo ra một cái ghế dựa, ngay trên lối đi, Hạ Thiên Hoàng ngồi ở đó. Cậu ấy cách Hạ Thiên Vương hỏi mình, bọn họ đối với em tốt lắm sao?

Mình gật gật đầu.

Hạ Thiên Hoàng cho bọn họ mỗi người một cây kẹo que gấu trúc nhỏ.

Bọn Hứa Phong đỏ mặt nói cám ơn.

Hạ Thiên Hoàng nói không cần cảm tạ, về sau cũng phải cùng Duyên Duyên chơi đùa nhiều.

Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi ngây ngốc gật đầu.

Có bạn nhỏ mắt tinh, chỉ vào Hứa Phong nói, a, kẹo que kia thật đẹp a! Đêm qua tớ nhìn thấy trong tiệm, phải bốn mươi đồng một cây, mẹ không chịu mua cho tớ. Tiếng cậu ta rất lớn, cô giáo ngồi đằng trước đều nghe được, đứng lên hỏi, chuyện gì?

Bạn nhỏ nói, tụi con đang nói kẹo que. Cái trong tay Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi, phải bốn mươi đồng một cây.

Cô giáo cười cười nói, ba mẹ Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi thật tốt. Cô giáo cũng không có. Cô giáo hỏi Trương Tiểu Lôi, kẹo que gấu trúc nhỏ mua ở đâu?

Trương Tiểu Lôi nói, không phải ba mua, là ca ca phía sau cho.

Cô giáo nghe xong, đi tới nhìn một cái. Phát hiện là Hạ Thiên Vương cùng Hạ Thiên Hoàng, cô trừng lớn mắt nói, kẹo đắt tiền thế, sao các con tặng người khác?

Hạ Thiên Hoàng cười tủm tỉm nói, tụi con cao hứng.

Cô giáo kỳ quái nhìn bọn họ hỏi, như vậy các con hiện tại cao hứng hay mất hứng? Có phải cũng có thể tặng cô giáo một cây không?

Hạ Thiên Vương nhìn cô giáo một cái, quay đầu lại hỏi mình, cô giáo này đối tốt với em không?

Mình nói, tốt.

Hạ Thiên Vương từ trong túi lấy ra một câu kẹo que thỏ trắng cho cô giáo.

Cô giáo đỏ mặt nói, không cần không cần, cô nói giỡn thôi. Các con ngoan ngoãn chơi a! Nói xong lập tức bỏ chạy đến ghế phía trước.

Mình còn đang nhìn cô giáo, đột nhiên có người vỗ vỗ vai mình, mình ngẩng đầu nhìn, là Lợi Lợi. Mình hỏi, chuyện gì?

Lợi Lợi nói bạn ấy cũng muốn kẹo.

Mình nhìn nhìn Hạ Thiên Vương.

Hạ Thiên Vương nhìn Lợi Lợi một cái, hình như không quá thích bạn ấy. Mình lặng lẽ dán vào tai Hạ Thiên Vương nói, có thể cho bạn ấy một cây hay không, bạn ấy cùng bọn Hứa Phong luôn theo tớ chơi đùa.

Hạ Thiên Vương xoa xoa đầu mình, nắm kẹo que thỏ trong tay cho Lợi Lợi. Lợi Lợi thật cao hứng cám ơn cậu ta, vẫn cầm kẹo que thỏ trong tay xem. Rất nhiều bạn nhỏ thèm chảy nước miếng.

Em không ăn sao? Hạ Thiên Hoàng chỉ chỉ kẹo que trong tay mình.

Mình lắc đầu nói, luyến tiếc ăn.

Hạ Thiên Hoàng trộm nói cho mình biết, còn nữa, đều giữ cho em. Ăn đi.

Trước tiên mình bỏ kẹo que thỏ trắng vào trong túi, bóc giấy gói kẹo gấu trúc, dùng đầu lưỡi liến, thật ngọt a, có vị dứa, còn có vị táo, ừm, có vị dưa hấu, ăn ngon lắm. Mình cười.

Hạ Thiên Hoàng hỏi mình, ăn ngon không?

Mình nói, ăn rất ngon. Mình suy nghĩ một chút, mở balô thỏ trắng ra, lấy đồ bác Tần làm cho mình, bánh mì kẹp hải sản hình tam giác, bên trong có trứng tôm Duyên Duyên thích ăn nhất, chân giò hun khói, trứng chiên, trứng cá, cà chua, dưa leo, rau mùi, từng miếng* vàng vàng, bơ trắng trắng mặn mặn, ba đã nói với mình, ba nói, những thứ bên trong mình đều thích ăn.

(chẳng biết là cái gì nữa, nhưng theo ý của câu thì hình như là danh từ???)

Mình cầm hai miếng bánh mì tam giác, cho Hạ Thiên Hoàng, Hạ Thiên Vương mỗi người một cái. Lúc bọn họ nhận được đều ngẩn người, nhìn một chút, hình như cũng không nỡ ăn. Mình nói, ăn đi, thiếu Duyên Duyên cho nữa. Ai, lại có hai bàn tay duỗi ra, xoa tóc Duyên Duyên.

Xe chạy a chạy a, băng qua cầu lớn, rẽ a rẽ a, liền nhìn thấy cây cối xanh xanh. Không giống với cây bình thường ven đường, nơi này là một mảnh lớn mảnh lớn. Có bạn nhỏ hỏi cô giáo, cô giáo nói, đã ra khỏi khu vực thành phố, hiện tại mọi người đang trên đường quốc lộ, cây cối hai bên mới có thể nhiều như vậy.

Mình nhìn ra cây xanh biếc bên ngoài, nghe cô giáo muốn mọi người hát, cảm thấy rất thú vị. Hạ Thiên Vương hỏi nhà mình có mấy người. Mình nói, có ba mẹ, ông nội bà nội, chú Hai chú Út, còn có Tiêu ca ca. Em thích nhất Tiêu ca ca.

Hạ Thiên Hoàng đổi chỗ ngồi với Hạ Thiên Vương, ngồi bên cạnh mình, cậu ấy vội vàng hỏi mình, Tiêu ca ca là ai?

Mình kỳ quái nhìn Hạ Thiên Hoàng nói, Tiêu ca ca chính là Tiêu ca ca.

Hạ Thiên Vương hỏi, Tiêu ca ca bao nhiêu tuổi, là anh họ Duyên Duyên à?

Mình nói, Tiêu ca ca là vợ chú Út, Duyên Duyên vô cùng thích anh ấy. Anh ấy cũng rất thích Duyên Duyên. Mình nói xong, thấy Hạ Thiên Hoàng bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng nghĩ, lẽ nào bọn họ biết Tiêu ca ca?

Bọn anh không biết Tiêu ca ca của em, đứa nhỏ ngốc. Hạ Thiên Hoàng chạm chạm mũi Duyên Duyên.

Mình sốt ruột, cũng không thèm để ý cậu ấy nói mình đứa nhỏ ngốc, mình hỏi, các cậu làm sao biết tớ đang suy nghĩ gì?

Đều viết lên trên mặt nè! Hạ Thiên Vương xoa bóp mặt Duyên Duyên.

Duyên Duyên xoa xoa mặt, cầm gương nhỏ ra soi soi, cái gì cũng không nhìn ra, chỉ có chút đỏ. Chờ Duyên Duyên cất xong gương nhỏ, đã nhìn thấy Hạ Thiên Hoàng và Hạ Thiên Vương hai tên bại hoại đang cười, hừ, nhất định là đang cười Duyên Duyên, mình giận.

Hạ Thiên Hoàng thấy mình không để ý cậu ấy, lập tức lấy từ trong bao nhỏ kẹo đủ mọi màu sắc cho mình. Một túi nhỏ, mình đếm có hai mươi cái, mỗi cái đều giống như ngôi sao, có vẻ ăn rất ngon, Hạ Thiên Hoàng nói, cái ngày gọi là kẹo cầu vồng.

Hạ Thiên Vương nhìn một chút đồng hồ đeo tay nói, mười giờ rưỡi, hỏi Duyên Duyên có đói bụng chưa? Mình nói, hơi hơi.

Cậu ta cầm ra ba cái chén giữ nhiệt lớn cỡ nắm tay, một cho Hạ Thiên Hoàng, một cho mình. Còn phát muỗng nhỏ.

Mình mở ra vừa nhìn, bên trong là canh đậu đỏ, bốc hơi nóng, còn có hạt sen, mộc nhĩ trắng, bắp, đậu đỏ lớn màu đen. Mình ăn một miếng, vô cùng vô cùng thơm. Mình bảo Hạ Thiên Hoàng cầm chén giữ ấm dùm mình một chút, từ trong balô thỏ trắng lôi ra một cà men lớn, mở nắp che, bên trong là ô vuông giống như hoa mai, có ba tầng.

Mỗi một tầng đều phân chia tốt, vì ban đầu ba muốn để mình mang đi chia cho các bạn nhỏ cùng ăn. Có tiểu lung bao mình thích ăn, bánh chưng đường trắng, cơm trứng trần nước sôi, thịt gà hành lá, thịt bò kho tàu, thịt dê ngọt, thịt cua, cá không xương, còn có cải trắng bơ.

Mình cho Hạ Thiên Vương, Hạ Thiên Hoàng mỗi người một tầng, còn chia cho bọn họ đũa nhỏ. Bọn họ há hốc mồm nhìn đồ ăn ngon trong hộp, lại nhìn nhìn Duyên Duyên, Duyên Duyên đắc ý a! Đều là bác Tần làm cho mình, ăn ngon vô cùng đó!

Mình thấy Hạ Thiên Hoàng và Hạ Thiên Vương nở nụ cười, cười đến rất ấm áp. Hạ Thiên Hoàng gắp một cái tiểu lung bao, ăn một miếng, lại nghiêng mặt nhìn Duyên Duyên, nói ăn ngon. Hạ Thiên Vương ăn thịt dê ngọt trước, nói là thịt dê ngon nhất cậu ta từng ăn.

Mình nói, cậu chưa từng ăn thịt dê Tiêu ca ca làm, đó mới gọi là ăn ngon nhất! Chờ Tiêu ca ca trở về, tớ mang các cậu đi gặp Tiêu ca ca, xin Tiêu ca ca nấu cho các cậu ăn.

Hạ Thiên Vương nhìn mình nói, được, Duyên Duyên tốt nhất.

Mình đắc ý hếch hếch cái mũi nhỏ.

Hạ Thiên Hoàng thừa lúc mình ăn bánh chưng, hôn nhẹ lên mặt mình. Mình vừa định nói không thể hôn loạn, Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi phía trước chồm xuống nói, Duyên Duyên thơm quá a, ăn cái gì vậy?

Mình giơ hộp cho cậu ta coi. Hứa Phong tham lam nhìn cà men mình chằm chằm, mình nói, cậu muốn ăn hả?

Hứa Phong, Trương Tiểu Lôi gật đầu.

Mình hỏi, các cậu có hộp không? Tớ chia cho.

Hứa Phong lắc đầu.

Mình nhìn nhìn hộp trong tay, lại nhìn nhìn Hạ Thiên Vương và Hạ Thiên Hoàng nói, tớ và các cậu cùng ăn có được không? Tớ cho bọn họ hộp.

Hạ Thiên Vương vỗ vỗ đầu mình nói, được, chúng ta cùng ăn.

Mình đưa hộp và đũa nhỏ cho Hứa Phong, ngồi lên nhìn về phía sau, hỏi Lợi Lợi có muốn ăn không?

Lợi Lợi nói bạn ấy muốn ói

Mình cho bạn ấy thuốc của ba, sau đó cùng Hạ Thiên Hoàng đổi chỗ, ngồi giữa bọn họ ăn cơm. Mình nhìn hộp trong tay Hạ Thiên Hoàng nói, tớ muốn ăn thịt gà, a—-!

Hạ Thiên Hoàng cười híp mắt gắp thịt gà, đút tới trong miệng mình. Ăn ngon thật, mình cười.

Ăn thịt gà xong, mình uống một ngụm canh đậu đỏ, nói với Hạ Thiên Vương, muốn ăn thịt bò kho tàu. Hạ Thiên Vương cười đút cho mình, mình cứ như vậy trái một ngụm phải một ngụm, từ từ ăn no.

Ăn cơm xong, Hạ Thiên Vương lau lau miệng cho mình, đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ mặt mình, mình cảm thấy kì quái, hỏi các cậu đều thích hôn mặt sao?

Hạ Thiên Vương nói, anh thích Duyên Duyên mới hôn em. Duyên Duyên thật sự tốt nhất, mỗi lần ăn đến miếng cuối cùng, đều sẽ để lại cho bọn anh ăn, rất biết chăm sóc người khác.

Mình nói, tớ sợ các cậu còn muốn ăn, cho nên chừa cho các cậu. Dù sao Duyên Duyên về nhà còn có.

Hạ Thiên Hoàng sờ sờ mặt Duyên Duyên nói, cậu ấy chỉ thích Duyên Duyên như vậy.

Mình không biết vì sao, trong lòng rất cao hứng. Lại cùng Hạ Thiên Hoàng đổi chỗ ngồi, vừa ngắm phong cảnh, vừa nói chuyện với bọn họ.

Bạn nhỏ nôn trên xe khá nhiều, cô giáo đứng lên hỏi, có muốn đi WC không?

Mình giơ tay, có rất nhiều bạn nhỏ cũng giơ tay.

Bác tài xế chạy xe đến một nơi rất nhiều người dừng lại, cô giáo mang theo tụi mình xuống xe, bảo chúng mình nắm tay, cùng vào WC.

Vừa xuống xe, Hứa Phong liền xông về phía trước, bị cô giáo kéo lại hỏi, con làm gì?

Hứa Phong giơ hộp trong tay nói, con đi ném rác.

Cô giáo cầm qua nhìn rồi nói, cà men giữ nhiệt bảy trăm đồng, con cứ như vậy ném, còn không bị ba mẹ la?

Hứa Phong nói, là hộp của Duyên Duyên, Duyên Duyên nói bỏ.

Cô giáo tìm mình hỏi, Duyên Duyên, cái hộp này sao lại bỏ?

Mình nói, ba dặn, ăn xong đồ bên trong liền quăng hộp là được.

Cô giáo nhìn mình, không nói gì, qua một lúc lâu mới cầm cả hộp trong tay mình, nói rửa xong mang về nhà cho mình.

Khi quay lại xe, cô giáo đưa cà men sạch sẽ cho mình, nói muốn giải ước (huỷ hẹn). Mình không biết vì sao cô giáo nói với mình cái này, đành ngây ngốc gật đầu.

(tui cũng chả biết câu trên là ý gì nữa =3=)

Cô giáo vỗ vỗ đầu mình, đứng lên đếm một chút, tổng cộng đếm ba lần, cuối cùng nói, bạn bên cạnh đều ở đây phải không?

Mình nhìn Hạ Thiên Vương, Hạ Thiên Hoàng đều ở, liền gật đầu.

Có bạn nhỏ hỏi cô giáo, còn cần bao lâu mới đến rừng rậm cây xanh.

Cô giáo nói, mọi người có thể ngủ một giấc trên xe, đến nơi cô gọi các con. Nghe cô giáo nói như vậy, mình cảm thấy hơi mệt mỏi, dụi dụi mắt, nói với Hạ Thiên Hoàng, Hạ Thiên Vương, tớ muốn ngủ một chút.

Hạ Thiên Vương kéo chăn nhỏ từ trong túi ra đắp cho mình, mình nói cảm ơn xong liền nhắm mắt lại, ngủ lúc nào, mình cũng không biết.

Khi mình tỉnh lại, là Hạ Thiên Vương đánh thức mình, còn đưa cho Duyên Duyên khăn lông nhỏ lau mặt một chút. Mình mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ, vì sao lúc mình ngủ, đều không biết ngủ lúc nào chứ? Mình rõ ràng có nằm mơ, cũng không biết lúc nào ngủ, thật kì quái. Cô giáo, cô biết tại sao không?

Mình trông ra ngoài cửa sổ, một mảng trắng xoá, cái gì cũng nhìn không thấy. Cô giáo nói, bên ngoài trời đang mưa kèm tuyết. Mình vô cùng vui vẻ, dán bên cửa sổ xem, Tiêu ca ca nói trong điện thoại, chỗ bọn họ tuyết rơi rất lớn.

Mình hỏi Hạ Thiên Vương, mấy giờ rồi?

Hạ Thiên Vương nói, hai giờ chiều. Mình nghĩ nghĩ, đại khái rời nhà rất xa, mình lấy ra điện thoại gấu trúc nhỏ gọi điện cho ba.

Mình muốn khiến ba vui vẻ một chút, liền giả bộ giọng ông nội nói, ba đoán xem con là ai?

Ba nói, đứa ngốc, con đã kêu ba còn hỏi?

Mình giận, nghĩ thầm, mình sao lại đần như vậy a?

Ba thấy mình không nói lời nào, vội vã nói, ai nha, bảo bối Duyên Duyên của ba sao lại là đứa ngốc được? Con là cục cưng của ba! Được rồi, Duyên Duyên đến rừng rậm cây xanh chưa?

Mình nói, chưa, còn đang trên đường. Bất quá con ngủ một giấc, rất ngon. Bên ngoài bây giờ trời đang mưa, còn đang hạ tuyết.

Ba cười cười nói, mưa kèm tuyết a?

Mình nói, ừm. Sau đó hỏi, ba, nhà chúng ta có hạ tuyết không?

Ba nói, không có. Được rồi, Duyên Duyên, trong xe có mở máy sưởi không? Con vừa rồi ngủ có lạnh không? Khó chịu phải lập tức nói cho cô giáo a!

Mình nói, chỗ này có mở máy sưởi. Còn có, Hạ Thiên Vương đắp chăn cho con.

Ba nói, Hạ Thiên Vương ở đó? Có phải là con trai bác Hạ lần trước cho con bánh gato phải không?

Mình nói, đúng, cậu ta đang ngồi bên cạnh con.

Ba nói, đưa điện thoại cho cậu ta nghe.

Mình ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Hạ Thiên Vương.

Bọn họ nói một hồi, Hạ Thiên Vương còn chuyển điện thoại cho Hạ Thiên Hoàng. Bọn họ luôn gật đầu, không biết nói cái gì.

Sau cùng, Hạ Thiên Hoàng trả lại điện thoại cho mình, mình dán tai vào nghe. Ba nói, phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo và hai anh trai, biết không?

Mình không hiểu, hỏi ở đâu ra hai anh trai?

Ba nói, chính là con bác Hạ a. Tụi nó lớn hơn con, con phải gọi bọn họ anh trai, biết không? Đứa nhỏ không lễ phép, Tiêu ca ca sẽ không thích con, ba cũng không thích con.

Mình nóng nảy, nói đã biết, con nghe lời.

Ba nói được rồi, phải tiết kiệm pin, ba muốn cúp điện thoại. Buổi tối lại gọi cho ba.

Mình nói dạ. ba liền cúp điện thoại, mình cũng tắt. Sau đó, nhìn nhìn Hạ Thiên Vương và Hạ Thiên Hoàng kêu một tiếng Thiên Vương ca ca, Thiên Hoàng ca ca. Kêu xong được hai người hôn nhẹ. Ai, bọn họ chính là thích hôn nhẹ mặt như thế a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.