Mỗi cô gái đều có giấc mơ về mối tình đầu của mình. Đó nhất định đều là một giấc mơ được bao bọc bởi màu hồng, có vô số bong bóng, khiến người ta được bao phủ trong mùi thơm ngọt ngào chết người. Đó cũng có thể là một giấc mộng đầy tiếng nhạc du dương, giống như nhịp đập của trái tim phảng phất bên tai, khiến cho khuôn mặt bừng lên độ nóng ngượng ngùng.
Trong giấc mộng mối tình đầu của Ôn Nhung là một bóng hình mơ hồ, cô đã từng thử tưởng tượng đến Phó Tô, nhưng mà thật không biết xấu hổ suy nghĩ mãi liền mê man ngủ thiếp đi. Nhưng mà có thể khắng định là, tuyệt đối không phải giống hình tượng của người đang đứng bên cạnh cô bây giờ.
Ôn Nhung mặc một thân quần bò áo phông bình thường, khoác thêm một cái áo da, phong cách thoải mái trẻ trung, mà vị đang đứng bên cạnh cô đây, đồ tây có thể quẹt hỏng cả thẻ tín dụng của Ôn Nhung, từ cà vạt đến ống tay áo, từ đồng hồ đến giày da, là một hình mẫu tiêu chuẩn của một doanh nhân thành công. Ôn Nhung và Lâm Tuyển đứng chung một chỗ, quần áo trên người lập tức từ thoải mái biến thành lôi thôi lếch thếch, gương mặt từ bình thường biến thành kinh khủng đập vào mắt, quần chúng không rõ chân tướng tuyệt đối không nghĩ bọn họ là một đôi, còn là đang hướng tới, một người thì chủ động một thì bị bắt buộc, làm bạn trai bạn gái tương thân tương ái giữa đường lớn.
Ôn Nhung kiên nhẫn chờ xe buýt, đồng thời nhẫn nại thỉnh thoảng quan sát các loại ánh mắt nghi kỵ của mấy cô nàng đang nhìn bọn họ. Sau đó, cô nghe thấy cách đó không xa có một cô bé nói với bạn mình: “Không giống em gái lắm, càng không thể nào là con gái, là bạn gái?”
Sau đó nữa, cô lại nghe thấy câu trả lời khiến người ta hộc máu của cô bạn kia: “Quá viển vông, mình tình nguyện tin tưởng chị đó là tài xế của anh ta.”
Bên cạnh, có người không thèm che giấu tí nào cười ra tiếng, Ôn Nhung liếc anh ta một cái, Lâm Tuyển nhún nhún vai: “Thật ra thì tôi có thể lái xe, hoặc là gọi xe.”
Ôn Nhung cười như không cười: “Tôi cứ thích ngồi xe buýt đấy!”
Lâm Tuyển gật đầu một cái, rất dứt khoát nói: “Được.”
Xe buýt chậm rì đi tới, tất cả mọi người đều nháo nhác, một luồng sát khí tràn ngập ở trạm xe nhỏ.
Ôn Nhung quay đầu lại hỏi: “Biết quẹt thẻ xe chứ?”
Người chen lấn lên xe rất nhiều, người lịch sự như Lâm Tuyển chắc là sẽ không chen lấn với mấy bà nội trợ, nhã nhặn như thế thì làm ăn được gì, Ôn Nhung ở đằng sau đẩy anh ta một cái: “Mau lên đi, nếu không phải đợi chuyến sau đấy.”
Lâm Tuyển bước lên xe trước, quẹt thẻ hai lần, chen lấn trên xe buýt đúng là một kiếp nạn lớn, không liều không được, Lâm Tuyển bước vào trong hai bước, quay đầu lại phát hiện sau lưng đầy người, nhưng lại chẳng thấy bóng Ôn Nhung đâu.
Ôn Nhung căn bản không hề lên xe, cô đứng ngoài cửa xe vẫy tay với Lâm Tuyển, cười to nói: “Mùi vị chen lấn trên xe buýt, ngài cứ từ từ mà hưởng thụ.”
Xe buýt từ từ chuyển bánh, Ôn Nhung chỉ thấy Lâm Tuyển bị một đám người cao thấp mập ốm kẹp ở giữa, đáng tiếc không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta, Ôn Nhung tiếc nuối lắc đầu một cái, thật đúng là sung sướng âm ỉ, cô cũng phải ám toán anh ta một phen chứ. Ôn Tiểu Nhung vì mưu kế đã được bản thân định ra đã được hoàn thành xuất sắc mà thấy thật kiêu ngạo, người này khiến cho cô buồn bực bao nhiêu ngày như vậy, cô cũng muốn để anh ta nếm trải mùi vị thân thể khó chịu một chút. Giờ cô đang vui, rất muốn làm gì đó, Ôn Nhung ngẩng đầu lên nhìn nắng ấm trên cao, suy nghĩ một lát, liền gật đầu một cái.
Xuân về hoa nở, vốn là thời cơ tốt để hẹn Đoạn Như Bích đi chỗ nào đó lười biếng một chút, đáng tiếc mấy ngày hôm nay con bé kia áp bức cô gắt gao, cô không muốn cả buổi chiều đều để cho cô nàng kia tẩy não: gả cho Lâm Tuyển tốt thế nào. Ôn Nhung một mình đi tới trường trung học cũ, đám màu mè lòe loẹt hôm kỷ niệm thành lập trường đã được dỡ xuống, khôi phục lại vẻ trầm ổn trang nghiêm như trước, Ôn Nhung xin chú bảo vệ quen biết cho vào thăm trường.
Hôm đó quá vội, lại bị mấy quả ngư lôi ngầm của Lâm Tuyển khiến cho nổ đom đóm mắt, cũng không kịp thăm lại trường cũ cho tử tế. Ôn Nhung bước chầm chậm dưới bóng cây, xuyên qua hành lang dài, mấy cô bé mặc đồng phục đang ôm bài thi đi qua bên người cô, khiến cho mấy dây thần kinh không nhạy cảm lắm của cô chợt xúc động, yên lặng đứng một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, sau đó, Ôn Nhung ngẩng đầu lên nhìn khu nhà trước mặt.
Sau khi cung thể thao mới được xây xong, khu thể thao cũ cũng không còn được sử dụng nữa. Muốn cải tạo lại, công trình quá lớn, nhà trường cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, để làm chỗ dự bị cho một số hoạt động. Lúc này đang là giờ học, sân trường yên tĩnh vô cùng, bên trong nhà thể chất lớn như vậy, lại chỉ có một mình cô... . A, còn có một người, người kia đứng trước điểm nhảy cao, bóng lưng nhìn có chút quen mắt, giống như một cây trúc thẳng đứng, khá cao lớn.
Anh quay đầu lại, khi thấy Ôn Nhung cũng sững sờ, hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu, Ôn Nhung nuốt nước miếng, thốt ra tên người kia: “Phó Tô.”
Nhớ đến bữa ăn ngày hôm đó, có chút lúng túng, nhưng sự kinh ngạc của Phó Tô chỉ thoáng qua, anh nhanh chóng khôi phục lại trạng thái không biểu cảm: Sao em lại tới đây?”
Ôn Nhung vò vò mái tóc ngắn, cười nói: “À, hôm kỷ niệm thành lập trường em không xem kỹ được chỗ này, hôm nay rảnh nên đến coi. Anh ở đây mới khiến em kinh ngạc đấy.”
Phó Tô rũ mắt xuống im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Gần đây vẫn hay nghĩ về chuyện cũ, rất hoài niệm.”
Ôn Nhung không nghi ngờ anh: “Vậy sao, em cũng thế,” Ôn Nhung tùy ý ngồi xuống đệm, thở dài nói, “Mới chớp mắt một cái em đã đi làm rồi, nhớ hồi xưa ngày nào cũng tập luyện ở đây, sau khi Như Bích tan học xong sẽ chạy tới tìm em, anh có lúc cũng giúp em mang đồ ăn tới.”
Nghe đến đó, Phó Tô nheo mắt lại, vẻ mặt nhu hòa đi không ít: “Em thích ăn thịt nhất, nhất là thịt nướng, tôi phải đến tận quán thịt nướng đầu đường mua thịt xiên cho em, sau đó mỗi lần em đều ăn mười xiên liền.”
Bắt đầu nhớ lại như vậy mới thấy, quan hệ bọn họ ban đầu rất tốt, tự bản thân Ôn Nhung cũng không nhịn được cười: “Tiêu hao năng lượng tương đối nhiều, ăn đương nhiên cũng nhiều, ha ha. Nhưng mà em vẫn thích cuộc sống khi đó, em chỉ cần nghĩ đến sau này có thành tích mới là tốt rồi, buồn phiền cũng tương đối ít, sau khi đi làm rồi thì khác.”
Phó Tô nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, môi mỏng khẽ mím lại: “Khi đó, ít nhất cũng vui vẻ. Bây giờ có quá nhiều chuyện không theo ý bản thân.”
Ôn Nhung tò mò: “Sao vậy, anh có chuyện gì không theo ý bản thân?”
“Tôi đang nói em.”
Ôn Nhung ngẩn người: “Em?” Cô lập tức phản ứng kịp, “Anh nói Lâm Tuyển sao?”
Phó Tô ngồi xuống bên cạnh cô, nhà thể chất vắng vẻ, hai bọn họ ngồi sóng vai, ánh mặt trời xuyên qua hơn chục ô cửa sổ cao cao hai bên tường, đổ xuống sàn nhà màu lá cọ một tầng sáng vàng óng, những đám bụi vàng nhẹ nhàng nhảy múa trong không khí, trong thoáng chốc như chồng lên những buổi chiều đã qua trước kia.
Chẳng qua là bọn họ đều không còn là những đứa trẻ mặc đồng phục học sinh kia nữa, trong tay cô cũng sẽ không còn hộp đựng thức ăn, trong tay anh cũng sẽ không có bài thi.
Phó Tô nhìn ánh nắng trên sàn nhà, đột nhiên hỏi: “Chúng ta là bạn bè sao?”
“Dĩ nhiên, cái này còn phải hỏi sao.” Ôn Nhung suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu, “Chúng ta là bạn bè cả đời.”
Bạn bè cả đời, từ thanh mai trúc mã, đến chồng của em gái tương lai, sự trói buộc như vậy sẽ còn kéo dài rất lâu rất lâu nữa, Ôn Nhung nghĩ vậy, Như Bích nói cô là kiểu người cầm được thì cũng buông được, cho dù là khi đó biết mối tình đầu của mình đã thất bại, cô cũng không nhỏ lấy một giọt nước mắt, cô cảm thấy mình còn chưa đạt được đến cảnh giới cao như vậy, chẳng qua là trời sinh cô không được nhạy cảm, cũng hiểu được cuộc sống không hoàn mỹ thì cần phải có một nội tâm mạnh mẽ để bù đắp.
Ví như, với tình yêu, chúng ta đã là hồi ức, vẫn phải đi về phía trước.
Tình yêu chân thành là gì, đây là một câu hỏi không có lời giải, mỗi người đều có cách nhìn khác nhau, trong lòng Ôn Nhung, buông tay có thể là một lựa chọn tốt cho cả hai, lặng lẽ đem lòng yêu thích của mình vào lúc chưa bị phát hiện ra chôn vùi, để cho nó trở thành một đóa hoa kỷ niệm, thỉnh thoảng nhớ lại vẫn sẽ cảm thấy đẹp đẽ.
Phó Tô lẩm bẩm lại những lời của Ôn Nhung một lần: “Bạn bè cả đời.”
Sau đó Phó Tô im lặng thật lâu, giống như đang tiêu hóa những lời này của cô, sau đó giọng nói lạnh của anh mang theo xa cách nói: “Hôm đó Lâm Tuyển hỏi tôi lấy lập trường gì để giữ em lại, lúc ấy tôi đang nghĩ bạn bè liệu có được không, tự tôi cũng cảm thấy thật là vớ vẩn. Nhưng mà, chúng ta quen biết hơn mười năm, tôi nghĩ tôi vẫn có tư cách nói với em mấy câu.”
Phó Tô không phải là người nói nhiều, nếu anh muốn nói điều gì đó, nhất định là điều đó rất quan trọng.
“Ừm, anh nói đi.”
“Chuyện em và Lâm Tuyển đính hôn, là anh ta bức ép em.”
Phó Tô không dùng câu nghi vấn, Ôn Nhung thật muốn ra sức vỗ tay, bật ngón tay cái lên, cao, quá cao, tên cầm thú đúng là vì muốn bức hôn đã dùng bất cứ loại thủ đoạn tồi tệ nào, song không hiểu sao lúc nhắc đến khóe miệng lại cong lên: “Bích Bích nói, không thử qua lại sẽ không biết có thích hợp hay không, ừm, em thấy cũng có lý, giống như anh với Tiểu Tuyết, tính tình bù đắp cho nhau cũng rất tốt. Lâm Tuyển... Anh ta quả thật rất phức tạp, nhưng con người em vốn khá đơn giản, có lẽ bọn em ở chung một chỗ hiệu quả sẽ không tệ, a a, dù sao trong lòng em cũng tự có tính toán. À... Hôm đó anh tức hả? Thật ra thì em và Lâm Tuyển ở cùng nhau lúc nào cũng như vậy, người như anh ta rất thích tự nói tự nghe, hư tình giả ý, anh đừng để trong lòng.”
“Anh ta thấy tôi trẻ tuổi nóng vội, nhưng theo tôi thấy anh ta cũng không đáng để tôn trọng.” Con ngươi đen nhánh của Phó Tô nhìn về phía Ôn Nhung, ánh mắt rất phức tạp, “Đừng đính hôn với anh ta. Nếu như có thể, hay kết hôn với người em thích.”
Ôn Nhung gãi gãi mái tóc ngắn, gật đầu một cái. “Ai mà chẳng muốn thế. Mà anh ấy, đừng giận dỗi mãi với Tiểu Tuyết làm gì, cá tính con bé có hơi gay gắt, tính khí nóng vội, nhưng đều là bởi vì quan tâm đến anh, cho nên anh... ”
“Tôi biết, tôi sẽ phụ trách với cô ấy.” Phó Tô cắt đứt lời nói của Ôn Nhung, giống như không muốn nhắc tới đề tài này cho lắm.
“À, được.”
“Ôn Nhung.”
Ôn Nhung nghiêng đầu, tóc mai ngắn ngủn nhẹ nhàng rủ xuống đuôi lông mày, lộ ra chút mùi vị xinh đẹp: “Dạ?”
Phó Tô nhìn chằm chằm tay mình, ngón cái tay tay trái dùng sức ấn vào ngón cái tay phải: “Em đã từng thích ai chưa?”
Khi anh nhìn cô, trong mắt tựa hồ như có một dòng sông, một dòng sông rất dài, tràn ngập những cảm xúc không thể nào nhìn thấu. Ôn Nhung sửng sốt hồi lâu mới xác định vấn đề này thực sự là do Phó Tô hỏi, nhưng trả lời sao đây, có, người kia là anh, hay là không có, em còn chưa gặp được. Câu trước cô giờ vô luận thế nào cũng không nói ra miệng được, câu sau thì chẳng khác nào gạt bỏ quá khứ của cô, cô cũng không nói ra miệng nổi.
Đúng vào lúc đang nặng nề mâu thuẫn, chợt có người xông ra: “Tỷ tỷ đương nhiên đã từng thích ai đó, nhưng chắc từ giờ trở về sau, người chị thích có lẽ nên là anh rể tương lai mới đúng.”
Ôn Tuyết mỉm cười bước tới, sự yên lặng của nhà thể chất bị tiếng giày cao gót của cô ta nện cho tan tành. Ôn Nhung hít sâu một hơi, mỗi lần cô em này lên sàn cô đều có cảm giác nhức đầu.
“Sao em lại tới đây?” Phó Tô bình tĩnh hỏi.
“Anh có thể tới, chị có thể tới, tại sao em không thể tới.”
“Sao em biết tôi ở đây?”
“Em đoán. Tô Tô, em nhắn cho anh bao nhiêu tin, anh không nhắn lại cho em.” Ôn Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng điệu nhất quyết không tha, “Buổi tối em mua vé xem phim rồi, chúng ta đi xem đi.”
Ôn Tuyết kéo lấy cánh tay Phó Tô, tư thế cọp mẹ, mặc dù đang cười, nhưng vẫn nhe nanh uy hiếp Ôn Nhung.
Vẻ mặt Phó Tô đã khôi phục như thường, hờ hững nhìn xuống, hất cánh tay của Ôn Tuyết ra.
Ôn Tuyết ngẩn người, nhưng ở trước mặt Ôn Nhung cho dù thế nào cô ta cũng không thể để mất mặt được: “Tô Tô, anh nhớ tối hôm đó anh đã đáp ứng gì với em chứ?”
Bước chân Phó Tô dừng lại, đưa lưng về phía bọn họ, lạnh lùng nói: “Bao giờ phim chiếu?”
“Biết là anh chưa quên mà.” Ôn Tuyết tươi cười đuổi theo, lại quàng lấy anh lần nữa, “Đồng ý đi xem phim với em rồi đúng không.”
Phó Tô không để ý tới cô ta, mà quay đầu lại nhìn về phía Ôn Nhung, anh vừa mở miệng, nhưng Ôn Nhung đã giành nói trước: “Không sao đâu, hai người đi trước đi.”
Phó Tô cùng Ôn Tuyết đi rồi, Ôn Nhung ngây người một lúc, bên trong nhà thể chất, cô đơn một mình cô một bóng.
Ôn Nhung xoay người sờ sờ giá nhảy cao, cảm thán một câu: “Bạn cũ, chỉ còn lại tao với mày thôi.”
“Còn tôi nữa.”
Tay Ôn Nhung run lên, cảm giác từng trận gió lạnh thổi sau lưng, không phải cô nghe lầm chứ, cô vội vã quay đầu lại, Lâm Tuyển thực sự đang đứng ở cửa.
“Nhung Nhung à.”
Lâm Tuyển đúng như dịu dàng gọi cô một tiếng, sau đó không có vế sau, anh ta bước từng bước về phía cô, mặt mỉm cười, đến mặt trời thấy cũng phải ngượng mà thu lại ánh sáng của mình. Ôn Nhung liếm liếm môi, không khỏi có chút chột dạ, bộ dáng của anh ta thực sự khiến cô từng bước kinh hồn.
Dám làm dám chịu là phẩm chất tốt của thanh niên gương mẫu.
“Xe đông lắm hả?”
“Ừ hừ.”
“Anh không ngồi đến bến đúng không.”
“Ừ hừ.”
“... Phim hay không?”
Lâm Tuyển bước tới trước mặt Ôn Nhung, cúi đầu, con ngươi màu nâu nhạt hiện lên một loại mỹ cảm trong suốt: “Em nói xem.”
Ôn Nhung vốn đã lập kế hoạch tốt là nhanh chóng nắm lấy cơ hội vùng lên làm chủ, song dưới câu hỏi ngược lại của Lâm Tuyển, đầu óc Ôn Nhung nhất thời trống rỗng, trái tim giống như uống phải caffeine bỗng trở nên cuồng loạn.
“Sao anh tìm được tôi? Ôn Tuyết nói cho anh biết?”
“Ngược lại.” Lâm Tuyển cong khóe miệng lên, rất có điểm tà ác, “Tôi làm sao nhẫn tâm để em cùng trúc mã tâm tình nói chuyện được, không thể làm gì hơn là nhờ cô em vợ ra tay giúp!”
Ôn Nhung kinh ngạc, này này này, quá âm hiểm!
“Nếu như em nhớ trường cũ, tôi có thể đi cùng em.”
Lâm Tuyển bước về phía cô một bước, Ôn Nhung lại lùi về phía sau một bước.
“Nếu như muốn cùng người trong lòng mình thầm mến cùng nhau hoài niệm lại trường cũ, tôi có thể hiểu.”
Ôn Nhung đột nhiên trợn to hai mắt, mà Lâm Tuyển lại bước gần hơn về phía cô một bước, cô lập tức lui về phía sau một bước, song lòng bàn chân lại đụng phải giá nhảy cao, không còn đường lui.
“Chú à, chú đừng đoán bừa. Tôi đây chẳng qua là chỉ đột nhiên muốn nhìn bạn cũ một chút thôi.” Ôn Nhung vẻ mặt bình tĩnh, chỉ chỉ cái giá nhảy cao, muốn né khỏi bóng ma bao phủ của anh ta, “Nhiều năm rồi không nhảy, thật sự rất nhớ cảm giác đó.”
“Ừ.” Lâm Tuyển khoanh hai tay trước ngực, “Không bằng bây giờ em nhảy một cái cho tôi xem, tôi giờ vẫn còn nhớ vẻ mạnh mẽ can đảm của em lúc đó, rất nhớ đấy.”
Ôn Nhung ngơ ngẩn, có chút không kịp ứng phó.
Lâm Tuyển đợi một lúc, lại nói: “Không nhảy sao? Nếu mà không nhảy... ”
Một trận trời đất đảo điên, cả người Ôn Nhung ngã về phía sau, cô còn chưa lấy lại tinh thần, Lâm Tuyển đã cúi xuồng dùng sức hôn cô.