Trước tiệc đầy tháng tiểu công tử Lâm gia, bên ngoài liền rối rít lời đồn đãi vị hôn thê của Lâm Tuyển sinh một cậu con trai, sắp đầy tháng nhưng không ai nhận được thư mời, cho nên mọi người chẳng qua là suy đoán, cộng thêm cũng không nghe tin tức Lâm Tuyển muốn kết hôn, nhiều người đoán rằng đây chỉ là tiết mục giải trí thôi, Lâm Tuyển độc thân nhiều năm như vậy, tuyệt đối không có khả năng bị một người phụ nữ buộc lại, nếu không tại sao Lâm Tuyển còn chưa đem mẹ đứa bé đón vào cửa chứ?
Mang các loại nghi vấn, mọi người tranh nhau đưa lễ chúc mừng, đây là cơ hội tốt để nịnh hót Lâm tổng, chỉ cần tham gia tiệc rượu là có thể ở khoảng cách gần suy đoán dụng ý Lâm Tuyển. Chỉ tiếc Lâm Tuyển lần này khiêm tốn làm cho người khác không thể tưởng tượng nổi, ngay từ đầu thanh thế Lâm Tuyển cuốn sạch Lâm thị cùng những năm gần đây luôn ngồi trên địa vị cao, tiệc đầy tháng con trai lẽ ra phải làm càng long trọng càng tốt.
Nhưng Lâm Tuyển lại làm khác người, tiệc đầy thángcon trai không mời khách, những người chủ động tới cửa đều bị từ chối, tin tức thăm dò được chẳng qua là Lâm Tuyển chỉ định làm buổi tiệc nhỏ ấm cúng. Mọi người cũng cho là đây là chuyện lạ, có người thật vất vả mới tìm được cơ hội gặp được Lâm Tuyển, vòng vo hỏi hắn vì sao không làm lớn một lần, Lâm Tuyển nghe xong không những không mất hứng, ngược lại thoải mái cười một tiếng, nói: “Cô ấy nói chỉ cần người nhà ăn mừng là đủ rồi, tôi cũng cảm thấy như vậy rất tốt.”
Cô ấy, dĩ nhiên là mẹ đứa bé, cho dù chỉ là một người không quan trọng, mặc dù bọn họ đã đính hôn, nhưng Lâm Tuyển nếu đổi ý, coi như cô có đứa bé làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có phần thắng. Nhưng bây giờ câu nói đầu tiên của cô đã ảnh hưởng quyết định của Lâm Tuyển, điều này không khỏi làm cho người ta tò mò, rốt cuộc cô gái này có địa vị gì ở Lâm gia?
“Con trai cũng đã đầy tháng, không biết lúc nào mới có thể uống được rượu mừng của Lâm tổng?”
Vì vậy, có người thuận thế hỏi tiếp.
Lâm Tuyển đúng là đem tim gan đẩy ra ngoài, hắn quay đầu lại hơi lộ ra vẻ buồn rầu nói: “Chuyện này sao, cũng phải xem ý tứ cô ấy đã.”
“...”
Hôm sau, tin tức được công bố, nguyên lai là cô gái không muốn gả, tin tức này đủ táo bạo, trong lúc nhất thời, hình tượng Ôn Nhung bị vô số người lấy vô số loại suy đoán miêu tả thành vô số phiên bản, dĩ nhiên, rất nhiều người thấy qua hình dáng Ôn Nhung ở buổi đính hôn, cô tuyệt không có khả năng vì dung mạo mà chiến thắng, vì vậy, phiên bản lưu truyền nhiều nhất đó là Ôn Nhung là một cô gái rất lợi hại, thuật thê nô thực hiện rất tốt, ngay cả Lâm Tuyển cũng phải thua ở trên tay cô.
Được rồi, Ôn Tiểu Nhung nghe xong rất đau khổ, cô là một thanh niên thuần khiết hiền lành, vì sao trong miệng người khác lại trở thành cô gái dũng mãnh?
Khi hỏi Lâm Tuyển, anh lại rất lạnh nhạt, không hề quan tâm nói: “Có gì quan trọng đâu.”
Ôn Nhung tức giận liếc Lâm Tuyển: “Anh dĩ nhiên không có vấn đề rồi.”
“Nếu không, chúng ta kết hôn đi, bọn họ sẽ không nhiều lời như vậy nữa.” Lâm Tuyển thuận nước đẩy thuyền.
“... Em thà làm cô gái dũng mãnh cũng tốt lắm.”
Biết trước cô sẽ nói như vậy, Lâm Tuyển cũng là xem thường. Cầu hôn là việc làm mỗi ngày của anh, làm đến mức ngay cả Lâm Tử Hào cũng sẽ trêu đùa một câu: Ba, hôm nay cầu hôn nữa sao?
Xem đi, rốt cuộc là người nào đau khổ hơn chứ.
Rốt cuộc đến tiệc thôi nôi Lâm Hảo, trong lúc chọn đồ vật, vị tiểu tổ tông này không thèm mấy loại đồ chơi, cuối cùng trầm tư cầm lên một cây viết. Ôn Nhung mừng không kể xiết, người có học, được.
Thật ra lúc bé có thể nhìn ra cá tính đứa nhỏ này, không khóc không nháo, không ngang bướng mà lại tự do phóng khoáng, Ôn Nhung thở phào nhẹ nhõm, may mà giống cô, bộ dáng được thừa kế ưu điểm Lâm Tuyển, da trắng như tuyết, ánh mắt long lanh, quá mức dễ thương, theo như cách nói của Đoạn Như Bích thì là một tiểu chánh thái xinh đẹp.
Lâm Tuyển đối với đứa con trai này cưng chìu không giới hạn, một phòng đồ chơi không đủ, vậy thì hai phòng, là một giáo viên nhân dân, biết rõ cưng chìu con trai quá mức không phải tốt, Ôn Nhung rất lo lắng, may mà cậu bé này không quá thích đồ chơi mà là rất thích xem tạp chí, khi nhìn hình vẽ trên báo chí mới có thể sung sướng cười to, lộ ra hai chiếc răng cửa mới nhú.
Chẳng lẽ là thích vẽ?
Ôn Nhung thí nghiệm một chút, lại phát hiện quả thật như vậy, tiểu bảo bối đặc biệt thích vẽ trên giấy, mặc dù không nhìn ra vẽ gì, nhưng đứa nhỏ này bẩm sinh thích vẽ. Ôn Nhung ngẫm nghĩ, cô không có chút thiên phú hội họa, Lâm Tuyển cũng không có, làm sao sinh ra được đứa bé có tài nghệ như vậy?
Lâm Tuyển suy nghĩ một chút, như có điều suy nghĩ đem con trai ôm vào lòng, tiểu bảo bối trợn mắt to, vung tay nhỏ bé muốn nắm mặt Lâm Tuyển.
“Chắc là giống ba anh.”
Suy nghĩ đầu tiên của Ôn Nhung là cha dượng ở Lâm gia, nhưng nghĩ lại lập tức nghĩ đến Lâm Tuyển nói là cha ruột anh.
“Trước kia ông ấy học mỹ thuật.”
Họa sĩ trời sinh đã có khí chất lãng mạn, có lẽ Lâm Mi chính là bị hấp dẫn bởi tài năng ấy.
Lúc Lâm Tuyển nhắc tới người cha này không có bao nhiêu cảm tình, ánh mắt bình tĩnh, biết rõ là lạnh lùng, nhưng Ôn Nhung đã không phải là Ôn Nhung khi mới quen anh, cô biết, ở tận đáy lòng người đàn ông này, không có người nào có thể đi vào lòng anh.
Cô sờ gương mặt con trai, nói: “Em có một ý tưởng.”
“Ý gì?”
“Không bằng chúng ta đem Tiểu Hảo cho mẹ anh chăm đi.”
Lâm Tuyển nhíu mi, cười nói: “Nhung Nhung, em đây là đang nói đùa với anh sao?”
“Không phải, bây giờ em còn chưa bận rộn nhiều việc, có thể giúp dì giúp việc chăm một tí, nhưng trẻ con không thể luôn để cho dì ấy trông, sau này em phải dạy học nhiều, anh lại phải đi công tác suốt, Bích Bích cũng không rảnh rỗi, chẳng lẽ để cho Tử Hào trông em sao?” Ôn Nhung nghiêm túc nhìn anh, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt lông mày anh: “Mẹ không qua tâm anh, hận anh, nhưng là, anh xem, chúng ta bây giờ rất tốt, nhưng bà lại cô đơn một mình ở nhà, chồng bị bệnh, anh chị em bởi vì bà trước kia nắm quyền mà không thích bà, Lâm Nham chưa gượng dậy nổi, cũng không đối xử tốt với bà. Coi như là thương hại, hoặc giả con trai chúng ta cũng không thoát khỏi quan hệ với nhà họ Lâm.”
Lâm Tuyển vẫn không mảy may bị lay động: “Tại sao phải đem con anh đưa đến cho bà ấy, để cho bà ấy ngược đãi sao?”
“Hoặc là có thể nói một cách khác. Đứa nhỏ này có thể làm bà nhớ lại đoạn cảm tình với ba anh.”
Lâm Tuyển hạ mắt, lông mi che lại tâm sự anh, nửa ngày không lên tiếng.
“Em chỉ muốn nói cho bà biết, cho dù bà hận anh nhưng anh sẽ không giống như cha anh vô tình vô nghĩa.”
Bành Duệ nói cha ruột Lâm Tuyển là họa sĩ, hai người vừa gặp đã nhất kiến chung tình, yêu nhau sâu đậm, chỉ tiếc, họa sĩ trời sinh tâm tình phóng khoáng, cuối cùng vẫn trở lại thế giới nghệ thuật, Lâm Mi không giữ được, chỉ có thể một mình ôm Lâm Tuyển, chịu hết mọi chỉ trích.
Sau khi sinh Lâm Tuyển, Lâm Mi đối với đứa con này bỏ mặc không quan tâm, tạo thành cảm giác mất an toàn trong lòng Lâm Tuyển.
Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, có thể nói là Lâm Mi vì yêu quá mới sinh hận.
Ôn Nhung biết Lâm Tuyển sẽ nhượng bộ cô, mềm mại cứng rắn sau đủ một đêm, rốt cuộc Lâm Tuyển cũng nhượng bộ: “Anh không muốn gặp bà ấy.”
“Không sao, em đi là được.”
“Cẩn thận con trai em bị bà ấy độc chết.”
“Ối, chú, có phải anh lén xem phim thần tượng không hả?”
“Phim thần tượng là gì?”
“...”
Ôn Nhung tự mang Lâm Hảo đến Lâm gia, Lâm Mi hiển nhiên không ngờ cô sẽ làm như vậy, ngây người một hồi lâu.
“Cô làm như vậy là có ý gì?” Lâm Mi ngược lại rất cảnh giác.
Ôn Nhung thản nhiên đáp: “Bọn con đều rất bận bịu, muốn nhờ mẹ trông con giúp.”
Lâm Mi quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, lực chú ý bị cậu bé trong lòng Ôn Nhung hấp dẫn, bỗng nhiên trước mắt sáng lên, nhưng không muốn ở trước mặt Ôn Nhung biểu lộ quá nhiều, bà gắng sức nói với vẻ lãnh đạm: “Nó đồng ý với cô làm như vậy?”
Ôn Nhung đem con đặt vào tay bà, Lâm Mi nhíu mày một cái, nhưng khi Lâm Hảo nháy mắt to cười với bà, Ôn Nhung thấy biểu tình bà trong nháy mắt dịu hẳn đi.
Cả đời tranh đấu ngươi lừa ta gạt, nhưng nói cho cùng, đây chỉ là một người phụ nữ không dám tin tưởng bất cứ ai.
Dĩ nhiên, Lâm Tuyển không phải đồng ý vô điều kiện, Lâm Hảo phải ngủ ở nhà, cho nên, Ôn Nhung mỗi ngày đều phải đem con về nhà, sáng ngày hôm sau, Lâm Mi lại sai người đến đón, hai bên sống yên ổn với nhau một đoạn thời gian, Lâm Mi đích thân tới đón Hảo Hảo, thỉnh thoảng chạm mặt cùng Lâm Tuyển, mặc dù hai người cũng rất lạnh nhạt, thế nhưng khí thế giương cung bạt kiếm mất đi không ít.
Ôn Nhung nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, được rồi, cô xem đây như một khởi đầu tốt, dù sao lớp băng dày ba thước không thể một ngày là có thể tan được.
Cuộc sống dần vào quỹ đạo, Ôn Nhung quay về với việc dạy, vẫn là ngôi trường kia, Đinh Đinh mừng đến chảy nước mắt, thầy Tần thấy cô quay về cũng cao hứng không dứt. Ôn Nhung cảm thấy dường như mình đã trải qua một đời, tính tình lắng đọng rất nhiều, suy nghĩ cũng thoáng hơn, công việc thuận lợi, trong nhà có hai cậu nhóc, một cái Hỗn Thế Ma Vương, một cái khôn khéo bén nhạy, hai người như vậy mà cũng giáo dục thật tốt, học sinh trong trường còn không cần phải nói.
Ôn Nhung là một thanh niên tốt, được học sinh kính yêu, được đồng nghiệp yêu thích, nhưng trên người cô tin đồn hơi nhiều, những đồng nghiệp cũ đều biết chuyện cô và Lâm Tuyển, còn mới tới thì không biết. Cho nên, khi bọn họ ở KTV hát suốt đêm, sau khi tàn cuộc, cả đám kéo nhau ra về, thời tiết buổi sáng mùa đông lạnh cóng, ai không đi xe thì bắt xe, ai có xe thì đi lấy, có người hỏi Ôn Nhung làm sao trở về.
Ôn Nhung cười một tiếng, nói rằng sẽ có người tới đón tôi.
Vì vậy, thanh âm mập mờ nổi lên bốn phía, một cô giáo trẻ hỏi cô người đó có phải là bạn trai không, vừa vặn lúc này người đón cô cũng đến.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, xuyên qua bóng tối tiến vào tầm mắt mọi người, đám cô giáo thích bát quái nhất thời thanh tỉnh tám phần, khi thấy rõ tướng mạo người này, tất cả dấu tích buồn ngủ đều tiêu tán hết.
“Không phải nói để Giám Phi tới đón em sao?” Ôn Nhung thấy Lâm Tuyển có chút giật mình, “Sáng nay anh phải đi công tác mà?”
Lâm Tuyển đem khăng quàng cổ cô quấn chặt thêm, cười nói: “Ừ, đón em về nhà xong đi liền.”
Ôn Nhung cảm giác áy náy tăng thêm, không thể làm gì khác là lập tức quay đầu cùng đồng nghiệp nói lời tạm biệt. Cô mới vừa đi, bên kia liền bùng nổ, một người hỏi người người đàn ông kia là ai, một người khác đoán là bạn trai cô giáo Ôn?
Đinh Đinh nghe nhức đầu, không thể làm gì khác hơn là đứng ra nói chuyện, đến con người ta cũng có rồi.
Trong nháy mắt, tình cảnh yên tĩnh trở lại, dĩ nhiên đây là yên lặng trước sóng dữ.
Ôn Nhung không muốn nói nhiều đến chuyện này, nhưng không ngăn cản được người khác xì xào. Vì vậy cô thường nghe người khác bàn tán chút chuyện. Ví như, cô giáo Ôn tuổi trẻ như vậy đã có con? Hoặc là, người đàn ông kia mặc dù thật đẹp trai, nhưng nhìn qua lớn hơn cô không ít, ở chung một chỗ sẽ không nhàm chán sao? Có cãi nhau không?
Người nói vô tình, người nghe có lòng.
Ôn Nhung trong lòng lộp bộp, suốt buổi chiều cũng suy tư những lời đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt Lâm Hảo đã ba tuổi, Lâm Tử Hào lên năm nhất sơ trung, cô và Lâm Tuyển ở chung cũng đã bốn năm. Bốn năm này, mỗi ngày lúc Lâm Tuyển cầu hôn đùa giỡn qua, cuộc sống quá thản nhiên, cũng quên mất đã hai mươi bảy, vậy anh bao nhiêu tuổi chứ ?
Anh lớn hơn cô mười hai tuổi, cô thích gọi anh là chú, nhưng cũng không nhìn thấy giữa bọn họ khoảng cách gì lớn.
Cô vẫn một mực cho rằng anh còn trẻ.
Nhưng là, trong lúc vô tình, anh đã gần đến đầu bốn.
Thật ra thì cô chưa bao giờ cảm thấy giữa bọn họ có gì không hợp, cho dù anh không biết từ ngữ thường dùng trên internet là gì, cũng không biết cô thần tượng ai, cô cũng không biết anh nhìn xem báo tài chính phân tích cái gì, gu thưởng thức âm nhạc cổ điển anh thích là của ai.
Nhưng anh sẽ vì cô mà xuống bếp, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, còn cô sẽ pha trà cho anh mỗi khi anh thức đêm làm việc. Cô dạy anh biết tôn trọng, anh cưng chìu cô. Bọn họ đều thích cảm giác ở nhà, khi rảnh rỗi sẽ cùng Tử Hào và Hảo Hảo ra ngoài chơi, một nhà hạnh phúc không nói nên lời.
Đoạn Như Bích nói, ông chú nhà bà cũng quá cưng chìu bà đi, đem bà vừa là tình nhân vừa là con gái cưng chìu.
Phải không? Lâm Tuyển đối tốt với cô vượt quá tưởng tượng, anh nói, anh có kiên nhẫn chờ cô, chờ cô đồng ý, cho nên, cô biết, mặc dù anh luôn cầu hôn cô, nhưng đối mặt với áp lực bên ngoài, là anh thay cô chặn lại. Hoặc như là anh từng hứa hẹn, chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không chạm vào cô. Bọn họ chia phòng mà ngủ, bởi vì cô không muốn vào phòng anh, cho dù là thư phòng cũng làm cô không thoải mái. Sau này thì có chút chuyển biến tốt, nhưng sợ hãi trong lòng cô cũng không cách nào tiêu tán hoàn toàn, anh nhìn thấy cũng không nói gì, chẳng qua là thực hiện cam kết.
Cho đến một ngày, cô đột nhiên phát hiện trong thư phòng anh giấu một chiếc túi nhỏ, cô nhìn một cái, cảm thấy có chút quen mắt, do dự một chút, đem túi mở ra, ngay sau đó cả người chết lặng.
Ở bên trong là quần áo rách nát của cô, chính là đêm đó lưu lại.
Anh đến thư phòng, thấy cô ngồi yên bất động trên sàn nhà, lập tức kịp phản ứng, chạy lên trước vội vàng đem túi giấu kỹ.
Sắc mặt cô trắng bệch. Cô hỏi anh tại sao phải giữ lại những thứ kia.
Anh quỳ một chân xuống đất, anh nói rằng để mình phải nhớ kỹ mình đã làm sai điều gì.
Cô trầm mặc xuống, anh thử ôm cô, cô không cự tuyệt, đem đầu tựa vào ngực anh, buồn bực nói, cho em thêm chút thời gian.
Anh nói, được.
Cần bao nhiêu thời gian, thật ra thì cô cũng không biết.
Hôm nay, Ôn Nhung tan việc về đến nhà, Lâm Tuyển hiếm thấy đã ở nhà, cô nhớ anh đã nói qua, xế chiều hôm nay anh từ nước Pháp bay trở về.
“Có mệt hay không?” Cô run run xoa tay, hôm nay trời thật lạnh.
Anh cầm túi giúp cô, đem cô kéo vào trong nhà, nói: “Được ngủ trên máy bay có gì mệt đâu.”
Cô cẩn thận nhìn ánh mắt anh hiện lên tia máu nhàn nhạt, vậy mà còn nói không mệt mỏi?
“Hảo Hảo đâu?”
“Tử Hào dắt nó đi chơi rồi.”
“Anh chơi cùng chúng đi, em đi làm cơm.”
Lâm Tuyển hồ nghi, sờ cằm: “Em chủ động muốn nấu cơm?”
Cứ như cô có âm mưu không bằng, Ôn Nhung thản nhiên nhếch môi: “Đúng vậy, anh cứ chờ ăn đi.”
Buổi tối, cô làm đơn giản bốn món mặn một món canh, Lâm Tuyển rất tán thưởng, nói tài nấu nướng của cô có tiến bộ, chỉ là Lâm Tử Hào thật không cho cô chút mặt mũi, câu nói đầu tiên liền tiêu diệt toàn bộ vất vả của cô: còn không bằng một phần mười của ba.
Vì vậy, Lâm Tuyển bắt đầu dạy con trai lớn dùng từ, có cái gọi là không có công lao cũng có khổ lao. Ôn Nhung ở bên lặng lẽ nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Tuyển, hơi xuất thần.
Trước kia cô chỉ chú ý đến nụ cười nơi đáy mắt anh, lại không có phát hiện nếp nhăn nơi khóe mắt, không biết từ lúc nào, khi anh mỉm cười, cũng không giấu được dấu vết của năm tháng, nhìn thấy cảnh tượng ấy cô bất giác giật mình, giống như là trong lòng bị ai đạp một phát, hốt hoảng làm rơi muỗng canh.
Lâm Tuyển quay đầu lại: “Em sao vậy?”
“Không có gì.”
“Mẹ có tâm sự à?” Lâm Tử Hào nói một câu liền trúng đích.
“Trẻ con nên ăn nhiều cơm.” Ôn Nhung trừng nó.
Sau khi ăn xong, Lâm Tuyển cùng cô rửa chén, hỏi cô có phải là có tâm sự hay không, cô thờ ơ nói không có.
Anh đưa tay ra nắm tay tay cô, sau đó hai bàn tay dính đầy bọt ở cùng một chỗ, thật ấm áp, Ôn Nhung cắn môi, chóp mũi không khỏi ê ẩm.
Buổi tối, Ôn Nhung chơi cùng hai đứa nhỏ, sau khi đem Hảo Hảo dỗ ngủ, liền đi tới thư phòng Lâm Tuyển.
Cô bưng trà sâm đi tới bên cạnh anh: “Hôm nay không nghỉ ngơi sao?”
Lâm Tuyển lấy mắt kiếng xuống, xoa xoa huyệt thái dương: “Sáng mai phải họp, chiều nay anh còn phải bay một chuyến, đại khái ngày mốt sẽ trở lại.”
“Phải làm việc suốt đêm sao?”
“Chắc là phải vậy.”
Cô cau mày: “Anh sẽ làm cơ thể không chịu nổi mất, hay là đi ngủ sớm một chút đi.”
Lâm Tuyển vốn rất rất nhạy bén, đem cô kéo lại trước người mình: “Hôm nay em thế nào, giống như có tâm sự.”
“Không có, em không muốn anh quá mệt mỏi thôi.” Cô đem trà sâm đặt vào tay anh, “Nghỉ ngơi một chút.”
“Nhung Nhung, em nói như vậy, anh liền không mệt.” Lâm Tuyển uống một hớp trà sâm, nói: “Đừng lo lắng, em ngủ trước đi.”
Lâm Tuyển lần nữa đeo mắt kiếng lên, cúi đầu đọc văn kiện, cô đứng cạnh bên một hồi, chăm chú quan sát gò má anh, bừng tỉnh nhớ lại khi tuyết rơi phủ trắng xóa, là lần đầu tiên cô gặp được anh trong trường học.
Lúc đó, mặt anh trắng trẻo, tao nhã lịch sự mỉm cười, trên sóng mũi cao ấy là gọng kiếng màu đen, ánh mắt sau tròng kính nhìn không rõ lắm, lại giống như một bức tranh sơn dầu, tất cả sự tốt đẹp đều hiện hữu trên người anh.
Bây giờ, bên ngoài tuyết rơi cũng rất nhiều.
Hoặc giả, đến lúc rồi.
“Còn có việc sao?” Lâm Tuyển đang ký tên trên văn kiện.
Ôn Nhung không nói, cúi đầu hôn lên khóe mắt anh, cô dùng giọng dịu dàng thân mật từ trước đến nay nói với anh: “Chúng ta kết hôn đi.”
Đầu ngọn bút từ trên tay anh trực tiếp vạch một đường thẳng trên giấy.
Bỗng nhiên anh quay đầu, đáy mắt bốc lên háo hức kịch liệt, giống như cuồng phong bão tuyết bên ngoài, khiến người ta chìm ngập.
Anh cao giọng: “Em nói gì?”
Ôn Nhung ngồi trên đầu gối anh, ôm cổ anh, cụng trán anh, vô cùng nghiêm túc nói: “Chúng ta kết hôn đi.”
Ôn Nhung ôm Lâm Tuyển, nhắm mắt lại, cô đã thông suốt, hạ quyết tâm, đánh vỡ sợ hãi cuối cùng, đưa ra quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời này.
Vô luận hắn mềm rắn thế nào, cô cũng chưa từng dao động, một năm, hai năm, ba năm... Hắn thậm chí cho là đời này cũng không đợi được cái gật đầu của cô.
Anh nghi ngờ: “Tại sao đột nhiên...”
“Anh phát huy tinh thần không biết xấu hổ nhiều năm như vậy, giờ là thời điểm cho anh chút khen ngợi.”
“...”
Thấy sắc mặt cổ quái của anh, cô cười, hôn môi anh, lần nữa nghiêm túc nói: “Thật lòng em muốn cùng anh đi đến già.”
Cô muốn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau này, lấy thân phận của người vợ cùng anh già đi, ở bên cạnh anh, giúp anh đếm nếp nhăn, nắm tay anh, cùng anh ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn. Cho nên, kết hôn đi, để cho sinh mạng bọn họ vĩnh viễn đan vào một chỗ, như vậy, khi già đi cũng sẽ trở nên đáng để cho người ta mong đợi, yêu, bởi vì tha thứ cho nên càng thêm có ý nghĩa.
“Gặp em, là chuyện may mắn nhất đời này của anh, em từng nói, gặp phải anh là bất hạnh của em, nhưng cho dù như vậy, anh vẫn sẽ không buông tay.”
Hồi lâu, anh dùng sức ôm lấy cô, ở bên tai cô nói, cô nghe được anh kích động.