Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 7



Ôn Nhung shock, cô nghĩ mãi cũng không ra tại sao đang êm đang đẹp tự dưng Lâm Tuyển lại muốn gặp cô làm gì, Ôn Tuyết không phải ở đây rồi sao.

Thời gian chẳng có nhiều, cũng chẳng có thì giờ để Ôn Nhung thay quần áo, mẹ Ôn cực kỳ mất hứng thúc giục con gái lớn xuống lầu, bà chẳng hiểu tại sao Lâm Tuyển kia lại muốn gặp Ôn Nhung, Ôn Nhung làm sao có thể so với Ôn Tuyết được, không sao gặp một lần cũng không sao tốt, gặp Ôn Nhung rồi mới thấy Ôn Tuyết tốt cỡ nào.

Từ lầu hai đến lầu một, vẻn vẹn chỉ có mấy phút đồng hồ, trí óc Ôn Nhung vận hành thật nhanh, cô nghĩ xem gã Lâm Tuyển kia có phải muốn gây phiền toái không đây. Nhưng cẩn thận suy tính thì cô cũng đâu có làm chuyện gì đắc tội anh ta, dù thế nào cũng không có lý do tìm cô gây sự. Nghĩ như vậy, Ôn Nhung trấn định, từng bước một xuống lầu, đi tới một nửa, chợt cảm thấy dưới lầu có một ánh mắt nóng bỏng vẫn nhắm theo cô, Ôn Nhung theo bản năng quay lại nhìn, chợt khựng lại.

Gì kia, đó không phải là cha của Lâm Tử Hào sao, anh ta đang ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt mang một nụ cười vô cùng ôn hòa dễ chịu.

Không hiểu tại sao Ôn Nhung chợt thấy có một luồng khí lạnh dâng lên từ phía sau lưng.

“Cha.” Ôn Nhung quy lễ phép bước tới trước mặt mọi người.

Cha Ôn thấy đứa con gái này một chút cũng chẳng có dáng dấp gì của tiểu thư khuê các, không nhịn được ho khan hai tiếng: “Vị này là Lâm tiên sinh, nói hai người đã gặp qua.”

Ôn Tuyết bước tới phía sau Ôn Nhung, mạnh mẽ véo vào hông cô một cái.

Ôn Nhung đau đến nhe răng, cố nén xong, cười cười: “Gặp qua, phụ huynh học sinh của con.”

“Chào cô Ôn.”

Lâm Tuyển thong dong vươn tay về phía cô, Ôn Nhung nhanh chóng bắt tay với anh, cha cô không hài lòng lắm lại ho khan một tiếng.

Lâm Tuyển chẳng thèm để ý: “Tử Hào nhà tôi gần đây không gây phiền toái gì đến cho cô chứ.”

“Thỉnh thoảng cũng có chút kinh hỉ, còn lại thì sóng êm biển lặng.” Ôn Nhung đúng trọng tâm đáp.

“Cô Ôn nói chuyện thật thú vị.” Lâm Tuyển nhìn qua có vẻ rất vui, “Ôn tiên sinh không ngại để cho tôi và cô giáo Ôn tán gẫu riêng một chút chứ?”

Thật ra thì tất cả mọi người đã choáng váng ngây ngất rồi, rõ ràng Ôn Tuyết mới là thí sinh cho vị trí bà xã tương lai của anh ta, chẳng biết người này làm sao lại ngược đời mà đi coi trọng Ôn Nhung. Nhưng mà, cũng có thể người ta là vì con trai mình nên mới làm quen chăng, hai ông bà nhà họ Ôn tự an ủi mình như vậy.

“Có thể, có thể.” Cha Ôn quay đầu lại dặn dò Ôn Nhung, “Cùng Lâm tiên sinh nói chuyện tử tế một chút.” Dần dần ông ta hạ thấp giọng xuống ghé bên tai Ôn Nhung nói: “Chú ý hình tượng.”

Ôn Nhung hoài nghi, không phải bảo Lâm Tuyển muốn gặp cô sao, sao lại ném cô cho cái người này rồi.

Lâm Tuyển đã tự động tự phát đi tới bên bàn ăn, cầm một chiếc đĩa đưa cho Ôn Nhung đang đứng phía sau: “Muốn ăn gì, tự chọn.”

Đây là nhà cô cơ mà…

Lâm Tuyển đã xoay người tự mình lấy thức ăn, vừa tùy ý nói vài câu với Ôn Nhung: “Cô giáo Ôn bình thường đều giản dị phóng khoáng như vậy sao?”

Ôn Nhung đang kẹp lấy một con tôm hùm, động tác khựng lại một chút, chợt hiểu ra, cô bĩu môi nói: “Giáo viên nhân dân, phải làm gương tốt.”

Lâm Tuyển nghiêng mắt nhìn qua, gật đầu một cái: “Tôi đây đối với nhà trường lại thêm một phần tin tưởng. Cô Ôn có vẻ rất thích màu đen, hai lần trước gặp mặt đều mặc áo khoác màu đen.”

Ôn Nhung cúi đầu nhìn bộ đồ trên người minh, cô thật ra muốn nói vì màu đen thì ít nhìn rõ được vết bẩn, nhưng nói như vậy sợ rằng không phù hợp với yêu cầu chú ý hình tượng của cha cô cho lắm, vậy nên cô gật đầu nói: “Phải.” Nghĩ nghĩ một chút lại nói thêm: “Lâm tiên sinh hình như rất thích màu trắng.”

Lâm Tuyển nhướn mày, có chút vui mừng: “Cô nhận ra? Thật ra thì tôi thích tất cả những thứ sáng màu, tôi khá là trắng, nếu mà mặc màu tối sẽ trông có vẻ trắng hơn, không tốt, cho nên màu trắng là ổn.”

“…” Cánh tay đang gắp thịt gà của Ôn Nhung run lên, sẽ có rất nhiều cô đi làm trắng mãi không được muốn giết chết anh ta.

“Cho nên.” Lâm Tuyển xoay người, bưng lên một chén rượu vang đỏ, cười nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể sẽ rất hợp, không phải sao?”

“Hả?” Ôn Nhung đang cắn một con tôm to, nghiêng đầu chẳng hiểu gì hỏi: “Sao cơ?”

“Mỗi lần gặp mặt cô giáo Ôn đều để lại ấn tượng rất sâu sắc với tôi, hay để chúng ta qua lại thường xuyên đi.”

Ôn Nhung nuốt con tôm vào, nhìn kỹ khuôn mặt đang cười của người đàn ông này, anh ta cười tựa hồ như rất tha thiết, cánh môi mỏng cong lên một góc nhiều ra một phần hạ lưu, lại bớt đi chút vô vị.

Rất nhanh, Ôn Nhung có vẻ đã hiểu: “Nhất định rồi, về vấn đề giáo dục cho trẻ nhỏ, phụ huynh cùng với giáo viên phải có sự liên lạc thường xuyên.”

Lâm Tuyển chợt sửng sốt, vừa phục hồi lại mỉm cười, đang định nói gì đó, bên cạnh đột nhiên có người mang theo một ly rượu đến chào hỏi: “Lâm tiên sinh! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây.”

Người đến lập tức rút ra một tấm danh thiếp.

Lâm Tuyển nhận lấy, nhìn cũng chẳng buồn nhìn.

“Nghe nói gần đây Lâm thị tính toán mở rộng hệ thống khách sạn ở hải ngoại, liệu có ý cùng…”

Hắn còn chưa nói hết, Lâm Tuyển đã lên tiếng ngắt lời hắn: “Tôi đã lâu rồi không can dự đến chuyện của công ty. Nếu có vấn đề, mời liên lạc với quản lý Ngụy của công ty chúng tôi.”

Người nọ sửng sốt, ha ha cười hai tiếng: ”Lâm tiên sinh khi đó cũng rất rành giá cả,” hắn giơ ngón tay cái ra “Lui về thật đáng tiếc đấy.”

Lâm Tuyển không muốn dây dưa với ông ta: “Mây trôi mà thôi, cuộc sống mà, thoải mái là tốt nhất.”

Ôn Nhung nhai nhai tôm, nghĩ bụng anh ta nói câu này thật đúng là dối trá, nhưng mà, anh ta không phải chỉ là một gã trợ lý sao, có cái gì mà lui về?

Người nọ sờ sờ sống mũi, lại vẫn cười khan hai tiếng, lúc này mới nhìn thấy Ôn Nhung đang đứng bên cạnh: “Vị đây là?”

Ôn Nhung không hay xuất hiện, rất nhiều bạn bè làm ăn của cha cô đều không biết cô, cô cười nói: “Ôn Nhung.”

Người nọ vỗ trán: “Là Đại tiểu thư, ha ha, hạnh ngộ hạnh ngộ. Cô thật là….” Người nọ quan sát Ôn Nhung một phen, giống như đang suy nghĩ tìm ra từ tốt đẹp gì để hình dung vậy, một lúc lâu sau, nói: “Rất có sức sống, rất giống cha cô.”

Ôn Nhung trong lòng yên lặng chảy máu, không khen được thì đừng có khen, khen mà cũng như không.

Người kia đi rồi, Lâm Tuyển quay đầu lại liếc nhìn Ôn Nhung, tầm mắt từ mái tóc ngắn của cô đến sân bay trước ngực, lại lộn trở lại, Ôn Nhung đang gặm đùi gà, không có chú ý đến ánh mắt xâm lược của kẻ nào đó.

“Cô giáo Ôn, Tử Hào nhà chúng tôi ở nhà luôn nói cô rất đẹp.”

Một miếng thịt gà tắc ở trong cổ họng, Ôn Nhung sặc hai tiếng, Lâm Tuyển tốt bụng đưa chén rượu cho cô, cô ừng ực uống hết hai hớp to, cuối cùng mới chậm rãi hồi phục.

Cô nghĩ thầm, cái người này thật đúng là mặt dày vô sỉ, Lâm Tử Hào nói cô xinh đẹp? Chẳng bằng nói Phó Tô thầm mến cô còn đáng tin hơn một chút… Lại nói, cô trông như thế nào, cô lại không biết sao?

“Lâm tiên sinh quá khen, ha ha.” Ôn Nhung chủ động đổi đề tài, “Lâm tiên sinh từ chức sao, không làm cho Lâm Tuyển nữa?”

“Sao lại nói vậy?”

Ôn Nhung nhấp một hớp rượu: “Vừa nãy ông chú kia chẳng nói anh lui về sao?”

“Cái này à….” Lâm Tuyển thong dong chọn lấy một cái càng cua lên nghiên cứu, từ tốn nói: “Nhà họ Lâm giờ do anh cả tôi Lâm Nham quản lý, không có chuyện gì của tôi.”

Ôn Nhung đem những lời này nghiền ngẫm một hồi, lại nghĩ rồi nghĩ, nhất thời kinh hãi.

“Anh là…. Lâm Tuyển?!”

Lâm Tuyển tâm trạng thoải mái nhìn dáng vẻ giật mình của cô, cười ném cái càng cua vào trong đĩa.

Ôn Nhung chớp chớp mắt: “Anh không phải trợ lý của Lâm Tuyển sao?”

“Là cô nói, tôi đâu có nói là tôi.”

“Vậy anh sớm đã biết tôi là ai?”

“Ừ.”

“…”

Ôn Nhung im lặng uống cạn số rượu còn lại, sắc mặt có chút tức tối, cô đột nhiên cảm thấy Lâm Tử Hào so với cha cậu nhóc còn đáng yêu chán, cái đồ cầm thú này thật đúng là cáo già gian ác.

Trong lòng đã sáng tỏ, nhưng cũng lười phải so đo,chẳng qua chỉ nhỏ giọng gừ gừ: “Đùa bỡn tôi chứ gì, già rồi mà còn…”

Lâm Tuyển thấy Ôn Nhung sau khi giật mình lập tức đã bình tĩnh lại, cũng thấy thú vị vài phần, nhưng lúc này cha Ôn lại chen vào, cười ha ha nói với bọn họ: “Lâm tiên sinh, lão phu nhân nhà chúng tôi sắp ra, bà ấy muốn gặp ngài một chút.”

Lâm Tuyển không vội đi ngay, quay đầu lại: “Cô giáo Ôn, cùng đi?”

Ôn Nhung chẳng ừ cũng chẳng chối, gật gật đầu.

Lão phu nhân hôm nay mặc một thân màu đỏ, cả người đều toát lên dáng vẻ vui mừng, khách khứa rối rít tiến lên nâng chén chúc thọ, bà cụ được người nhà đỡ ra cười cực kỳ hiền lành, cặp mắt già dặn vẫn không nói gì, liếc nhìn thấy Ôn Nhung, vội vàng gọi cô đến bên cạnh: “Nhung Nhi, mau qua đây.”

Ôn Nhung cười tít mắt chạy qua, lại nói một tràng những câu nhu thuận.

Lâm Tuyển bước theo sau cô, bình tĩnh thản nhiên nhìn cái miệng nhỏ ngọt ngào của cô.

“Mẹ, con giới thiệu với mẹ, vị này chính là Lâm Tuyển, người ta đặc biệt tới chúc thọ mẹ đấy.”

Lâm Tuyển tiến lên một bước, khẽ gật đầu: “Lão phu nhân trông vẫn rất khỏe mạnh, Lâm Tuyển chúc lão phu nhân phúc như Đông hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Ôn lão thái hòa ái cười cười.

Cha Ôn cảm thấy không khí vừa đúng, đang muốn rèn sắt lúc còn nóng, không ngờ, lão phu nhân đột nhiên lại đảo mắt, nhìn thấy Phó Tô, vội vàng phất tay: “Tiểu Tô, qua đây.”

Phó Tô nghe tiếng, đặt chén rượu xuống bước tới trước mặt lão phu nhân: “Bà nội.”

Cha Ôn râu ria dựng đứng, trừng mắt, Phó Tô cũng coi như không thấy.

Nhà họ Phó cùng với nhà họ Ôn trước khi trở mặt cãi nhau cũng coi như là mấy đời thân giao, Phó Tô cùng với chị em nhà họ Ôn cũng gần gũi, cũng thường sang nhà chơi, Ôn lão thái rất thích thằng bé tướng mạo tuẩn tú này.

Ôn lão thái mặt mày hớn hở: “Tốt quá, hôm nay sinh nhật bà đúng là thật vui vẻ. Cháu xem, Ôn Nhung Ôn Tuyết đều ở bên cạnh bà, Tiểu Tô cũng tới. Tiểu Tô, về sau tới chơi nhiều một chút, lúc bé còn hay vui vẻ sang chơi với Nhung Nhi nhà bà, sao lớn rồi lại xa cách.”

Ôn Nhung vẵn cụp mi rũ mắt đứng một bên, nghe đến đó không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của Phó Tô đang nhìn qua.Tầm mắt chạm nhau trong không khí, lại không dấu vết mà cùng nhau rời khỏi.

Lâm Tuyển nhìn Ôn Nhung đang cúi thấp đầu xuống, lại nhìn qua Phó Tô chẳng biểu lộ chút gì, đáy mắt từ từ xuất hiện ý cười.

Cha Ôn miễn cưỡng lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ, Phó gia bên kia….”

Ôn lão thái nhàn nhạt cắt lời ông ta: “Chuyện của đời các anh, đừng có làm liên lụy đến bọn trẻ.”

Lời này tựa hồ như rất sâu xa, cha Ôn lúc này cũng không tiện nhiều lời, chỉ còn cách chuyền đề tài, lái đến vấn đề ông ta vừa muốn nới: “Mẹ, vị Lâm tiên sinh này cùng với Ôn Tuyết nhà chúng ta nói chuyện rất ăn ý.”

Ôn Thăng Hòa dám nói vậy cũng là có nguyên nhân cả, theo Lâm Nham tiết lộ với ông ta thì cậu em việc gì cũng bất hiển sơn bất lộ thủy* của ông ta đối với lần gặp gỡ này không có ra vẻ đối nghịch, đây là tín hiệu cực kỳ tốt, hơn nữa, bản thân cậu ta cũng tự mình đến Ôn gia, chứng tỏ đám hỏi lần này có khả năng.

* ngấm ngầm, không rõ ý tứ

Ôn Tuyết nhất thời đỏ mặt, nửa là gấp gáp, nửa là thẹn thùng. Người trong lòng của cô ta đang đứng trước mặt, mà hết lần này đến lần khác cha cô ta lại rõ ràng muốn đem cô ta bán đi, trong lúc nhất thời thẹn quá thành giận, nhưng lại không phát tác ra được.

Ôn Tuyết thật nhanh giương mắt nhìn qua Lâm Tuyển một chút, lại chăm chú nhìn Phó Tô, người trước vẫn là dáng vẻ như gió thoảng mây bay như trước, người sau thì vẫn là khuôn mặt không chút thay đổi ây, cô ta hạ quyết tâm, nói: “Cha, cha nói gì vậy, con và Lâm tiên sinh…. Chúng con không quen.”

Ôn Thăng Hòa phát cáu với đứa con gái không hiểu chuyện này: “Nói chuyện nhiều không phải quen sao.”

Ôn Tuyết lo lắng trong lòng, không ngờ cha cô ta lại ở tình cảnh như vậy trắng trợn muốn tác hợp cho bọn họ, đang muốn phản bác, lại bị người đoạt trước.

“Ông chủ Ôn.” Giọng nói dễ nghe của Lâm Tuyển chợt vang lên, “Sợ rằng ở đây có chút hiều lầm.”

Ôn Thăng Hòa trên mặt ngẩn ngơ, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vã nói: “Lâm tiên sinh hôm đó quả thật có gọi điện thoại cho tôi, nói rằng nói chuyện với Tiểu Tuyết nhà tôi rất vui vẻ mà?”

“A a, hôm đó tôi quả thật nói chuyện rất vui vẻ, nhưng mà…” Lâm Tuyển trầm ngâm một chút, hai vợ chồng nhà họ Ôn trong lòng thấp thỏm như bị đá tảng đè, ánh mắt của hắn lưu chuyển, môi ngậm một nụ cười nhạt: “Tôi nghĩ cùng tôi ăn ý là người đã đến buổi hẹn, tiểu thư Ôn Nhung.”

Sáu đạo ánh mắt sắc bén lập tức phóng về phía Ôn Nhung đang đứng một bên.

Ôn Nhung ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng lúc trắng lúc đỏ.

Lâm Tuyển lại lửa cháy còn đổ thêm dầu: “Ông chủ Ôn, tôi xem trọng chính là Đại tiểu thư nhà ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.