Hứa Ước mới vào xe, Lục Thù Đồng liền nhào sang ôm lấy: "Phòng thẩm vấn không đóng cửa sổ? Quần áo đều nhiễm nước, cảm lạnh thì sao đây?"
Hứa Ước đang nỗ lực đẩy y ra, nghe mấy chữ cuối cùng, chịu hết nổi nói: "Ta không kém như vậy."
Lục Thù Đồng buông một tay, tăng nhiệt độ máy sưởi, lại dùng khăn lông cấp tốc lau khô y phục Hứa lão bản, làm như chẳng nghe thấy nhỏ giọng thì thầm: "May mà hôm nay mặc đủ ấm."
"....." Hứa Ước giận dỗi, "Cậu không nghe ta nói sao?!"
"Tôi nghe rồi" Lục Thù Đồng ngồi chếch một bên, dùng má sượt sượt khuôn mặt lạnh tanh của Hứa Ước, như loài mèo nhỏ động viên chủ nhân.
"....." Hứa Ước đưa tay phải xô người ra, nhưng khí lực Lục Thù Đồng lớn vô cùng, ông chủ Hứa trước đối phương lực bất tòng tâm, lòng tự ái bị sỉ nhục mãnh liệt. Hắn hạ thấp giọng, uy hiếp nói: "Còn như vậy ta sẽ nổi giận."
Cách thức Hứa Ước đối phó Lục Thù Đồng, ngoài trực tiếp đá y đi, cũng là chẳng tiếp tục mảy may đến. Phương pháp tuy đơn giản, nhưng bách thí bách linh. Hứa Ước hiểu y sợ cái gì.
Quả thế, Lục Thù Đồng tỏ ra vô cùng biết điều, chậm rì rì rời khỏi người Hứa lão bản, buông mí mắt tựa hồ oan ức nức nở.
Hứa Ước mặc kệ y, suy tư bước tiếp theo nên làm gì. Mục tiêu của hắn và Lục Thù Đồng hẳn Lâm Thu Nghi cùng Lâm Dịch Hằng đã rõ ràng, nhất định đang bắt đầu bày mưu. Lấy thủ đoạn tàn nhẫn của bà ta, cho Long An cục năm ngày đã là cực hạn.
Hứa Ước từng nghĩ để Lục Thù Đồng qua hỗ trợ, nhưng y và Long An cục đã kết thù trong trận đánh sau núi..... Phỏng chừng vị Đàm sĩ quan kia sẽ nhận ra y.
Hắn lườm con trai nuôi bên cạnh: "Trước cậu trà trộn vào tổ hành động Long An cục, còn diệt sạch người ta... bởi vì bọn Tước ca biết ta ghét các giao dịch ma tuý tại sòng bạc, còn cố tình làm sai?"
Trên mặt Lục Thù Đồng hiện mấy phần nham hiểm, gật gật đầu: "Là chúng không thức thời."
"Cậu giết nhiều người như vậy, nếu Đàm Hồng Diệu phát hiện hung thủ là cậu....."
"Hắn sẽ giết chết tôi" Lục Thù Đồng tiếp lời. Y chẳng cảm giác nguy hiểm gì, trái lại nhếch miệng, lần thứ hai nhào tới ôm Hứa Ước: "Ngài lo lắng cho tôi?"
"Lo lắng kế hoạch của ta phát sinh biến cố" Hứa Ước trừng mắt liếc y, phát hiện tràn đầy vui mừng nơi đáy mắt đối phương chuyển thành ảm đạm, không chút biến sắc ném một câu, "Ân oán giữa cậu cùng bọn họ, hãy thanh toán đầy đủ sau khi mọi chuyện kết thúc."
"Tôi biết" Lục Thù Đồng nói.
Hứa Ước thay đổi tư thế, ngồi thẳng dậy: "Nói cho ta chuyện của Lâm Thu Nghi và Lâm Dịch Hằng, ta cần biết tất cả."
Lục Thù Đồng ngẫm nghĩ một hồi, chậm rãi nói: "Lâm Dịch Hằng 23 tuổi tiến vào tập đoàn, khi bắt đầu làm thực tập sinh nho nhỏ dưới trướng Lý San. Ban đầu đều bình thản, nhưng tại lúc cuối gặp một người."
"Lâm Thu Nghi?"
"Ừm."
***
Lâm gia
Một hồi tình sự kết thúc. Lâm Dịch Hằng như tử thi đờ đẫn trên giường, ánh mắt từ từ trong sạch. Anh giơ cánh tay, con ngươi trơ trọi nhìn nước bọt dính nhớp nơi làn da, mồ hôi cùng dâm dịch lẫn lộn, sền sệt khiến người phát nôn.
(Rùa:nếu các nàng để ý thì ở chương trước, Lâm Thu Nghi dùng nến huân hương đánh thuốc buộc anh Hằng làm tình với mình. Về sau anh Lục cũng học hỏi theo và thực hành xuất sắc =)))
Anh phi thường muốn xông vào buồng tắm, ở bên trong ba, bốn tiếng đồng hồ chà sát tẩy rửa toàn thân đến trầy da tróc vảy.
Nhưng không thể -- Lâm Thu Nghi còn nằm kế bên anh. Nữ nhân như bạch tuộc quấn chặt cánh tay người đàn ông, tựa hồ nửa khắc cũng chẳng thể rời xa ái nhân mình.
Lâm Dịch Hằng không nhúc nhích. Chỉ thời điểm hiện tại, anh mới dám để lộ tia hoảng sợ cùng buồn nôn từ đáy mắt; mang theo cẩn trọng từng li từng tí, phảng phất nếu người đàn bà kia hơi động đậy, liền lập tức thu về.
12 năm trước ở tập đoàn Lục thị, đêm khuya 11 giờ rưỡi, cơn mưa to bàng bạc, xoay vần cả cuộc đời anh hoàn toàn thay đổi.
Hết thảy việc nhỏ không đáng kể anh đều ghi tạc vào lòng.
Đêm ấy anh vừa tăng ca xong, xuống sảnh công ty chuẩn bị về nhà. Bên ngoài trời mưa rất lớn, Lâm Dịch Hằng lại chẳng mang ô, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý nghĩ đến trạm xe buýt, đứng trước cửa tập đoàn chờ taxi đến. Cùng anh đợi còn một quý bà mặc quần ống loe màu đỏ, dây thắt lưng rất chặt, cách anh khoảng bốn, năm mét.
Lâm Dịch Hằng lẳng lặng đứng yên, nhưng người phụ nữ nọ sau khi phát giác được sự tồn tại của anh thì bước tới, ôn tồn hỏi thăm: "Cậu cũng đang chờ xe ư?"
Lâm Dịch Hằng đánh giá tướng mạo đối phương, đoán là vị quản lý cao cấp nào đó của công ty, "ừm" một tiếng.
"Muốn quá giang xe ta chứ? Tài xế của ta rất nhanh sẽ đến" Bà ta nói.
"Không cần không cần" Lâm Dịch Hằng xua tay, quơ quơ điện thoại, "Tôi đã hẹn taxi cẩn thận từ internet rồi."
"Vậy sao" Người phụ nữ không nói nữa, nhưng ánh mắt nàng vẫn dừng trên người Lâm Dịch Hằng, đem thực tập sinh trẻ tuổi sát bên nhìn chăm chú đến dị hợm. May mắn thay, năm phút sau một chiếc xe nội bộ màu trắng chậm rãi lái tới, tài xế cung kính che dù, mở cửa xe.
"Trên xe còn ô chứ?" Nữ nhân nhìn Lâm Dịch Hằng vài giây, nói với tài xế.
"Thưa còn."
"Lấy ra."
Chốc lát, bà ta từ tay tài xế tiếp nhận cây dù đen, đưa đến trước Lâm Dịch Hằng.
"Cầm đi, cậu sau khi xuống xe còn cách nhà một đoạn phải chứ? Mưa lớn như thế, đừng dầm kẻo bệnh."
Nét mặt Lâm Dịch Hằng chẳng thể che giấu kinh hỉ. Anh thay đổi lạnh nhạt trước đó, cúi đầu: "Cảm ơn ngài. Ngày mai ngài có ở công ty chăng, tôi tới trả lại."
Nữ nhân mỉm cười: "Được, ta là Lâm Thu Nghi."
"Tôi gọi Lâm Dịch Hằng" Tiếp thu được hảo ý của người khác, Lâm Dịch Hằng không phòng bị như ban đầu nữa. Anh cảm kích nhìn người đối diện.
Đáy mắt Lâm Thu Nghi xoáy sâu vào người trẻ tuổi thuần lương, đột nhiên ý vị sâu xa nói: "Cậu nhận đồ vật từ người lạ, phải trả giá bằng cách đánh đổi một thứ."