Hai giờ chiều ngày thứ hai, Tiêu Linh lái ô tô về nơi được gọi là “Quả Viên(vườn trái cây)”, cũng là nơi Chu Hoàn làm việc.
“Quả Viên” là khu trò chơi lớn nhất thành phố này, các loại thiết bị trò chơi đều rất đầy đủ, cũng đổi mới theo năm, hai năm gần đây lại có xu thế trở thành điểm vui chơi nổi tiếng của thành phố.
Trên đường đang bị ách tắc, dưới ánh nắng mặt trời đầu hạ, cho dù bật điều hòa nhiệt độ, người ở trong xe vẫn bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cũng có ảo giác đang bị hấp trong ***g, Tiêu Linh cố chịu lê xe theo dòng người về phía trước.
Kỳ thực chỗ Chu Hoàn sống cách “Quả Viên” không xa, nhưng sáng sớm Tiêu Linh về nhà trước lấy chút tư liệu rồi mới tới, vừa tới một hồi thì trễ mất cả buổi trưa, con đường cũng bởi thế mà dài hơn.
•••
Nhưng anh không cảm thấy chút buồn bực nào, bởi vì trước đó một ngày, anh đã ngủ ở trong phòng Chu Hoàn, hơn nữa, ngủ rất là ngon.
Anh mở kênh giao thông, khoát ngón tay lên tay lái, nhẹ nhàng gõ theo điệu nhạc.
Sự thú vị của việc chiếm tiện nghi rất giống với cảm giác đang yêu, cả hai cái đều sẽ dần vui vẻ bởi vì một bước tiến nhỏ nhoi, cũng bắt đầu chờ mong bước tiếp xúc tiếp theo, chỉ có điều, đối tượng Tiêu Linh nghĩ đến lại là đàn ông.
•••
Vui sướng thì cứ vui sướng, nhưng sự chậm hiểu của Chu Hoàn thực sự khiến anh bất đắc dĩ.
•••
Nửa đêm về sau, Tiêu Linh thấy cậu ngáp mấy cái, biết cậu mệt mỏi, muốn nói tiếng ngủ ngon rồi trở lại phòng, nhưng lại không nỡ rời xúc cảm mềm mại đang ôm người đẹp, thế là mâu thuẫn kịch liệt, Chu Hoàn lại cứ bướng nói với anh là muốn nghe thêm mấy chuyện nữa, điều đó hoàn toàn ngược với ý muốn của Tiêu Linh, anh kể mấy câu chuyên nhanh chóng nho nhỏ, nhìn thấy viền mắt Chu Hoàn có hơi ẩm ướt, người thì rất chi là mệt mỏi rồi, nhưng mặt cứ ngước lên, tận sức đấu tranh giữa buồn ngủ và muốn nghe tiếp chuyện ma.
Tiêu Linh thấy ánh mắt đen láy của cậu bỗng nhiên có loại xúc động muốn hôn môi.
Nhưng anh không rõ nếu làm thế, đối phương có thể giận hay không, thậm chí gà bay trứng vỡ, từ nay về sau bảo trì khoảng cách hoặc là đuổi thẳng hắn đi.
Anh một mặt ngầm tính toán một mặt thì nhẹ nhàng cúi thấp mặt.
Có ý thử thăm dò, cũng có nguyên nhân lén lút không thể khống chế, nói chung, đầu anh càng rủ xuống, thẳng đến khi môi sắp dán lên huyệt Thái dương của đối phương, anh thậm chí có thể ngửi được hơi nước nhàn nhạt trên sợi tóc đen nhánh… Chu Hoàn cũng không tránh né, vẫn đang duy trì trạng thái ngước mặt lên.
Tiêu Linh mở cờ trong bụng, đám ý nghĩ cổ quái bắt đầu nhảy tưng tưng như pháo hoa.
Hôn, hay là không hôn?
Pháo hoa trong ý thức bắn tung rồi lại tan đi, Tiêu Linh cũng chưa có được đáp án chính xác.
Đang lúc phân vân giữa hôn và không hôn thì bất giác cằm đụng tới.
•••
Chu Hoàn nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, ngăn lại động tác dần thấp xuống của anh.
Trong nháy mắt, hoa hỏa(ánh pháo hoa) trong lòng Tiêu Linh toàn bộ tan biến.
Giây tiếp theo Chu Hoàn nói với giọng nghiêm trang: “Anh cũng mệt rồi ha? Đã sắp ngủ gật rồi.” Nói xong, chậm rãi ngáp một cái, lông mày có vài giọt nước, “Tôi cũng mệt lắm rồi, ngủ đi.” Nói xong, xốc chăn lên rồi chui vào.
•••
Một đêm cứ trải qua như thế.
Tiêu Linh nằm trên giường mà không dám thở mạnh, anh thầm thưởng thức sự ám muội mới vừa rồi thật nhiều lần, độ ấm của da thịt ấy, khiến hắn không khỏi nghĩ không biết Chu Hoàn rốt cục là chậm hiểu thật hay là giả đây.
Vậy mà lại từ chối anh bằng một cái ngáp!
Anh nhìn dáng người đang phập phồng hô hấp nhẹ nhàng bên cạnh, khá là ấm ức.
Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng xốc chăn lên, trèo qua người đối phương, vượt đến một bên giường khác.
•••
Cả khuôn mặt của Chu Hoàn đều bị che khuất bởi bóng đêm, còn có một phần vùi trong gối đầu, nhưng mà điều đó cũng không hề gì.
Tiêu Linh nín thở, chậm rãi vươn tay, cách da đối phương chừng 1cm thì dừng lại, đẩy mấy sợi tóc lộn xộn ra, thế là nửa cái trán trắng nõn hoàn toàn hiển hiện.
Ngón trỏ của anh rớt xuống bên đuôi lông mày trên huyệt Thái dương của cậu.
•••
Nghe nói phương pháp tốt nhất để kiểm tra xem người ta có sốt hay không cũng không phải là áp tay trên trán, kỳ thực nơi nhiệt độ cơ thể con người mẫn cảm nhất là huyệt Thái dương.
Tiêu Linh nhớ không rõ mình đã xem qua ở quyển sách nào, phương pháp thử sốt giữa người yêu với nhau là dùng môi dán lên huyệt Thái dương của đối phương, phương pháp này rất là linh.
Anh sớm đã không nhớ rõ được tình tiết câu chuyện, nhưng vẫn nhớ được tâm tình lúc đó của mình đã hướng tới phương pháp thân mật ấy ra sao.
•••
Da thịt ấm áp dưới đầu ngón tay, anh dừng lại ở nơi đó một lát, rồi từ từ trượt xuống dưới, lướt qua gò má Chu Hoàn, thẳng đến khóe miệng, Tiêu Linh khe khẽ thở dài, quả nhiên là thật, ngoại trừ huyệt Thái dương, những nơi khác đều lạnh lẽo, mà hình như anh cũng giống vậy, cả người trên dưới đều lạnh như băng, nơi ấm áp nhất cũng chỉ có đầu ngón tay.
•••
Cuối cùng anh cũng không hôn xuống, nhỡ biến khéo thành vụng thì không tốt cho lắm.
Hơn nữa, ai biết người này là chậm hiểu thật hay là giả vờ chứ?
•••
Nghĩ đến tối hôm qua Chu Hoàn rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn cứ nhiều lần yêu cầu tăng ‘độ khó’, Tiêu Linh lại bất giác cười rộ lên, người này, muốn coi sự chịu đựng chuyện ma như thi trắc nghiệm sao?
Đáng tiếc, kiểu ước nguyện ban đầu của hành động đáng yêu ấy lại là để nâng cao can đảm, tương lai sẽ bảo vệ bà xã!
•••
Nghĩ tới đây, Tiêu Linh lại tự kêu oan cho mình lần nữa.
Một tiếng xe ‘két’ thu hút sự chú ý của anh, đó là một chiếc xe khách cỡ nhỏ màu trắng, vụng về chuyển từ bên trái đường sang muốn nhập vào đúng làn xe, có thể là do đi lầm đường, bây giờ muốn nhập vào đường đúng, nhưng mấy chiếc xe đằng trước dường như đã bàn bạc sẵn, làm lơ chiếc xe ấy, đi và dừng như nối đuôi nhau, không để cho nó có một chút thời cơ dư thừa nào có thể sáp nhập vào, đuôi chiếc xe ấy lại vừa tầm che mất đường để quẹo về bên trái, mấy chiếc xe chuẩn bị quẹo trái đằng sau không thể chịu nổi mà đồng thời ấn còi, chú tài xế thật thà lái chiếc xe ấy cứ loanh quanh lúng túng một hồi, tới chỗ Tiêu Linh thì chú vội phanh lại, để ra một khoảng đường trống.
Đối phương mới hoang mang rối loạn quẹo vào, còn không quên vẫy tay cảm ơn với anh, Tiêu Linh cười gật đầu.
Coi đi, anh là một thanh niên thiện lương có thừa như thế, Chu Hoàn dựa vào cái gì mà cứ giả ngu!
Nghĩ đến khả năng 50% là vậy, Tiêu Linh càng uất ức, lẽ nào ở trong lòng con chim ngốc ấy, bản thân mình tồn tại tựa như tấm bùa bát quái sao? (bùa bát quái là cái bùa hay dán ở góc nhà hay trước cửa nhà ngày xưa ấy, có hình âm dương ế, cứ lên gg search là ra á)
Tiêu Linh đang bị rơi vào trong biển xe và biển dấm đã hoàn toàn quên rằng chính anh mới là người khởi xướng tạo nên hoàn cảnh này.
•••
Đến nơi cần đến thì đã quá ba giờ.
Tiêu Linh quẹo xe vào chỗ để xe, chậm rãi đi vào khu trò chơi.
Tuyệt nhiên không giống với lần trước, lần ấy thì rất là bực dọc, hai cô gái cứ liên tục líu ríu, những trò trẻ con gì đó đều chơi hết một lần, hai người con trai khác ─── Cổ Trùng và Văn Tự, khúm núm bám theo sau, còn giúp các cô ấy mua đồ ăn vặt, đúng là mất mặt đàn ông.
Mà lúc này đây, nghĩ tới con đường mình đang đi là con đường mỗi ngày Chu Hoàn cần phải qua, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Một con chim khách kêu ‘khách khách khách’ bay qua đầu anh, anh lại nghĩ y như Thánh Mẫu rằng: a, hay là nó cũng từng bay qua trên đầu Chu Hoàn.
Nhìn tới con chim cát tường có lẽ đã từng bay qua trên đầu hai người bọn họ, tâm tình Tiêu Linh thêm phần sung sướng, bước chân cũng nhẹ như bay, từng gốc cây từng ngọn cổ từng chiếc thùng rác đều trở thành vật xinh đẹp.
Chim khách đậu trên ngọn câu kêu ‘cục cục’ hai tiếng, cái mông hơi rung rồi ị ra một bãi phân chim.
•••
….
•••
Tiêu Linh quen đường tìm đến phòng nghỉ của công nhân, bọn Tiểu Lệ, Lão La, Tiểu Ngũ đều có ở đó, thấy anh vào thì đầu tiên là sửng sốt, vẫn là Tiểu Lệ có trí nhớ tốt, kêu lên một tiếng đầu tiên: “Ai!! Anh không phải kia kia kia kia…” Ngón tay chỉ vào anh nửa ngày kích động không nén được, nhưng Tiêu Linh lại là du khách đầu tiên ôm ‘quỷ’ từ hắc ám chi lữ đi ra.
Tiêu Linh hiểu ý, cười: “Đúng, chính là người kia.”
Lão La và Tiểu Ngũ không chịu được cái dáng mê giai ấy của Tiểu Lệ, áy náy cười cười, hỏi: “Sao anh lại tới đây? Ngày hôm nay chúng tôi không mở cửa.” Nói xong, Lão La chỉ vào tấm bảng viết tạm dừng phục vụ bên ngoài.
“Tôi biết, Chu Hoàn gọi tới, còn người khác đâu?” Tiêu Linh đáp, nói rồi nhìn chung quanh một lượt.
“À!!! Tôi biết rồi! Anh chính là ngoại viện(sự giúp đỡ của người ngoài) mà Đầu nhi(cách gọi thân thiết với người đứng đầu) đã nói!” Tiểu Ngũ bỗng nhiên nhớ ra, buổi sáng mở cuộc họp tổ thì Chu Hoàn thần bí nói buổi chiều sẽ mời một cao nhân tới hỗ trợ.
Mời người ngoài tham dự thiết lập chủ đề, đây là chuyện lần đầu xảy ra.
Mọi người đã tò mò cả một buổi sáng rồi, là ai khiến Chu Hoàn coi trọng như thế, bây giờ thấy chính chủ rồi, ba người đều trở nên hưng phấn.
“Anh quen với Đầu nhi vào lần kia à?” Tiểu Lệ hỏi.
Tiêu Linh gật đầu, cười nói: “Coi như là không đánh không quen nhau ha.”
•••
Trò chuyện một hồi lâu, Tiêu Linh biết Chu Hoàn đang ở trong phòng phỏng vấn.
•••
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra, nói chính xác thì, đây là một gian phòng họp, gian phòng này rất lớn, cuối phòng là một tấm bàn hội nghị màu đen sẫm hình chữ nhật, trên bàn đặt một chậu trạng nguyên đang nở rực rỡ, đằng sau cánh hoa đỏ tươi cực lớn là Chu Hoàn với một bộ áo đen.
Mấy người thanh niên đang ngồi trên sô pha dựa vào tường.
Bầu không khí có phần nghiêm túc và trang trọng.
Khi Tiêu Linh đẩy cửa đi vào, một người tuổi còn trẻ vừa lúc đi tới, có thể là phỏng vấn đã thất bại, cậu ta có phần ủ rũ, nhìn thấy Tiêu Linh thì cho rằng anh cũng là người tới tham gia phỏng vấn, lúc vai đụng nhau, cậu ta khẽ nói với Tiêu Linh rằng: “Không nhận nữa rồi bạn thân à, người này nghiêm lắm, muộn thì không nhận nữa! Tôi mới chậm có mười phút.”
Tiêu Linh thầm vui, nghiêm túc nói nhỏ với cậu ta rằng: “Cảm ơn nhé bạn thân, nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao.”
Người nọ nhìn anh với ánh mắt hết thuốc chữa rồi.
Nghe bọn Tiểu Lệ nói, hàng năm, trước khoảng thời gian nghỉ hè đều là thời kỳ cao điểm của việc tuyển sinh, rất nhiều sinh viên cấp 2 muốn tới nơi này làm part-time.
Nhưng điều kiện phỏng vấn của Chu Hoàn rất nghiêm khắc, hầu như không thông qua được mấy ai.
Tiêu Linh gật đầu đồng ý, kiểu công việc có sự tham gia của nhân viên thì không thể nhiều, tính lưu động cũng không thể lớn, bằng không sẽ không có nhiều lo lắng đáng nói.
•••
Chu Hoàn đúng lúc gọi người kế tiếp vào, Tiêu Linh thì ngồi xuống bên mấy người đang đợi phỏng vấn.
•••
“Hạ Phong, xin chào.”
“Xin chào.” Người thanh niên có hơi khẩn trương.
“Xin hỏi vì sao cậu tới đây làm thêm?” Chu Hoàn hỏi.
“Hả?” Hạ Phong không ngờ tới đối phương lại kiên nhẫn với câu nói khách sáo ấy, cậu ta vội vàng sắp xếp lại lời nói: “Trui rèn… năng lực công tác, năng lực phối hợp tổ chức, còn có…”
“Những điều ấy chúng ta đều không cần.” Chu Hoàn cắt lời, “Thành tích tốt nhất khi chạy năm trăm mét vào một nghìn mét là bao nhiêu?”
“È… không nhớ rõ.” Hạ Phong dừng một chút, cười, nói: “Ai mà nhớ được chứ.”
“Nói như vậy thì bình thường cậu rất ít tham gia tập luyện thể dục thể thao?” Chu Hoàn lạnh lùng hỏi.
“Cũng không phải, thi thoảng…”
“Sanda (môn võ thuật đối kháng hiện đại), kickboxing (quyền cước, môn võ kết hợp giữa quyền anh và karate), Taekwondo, võ thuật… Cậu am hiểu loại nào?”
Hạ Phong lắc đầu, cười khổ nói: “Đều không biết.”
“…Là vết thẹo sao? Thế năng lực khép lại vết thương thì thế nào? Có thiếu máu không?”
“Tôi… cũng không rõ lắm.”
Tiêu Linh trao đổi nhỏ về ý kiến với mấy sinh viên bên cạnh: không phải chứ giả quỷ còn phải đánh nhau à?
•••
“Xin lỗi, phần công việc này không thích hợp với cậu, cảm ơn đã tham dự.” Bên kia Chu Hoàn đã hạ kết luận.
“Nè, anh đang làm khó tôi hả?” Hạ Phong đứng lên, “Chẳng qua là làm thêm ở nhà ma thôi, anh hỏi cái đó làm gì?! Lẽ nào các anh còn muốn đánh nhau với khách nhân? Tôi mới đi chơi về, căn bản không va chạm với chuyện như thế! Anh rõ ràng là không muốn thuê tôi chứ gì?”
•••
Bầu không khí bỗng chốc trở nên giương cung bạt kiếm, mấy người thanh niên vừa nhỏ giọng nghị luận cũng có chút khẩn trương, không xác định sắp sửa sẽ xảy ra chuyện gì, Tiêu Linh cũng căng cứng cơ thể, điều chỉnh trạng thái thành một tư thế có thể xông lên bất cứ lúc nào khi xảy ra biến cố.