Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng, người thanh niên tên Hạ Phong tức giận, giống như một chú nghé con bị chọc tức, bờ vai cũng phập phồng theo hô hấp. Tiêu Linh nhìn không thấy vẻ mặt của cậu ta, nhưng có thể tưởng tượng được, người thanh niên này đã bị khiển trách nặng nề này đang dùng ánh mắt căm giận cỡ nào để nhìn chằm chằm vào Chu Hoàn.
Tiêu Linh đã quyết định, không cần biết kế đến việc này sẽ giải quyết như thế nào, anh cũng phải dạy dỗ cậu bé này về thái độ xử sự mới được.
•••
Không giống thái độ giương cung bạt kiếm của Hạ Phong, Chu Hoàn trông khá là thoải mái hơn, giống như là đã nhìn quen cảnh tượng một khi nói năng không hợp nhau thì sẽ mưa giông bão chớp vậy, ngay cả nét mặt cũng không có gì thay đổi, thậm chí khóe miệng Chu Hoàn hơi nhếch lên, có vẻ như muốn cười mỉm.
Với vẻ trấn định như vậy, khiến cho Tiêu Linh hiếu kỳ, anh cũng muốn coi thử, Chu Hoàn dự định kế tiếp sẽ làm như thế nào.
•••
“Tôi hiểu.” Chu Hoàn bình tĩnh nhìn về phía người thanh niên, cậu một tay khoát lên mặt bàn, tay kia mở ngăn kéo bên dưới ra, rất nhanh đã lấy ra một xấp giấy, đưa tới trước mặt Hạ Phong, “Nhìn thử cái này.”
Đó là một tập giấy A4 nhỏ đã đóng thành sách, trên mặt có in bảng biểu, cùng với một ít chữ như rồng bay phượng múa.
Hạ Phong cúi đầu nhìn một cái, tay lại không nhúc nhích, giọng điệu có phần thả lỏng: “Anh… anh đưa tôi xem cái này làm gì?”
Chu Hoàn dù bận vẫn ung dung dựa sát vào ghế tựa, “Xem thử đi.” Cậu gật đầu với cậu ta.
•••
Thái độ Chu Hoàn bình tĩnh khéo léo trung hoà bầu không khí lúc này, giống như người vừa bị chỉ trích một cách vô lễ không phải cậu, thậm chí dường như tất cả hành vi không khống chế được đều căn bản chưa từng tồn tại qua.
•••
Hạ Phong cầm lấy xấp giấy trên bàn nhìn đông nhìn tây, nhẹ nhàng lật nó.
Càng xem trên mặt càng nóng lên, vành tai cậu ta bị đỏ bừng lên bởi ánh mặt trời ngày hè phía sau lưng Chu Hoàn xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh chiếu vào.
“… Xin lỗi.” Cậu ta nhỏ giọng nói.
•••
“Không sao.” Chu Hoàn lấy lại tập giấy, đứng lên, đi về phía những người ngồi ở sô pha đang đợi phỏng vấn.
Thân hình cậu vốn thon dài, quần áo màu đen càng tôn thêm phong cách nhanh nhẹn, đứng trên những khoảng gạch màu trắng trống trải, trắng trong thuần khiết lại càng đẹp.
•••
Tiêu Linh gần như cảm thấy tất cả mọi người xung quanh cũng giống như mình, đang nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát người đàn ông đang đi tới, khó có thể dùng ngôn ngữ để nói ra ý nghĩ trong lòng, đồng thời lại có hơi tự đắc, dù sao, tình trạng người con trai bề ngoài thong dong này nhưng bên trong thì cuộn mình run người cũng chỉ có một mình Tiêu Linh anh đã từng thấy mà thôi.
•••
“Mọi người cho rằng đây là loại công việc dễ dàng, vui sướng đồng thời rất kích thích? —— rất nhiều người đều cho rằng như thế. Tôi không phải cố ý làm khó dễ mọi người, những vấn đề tôi vừa hỏi cậu ta, lát nữa tôi cũng hỏi mọi người như thế, nếu như đáp án giống cậu ta, vậy mọi người cũng không đạt tiêu chuẩn.” Giọng Chu Hoàn không lớn, âm điệu cũng thường thường, nhưng âm sắc trong sáng vang vọng trong gian phòng làm việc an tĩnh, hiệu quả gõ vào ngọc thạch, không có có sự trầm bổng, nhưng thanh thúy êm tai.
Nghe đến đó, mấy người sinh viên đã biết bản thân không thể đạt tiêu chuẩn, có người đã muốn đứng lên, Chu Hoàn lại đung đưa tập giấy trong tay, tiến thêm một bước giải thích: “Cái này, chính là đơn trình bày về tai nạn lao động của công nhân viên chức làm ở hắc ám chi lữ trong nửa năm.” Cậu vừa lật, vừa nói, “Cũng không phải nghiêm trọng lắm, từ lúc chúng tôi cấm du khách mang theo đồ vật tùy thân, đã tốt lên rất nhiều. Chỉ có một lần là do nữ sĩ dùng giày cao gót đâm bị thương, người kia khá may mắn, thiếu chút nữa là đâm tới phổi rồi… Mặt mày cũng không có gì, bởi đã có mũ bảo hiểm, thế nhưng nếu như chậm chân, hơn nữa mắt bị cận thị, thì khá là bi kịch —— gần đây này, chúng tôi có tuyển một người làm ngắn hạn, là sinh viên của trường thể dục đấy, khả năng vận động hoàn toàn thích hợp, thế nhưng hắn lại giấu mắt bị cận thị nặng… Mọi người đều biết đó, bên trong hắc ám chi lữ hầu như không có đèn, tuy rằng cậu học sinh này có mang kính sát tròng, nhưng mà cận thị cho nến khả năng nhìn trong bóng đêm đã giảm rất lớn, cậu ta lại phụ trách phân đoạn giữa… Lúc rút lui, vô ý đụng phải vách tường, thế là gãy xương mũi.”
Cậu lướt qua xấp giấy màu trắng ấy rất nhanh, giọng nói cậu thoải mái, tựa như việc này không liên quan đến cậu, nhưng mà có trời mới biết một tá bảng biểu ấy rốt cục có tên của cậu hay không.
Tiêu Linh nhớ tới hôm lần đầu hai người gặp nhau, mắt cá chân của Chu Hoàn đã sưng rất to.
•••
“Giờ thì mọi người còn cho rằng tôi cố ý làm khó mọi người không?” Cậu thả xấp bảng biểu lại trên bàn, tựa lưng vào mép bàn, hời hợt nói: “Dù là Sanda hay là vật lộn, chúng tôi yêu cầu mọi người ít nhất phải có một thứ, cũng không phải để đánh nhau với khách nhân gì gì đó, chỉ là những người đã trải qua ấy, năng lực phản ứng, năng lực điều tiết cơ thể và tính nhẫn nại đều cao hơn so với người thường, gặp phải bất ngờ ít nhất cũng có khả năng tự bảo vệ mình,” cậu dừng một chút, lại khẽ mỉm cười: “Bây giờ tôi không phải đang hù dọa mọi người đâu, xin mọi người hãy nghĩ lại, loại trò chơi nhà ma này, nhân viên làm việc tự nhiên phải nắm rõ, biết rằng đây chỉ là một phần công việc, nhưng không phải khách hàng nào cũng hiểu rõ rằng đây chỉ là một trò chơi. Trong bóng đêm, người đã bị hù dọa, động tác dễ loạn, lúc này, những người đã qua huấn luyện khá là quan trọng đấy.”
•••
Cậu nói xong những lời này, ánh mắt lướt qua mấy người đang ngồi nét mặt nhàn nhạt, lúc thấy Tiêu Linh ngồi ở cuối thì hơi ngẩn ra, bèn hỏi nhanh: “Ai thấy mình thích hợp thì xin lưu lại, còn ai… cảm ơn mọi người đã tham dự.”
•••
Rất nhanh chóng, trong phòng họp chỉ còn lại có Tiêu Linh và Chu Hoàn.
•••
… …
•••
“Không như tôi đoán.” Sau khi mọi người đi ra ngoài rồi, Tiêu Linh nói, “Không nghĩ tới tài ăn nói của cậu lại tốt như vậy, tôi đã bất ngờ đấy.”
“Năm nào cũng có cảnh như thế, nói sớm đã thành quen.” Chu Hoàn thấy anh đã ở đó, có chút không được tự nhiên nới lỏng cổ áo màu đen, chuyển đề tài: “Ngày hôm qua tư liệu anh nói có mang đến không?”
Tiêu Linh nhìn theo cổ áo bị nới lỏng của cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đây là đồng phục của nhân viên các cậu à? Lần trước tôi thấy cậu cũng mặc một bộ màu đen như vậy.”
“Hửm?” Chu Hoàn hơi ngẩn ra, lập tức đáp: “Đúng vậy, chẳng qua hình thức không giống, bộ lần trước anh thấy là bộ mặc lúc giả quỷ, bộ này có hơi chính thức hơn một chút.” Nói xong lại đi về phía bàn họp, cúi người từ trong ngăn kéo lấy ra một cuộn giấy, chậm rãi trải ra trên mặt bàn.
Chính là bản vẽ mặt cắt của Hắc ám chi lữ.
“Nhanh như vậy đã bàn công việc sao?” Trong lòng Tiêu Linh vô cùng không vui, nói.
Chu Hoàn giương mắt, không vui, nói: “Gọi anh đến không phải là để bàn công việc sao?”
“Công việc chính là công việc, cậu không thể thay đổi thái độ sao?” Tiêu Linh giúp cậu chặn lại bốn góc bản vẽ mặt cắt, nói.
Chu Hoàn loay hoay tìm kiếm băng dính một hồi, Tiêu Linh đè lại tay cậu, “Không cần tìm nữa, trực tiếp đem cái này đè lên là được.” Nói rồi, lấy hai quyển sách từ trong chiếc túi xách mang theo bên người ra, đặt ở hai góc bản vẽ, “Được rồi.”
Bộ sách mang tính chuyên môn cao, 《BLACK ROCK》(hang động đá đen) và 《Dã hành —— cuộc thám hiểm của người sống trong động》 đều là giới thiệu về hang động thiên nhiên.
2 cuốn này thì chịu, tìm mãi chả thấy cuốn nào cả, cuốn đầu thì chắc là sách giới thiệu về hang động đó, cũng chỉ tìm thấy khách sạn thôi chứ ko thấy sách.
Chu Hoàn đứng dựa lưng vào bên khung cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào bìa hai quyển sách: “Anh vừa nói, đổi thái độ là có ý gì?”
“Thì là đổi thành như ngày hôm qua ấy.” Tiêu Linh đứng ở rìa ngoài mép bàn, vừa vặn đối diện với Chu Hoàn, hơi cúi người về phía trước.
“Đều là ‘bàn luận’ công việc, nhưng ngày hôm qua cậu đáng yêu hơn.” Nói xong, lại bổ sung thêm: “Nâng cao can đảm cũng nằm trong mục đích công việc của cậu à?”
Lần đầu tiên bị người khác dùng từ ‘đáng yêu’ để hình dung có chút tức giận, Chu Hoàn trên mặt đỏ ửng đầy khả nghi, cậu lạnh giọng nói: “Anh rốt cuộc có muốn giúp tôi hay không?”
“Ai ya, đây là thái độ cậu nhờ người khác giúp đở sao?” Tiêu Linh cúi người càng sâu, hai tay chống trên mặt bàn, Chu Hoàn thì căng cứng ngồi thẳng tắp, cho dù sắp bị chóp mũi Tiêu Linh chạm đến, cậu cũng không chịu nhượng bộ: “Rõ ràng là anh chủ động muốn giúp tôi!” Nhưng bây giờ thì lại nói chuyện gì mà thái độ với không thái độ, thật hách dịch!
Tiêu Linh cười khổ, đương nhiên là anh chủ động nói ra, nếu như không ở bên cạnh chăm chú xem, tiểu thuyết anh phí hết tâm huyết này nói không chừng sẽ bị thay đổi hoàn toàn, không bằng tự mình ra tay.
Chỉ là giờ này khắc này anh chẳng ưa nổi cái vẻ ngoài bình tĩnh của Chu Hoàn, thay đổi một chỗ thì đã coi anh như người ngoài? Cách đối phó con nít mà cũng dùng trên người anh, ngày hôm qua là ai như chim nhỏ chui vào trong lòng anh làm tổ?
Hai người bị ngăn cách song song bởi bản vẽ trên bàn cùng với một chậu cây trạng nguyên xanh tốt, khá là kỳ dị.
•••
Vẫn là Tiêu Linh xuống nước trước: “Tôi chỉ đùa một chút với cậu, việc gì phải nghiêm túc như vậy?” Giọng nói trầm thấp, mang theo một tia ôn nhu lấy lòng.
Trong cái nhìn của Tiêu Linh, anh thấy Chu Hoàn nghiêm túc rũ hàng lông mi dài, không biết có phải là do màu cánh hoa phản xạ hay không, anh cảm thấy vệt đỏ ửng trên mặt người này càng đậm thêm.
“Đương nhiên là tôi tự nguyện giúp cậu, tôi nghĩ là trước hết nên đi trong động xem thử, nắm rõ hoàn cảnh trước đã, cậu không ngại chứ?” Tiêu Linh nhìn chằm chằm đôi mắt dưới làn mi mờ bóng, dùng giọng nói càng mềm nhẹ hơn hỏi: “Cậu đưa tôi đi, được chứ?”