Ăn xong bữa trưa, Tiêu Linh lại dừng chân ở phòng nghỉ không đi, tán dóc với Chu Hoàn.
Buổi chiều số người chỉ tăng lên không giảm đi, Chu Hoàn vừa tiếp một đám khác xong, mệt đến nỗi ngồi ngây đơ ở sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình giám thị, nào có tâm tình cãi cọ với anh.
Tin tức của mỗi khu vực trong khu trò chơi được cập nhật liên tục, ngay cả mấy nhân viên của mấy hạng mục bên cạnh cũng chạy tới thăm quan thử, cũng nhao nhao nói muốn vào thử nghiệm một phen, bọn Lão La Tiểu Lệ dù mệt cũng vui, trên mặt tựa như dát ánh vàng lấp lánh.
Tiêu Linh cầm quyển tạp chí lên quạt một bên mặt cho Chu Hoàn: “Buổi tối cùng đi ăn đi, coi như chúc mừng?”
Chu Hoàn không thèm để ý anh luôn.
“Khụ, lần trước không tính,” Tiêu Linh đoán được cậu đang nghĩ tới cái gì, “Lần này là chúc mừng thật.” – như thế tức là thừa nhận lần trước có mưu đồ hử? Chu Hoàn liếc anh.
Tiêu Linh xấu hổ nói tiếp: “Uống chút rượu ha?”
Lần này Chu Hoàn dứt khoát không thèm nhìn luôn.
Tiêu Linh tủi thân, thầm nói mình có nửa phần công lao, là tác giả của “Vực sâu” không những không nói vấn đề xâm phạm bản quyền thì thôi còn phí công lao động bày mưu tính kế… Mưu gì ư? Không phải mưu làm mỹ nhân cười sao?
Tầm nửa buổi sáng, bốn người đám Chu Hoàn được lãnh đạo biểu dương, cũng thuận miệng đồng ý tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi – Tiêu Linh đều nghe thấy hết.
“Nè, Tiểu Hoàn… Hay là giúp người thì giúp cho chót, thấy mọi người đang bận rộn như vậy, hay lờ chờ đám người tiếp theo vào, tôi giúp cậu một tay nhé?”
Chu Hoàn không thèm để ý tới anh.
“Tiểu Hoàn?… Chu Hoàn? Cậu làm sao vậy?”
Mắt Chu Hoàn chớp một cái nhìn chằm chằm vào màn hình trên tường, sắc mặt so với vừa rồi tái đi không ít, giống như thấy quỷ sống, ngay cả vai cũng không kìm được hơi run, thấy Tiêu Linh ở bên thì túm lấy.
Máy theo dõi có tất cả là 9 chiếc, một cái đặt ở bên ngoài cửa ra vào chỗ khách chờ, tám cái khác đặt ở bên trong động.
Trong đó cái lớn nhất màn hình 19 inch, bên trên hiện rõ ràng tình hình du khách chờ ngoài động – gì mà một lần đi vào đi mấy người, du khách nào vi phạm lệnh cấm mang đồ này, trên người ai còn cầm bình nước phải lấy lại… Tất cả đều thấy rất thật, Tiêu Linh cũng đến khi ngồi trong phòng này mới hiểu ra, bản thân anh lúc ban đầu làm sao chọc phải người này – ngay cả ngáp năm cái, chắc đến cả răng lợi đều thấy hết.
Mà bây giờ Chu Hoàn đang nhìn chằm chằm vào cái màn hình lớn nhất kia, ánh mắt chăm chú tập trung vào một người khách đang xếp hàng.
Người con trai kia trông rất bình thường, mặc áo sơ mi nhạt màu, tóc cắt theo kiểu đang thịnh hành, mặt thì gầy tong teo, đeo một cặp kính không gọng, trông như phần tử trí thức.
Người như vậy, vì sao lại khiến Chu Hoàn lộ ra vẻ mặt – không giống sợ, ngược lại như… kích động.
Tiêu Linh tiến lại, cẩn thận hỏi: “Hắn… nợ cậu tiền à? Hay là… cậu nợ hắn tiền?”
Chu Hoàn mắt trợn trắng: “Nhớ lần trước tôi nói với anh không, cái người tới gây rối đó?” Cái người mà không những không bị dọa, còn vừa cười vừa đi ra đó.
“Chính là người đi từ Hắc ám chi lữ ra còn cười lớn ba tiếng và nói không đáng sợ ấy hả? Người hại các cậu bị lãnh đạo giáo huấn, phải sửa sang lại tất cả hửm?”
Trong mắt Chu Hoàn đầy oán khí: “Chính là hắn.”
Tiêu Linh đập bàn: “Tôi giúp cậu hù hắn ha.”
Chu Hoàn ngồi im không nhúc nhích.
“Không cần thiết.” Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình như trước, bình tình hít thở sâu: “Tôi tin vào thiết kế lần này.”
Đúng, dĩ nhiên là phải tự tin, huống hồ lần này là kết quả của việc hợp tác và xâm phạm bản quyền, tất cả mọi người ai cũng nói đáng sợ, cũng không tin lần này không dọa được hắn.
Tiêu Linh nghĩ thế, cũng chậm rãi ngồi xuống, lòng bình thản rót chén nước, sau đó cùng Chu Hoàn nhìn vào tám cái màn hình nhỏ khác.
Theo người nọ đi vào, Chu Hoàn căng thẳng cứng còng người, Tiêu Linh nhìn màn hình một lát, rồi lại nhìn cậu một lát, sau năm phút đồng hồ, anh không nhìn màn hình nữa mà chỉ nhìn cậu – Chu Hoàn còn thú vị hơn cả màn hình.
Dường như chỉ có trước mặt Tiêu Linh, Chu Hoàn mới có thể lộ ra phản ứng và tâm tình không có chút liên quan nào với vẻ bình tĩnh, là một người có tự tin, nhưng tư thế ngồi nghiêm chỉnh vẫn bán đứng cậu, hai tay cậu đặt song song hai bên đùi, ngón tay túm vải quần, vô thức níu chặt rồi lại buông ra, y như lúc chờ phát bài thi vậy.
Tiêu Linh len lén coi chừng mười phút, mắt thấy vẻ mặt của cậu từ khẩn trương đến cực kỳ khẩn trương, cuối cùng cả người đều nhướn về phía trước, không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn chúi vào màn hình… Sau đó, xoạt phát đứng vọt lên, nhảy lùi về phía sau.
“Ơ kìa? Chu Hoàn?!”
Tiêu Linh mới nhìn về phía màn hình, cũng thấy lờ mờ rồi. Người kia chạy về phía cửa ra vào, tư thế bình tĩnh thoải mái.
Tiêu Linh đã rõ vì sao Chu Hoàn lại lao ra.
Mới có bao nhiêu thời gian! Tiêu Linh nhìn đồng hồ, tính sơ sơ thì mới qua có mười phút, người kia chưa gì đã đi ra!
Chuyện này nói lên điều gì?
Tiêu Linh thầm kêu một tiếng không tốt, vội đuổi theo Chu Hoàn đi ra ngoài.
Qủa nhiên, Chu Hoàn đang đứng giạng chân chống hông ở cửa ra Hắc ám chi lữ, vẻ mặt hùng hổ.
Tiêu Linh đi qua vỗ vai cậu: “Cái đó…”
Không đợi mấy lời động viên đến tai, Chu Hoàn đã cướp lời: “Sao hắn lại không sợ chứ? Rõ ràng đã cố gắng! Rõ ràng rất đáng sợ! Dù hắn sờ vào đám tường trắng mịn đó, cũng không đụng phải thứ lông xù, dù hắn mắt cận thị, cái gì cũng không nhìn thấy! Nhưng – còn cả âm thanh mà! Âm thanh – lẽ nào hắn không nghe thấy sao? Dù cho hắn bị điếc, nhưng lẽ nào hắn không nhìn thấy? Lúc Tiểu Lệ và Lão La nhảy ra, lúc bắt lấy cổ chân hắn, hắn, hắn – hắn lại không phản ứng! Sao có thể như vậy chứ —”
Tiêu Linh mở lớn miệng, một chữ cũng thốt ra được – Chu Hoàn đã nói hết tất cả những lời an ủi động viên anh có thể sử dụng rồi, anh có thể nói gì đây?
Chính xác, anh đã hù người nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua – người. Vậy tới nhà ma làm gì!? Khiến người ta ngột ngạt ư?
Tiêu Linh nhìn Chu Hoàn tức giận đến run rẩy mà cảm động lây.
Người kia nhanh chóng đi từ trong ra – với mưu kế Chu Hoàn bày ra, người kia hưởng thụ đãi ngộ VIP, một đám người đi vào mà có những hai con quỷ hầu hạ hắn. Còn không “hầu hạ” được cho sướng nữa…
“Chậc chậc chậc… Nghe nói kích thích lắm, thì ra cũng không có gì đặc biệt! Ha ha cậu em!” Thanh niên cao gầy nâng kính mắt, trông rất vô tư phủi góc áo.
Phía sau Tiểu Lệ và Lão La đi theo sát, cả hai đã dỡ khăn trùm đầu xuống, đều có vẻ mặt không thể tin nổi + không biết phải làm sao.
“Cậu chính là người phụ trách à?” Thanh niên cao gầy thấy Chu Hoàn thì cười hì hì, “Cậu trình độ này mà cũng làm ở nhà ma sao? Lừa gạt người sao?”
Có thể coi như là gây hấn, nhưng đối phương là khách, Chu Hoàn không thể nói gì – cậu chỉ tới xác định coi người này rốt cục có chút khiếm khuyết tâm lý nào hay không thôi.
Sự thực chứng minh, tai người này không điếc, mắt cũng không mù, trí lực cũng không có vấn đề gì – chính là não phẳng.
Tiêu Linh cũng không bị bó buộc gì với quy tắc của Hắc ám chi lữ, anh thấy người này đeo cặp kính nhỏ nói năng vô lễ lại cuồng vọng thì rất là bực, huống hồ Hắc ám chi lữ là công trình của anh với Chu Hoàn, vũ nhục Hắc ám chi lữ tức là vũ nhục anh và Chu Hoàn!
“Cậu nói kiểu gì đấy? Răng vứt ở nhà à? Không nhai được cũng đừng nuốt chửng chứ, nuốt không được còn nôn ra, ai thèm hai cái ngà voi của mi?”
Mắng đến mắng đi, cậu thanh niên kia mãi mới phản ứng lại được – thì ra là mắng hắn miệng chó không mọc được ngà voi đây mà.
“… …” Nói nửa ngày cũng không nói được câu nào đầy đủ để đấu tay đôi với Tiêu Linh.
“Thôi vậy, ý kiến của hắn đâu đại biểu được ý kiến quần chúng, đừng chấp với hắn nữa.” Miệng Chu Hoàn khuyên Tiêu Linh vậy nhưng tay lại nắm thành đấm, nhìn một cái là biết cậu chưa nguôi giận rồi.
Tiêu Linh ậm ừ cổ họng định nói tiếp, đang chuẩn bị thì nghe thấy một loạt tiếng giày cao gót cành cạch đi tới.
“Ấy ấy, xin lỗi xin lỗi!” Một giọng nữ chen vào.
Chủ nhân của giày cao gót một phen túm lấy cánh tay thanh niên còn đang nghẹn lời: “Bẵng đi cái là không thấy rồi, anh sao lại tới đây!” Nhìn quanh một hồi, cao giọng gọi: “Đây rồi, đây rồi! Bác sĩ Trương, chủ nhiệm Vương, phiền mọi người!”
Chỉ chốc lát sau, hai người mặc áo dài trắng đã tất bật chạy tới bên cạnh người thanh niên cao gầy, thấp giọng dỗ hắn ra ngoài.
“Hắn là…”
Tình cảnh thay đổi quá nhanh, Tiêu Linh và Chu Hoàn không hiểu nổi, người kia để lại một người đeo kính cúi đầu theo chân bọn họ xin lỗi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là do tôi không trông hắn!”
“Cái gì?”
Người phụ nữ khoác chiếc áo choàng tóc uốn xoăn, trông chừng hơn 30 tuổi, vẻ mặt có lỗi: “Đây là em trai tôij… nó… chỗ này có vấn đề.” Chỉ vào đầu.
“Đâu có giống.” Tiêu Linh nhìn thanh niên.
“Không phải, không phải phương diện trí khôn, bệnh của nó khá đặc biệt, nó phản ứng chậm.”
“Phản ứng chậm?” Đó mà cũng là bệnh?
Chu Hoàn quay mặt nhìn Tiêu Linh.
“Đúng, nói thế nào đây, chính là phản ứng chậm, nó tiếp thu sự vật hiện tượng chậm hơn những người bình thường khác, bình thường chúng tôi đều cấm nó xem phim ma. Nhưng mà tháng trước, không coi chừng nó, không biết để nó chạy đi đâu, lúc mới trở về vẫn còn tốt, nhưng đến lúc đêm tối, nó sợ không dám ngủ cả đêm luôn!” Nhìn lối ra đen mù mịt của Hắc ám chi lữ: “Xem ra, lần trước cũng là tới đây rồi…”
“Phụt!” Tiểu Lệ không nhịn được, cười thành tiếng.
Người phụ nữ dường như đã quen rồi nên cũng không xấu hổ lắm, chỉ hơi cau mày, “Nó lại còn hay nhầm lần, cứ thích nếm thử, kết quả đều chỉ có một, chính là lúc đó không phản ứng gì, nhưng đến đêm thì bắt đầu nổi chứng, xem chừng lúc này…” Nhìn về phía thanh niên và hai người áo dài trắng: “Cần đến thuốc.”
– té ra không phải gan to mà là có vấn đề về mặt tinh thần!
Ngẫm lại vẻ ung dung lại tùy tiện vừa rồi, lại nghĩ tới chuyện người phụ nữ nói, buổi tối về nhà sợ đến ngủ cũng không yên thì rất là vui.
Tiêu Linh nhịn cười: “Mấy người biết hắn có tật đó thì phải giám sát chặt chứ, chỉ tính tới việc ngày hôm nay thôi, nhỡ ra ngoài rước phải phiền toái thì làm sao!”
“Vâng vâng vâng, thật xin lỗi!”
“Còn nữa, hắn bị dọa quá thì làm sao đây? Cũng không tốt đẹp gì với hắn.”
“Vâng vâng vâng, ban đầu còn sống trong trại an dưỡng, gần đây mới đón ra…”
Chờ người ta đi xa rồi, Tiểu Lệ và Lão La mới cười ha hả.
“Má ơi, bảo sao mà nói năng lợi hại vậy, tưởng là không sợ cơ! Thì ra là bệnh chậm tiêu…”
“Biết không phải vấn đề của chúng ta là được rồi, đừng cười nữa!” Lão La tuy rằng khuyên Tiểu Lệ không cười nữa, nhưng ngẫm lại rồi vẫn cười không dừng được.
Tiêu Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chân tướng mặc dù hơi khoa trương, nhưng ít ra cũng chứng minh bọn họ đã cố gắng không uổng phí – chỉ có một người không bị dọa sợ là do tinh thần có chuyện.
Anh quay đầu lại cười nói với Chu Hoàn: “Giờ thì yên tâm rồi chứ? … Hửm? Chu Hoàn?”
Bất ngờ là, vẻ mặt Chu Hoàn cũng không thả lỏng mấy, so với đám Tiểu Lệ thì có vẻ nghiêm túc thái quá.
Tiêu Linh lo lắng gọi tiếng nữa: “…Chu Hoàn?”
“… Hả?” Chu Hoàn mới giật mình tỉnh ra, dưới ánh mặt trời chói chang, trên mặt cậu lại chút máu cũng không có, nhìn kỹ thì mới phát hiện, môi đã bị cắn đến nỗi trắng bệch cả, “… Không sao. Du khách còn đang xếp hàng mà, đi thôi.”