Tuy rằng trước mắt một mảnh đen kịt, nhưng xúc cảm truyền tới đầu ngón tay thì hắn có thể xác định được, kia ─── chính là một tảng đá.
Văn Tự gõ một chút vào “vách tường” ─── lại là ngõ cụt!
Vậy nên chạy tới đâu bây giờ?
Dọc theo tảng đá này, cứ sờ dần mà đi thôi!
•••
Thằng nhóc thối! Lực tay còn khá mạnh, Lão La chịu đựng cảm giác muốn ho khan, tiếp tục lẳng lặng ngụy trang.
Bị chạm vào ngực, theo kế hoạch thì lão phải chậm rãi nhúc nhích mới đúng, nhưng không biết vì sao, lão bỗng nhiên có chút không đành lòng hù dọa thằng nhóc run cầm cập này, có thể là lòng đồng tình đã gây chuyện rồi, lão thấy cậu ta thì như thấy được bản thân lão năm đó, cũng là thích thể hiện trước các cô gái, trước mặt bạn thân giả bộ ta đây dũng cảm, mà không biết rằng trong mắt mọi người thì người ngốc nhất chính là cậu ta.
•••
Thế nhưng, cậu ta có thể đừng có mà càn rỡ sờ soạng không?! Đường ở ngay bên trái không nhìn thấy sao?! (ây, sao không sờ thấp tí nữa =3=.)
•••
Tay của Văn Tự di chuyển từ khoảng ngực Lão La xuống tới dưới nách, thăm dò thể trạng to lớn và độ dày đồ ngụy trang của đối phương ban tặng, tay cậu ta nhất thời chưa sờ được tới vách tường.
È? Tảng đá này có rất nhiều chỗ gồ lên nha. Chẳng lẽ có bộ phận then chốt gì ư? (chỗ nào gồ vậy anh cười tủm tỉm)
•••
Đúng là tác giả viết tiểu thuyết có khác, đầu óc xoay chuyển quả thực là quá nhanh, có điều loại sách võ thuật cẩu huyết rớt từ trên vách núi xuống là có thể nhặt được bảo bối cộng thêm võ công bí tịch ấy chỉ có thể bắt gặp ở trong sách của Văn Tự chứ ở đâu nữa?
Đây chỉ là một căn nhà ma mà thôi.
•••
“Sao lại dừng lại thế?” Nữ sinh đằng sau nhỏ giọng hỏi.
“À. Không sao, tớ thấy tảng đá này có chút không bình thường…”
“Sao lại không bình thường?” Từ phía sau nữ sinh truyền tới một giọng nam lớn, người này giống như Văn Tự, đều viết tiểu thuyết võ hiệp, chẳng qua phong cách hoàn toàn khác nhau, theo Tiêu to gan nói thì, họ 1 người theo phái nay, còn 1 người theo phái xưa, lớn giọng là phái xưa, từ bút danh cũng có thể nhìn ra manh mối, người ta tên Cổ Trùng.
Văn Tự bên thì sờ soạng trên tảng đá bên thì không chắc chắn lắm nói: “Ừm… Không thể nói rõ được, hình như có hơi mềm, còn hơi nóng nữa…”
“A! Thật đáng ghét a ” Một nữ sinh khác thét to lên.
“Thật không thật không, để tớ sờ thử ” Cổ Trùng cũng vươn tay về phía trước.
Vài cái tay sờ ngực sờ bụng Lão La.
•••
Cô mới đáng ghét ấy!!
Cọp không phát uy các ngươi cho là mèo bệnh à?!
Đám nhóc đáng ghét này, còn sờ, còn sờ nữa!
Lão La hít sâu một hơi….
•••
“Ơ?” Ngón tay lần mò dừng lại, Văn Tự giống như đã phát hiện ra đại lục mới nên dán sát ở trên “tảng đá”, hưng phấn nhỏ giọng hô: “Động, động rồi ”
Tôi đã nói là có cơ quan mà!
“Văn Tự, chớ có sờ nữa, tớ thấy không đúng lắm.” Cổ Trùng chỉa chỉa vào bên trái: “Kia không phải có đường sao?”
“Đừng ồn!” Văn Tự đã cảm giác được run rẩy của “nham thạch” dưới tay, hắn vững tin mình có thể tìm thấy chốt mở thông ra một mảnh trời đất hoàn toàn mới mẻ.
Hắn giơ tay kia lên, tiếp tục sờ lên trên.
Aizz? Sao lại mò được cái gì mềm mềm í nhở? Giống như sứa ấy… Có điều con đó không phải ở biển mới có sao? Căn nhà ma này không chuyên nghiệp rồi Văn Tự vô thức ngẩng đầu.
•••
Lão La không thể nào nhịn nổi nữa, bật đèn pin trong tay lên, đặt ở phía dưới mũi mình, ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu lên trên, chiếu ra một ‘khuôn mặt’ vặn vẹo vừa đáng sợ vừa xấu xí.
Hiện trường tĩnh lặng ba giây, sau đó chợt nghe thấy ─── “A a a a a!!!” “Quỷ a!!!” “Cơ quan có đầu a!!”
•••
Tiếng tru tréo vang lên liên tiếp, ở trong hang núi vang lên từng hồi dài thiệt dài.
Chu Hoàn mỉm cười nhẹ nhàng, không biết tiếng thét này có phải giọng của tên kia không nhỉ?
Tựa như rốt cục đã tới ngày thu hoạch được trái cây vậy, nghe tiếng kêu thảm thiết giả quỷ cũng vui mừng vô cùng.
Lão La tháo khăn trùm đầu xuống, thở ra một hơi dài, nói với bộ đàm ẩn: “Còn không phải tại cái tên dẫn đầu sao, sờ sờ, sờ đến mức tôi muốn ngứa ngáy, thiết chút nữa cười một trận!”
Tiếng bước chân tới gần, Chu Hoàn ngừng trò chuyện lại.
•••
Cách màn đêm cậu nhìn thấy rõ đoàn người đi tới, trên mặt mỗi người đều đổ tầng tầng mồ hôi, không tồi không tồi.
Một người, hai người, ba, bốn người… Này? Sao ít người thế?
Chu Hoàn chăm chú nhìn lại sổ, đích xác thiếu một người, hơn nữa chính là cái tên mà cậu lập chí hù dọa!
Ưu tư ngập đầy một hồi rồi biến mất không còn nữa, những người này ở trong mắt cậu chẳng qua chỉ là lũ lâu la mà thôi, cậu muốn giao chiến cùng với chủ tướng nhưng khi lâm trận rồi thì lại không thấy người.
“Aizz ya kia là cái gì?” Một nữ sinh phát hiện ra dấu vết bột phốt pho phát sáng mà Chu Hoàn đã sớm để lại trên vách tường. “Là chỉ đường thì phải?” Cổ Trùng nói.
“Vậy cứ theo chỉ thị mà đi thôi, tớ thực sự chịu không nổi tối mịt như này nữa!” Giọng một cô gái khác vang lên mang theo ý khóc, “Cái động chết tiệt này lúc nào đi hết vậy!”
Chu Hoàn ẩn ở một nơi bí mật gần đó thầm cười nhạt, thế này mà đã muốn khóc? Đồ chết nhát!
Đằng trước còn có Tiểu Ngũ đang chờ các người đó!
•••
Chu Hoàn đi ngược về hướng bọn họ đang tới, cơ hồ im hơi lặng tiếng xoa vành tai mỗi người đi qua, mỗi khi đi ngang qua một cô gái bất kì thì còn xấu tính thổi một hơi vào lỗ tai người ta nữa.
•••
“A!!”
“Có cái gì vừa qua thế!!”
“Mịa nó làm tớ sợ muốn chết ”
Khi Cổ Trùng đưa tay mò loạn thì Chu Hoàn đã đi xa rồi.
•••
Chu Hoàn vòng vài vòng trên con đường bọn họ đi qua, đều không thấy được bóng dáng của người thứ năm kia.
Anh ta… đã chạy đâu rồi?
Là không cẩn thận đi lạc, hay là… xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi?
Bỗng nhiên, tình tiết trong 《vực sâu》hiện lên trong tim, ở chỗ nào đó đã từng nói thế này, mười người bạn tốt vào động thám hiểm, khi đi ra thì thiếu mất một người… Nhưng mà đó là động có vấn đề trong sách thôi, “động” này của mình lại một vấn đề cũng chẳng có.
Chu Hoàn nghĩ như thế thì cảm thấy mình hơi bị dở hơi, cứ lầm bà lầm bầm, nghĩ loạn gì nữa không biết! Nhảm nhí, đây chính là vị trí công tác của cậu, mỗi ngày không biết là chạy qua bao nhiêu lần, sao có thể xảy ra chuyện chứ.
Người kia chắc là lạc đường rồi?
Nghĩ đến cái người mặt không coi trọng cái gì kia chính là đang mờ mịt, mê man ở một chỗ nào đó trên con đường tối đen, Chu Hoàn đặc biệt muốn cười.
•••
Kỳ thực thông thường mà nói, ở loại tình huống này, với tư cách là người quản lý, chuyện cậu phải làm chính là đẩy nhanh tiến trình trò chơi, để du khách ra khỏi động, xác nhận số người, sau đó bật đèn mau chóng tìm người đi tụt lại phía sau kia.
Thế nhưng xuất phát từ chút tư tâm nho nhỏ, cậu không có làm thế.
•••
Câu chuyện về Chu Hoàn và Tiêu Linh khuyên chúng ta rằng, con người, tuyệt đối không thể lấy việc công làm việc riêng.
•••
… ….
•••
“Kỳ quái nhỉ, lão đại sao còn chưa ra?” Trong phòng nghỉ, Tiểu Lệ dỡ xuống đồ ngụy trang nhìn chằm chằm vào chiếc chuông treo trên tường.
“Còn chưa ra sao? Không phải đã kết thúc rồi sao?” Lão La hỏi.
“Đúng vậy, có điều hình như bên du khách kia cũng không thấy một người.” Tiểu Lệ chỉ ra ngoài cửa sổ.
•••
Ngoài cửa sổ, trên chiếc sô pha dài trong phòng nghỉ của du khách có bốn người nằm dài, mỗi người đều giống như vừa mới được vớt từ dưới sông lên vậy, uể oải chán nản.
“Làm cái gì chứ, mới có 30 phút thôi sao, tớ còn tưởng rằng chúng ta vào đó chí ít 2 tiếng rồi chứ.” Một nữ sinh nhìn vào di động.
“Nghe nói con người khi trải qua thời khắc tốt đẹp thì mới cảm thấy thời gian qua cực kỳ nhanh, loại cảm giác này của cậu đã nói rõ rằng chuyện trải qua vừa rồi không thoải mái.” Cổ Trùng nói.
“Nhưng mà rất sảng khoái a, tớ đã lâu không hưng phấn như thế rồi ” Một nữ sinh khác nói.
“Chính xác, căn nhà ma này so với những căn nhà ma tớ đã từng chơi thì chuyên nghiệp hơn hẳn.” Cổ Trùng huých vào Văn Tự ở bên cạnh, “Nhóc cậu sao không hé răng thế? Không phải là chưa điều chỉnh lại được chứ?”
“Ừm, hả?” Văn Tự ngẩng đầu, con mắt và khuôn mặt đều đỏ hồng, một bộ dáng vừa bị giày vò sâu sắc qua, hắn ngơ ngác nhìn Cổ Trùng, hỏi: “Tiêu to gan đâu?”
Đúng rồi, Tiêu to gan đâu?
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau.
“Tớ nhớ rõ là cùng đi vào mà.”
“Trên đường cậu ấy sẽ không ra ngoài rồi chứ ”
“Ai ya, không phải là lạc đường tụt lại phía sau rồi chứ? Cậu ấy đi ở sau cùng mà…”
Mấy lời nghị luận chín người mười ý ồn ào vang lên, cuối cùng vẫn là Văn Tự phất phất tay: “Không sao cả! Thần kinh cậu ta vững lắm, tám phần mười là ở lại trong đó nghiên cứu cấu tạo cái gì rồi!”
“Đúng đó…” Mấy người nhìn qua nhìn lại nhau ─── suýt quên mất cậu ta viết cái gì rồi!
•••
Trong phòng nghỉ của nhân viên, ba người cũng đang nghị luận.
Tiểu Lệ nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, tôi có hơi bất an đây.”
“Có thể xảy ra chuyện gì đây, anh Chu Hoàn làm việc luôn là ổn(chắc chắn), chuẩn (chính xác), ngoan (dốc sức)!”
Tiểu Lệ lườm cậu một cái: “Cậu thì biết cái gì! Bây giờ không phải một mình Chu Hoàn không ra, là anh ta cùng với một du khách chưa đi ra…” Dường như nhớ tới cái gì đó, “Được rồi! Hai người nói xem… có thể hay không… anh ta và du khách bị bắt đi?”
“Không, không thể nào.” Tiểu Ngũ cào cào tóc, “Bị bắt đi cũng không sao đâu, anh Chu Hoàn không phải đai đen Taekwondo sao.”
“Nhóc đó chỉ đứng một bên đờ mặt ra thôi! Nếu thật sự đánh nhau ấy à, thể nào nhóc ấy cũng bị thiệt, tính đánh nhau với khách hàng!” Lão La đứng lên rồi lại ngồi xuống, suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Tôi thấy không có vấn đề gì lớn cả, xem tình huống này thì, chắc là nhóc ấy trên đường phát hiện không thấy một du khách, cho nên cậu ta đã đi tìm rồi.”
─── tìm người vì sao không bật đèn? Như vậy không phải tìm nhanh hơn sao?
Ba người nhìn về đèn đỏ hiển thị “đang tiến hành trò chơi” trên vách tường, đồng thời nhíu mày.
“Hay là… Tiểu Hoàn đã đụng độ với đối thủ rồi.” Tiểu Lệ nói một cách rất chi là chắc chắn.
○○○
Qua khoảng năm phút đồng hồ thôi, lối ra của hắc ám chi lữ lần thứ hai mở ra.
Nhân viên trong phòng nghỉ công nhân viên và du khách trong phòng nghỉ của du khách tất cả đều không hẹn mà gặp đều nhìn lại về hướng ấy.