Sở Tê xưa nay vô tâm. Bất kể ở nơi nào, có mục đích gì thì nhiệm vụ hàng đầu vẫn là khiến mình thoải mái trước đã.
Hắn nhanh chóng thu xếp bản thân thỏa đáng, bò lên trên chiếc giường mềm mại. Nơi ở của Thần quân quả nhiên không giống những nơi khác. Dù trông mộc mạc giản dị nhưng chỗ nào cũng thoải mái gãi đúng chỗ ngứa.
Sở Tê khoác y phục của Thần quân lăn trên giường một vòng, sau đó kéo chăn bọc lấy mình. Không lâu sau khắp ổ chăn đều là mùi hương của Thần quân.
Y phục của đại bảo bối cũng là đại bảo bối.
Hắn thả lỏng nhắm mắt lại. Cơ thể cũng hoàn toàn thư giãn.
Lúc mới được đón về cung, hắn cũng có một chiếc giường lớn. Đệm giường mềm mại, còn cả chăn bông ấm áp, đầu giường đốt hương an thần. Sở Tê đã từng một lần cho rằng mình tới nơi tiên cảnh.
Suy nghĩ này vẫn tiếp diễn tới khi cung nhân làm phản, Sở Ký dẫn người đến rạch mặt hắn. Sở Tê xin tha, nhận sai, nhưng không hề đổi lấy được chút nhân từ nương tay nào của đối phương.
Trên mặt hắn toàn là máu, giãy giụa muốn thoát. Sở Ký xoay chuyển chiếc chủy thủ nhỏ tinh xảo, mỉm cười nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ kinh diễm khi xé rách một thứ tốt đẹp.
Sau khi hắn ta dẫn người rời đi, Sở Tê lập tức bụm mặt chui xuống gầm giường. Thời điểm không thoải mái tìm nơi an toàn ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Đây là kinh nghiệm hữu dụng nhất Sở Tê học được suốt mười sáu năm kiếp sống này.
Đau quá không chịu nổi thì chui vào gầm giường ngủ. Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn phát hiện máu đọng lại trên mặt mình đã dính lên mặt đất.
Đêm hôm đó Sở Tê đã hiểu được, trên đời này không có tiên cảnh, cũng không có Đào Nguyên.
Hắn rửa sạch máu dưới gầm giường, làm nơi này trở nên sạch sẽ, sau đó không bao giờ ngủ trên chiếc giường lớn kia nữa.
Gầm giường chật hẹp khiến hắn cảm thấy như trở về sơn động trong rừng. Hắn biết, nếu có người muốn đánh lén thì cần phải dời chiếc giường lớn kia ra, chỉ riêng điều kiện tiền đề này cũng đủ mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Hắn vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Thần quân, nhưng người thanh cao cao ngạo như Thần quân chắc cũng sẽ không sử dụng thủ đoạn đánh lén lúc nửa đêm xấu xa này.
Sở Tê nằm một lát, lại xuống giường, đẩy chiếc bàn ra chặn cửa. Làm như vậy thì chỉ cần có người đẩy cửa, hắn sẽ lập tức phát hiện ra.
Một lần nữa trở về ổ chăn, Sở Tê tự hỏi sơ qua tính toán tiếp theo.
Ví dụ như làm thế nào lấy đại bảo bối tới tay, làm thế nào có thể khiến y dạy mình pháp thuật, làm thế nào mới có thể báo thù rửa hận sớm chút......
Hắn là một người mang thù, chút việc nhỏ thôi cũng có thể ghi hận rất lâu, thù nào báo được thì sẽ báo ngay lập tức, báo không được thì tạm gác lại, cũng không xoắn xuýt. Dù sao đời người dài như vậy, sẽ luôn có cơ hội.
Sở Tê nghĩ một lúc thì chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này rất sâu, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ, hắn tiếp tục ấn Thần quân xuống gặm tới gặm lui thành cả người đầy nước miếng, nháo người ta đến mức đỏ ửng mặt, y phục tóc tai tán loạn, thật rất mê người.
Ngủ một giấc dậy, chợt thấy bả vai đau nhức.
Sở Tê nhăn mặt xoay người nằm thẳng, buồn ngủ day mắt, ngáp một cái, mơ màng trong chốc lát mới chậm chạp nghiêng đầu nhìn qua vai.
Áo choàng của Thần quân thấm máu, Sở Tê ngồi dậy cởi áo choàng ra, áo đơn bên trong đã nhiễm đỏ máu.
Thật ra lúc tắm rửa hắn cũng đã xử lý vết thương này rồi, đáng tiếng đêm qua tướng ngủ quá phóng túng, chắc là lúc nghiêng người đè lên rồi.
Sở Tê cực kỳ quan tâm cơ thể mình. Hắn xuống giường, bắt đầu lục tung khắp nơi tìm thuốc. Không tìm thấy thuốc, hắn liếc ra ngoài trời đã tờ mờ sáng bên ngoài, con ngươi bỗng chuyển động. Hắn lê giày đi ra cửa, kéo bàn chắn sang một bên, bịch bịch bịch chạy tới chỗ Thần quân.
Cửa sổ phòng Thần quân đóng chặt, đứng từ xa không cách nào nhìn trộm được. Sở Tê cúi người cầm giày lên, nhẹ nhàng rón rén đi tới, cẩn thận nằm xuống, còn cố ý kéo lệch áo, lộ ra áo trong đã thấm đỏ máu.
Nằm một lát, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hắn lại ngồi dậy xỏ giày vào, rồi mới nằm xuống tiếp.
Có lẽ do mất quá nhiều máu, hoặc cũng vì nguyên nhân tư thế nằm, hắn vừa mơ mơ màng màng vừa có chút mệt mỏi rã rời.
Nhưng vì mục đích chiếm lấy sự thương tiếc của Thần quân, hắn không thể ngủ thật. Sở Tê ép bản thân vực dậy tinh thần, kiên nhẫn chờ đợi Thần quân ra khỏi cửa.
Thời gian một chén trà nhỏ*(10 - 15 phút) trôi qua, hai chén trà nhỏ trôi qua qua...... Thần quân vẫn chưa ra.
Sở Tê ngủ rồi.
Cửa phòng cuối cùng cũng bị kéo ra, Thần quân Tư Phương ăn mặc chỉnh tề, bên ngoài trời đã sáng choang.
Trải qua một đêm điều tức, thương thế của y đã tốt hơn nửa, linh lực cũng khôi phục ba phần.
Thần quân nhấc chân chuẩn bị bước ra, chợt nghe thấy phía dưới có tiếng hít thở, sau thoáng lo dự lập tức lùi chân về, cúi đầu nhìn vật thể trên mặt đất.
Y nheo mắt.
Sao lại ngất ở chỗ này?
Y nhíu mày ngồi thấp xuống, vươn tay dò mạch đập của Sở Tê.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa Sở Tê đã tỉnh lại, cũng phản ứng cực nhanh nhớ lại tình cảnh của chính mình. Hàng năm hắn tiếp xúc với thú hoang, có thói quen che giấu hơi thở hành động, ngay cả Tư Phương cũng chưa phát hiện ra.
Y vừa ngồi thấp xuống, Sở Tê bỗng nhiên ngồi dậy, ôm chặt cổ y, xác định trong chốc lát y chạy không thoát liền cười khanh khách một tiếng.
Tiếng cười kia réo rắt như hạt châu rơi mâm ngọc, còn chứa vài phần ngây ngô của trẻ con, giống như đang nói: "Lại bắt được ngươi rồi."
Thần quân tự bế, nhấc tay gỡ cánh tay trên cổ ra.
"Ây da." Sở Tê hung dữ với y một câu, bất mãn siết chặt cánh tay, hai khuỷu tay đan chéo sau đầu Thần quân, tạo thành hình tam giác ngược. Động tác này lập tức kéo hai khuôn mặt sát gần nhau. Thần quân ngửa về sau theo bản năng, tránh hắn dán lên mặt mình, lại bỗng bị hẫng, ngã ngồi xuống đất.
Càng tự bế.
Sở Tê thuận thế nghiêng người theo, ánh mắt vẫn dính chặt trên mặt y.
Không biết có phải hôm nay mỹ mạo của Thần quân hạ cổ hắn hay không, Sở Tê cảm giác đầu hơi choáng váng như sắp ngất đi, hắn rướn người tới muốn hôn đối phương, lại chợt bị một bàn tay ngăn cản.
Ánh mắt Thần quân không cảm xúc: "Nếu ngươi còn phóng đãng tùy tiện, không tuân thủ quy tắc như vậy thì ta sẽ ném ngươi xuống núi, cho ngươi tự sinh tự diệt."
Sở Tê không hé răng, cũng không tiến thêm bước nữa.
Thần quân lạnh lùng nói: "Đứng lên, về phòng nằm."
Sở Tê nhìn y, nói: "Ta không thoải mái."
"Ngươi bị sốt, tất nhiên sẽ không thoải mái."
Thì ra là bị sốt, khó trách cứ thấy váng đầu. Sở Tê nhíu mày, hơi lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ đây?"
Còn rất biết thương bản thân. Thần quân cười nhạt, nói: "Ngươi có nghe lời hay không?"
"Nghe."
"Đứng dậy trước."
"Không cần."
Nghe lời, nhưng không đứng dậy.
Thần quân căng mặt, liếc qua bờ vai hắn. Mới chỉ một lát thôi, diện tích máu lan ra đã tăng thêm một chút. Y nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Vết thương của ngươi cần được xử lý."
"Ngài bế ta."
"......"
Ánh mắt Thần quân nhìn hắn như đang nhìn một quả dưa hấu, bất cứ lúc nào cũng có thể bổ hắn ra.
"Sở Tê."
"Phải gọi là Tiểu Thất."
"......"
Hiểu rồi. Tiểu Thất có thể nghe lời, nhưng quy tắc phải dựa theo Tiểu Thất.
Logic trước sau như một với bản thân mình, hoàn mỹ.
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bước chân, giọng Thanh Thủy truyền tới từ gian phòng bên phải, nói là hôm qua đã sắp xếp xong xuôi, hôm nay muốn dẫn Sở Tê xuống núi mua y phục.
Tư thế của hai người thật sự quá không hợp phép tắc. Để tránh khiến Thần hầu kinh hãi, cuối cùng Thần quân cũng cử động. Một tay vòng qua người nhóc con dính lấy mình, một tay chống mặt đất đứng dậy, sau đó kẹp theo Sở Tê lùi vào trong nhà, đồng thời vung tay áo đóng cửa lại.
Hai chân Sở Tê lơ lửng trên không trung, đi được nửa đường thì đôi giày quá cỡ rơi xuống đất, không ai để ý.
Hắn được đặt lên giường Thần quân, giọng điệu đối phương nặng nề: "Giờ có thể buông tay chưa?"
Sở Tê nghe lời buông tay, nhưng vẫn nhìn chằm chằm y không rời.
Tư Phương Dịch quay người đi lấy mấy bình thuốc trên giá gỗ cách đó không xa, đưa cho hắn một viên thuốc: "Ăn cái này vào trước."
Sở Tê há miệng: "A ——"
Thần quân: "......"
Vân vê viên thuốc trên tay, cuối cùng Thần quân vẫn đút vào miệng cho hắn.
"Thần tôn, không thấy đứa bé hôm qua."
Giọng Thanh Thủy vang lên ngoài cửa. Thần quân rũ mắt đùa nghịch bình thuốc, vẻ mặt lạnh nhạt. Cách một cánh cửa, không thấy y giương giọng thế nào, mà lại có thể vững vàng truyền âm thanh ra ngoài: "Hắn ở chỗ ta. Hôm nay không theo ngươi xuống núi."
Thanh Thủy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Hắn ta đứng đó một lúc lâu, nhìn cửa phòng Thần tôn đóng chặt, bỗng cảm giác trái tim thật lạnh.
Mình... bị cho ra rìa rồi sao......
Vẻ mặt hắn ta hoảng hốt, bước chân phù phiếm rời đi.
Sở Tê nuốt xuống viên thuốc kia, cảm giác bả vai đã đỡ đau hơn. Hắn nhìn về phía Thần quân, người nọ nhanh chóng cầm một dải lụa trắng tinh khôi tới chỗ hắn: "Để ta xem miệng vết thương."
Sở Tê ngoan ngoãn cởi y phục trên người, kéo xuống để lộ bả vai. Miệng vết thương vốn chỉ được băng bó sơ qua bằng một mảnh vải, nhưng giờ mảnh vải đã bị lệch vị trí, để lộ ra một lỗ máu sẫm màu. Ngón tay Thần quân thoáng khựng lại, mới chậm rãi cầm lấy lụa trắng, nhẹ nhàng rửa sạch máu quanh miệng vết thương cho hắn, ánh mắt lướt qua bờ ngực gầy yếu của đối phương.
Thời điểm mặc áo đã biết hắn gầy, sau khi cởi ra thì càng gầy hơn, nhưng thứ ghê người nhất vẫn là những vết sẹo chằng chịt trên đó, từng vệt ngang dọc đan xen. Sẹo trên người quá nhiều, gần như không có chỗ nào lành lặn, làn da trắng nõn thấp thoáng trong đó ngược lại như làm nền.
Lúc ở sơn động Sở Tê không cởi áo, nên đây là lần đầu tiên y thấy cảnh tượng này.
Thiếu niên cúi đầu nhìn tay cầm lụa trắng dính máu của Thần quân, tóc dài rối tung, gương mặt bởi vì sốt mà ửng đỏ, tướng mạo vốn dĩ rất đẹp lại đan chéo ít nhiều vết sẹo, chỗ sâu chỗ nông, càng nhìn gần càng giống những vết rạn trên dương chi nhuyễn ngọc, khiến người ta động lòng.
Trong phòng yên ắng, Sở Tê nhìn chằm chằm bàn tay một lát, bỗng nhiên láu cá vươn tay ra sờ sờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Thần quân.
Thần quân kiên nhẫn lau sạch máu quanh vết thương, cầm một bình thuốc bột rắc xuống chỗ bị thương, hỏi: "Đau không?"
Sở Tê lại tiếp tục lắc đầu: "Đó là thuốc giảm đau sao?"
"Ừ."
"Sao ngài biết..." Sở Tê muốn nói gì đó, bỗng chợt ngậm miệng, một lát sau mới nói: "Dùng thật tốt."
Hắn quay đầu nhìn bình nhỏ màu xanh lá kia, trong mắt tràn ra sự tham lam.
Thần quân lấy băng vải cuốn quanh vết thương của hắn, nhìn lướt qua vẻ mặt hắn, hỏi: "Sợ đau?"
Rõ ràng là một vấn đề rất đơn giản, hắn lại suy nghĩ rất lâu. Mãi đến khi Thần quân quấn xong băng gạc, thu tay về, Sở Tê mới chợt rướn người tới, phồng má nói: "Sợ."
Thần quân bất ngờ bị hắn ôm eo, vừa cúi đầu xuống liền thấy nửa bên vai lộ ra ngoài của hắn, vết sẹo trên lưng cũng dữ tợn không kém, nhưng so với trước còn tốt hơn chút.
Hiếm khi không lập tức đẩy hắn ra, Thần quân cúi đầu khép y phục lại cho hắn, che đi bờ vai, nói: "Trước kia sao không thấy ngươi sợ?"
Sở Tê ngẩng mặt, tì cằm lên ngực y, sau đó điều chỉnh tư thế, thẳng người dán sát vào y, nói một cách thần bí: "Ta nói cho ngài một bí mật."
"Hm?"
Thần quân kiểm soát khoảng cách giữa hắn và mình, khoác lại cẩn thận y phục cho hắn. Sở Tê cúi đầu, đè nặng giọng nói: "Đây là kinh nghiệm rất quý giá. Nếu ngài sợ thứ gì thì tuyệt đối đừng bao giờ thể hiện ra ngoài, như vậy khi người căm ghét ngài muốn áp bức ngài thì cũng không có cách nào thực hiện được."
Thần quân nhìn đôi mắt trong trẻo sạch sẽ lại nghiêm túc của hắn, phụ họa thấp giọng nói: "Gì cơ?"
"Đe dọa." Sở Tê lạnh lừng "hừ" một tiếng, rất là kiêu ngạo: "Nói linh ta linh tinh một đống lời, ta chẳng sợ hãi chút nào, nhìn hắn không khác gì một tên hề, cực kỳ hả giận."
Từ "hắn" này dường như đang chỉ cụ thể người nào đó.
Thần quân im lặng không nói.
Sở Tê nói xong lại ranh mãnh liếc y một cái, đôi tay bá đạo quàng lên cổ y, vừa cọ cọ mặt y, vừa thèm nhỏ dãi nhìn những thánh dược chữa thương đó, vô cùng chú ý đến thuốc giảm đau.
Giọng điệu thân mật, nghiêm trang: "Đã biết bí mật của ta, ngài chính là người của ta."