Gặp Thần

Chương 17



Chuyển ngữ: Trầm Yên

..............................................

Dựa theo cách nói của Thanh Thủy, Dạng Nguyệt là phúc tinh trời sinh, thiên phú trác tuyệt, cho dù là Thiên đế được Thiên Đạo lựa chọn thì so về mặt ngộ tính vẫn bị hắn bỏ xa vạn dặm.

Trong giọng Thanh Thủy chứa vài phần sùng bái và hướng về: "Về sau tu vi của Thượng thần Dạng Nguyệt đạt đến Vô Lượng Chi Cảnh, còn từng tới Phá Thế Thiên Cư bằng chính lực lượng của bản thân mình."

"Phá Thế Thiên Cư?"

"Từ nhân gian một đường hướng lên trên, vượt qua Tiên giới, Thần giới, Cửu Trọng Lăng Tiêu, Vô Cực Quá Hư, xuyên qua Liệt Vân Thánh Lôi, Bạch Hồng Bất Diệt Chi Cảnh, đi thêm chín mươi chín vạn năm nghìn tám trăm dặm sẽ tới Phá Thế Thiên Cư, nơi ở của Thiên Đạo trong truyền thuyết. Chẳng qua để tới nơi này tiêu tốn rất nhiều thời gian và linh lực. Đã từng có người thử, nhưng đều ngã xuống nửa đường. Đạo hạnh không đủ thì ngay cả Vô Cực Quá Hư cũng không thể lên nổi, càng đừng nói tới xuyên qua nơi hung ác như Liệt Vân Thánh Lôi."

Thanh Thủy thu lại ngón tay hướng về phía trước, nói: "Đương kim Thiên đế cùng lắm cũng chỉ tới được Bạch Hồng Bất Diệt Chi Cảnh, còn suýt nữa bị lạc bên trong."

Sở Tê nghe đến tấm tắc bảo lạ: "Vị thần lợi hại như vậy vì sao chưa từng được ghi trong điển tịch? Cũng không thấy hắn từng có tín đồ?"

"Bởi vì ngài ấy chỉ ở thế gian hơn một ngàn năm." Giọng Thanh Thủy lộ rõ sự tiếc nuối sâu sắc: "Ngài ấy tựa như hoa mùa hạ, chỉ ở trong Tam giới một ngàn năm ngắn ngủi nhưng lại có thể áp đảo phong cảnh vô hạn chúng Thần tốn mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn năm mới đạt được. Ngài ấy tới nhanh chóng mà đi cũng kỳ lạ. Trong một đêm, khắp Tam giới không còn lấy một chút tin tức về ngài ấy. Hiện giờ đã gần vạn năm trôi qua, nghiễm nhiên trở thành phù dung sớm nở tối tàn, không thấy tung tích."

Sở Tê nghe đến mê mẩn, hỏi: "Trước khi hắn biến mất có từng xảy ra chuyện gì không?"

"Trước khi ngài ấy biến mất... Thiên đế đại hôn. Nghe nói ngài ấy từng có một đoạn tình cảm ái muội với Thiên đế. Bởi vì cuộc đời trôi qua quá suôn sẻ nên không cách nào chấp nhận việc Thiên đế cưới người khác, vì vậy mà dấn thân Vong Xuyên, đi chuyển thế."

"Nghe nói ngộ tính của hắn rất tốt, hẳn cũng nên là người thấu đáo, sao lại vì chút việc nhỏ này mà dấn thân vào Vong Xuyên?"

"Nhưng chuyện này lại được đồn đến ra dáng ra hình. Thiên đế cũng từng chính miệng thừa nhận. Dù sao thì một chữ tình này... nan giải khó nói."

"Người không ở đó, đương nhiên người khác nói thế nào thì chính là thế nấy." Sở Tê không hứng thú với chuyện xưa yêu yêu đương đương, hỏi tiếp: "Vậy Tư Phương thì sao? Có quan hệ gì với hắn?"

"Nghiêm túc mà nói, Thần quân và ngài ấy chỉ gặp nhau một lần ở bờ sông Vong Xuyên." Thanh Thủy nghĩ, rồi nói: "Có điều đó là chuyện của gần vạn năm trước, lúc ấy ta vẫn chưa sinh ra."

"Vì sao Thính Phong nói y vẫn không ngừng tìm kiếm chuyển thế của Dạng Nguyệt?"

"Chuyện này ta cũng từng hỏi. Thần quân nói là được Thiên tôn Tư Đạo gửi gắm. Thần quân Dạng Nguyệt là tâm tinh của ngài ấy, dưỡng bằng máu trong tim, là liên hệ duy nhất của ngài ấy với Tam giới, dường như còn mấy ngày tình cảm thầy trò. Ngài ấy coi Dạng Nguyệt như đứa con của chính mình, nuông chiều từ bé, đột nhiên không thấy tung tích, khó tránh khỏi muốn biết người đang ở đâu."

Sở Tê nghe hiểu, Dạng Nguyệt không bị Thiên Đạo trói buộc, vì vậy dù Thiên Đạo chưởng quản toàn bộ thế gian, cũng không thể thăm dò dấu vết của hắn, chỉ có thể phó thác cho người khác tìm kiếm.

"Vậy xem ra hắn không phải bị giết thì chính là bị giam rồi."

"Không thể nào. Ai có thể giết được ngài ấy? Vì sao phải giết ngài ấy?"

"Không phải ngươi nói bản thể của hắn là Tâm tinh Thiên Đạo sao?" Sở Tê nói như lẽ đương nhiên: "Thứ này vừa nghe đã biết là báu vật vô giá. Nếu có người nổi tư tâm, muốn luyện hóa hắn sử dụng cho bản thân mình thì cũng không phải không có khả năng mà."

Thanh Thủy bị suy luận của hắn dọa sợ ngây người: "Ngươi... Sao ngươi có thể tưởng tượng về người ta một cách ác độc, táng tận thiên lương như thế......"

Sở Tê không tỏ ý kiến. Không phải hắn tưởng tượng ác độc về người ta, mà vì hắn đã từng tự mình trải qua chuyện như vậy. Trước kia khi sống trong núi, có người tung tin vịt nói rằng hắn là nhân sâm tinh có thể chạy trong núi, bởi vậy mà hấp dẫn không ít thợ săn nhằm vào hắn, muốn bắt hắn đi luyện thuốc hoặc bán lấy tiền.

Một nhánh nhân sâm còn có thể khiến sóng sau xô sóng trước không ngừng như vậy, càng đừng nói đến trân bảo Tâm tinh Thiên Đạo quý báu như vậy.

Sau khi Thanh Thủy rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại một đêm tối mịt mờ. Sở Tê lại nhanh chóng nằm xuống một cách tùy tiện không tuân theo quy tắc.

Chỗ bị quất đánh trên lưng vẫn hơi đau đau, Sở Tê trở mình nằm úp mặt xuống thành hình chữ đại (大), hô hấp phả ra một mảng sương mù trên mặt gỗ.

Có lẽ do đêm tối quá yên tĩnh, thiếu niên không tim không phổi bỗng nhiên nhớ tới lời Thanh Thủy nói.

Thần quân đau lòng sao? Là bởi vì mình dọa muốn giết chết y?

Sao lại thế được?

Sở Tê lăn qua lộn lại trên mặt đất không ngừng, chợt dừng lại, suy nghĩ: Ta sẽ không giết y.

Sau đó lại lăn, lại dừng, suy nghĩ: Ta chỉ muốn nhốt y lại, kêu y ngoan ngoãn nghe lời, cũng không dám quản lý ta nữa.

A.

Hắn lăn đến góc tường, rồi lại lăn trở về.

A.

Muốn ôm đại bảo bối.

Đại bảo bối vừa thơm vừa mềm. Muốn cởi đồ y, hôn bờ môi y, nghe hơi thở dồn dập của y, ngắm khóe mắt y ửng đỏ.

Sở Tê bỗng nhiên ôm mặt, cười thành tiếng trong căn phòng yên tĩnh.

Vết thương trên lưng phát đau, Sở Tê lật người chuyển sang nằm bò, ánh mắt dừng tại chân bàn đen kịt, con ngươi khẽ chuyển động, dần lộ ra ý tứ sâu xa.

Hắn nhanh chóng chấn chỉnh tinh thần, ngoan ngoãn quỳ gối trên mặt đất.

Lần quỳ này, hắn quỳ suốt một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Thủy tới đưa cơm cho hắn, phát hiện hắn vẫn đang ngơ ngác quỳ thẳng lưng còn thoáng giật mình: "Ngươi không ngủ?"

"Ta biết sai rồi." Sở Tê quỳ tới đầu gối đau đớn, thân thể lung lay, sắc mặt hơi tái đi, giọng nói yếu ớt: "Sau khi ngươi đi, ta đã suy nghĩ rất lâu. Ta không nên khiến sư phụ khó xử, không nên chọc y tức giận, lại càng không nên nói bậy, hại y đau lòng."

Tiểu bạch nhãn lang hiểu chuyện?

Thanh Thủy có chút cảm động, hắn ta đi tới, ngồi xổm xuống cạnh Sở Tê, nói: "Ngươi nghĩ vậy thật sao?"

"Thật ra ta cũng không biết nữa... Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc y đau lòng là nơi này của ta sẽ rất khó chịu..." Sở Tê rầu rĩ nói, ngón tay nhẹ nhàng ấn lên ngực. Hắn cúi đầu, nước mắt không trượt qua hai bên má mà rơi thẳng xuống đất.

Thanh Thủy hé miệng, cứng đờ.

Một lúc lâu sau mới khép lại.

Ngoại trừ tiểu trúc bốn mùa, những nơi khác trong Thần điện đều có không ít kỳ hoa dị thảo, linh dược quý giá. Những thực vật này có loài nở hoa, có loài kết quả, chẳng phân biệt mùa, xa hoa lộng lẫy.

Không chỉ Thanh Thủy và khôi lỗi hay xử lý, Thần quân cũng thường xuyên tự mình dọn cỏ tỉa cành, cực kỳ thành thạo.

Thanh Thủy đứng phía sau y, do dự một lát vẫn không chờ được y hỏi, đành chủ động nói: "Thật sự quỳ một đêm, vừa nãy còn khóc nữa."

Thần quân không để ý đến.

"... Ta nói ngài muốn đuổi hắn đi, nhưng hắn vẫn rất kiên trì, nhất định phải quỳ đến khi ngài trở về."

"Nếu... nếu không thì ta ném thẳng hắn ra luôn nhé?"

"Hắn muốn chạy thì để hắn chạy." Thần quân hái một chùm dược quả xuống, đặt vào sọt nhỏ đan tre: "Muốn quỳ thì để hắn quỳ."

Cứ như thế, Sở Tê lại quỳ cả ngày. Có lẽ bởi vì thật lòng nhận sai, muốn trừng phạt chính mình nên hắn vẫn chưa hề uống một giọt nước nào.

Không biết là cố ý hay vô tình, lúc rời đi Thanh Thủy đã quên đóng cửa.

Thần quân bỏ dược quả vào lò luyện đan. Thu dọn xong xuôi, thời điểm ra ngoài vừa lúc đi ngang qua định thất.

Cửa mở một cánh, bên trong là thiếu niên dáng người gầy yếu đang quỳ thẳng tắp.

Thần quân nhìn một lát, sau đó nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nâng bước ——

Bóng dáng gầy yếu kia ngã xuống.

Bước chân nâng lên của Thần quân chuyển hướng.

Cuối cùng Sở Tê cũng ngửi thấy mùi hương lạnh khiến người ta mê muội kia. Vị thần cao cao tại thượng bị lừa tới trước mặt hắn. Theo y cúi người, mùi hương kia bỗng ngào ngạt hơn rất nhiều.

Thân mình Sở Tê được một đôi tay vững chãi ôm lên. Hắn cố nhịn, không nhúc nhích, thuận thế vùi mặt vào lòng Thần quân, che giấu khóe môi cong lên vì thực hiện được âm mưu kia.

Thần quân rũ mắt nhìn thoáng qua người trong lòng.

Sở Tê kìm nén xúc động muốn ôm lấy y, mặc cho y ôm mình về phòng ngủ chính.

Tương lai còn dài, trước dỗ y thân thiết lại với mình đã rồi tính tiếp.

Đôi tay kia thật dịu dàng, nhẹ nhàng thả chân hắn xuống, nâng lưng hắn lên, một bàn tay đỡ lấy đầu hắn, đặt lên chiếc gối.

Ngón tay gạt ra tóc dính trên mặt hắn. Thần quân đứng dậy kéo chăn, chân Sở Tê lại bỗng run lên, nhưng thấy sắc mặt y thay đổi, hắn lại lập tức ôm lấy chân mình kêu oai oái.

Tiếng kêu có hơi thảm thiết, Thần quân vươn tay ra dìu hắn: "Tiểu Thất?"

"Chuột rút, hu hu......"

Thần quân ngồi trên giường xoa bóp chân bị chuột rút của hắn. Sở Tê đã nước mắt lưng tròng, vất vả lắm mới đỡ hơn, lập tức duỗi tay ôm lấy cần cổ thon dài của Thần quân, gục bên vai y nhỏ giọng khóc nức nở, yếu ớt đáng thương như đóa hoa trắng nhỏ bị mưa đánh.

Thần quân dừng động tác, nói: "Đỡ hơn chưa?"

"Rồi." Sở Tê nước mắt lưng tròng ngước mắt lên. Hầu kết gần trong gang tấc hết sức tinh xảo quyến rũ, đây là đường cong nhô lên lưu loát nhất Sở Tê từng thấy. Sở Tê từng cắn lên đó, khi ấy Thần quân sẽ kêu rên, nơi đó sẽ nhẹ nhàng rung động, một khoái cảm lạ lùng ùa vào đầu lưỡi.

Nước mắt mông lung ảnh hưởng đến việc thưởng thức sắc đẹp, Sở Tê chớp mắt hai cái cho hết, nhìn hầu kết liên tục chuyển động khi đối phương mở miệng nói chuyện: "Vậy buông tay đi."

Sở Tê luyến tiếc, hắn nhẹ giọng nói: "Quỳ lâu lắm, đầu gối đau."

"Ngươi như vậy, ta không tiện giúp ngươi."

Sở Tê nhấp môi, lưu luyến không rời mà buông tay, thời điểm ngón tay trượt từ trên cổ y xuống, lòng bàn tay cọ qua cạnh cổ Thần quân, để lại cảm giác run rẩy không vứt bỏ được.

Thần quân vẫn không nhúc nhích, chờ hắn bứt ra mới ngồi xa hơn chút, cuốn ống quần hắn lên, nói: "Bên Cung Đại A ta đã dẫn theo Thanh Thủy tới nói rõ ràng. Tuy rằng Vô Vọng không tiếp tục truy cứu, nhưng ngươi vẫn nên bày tỏ chút thái độ, có phải hay không?"

"Ừm." Sở Tê có thể nhớ kỹ từng chữ từng từ y nói, nghe qua một lần là không quên được, nhưng ý nghĩa là gì thì chưa từng động não qua. Chỉ đơn giản cảm thấy giọng y thật dễ nghe, đôi môi thật đẹp, thời điểm khẽ đóng mở khiến người ta rất muốn hôn.

Sở Tê lúc này bỏ vốn ra, bản thân hắn đã gầy, đầu gối chẳng có bao nhiêu thịt. Quỳ quá lâu, máu bầm dưới làn da trắng mỏng hiện ra cực kỳ rõ ràng, nhìn thấy ghê người.

Thần quân đổ thuốc ra tay, lòng bàn tay ấm áp dán lên, đau đớn lập tức giảm bớt. Khóe miệng Sở Tê cong lên, lại bị ép xuống, thử hỏi: "Ngài không giận ta?"

"Ta giận thì ngươi sẽ sửa sao?"

"Dĩ nhiên." Sở Tê nói: "Ngài nói gì ta cũng nghe."

Thần quân ngước mắt nhìn hắn. Vẻ mặt Sở Tê chân thành, cũng không biết rốt cuộc đối phương có tin không, xoa xong đầu gối cho hắn liền buông ống quần xuống: "Ta không ép ngươi lấy ơn báo oán, cũng không phải không cho ngươi báo thù xả giận, nhưng hãy tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ngày ấy ngươi vốn đã đánh hắn tận hai lần, nếu tiếp tục bướng bỉnh ương ngạnh thì ngược lại sẽ có vẻ như ngươi sai rồi."

Tất nhiên Sở Tê có nguyên tắc xử sự của chính mình. Ngươi kính ta một thước, ta trả ngươi một thước, giữ khuôn phép với lẫn nhau. Nhưng nếu ngươi dám khinh ta một tấc, thì đừng trách ta muốn đập ngươi một trượng.

Tuy Thần quân nhẹ giọng, hắn cũng không quá mức, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn nổi giận, rồi lại nhịn xuống, kiềm chế nói: "Có vẻ như ta sai rồi, đấy là ta sai rồi sao? Cho dù như thế thì cái nhìn của người khác liên quan gì tới ta đâu? Ta cũng đâu để bụng."

"Tiểu Thất." Thần quân thở dài: "Nếu ngươi muốn vào đời thì phải học cách làm điều tốt giúp mọi người, là đạo xử thế."

"Ý tứ chính là sớm muộn ngài cũng đuổi ta đi?"

Phát hiện trong giọng hắn lại xuất hiện oán khí, Thần quân không tiếp tục đề tài này. Y thi triển pháp thuật, đưa bánh hoa tới trước mặt Sở Tê: "Đói bụng không? Ăn chút gì lót dạ đi."

Thần quân đứng dậy, tay áo bỗng bị hắn túm lấy. Thiếu niên trên giường ngẩng mặt nhìn y, nói: "Ngài lại tức giận? Vậy ta đây nhận sai với ngài, ta vốn đã sai rồi."

"Không. Chỉ là quan điểm của ta và ngươi bất đồng, nhiều lời vô ích."

"Vậy ngài ngồi xuống, chúng ta nói chuyện khác." Sở Tê dùng sức túm y tới bên mình, tay luồn vào tay áo kéo tay y. Thần quân khẽ giật bàn tay, thấp giọng nói: "Không được động thủ động cước."

"Được thôi." Sở Tê ngoan ngoãn rút tay về, đầu ngón tay quẹt qua lòng bàn tay y. Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, hắn nói: "Ta hỏi vấn đề này nha. Có phải Dạng Nguyệt mặc đồ đỏ hay không? Có phải nước Vong Xuyên màu vàng, bên cạnh còn có hoa không mọc lá hay không?"

Thần quân vừa định hủy diệt xúc cảm trong lòng bàn tay, vừa nhìn hắn.

Sở Tê lại chỉ bức họa trên tường, nghiêm trang nói: "Có phải ngươi hạ thuật che mắt, khiến tất cả mọi người đều cho rằng đó chỉ là một bộ chữ hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.