Lý Trăn Nhược phản ứng rất nhanh.
Mắt thấy Nhạc Tử Giai ngắt điện thoại, lập tức xoay người, còn ngáp một cái rõ to.
Nhạc Tử Giai vừa quay đầu lại đã thấy Lý Trăn Nhược mệt mỏi duỗi lưng.
Cơ thể hơi nghiêng về phía lan cancan của sân thượng.
Cứ như thể cậu vừa mới đi ra đây vậy.
Nhận ra Nhạc Tử Giai đang nhìn mình, Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn cô.
Cậu lễ phép mỉm cười, nhìn cô hơi suy nghĩ một lát thì "tỉnh ngộ", "Chúng ta từng gặp qua nhau rồi, đúng không?"
Lần đầu biến thành người, Lý Trăn Nhiên dẫn cậu đi ăn trong phòng riêng tại nhà hàng, cậu từng gặp cô.
Nhưng mà không biết Nhạc Tử Giai cô có còn nhớ cậu không.
Nhạc Tử Giai cười, "Cậu còn nhớ tôi à? Cậu là bạn của Lý Nhị thiếu sao?"
Lý Trăn Nhược đáp: "Tôi là trợ lý của anh ấy."
Chẳng biết Nhạc Tử Giai có tin hay không nhưng cô vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, đưa một tay ra, "Tôi là Nhạc Tử Giai."
Lý Trăn Nhược thầm mắng Lý Trăn Nhiên.
Ai mượn anh điền tên chứng minh nhân dân của cậu là Lý Đoàn Tử? Hại cậu không thể nói cái tên đó ra được chỉ có thể nói: "Tôi tên Jason."
Nụ cười trên môi Nhạc Tử Giai không thay đổi, ánh mắt hơi lập lòe, "Jason? Nhị thiếu không nói gì với cậu à? Tên tiếng Anh của cậu và em trai anh ta giống nhau đó."
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Có, tôi còn hỏi anh ấy có cần phải đổi tên khác không.
Không khéo lại nghe tên nhớ em trai."
Nhạc Tử Giai cười bảo: "Cậu khác em trai anh ta, sẽ không sao đâu."
Đúng lúc này, một nhân viên công tác quỹ từ thiện đứng ở cửa phòng tiệc gọi Nhạc Tử Giai.
Cô chỉ có thể nói tạm biệt cậu, "Tôi còn có việc.
Nếu có cơ hội thì cùng Nhị thiếu tụ tập một buổi nhá."
Lý Trăn Nhược gật đầu, "Được thôi, chị gái xinh đẹp."
Nhạc Tử Giai hơi cúi đầu, nụ cười mang vài phần thẹn thùng, "Vậy tôi vào trước."
Đợi Nhạc Tử Giai lướt qua người mình đi vào phòng tiệc, Lý Trăn Nhược nhìn lưng cô, nụ cười dần thu lại.
Cô ta gọi cho ai?
Vừa nãy nghe Nhạc Tử Giai nói "nhà họ Lý các người", cậu nghĩ cô gọi điện thoại cho Lý Trăn Thái, không thể là Lý Trăn Nhiên và Lý Trăn Tự được.
Nhưng lại nghĩ thì biết đâu người cô ta gọi là Lý Giang Lâm thì sao?
Nếu tất cả do Lý Giang Lâm tự biên tự diễn, lúc biết cậu không phải là con ruột đã tìm người giám định lại rồi diễn một vở kịch cho cậu xem?
Nhưng mà để làm gì mới được?
Lý Giang Lâm hoàn toàn có thể tự mình ném vào tờ giấy xét nghiệm vào mặt cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà họ Lý.
Ông không cần phải trốn sau lưng người khác, so ra thì Lý Trăn Thái đáng nghi hơn nhiều.
Lý Trăn Nhược cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Cậu vẫn luôn để ý động tĩnh của Lý Trăn Tự, xem ra có thể là cậu đoán sai rồi.
Có lẽ Nhạc Tử Giai không phải tình nhân của Lý Trăn Tự mà là tình nhân của Lý Trăn Thái.
Cậu vốn tìm cớ để theo dõi Lý Trăn Tự và Nhạc Tử Giai.
Bây giờ lại không muốn đi vào phòng tiệc, nghiêng người dựa vào lan can nhìn ra xa.
Đầu óc nghĩ đến Lý Trăn Thái.
Lý Trăn Thái từ nhỏ hiền lành, thành tích không cao cũng chẳng thấp, ngoại hình cũng thế, không xuất sắc như ba đứa em trai.
Một người anh cả như thế, bố không quá yêu thương thì chẳng có gì lạ.
Mà Lý Trăn Nhược với anh ta có quan hệ qua lại, không mấy áp lực.
Tình cảm dành cho Lý Trăn Thái không nói là tốt nhưng không lạnh nhạt như Lý Trăn Nhiên, ít mâu thuẫn hơn Lý Trăn Tự.
Cậu biết Lý Trăn Thái không cam lòng, cũng không hy vọng anh ta đứng về phía mình.
Nhưng xuống tay với cậu ác như thế, nói không khó chịu là giả.
Tay đặt lên lan can kim loại vào đêm hè cũng cảm thấy lạnh lẽo như đêm đông.
Sảnh tiệc có điều hòa nhưng nóng không chịu được.
Lý Trăn Nhược kéo nơ trên cổ áo xuống để dễ thở hơn chút, giảm bớt sự ngột ngạt trong lòng.
Một cánh tay đột nhiên vòng qua bên người cậu, nắm chặt lan can.
Cảm giác được có người đứng sau mình, đầu còn chưa quay lại, nhưng cậu đã nhận ra người đó là Lý Trăn Nhiên.
"Nhìn gì vậy?" Lý Trăn Nhiên hỏi cậu.
Lý Trăn Nhược im lặng, khuỷu tay chống lên lan can, hai lòng bàn tay đỡ cằm, "Chán quá đi.
Lúc nào mới xong vậy?"
Lý Trăn Nhiên: "Tự cậu đòi đi mà."
Lý Trăn Nhược thành thật nói: "Tôi sai rồi."
Lý Trăn Nhiên vỗ đầu cậu, "Chúng ta về trước."
Trong bữa tiệc này, Lý Trăn Nhiên ủng hộ hai mươi vạn cho mục cứu trợ trẻ em bị lừa bán rồi dẫn Lý Trăn Nhược về trước.
Trên xe, tâm tình Lý Trăn Nhược không được tốt lắm.
Cậu tựa lên vai Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên dựa lưng vào ghế, ngồi im.
Lúc sau giơ tay xoa tóc cậu.
Lý Trăn Nhược vòng tay ôm lấy eo anh, cả người ngả vào lòng anh.
Tài xế liếc hai người một cái qua gương chiếu hậu, nhỏ giọng hỏi Lý Trăn Nhiên bây giờ đi đâu.
Lý Trăn Nhiên đáp: "Về nhà."
Tài xế chần chừ, "Về nhà họ Lý sao?"
Anh "ừ" một tiếng.
Tài xế thấy lạ.
Tại sao Lý Trăn Nhiên lại dám ngang nhiên đưa cậu trai này về nhà chứ? Nhưng từ trước đến giờ tài xế chỉ nghe lời mà làm cũng không hỏi thêm câu dư thừa gì, đưa hai người về nhà họ Lý.
Về đến nhà, tài xế dừng xe cạnh đài phun nước.
Đợi hai người xuống xe rồi mới cất xe vào gara.
Lý Trăn Nhược nắm lấy cánh tay Lý Trăn Nhiên.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng, cậu nói với anh, "Dì Vương chưa ngủ."
Giờ này mà Lý Giang Lâm chưa ngủ thì ông sẽ ở trong phòng của mình hoặc thư phòng.
Còn ngồi ở phòng khách bật đèn xem tivi giờ này chỉ có dì Vương mà thôi.
Lý Trăn Nhiên hỏi cậu, "Giờ cậu định vào kiểu gì?"
Nếu Lý Trăn Nhược đi vào nhất định sẽ bị dì Vương thấy.
Cậu không muốn lộ tẩy trước mặt người nhà họ Lý đâu.
Lý Trăn Nhiên muốn cậu biến thành mèo mà vào nhà.
Nhưng mà cậu có hơi không muốn nên nói: "Tôi leo cửa sổ phía sau vào."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy nở nụ cười, "Thế cậu đi đi."
Dứt lời, anh mặc kệ cậu, đi vào nhà trước.
Lý Trăn Nhược sững sờ.
Lý Trăn Nhiên vậy mà không sợ cậu chạy mất, cứ thế mà mặc kệ cậu.
Tức thật! Trong lòng chửi thế nào thì chửi nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vòng ra phía sau biệt thự.
Ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, một lát sau cậu đã thấy cửa sổ phòng anh sáng đèn.
Lý Trăn Nhiên mở cửa sổ, thò đầu ra ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Lý Trăn Nhược cởi áo khoác, buộc áo vào hông rồi xắn tay áo sơ mi lên.
Hai tay đặt lên bệ cửa sổ tầng một, đưa tay vịn theo đường ống đi lên tầng hai.
Đột nhiên, tiếng chó sủa inh ỏi từ dưới tầng truyền đến.
Chân đặt cố định trên đường ống của Lý Trăn Nhược trượt một cái, xém chút nữa là ngã lộn cổ.
Cậu cúi đầu nhìn, một con chó lông vàng đang chạy về phía này.
Chu Khải thi thoảng mới ở nhà, thỉnh thoảng lại mang chó đi ra ngoài.
Sáng nay không thấy gã đâu, chẳng biết sao giờ lại mang chó về nữa.
Nhị Hoàng thấy có người leo cửa sổ, thực hiện bổn phận trông nhà của mình.
Nó sủa rõ to, đánh động mọi người đến bắt trộm.
Bình thường nó rất ngoan, chưa bao giờ sủa lung tung.
Hôm nay lại nôn nóng sủa thế, vừa nghe là biết trong nhà có chuyện.
Lý Trăn Nhược hoảng hốt.
Cửa phòng khách mở ra, cũng đã có người đi ra.
Cậu nhắm mắt lại, ôm ống nước biến thành mèo, cắm đầu chạy.
Quần áo trên người rơi xuống.
Áo khoác chùm lên đầu Nhị Hoàng.
Mắt bị che mất, Nhị Hoàng hoảng sợ quay hai vòng, càng sủa to hơn.
"Sao thế, sao thế?" Dì Vương vội vã chạy đến.
Chu Khải chạy theo sau dì.
Lý Trăn Nhược leo lên tầng ba, cẩn thận từng chút một thò đầu ra cửa sổ nhìn xuống dưới.
Quần áo của cậu rơi đầy đất, quần lót còn mắc trên ống nước.
Lý Trăn Nhược mắt chữ a mồm chữ o luôn.
Chu Khải ngẩng đầu nhìn lên.
Gã cũng thấy cái quần lót mắc trên ống nước, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.
Ánh mắt chuyển từ tầng hai lên tầng ba.
Dưới phòng Lý Trăn Nhiên là phòng Lý Trăn Thái.
Mà mấy hôm nay Lý Trăn Thái đi chụp ảnh cưới với Ôn Thuần.
Trong phòng làm gì có người.
Dì Vương có hơi sợ, hỏi: "Ai làm vậy? Sao quần áo lại vứt lung tung thế này?"
"Trăn Thái không có nhà đâu." Chu Khải nói, "Hay là Trăn Nhiên say?"
Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên.
Cửa sổ vẫn mở nhưng người chẳng thấy đâu.
"Đồ của con." Giọng Lý Trăn Nhiên vang lên từ dưới tầng.
Lý Trăn Nhược gây rắc rối, anh đi thu dọn tàn cuộc cho cậu.
Chu Khải cười hai tiếng, "Anh Nhiên, hơn nửa đêm rồi còn chơi tiên nữ rải hoa à? Quần lót còn đang treo lủng lẳng trên ống nước kìa."
Lý Trăn Nhiên nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, Lý Trăn Nhược vội vã rụt đầu vào khung cửa.
Anh nói: "Tôi để rổ quần áo bẩn trên cửa sổ.
Ai ngờ bị mèo đẩy rơi."
Dì Vương bảo: "Ra vậy, làm dì tưởng có chuyện gì."
Lý Trăn Nhiên cười, "Ngại quá, con dọa cả Nhị Hoàng rồi."
Nói xong, anh ngồi xuống nhặt quần áo lên.
Dì Vương vội giúp anh, "Để dì.
Dọn xong dì mang đi giặt luôn."
Lý Trăn Nhiên giao lại đồ cho dì Vương.
Chu Khải mặc áo ngủ, vỗ đầu Nhị Hoàng một cái, "Nhanh đi ngủ đi.
Không có chuyện gì đừng dọa bọn họ sợ."
Tiếc là Nhị Hoàng không thể nói chuyện được.
Đến giờ nó vẫn ngơ ngác, tại sao người lại có thể biến thành mèo được?
Dì Vương nhặt hết quần áo lên, nhìn cái quần lót treo trên tầng hai, sầu não nói: "Còn cái quần kia thì sao đây? Hay là sáng mai dì gọi người lấy xuống vậy.
Chứ bây giờ muộn quá rồi."
Lý Trăn Nhiên: "Không sao đâu ạ.
Cứ để con dọn cho, mọi người cứ đi ngủ đi."
Chu Khải ngáp một cái, phất tay với anh rồi xách chó đi.
Dì Vương cũng ôm quần áo rời đi.
Trước khi đi còn bảo Lý Trăn Nhiên nhớ ngủ sớm.
Lý Trăn Nhiên về phòng mình.
Anh vào phòng thấy Lý Trăn Nhược vẫn đứng cạnh cửa sổ nhìn anh.
Anh đi tới, vỗ mông cậu một cái, "Đi nhặt quần lót của chú mày về."
Lý Trăn Nhược thấy không ổn lắm.
Bò ra ngoài, trượt theo đường ống, dùng móng vuốt móc quần lót rồi ngậm về phòng Lý Trăn Nhiên.
Tối hôm ấy, Lý Trăn Nhược hơi mệt mỏi.
Nói thế nào nhỉ, chính là cảm giác mệt mỏi sau khi trải qua một chuyện lớn.
Tinh thần xuống dốc, chỉ muốn nằm ngủ.
Lý Trăn Nhược lười không muốn tắm.
Lý Trăn Nhiên xách mèo đi tắm rửa.
Tắm xong thì sấy lông.
Gió ấm, thổi qua lông tơ mềm mại.
Cả người cậu đều thả lỏng.
Khi ngủ, Lý Trăn Nhược nằm nhoài trên cổ Lý Trăn Nhiên.
Lúc sau, cậu nằm ngửa ra.
Cái đuôi duỗi ra rồi giơ chân lên nhìn trong màn đêm.
Cũng chẳng phải do chuyển nghi ngờ từ Lý Trăn Tự sang Lý Trăn Thái khiến cậu khó tiêu, mà là nghi ngờ anh em mình khiến cậu hơi khó chịu.
Nếu được sống lại lần nữanữa, liệu cậu có thể lựa chọn không tham lam, yên ổn làm một công tử bột? Những chuyện kia sẽ không xảy đến với cậu?
Móng mèo nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng sắc bén.
Đôi lúc Lý Trăn Nhược cảm thấy sống như hiện tại không có gì không tốt.
Bình yên nên rất hạnh phúc nhưng cậu vẫn không thể nào quên được mối thù kia.
Thù của cậu chỉ có cậu mới báo được!
Lòng đang rối rắm, tai mèo đột nhiên bị nắm lấy.
Bởi vì mải nghĩ nên không để ý đến Lý Trăn Nhiên đã tỉnh từ lúc nào, bị dọa hết hồn.
Thanh âm ngái ngủ của Lý Trăn Nhiên vang lên, "Làm cái gì đấy? Lỗ tai cứ giật giật, cọ lên mặt tôi rất khó chịu."
Lý Trăn Nhược không hé răng, nâng chân đẩy tay anh ra khỏi tai mình.
Lý Trăn Nhiên buông tay, xoay người ngủ tiếp.
Tai cậu khẽ động rồi bò đến gần anh, chôn đầu vào vai anh nhắm mắt ngủ.
Ngày mai là cuối tuần.
Khó lắm mới có được ngày nghỉ, Lý Trăn Nhiên ôm mèo ngủ nướng.
Lý Trăn Nhược tâm trạng không tốt, không muốn bước chân xuống giường nên nằm lì trên giường với anh.
Cậu đã dậy từ lâu, thấy Lý Trăn Nhiên vẫn ngủ nên thu móng vuốt lại, giơ chân chạm đệm thịt lên môi anh.
Cái chạm rất nhẹ.
Vừa chạm vào môi anh đã lập tức rụt chân về, sau đó lại sờ mũi anh.
Bị Lý Trăn Nhược quấy nhiễu, một tay Lý Trăn Nhiên túm cậu ném xuống giường, trở mình một cái tiếp tục giấc mộng.
Lý Trăn Nhược trèo lên giường, nằm bò lên vai anh.
Cậu lấy chân ấn đuôi mình lên mũi anh.
Lý Trăn Nhiên dần mở mắt, lạnh lùng liếc cậu một cái.
Lý Trăn Nhược nhảy xuống giường, vọt lên cửa sổ rồi quay đầu nhìn anh.
Lý Trăn Nhiên ngồi dậy.
Anh xoa mặt một lúc mới rời giường vào phòng vệ sinh, không tìm cậu tính sổ.
Lý Trăn Nhược nhìn chằm chằm phòng vệ sinh.
Âm thanh chỉ huy vọng lên từ tầng một.
Tò mò, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Chu Khải đang đứng trên bể bơi, chỉ huy hai công nhân rửa bể.
Chưa gì đã đến thời gian nóng nhất của mùa hè, mấy thiếu gia nhà họ Lý đều bận nên chẳng ai dọn dẹp bể bơi làm gì.
Hôm nay chắc Chu Khải nổi hứng nên mới nhờ dì Vương gọi người đến dọn dẹp vào buổi sáng.
Còn buổi chiều thì đổ nước vào bể..