Tối đến, Lý Trăn Nhược được Tống Quân hiền lành giữ lại ăn cơm cùng hai người.
Đến lúc này, Lý Trăn Nhược mới phát hiện ra, ngoài Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm, Phượng Tuấn Nguyên cũng ở đây.
Ngoài ra, còn có một cảnh sát tên Long Tĩnh và một cô gái Tịch An Linh.
Chỗ ăn cơm rất đơn giản.
Một căn phòng nhỏ, mọi người ghép mấy cái ghế lại thành một cái bàn.
Mấy món ăn thường ngày đặt trên bàn, mấy cái ghế nhỏ đặt xung quanh rồi ngồi xuống.
Bởi vì vị khách không mời mà đến Lý Trăn Nhược, cảnh sát Long Tĩnh phải nhường chỗ cho cậu, còn mình thì ngồi xổm.
Chuyện này khiến Lý Trăn Nhược rất ngại, nói: "Thật ngại quá."
Long Tĩnh cười rất đáng yêu, "Không sao, cậu ăn nhiều một chút."
Mà cô gái Tịch An Linh ngồi đối diện với Lý Trăn Nhược cứ lườm cậu, hình như chê cậu là kẻ dư thừa.
Lý Trăn Nhược ăn mấy miếng đã buông đũa, bởi đồ ăn chẳng ngon chút nào.
Cậu hỏi Phượng Tuấn Nguyên: "Không phải anh là bác sĩ ngoại khoa à? Sao mà sống thảm thế này?"
Phượng Tuấn Nguyên ngẩng đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm, "Người nào đó tiêu tiền như rác."
Lý Trăn Nhược càng tò mò, "Anh với thầy Hạ là quan hệ gì thế?"
Phượng Tuấn Nguyên vừa ăn vừa đáp: "Chủ tớ."
Lý Trăn Nhược ngạc nhiên, "Còn Lạc Phi?" Cậu cứ nghĩ Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm là một đôi, Phượng Tuấn Nguyên và Lạc Phi là một đôi cơ chứ.
Phượng Tuấn Nguyên bình tĩnh đáp: "Lạc Phi là Lạc Phi."
Lý Trăn Nhược không biết tiếp lời như thế nào nữa.
Hạ Hoằng Thâm cầm đũa chỉ cậu, "Ăn xong thì biến."
Lý Trăn Nhược bất lực thầm than một tiếng, cũng biết mình không thể ở chỗ của Hạ Hoằng Thâm mãi được.
Cậu phải tìm được một nơi ở mới để tự xoay xở.
Mà chỗ này là trường học, cậu là mèo, xin đồ ăn nữ sinh rất dễ.
Nhưng Nhị Hoàng thì khác, nó là một con chó to, lượng ăn không hề nhỏ đâu.
Nhất thời kích động dẫn theo nó ra ngoài, giờ thì hối hận rồi.
Dù người nhà họ Lý không ai quản nó, ít ra nó còn có cơm ăn.
Quay đầu lại nhìn con chó, cậu thấy Long Tĩnh cầm một cái bát nhỏ, đổ thức ăn cho chó ra cho Nhị Hoàng ăn.
Hạ Hoằng Thâm cũng thấy, hỏi: "Thức ăn cho chó ở đâu ra thế?"
Long Tĩnh trả lời: "Chuẩn bị cho Nhị Bảo, nhưng gần đây cậu ta không đến."
Hạ Hoằng Thâm phàn nàn: "Lãng phí."
Long Tĩnh xoa đầu nhìn Nhị Hoàng, cười với nó: "Dễ thương thật."
Lý Trăn Nhược thấy vậy, nói với hắn: "Lát nữa tôi sẽ đi nhưng có thể gửi Nhị Hoàng ở đây mấy ngày không? Khi nào tìm được chỗ ở mới tôi sẽ dẫn nó đi ngay."
Trước khi Hạ Hoằng Thâm trả lời, Long Tĩnh nói: "Có thể."
Mà lúc này, Phượng Tuấn Nguyên hỏi cậu: "Cậu đi đâu?"
Lý Trăn Nhược: "Mấy ngày này tôi ở ngoài, cũng phải lên kế hoạch cho tương lai."
Thật ra cậu chưa từ bỏ việc nhận Hạ Hoằng Thâm làm thầy, cũng định về quê dì Ngô tìm dì thử.
Nhưng sợ đã qua một thời gian, dì đã tìm được việc khác, hoặc là có chuyện bất ngờ xảy ra cũng nên.
Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên nói: "Hay là cậu sang ở với tôi đi?"
Không chỉ Hạ Hoằng Thâm và Tống Quân, đến cả Long Tĩnh và Tịch An Linh cũng kinh ngạc nhìn y, hiển nhiên là không ngờ tới y sẽ nói ra câu này.
Tống Quân dò hỏi: "Tiểu Phượng, cậu ổn không đấy?"
Mấy vệt đỏ ửng xuất hiện trên mặt Phượng Tuấn Nguyên một cách đáng ngờ, "Tôi thật sự thích mèo Garfield, rất đáng yêu."
Hạ Hoằng Thâm hừ lạnh một tiếng, ném đôi đũa lên bàn.
Nhưng không ai để ý đến hắn, Tịch An Linh đứng lên, nằm nhoài lên lưng Tống Quân, nhìn chằm chằm Lý Trăn Nhược hỏi: "Mèo Garfield nhìn như thế nào? Biến thân cho tôi nhìn cái coi."
Long Tĩnh nói: "Tôi từng thấy rồi, mặt nó dẹt như cái bánh ấy."
Cãi nhau một buổi tối, cuối cùng Lý Trăn Nhược vẫn không bị Hạ Hoằng Thâm ném ra ngoài, mà chen chung một giường với Phượng Tuấn Nguyên.
Để cảm ơn y thu nhận mình, Lý Trăn Nhược vừa nhảy lên giường đã biến thành mèo nằm xuống.
Nhị Hoàng ngủ dưới giường, ngáp một cái rõ to, nét mặt có hơi u buồn.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn chằm Lý Trăn Nhược đến mức khiến cậu khó chịu, chôn mặt vào góc giường.
Phượng Tuấn Nguyên hỏi cậu: "Sao cậu lại đến đây? Chủ nhân của cậu đâu?"
Vốn dĩ Lý Trăn Nhược lang thang ở ngoài một ngày, muốn quên đi chuyện của Lý Trăn Nhiên, giờ lại bị Phượng Tuấn Nguyên gợi lên.
Tâm trạng xuống dốc.
Có lẽ Phượng Tuấn Nguyên chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không cần đáp án của cậu.
Hỏi xong, y đưa tay sờ đầu Lý Trăn Nhược, xoay người ra ngoài, ngủ.
Căn phòng xa lạ, không gian xung quanh cũng lạ, bên cạnh là một người lạ nốt.
Lý Trăn Nhược nhắm mắt lại, nhưng các giác quan khác vẫn rõ ràng, đầu óc tỉnh táo.
Lăn qua lộn lại một vòng trên giường vẫn không thể xóa nhòa những gì mà cậu nhìn thấy hồi sáng.
Nhưng cũng có một số hình ảnh mơ hồ, ví dụ như, cậu không nhớ Lý Trăn Nhiên lúc xuống xe có dắt tay cô gái kia không.
"Haizzz..." Không muốn làm phiền đến Phượng Tuấn Nguyên, Lý Trăn Nhược khe khẽ thở dài, mở mắt nhìn màn đêm.
Tấm rèm cửa sổ bị thổi bay, bỗng cậu phát hiện ra có một con mèo đen thui đang nhìn cậu ngoài cửa sổ.
Lý Trăn Nhược sợ hết hồn, không biết nó đã nhìn mình bao lâu rồi.
Con mèo đen chăm chú nhìn cậu một lát, rồi nhấc chân lên gõ nhẹ cửa sổ một chút.
Lý Trăn Nhược theo bản năng liếc nhìn Phượng Tuấn Nguyên bên cạnh.
Y chỉ trở mình, không tỉnh.
Con mèo kia ngoắc ngoắc chân với cậu, như thể muốn gọi cậu ra ngoài với nó.
Lý Trăn Nhược không chắc chắn lắm mà nhấc chân lên chỉ mình.
Tôi à?
Mèo đen gật đầu.
Lý Trăn Nhược do dự một lúc, nhảy xuống giường, chạy đến bên cửa sổ nhìn mèo đen, sau đó cậu dùng sức nhảy lên.
Cửa sổ chỉ đóng một nửa, Lý Trăn Nhược dùng chân đẩy ra, nhảy ra ngoài, nghe tiếng mèo đen "meo" một tiếng.
Cậu chợt nhận ra mình có thể hiểu được nó nói cái gì, ý nó bảo cậu đi theo nó.
Đi đâu cơ? Lý Trăn Nhược không hiểu, mèo đen đã xoay người nhảy lên tường, chân với lên mái hiên, nhảy phóc lên mái nhà.
Lý Trăn Nhược ngây ngẩn cả người.
Mái nhà cũ này rất cao, đứng trên tường víu chân lên thì không thể tới được.
Cho nên phải dùng lực của bốn chân nhảy lên, bám vào mái hiên rồi nhảy lên tiếp, không khác gì diễn phim hành động.
Lý Trăn Nhược tự nhận rằng mình không thể làm được.
Cậu đứng yên hồi lâu, mèo đen ngồi ở trên mất kiên nhẫn, gõ mái ngói.
Lý Trăn Nhược hơi chần chờ, quyết định thử một lần.
Ban đầu, cậu không biết con mèo này là ai, sau đó nghe nó kêu một tiếng là cậu biết.
Rất có thể đó con mèo đen đó là Hạ Hoằng Thâm.
Cậu không biết đêm hôm khuya khoắt Hạ Hoằng Thâm đến tìm mình có ý gì.
Nhưng đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từ bỏ chuyện nhận Hạ Hoằng Thâm làm thầy, nên lời của hắn nói với cậu là một thức thách.
Dù cậu nhảy không qua, không bám được mái hiên sẽ rơi từ tầng hai xuống đi chăn nữa, cậu cũng muốn thử một lần.
Lý Trăn Nhược hít sâu một cái, dùng sức nhảy lên, móng vuốt sắc bén bám lấy vách tường, vọt về phía ngược lại, duỗi chân trước bám lấy mái hiên.
Cậu cảm nhận được móng đã chạm đến mái hiên, nhưng chỉ là chạm tới thôi, không túm được mái hiên, lực bật cũng đã hết, cả người rơi xuống.
Lý Trăn Nhược điều chỉnh tư thế, muốn xem phía dưới có bụi có không.
Nhưng mới rơi xuống được một đoạn ngắn, một bàn tay nắm lấy bụng cậu, kéo lên.
Mang theo kinh ngạc ngẩng đầu lên, cậu thấy Hạ Hoằng Thâm duỗi nửa người ra, một cánh tay bắt lấy cậu, sau đó xách theo cậu lên mái nhà, đặt xuống cạnh mình.
Lý Trăn Nhược vẫn còn thấy sợ, khẽ thở dốc hai cái, nhìn Hạ Hoằng Thâm.
Mặt Hạ Hoằng Thâm lạnh tanh, hỏi: "Tại sao cậu muốn tu luyện cùng tôi?"
Lý Trăn Nhược định hóa thành người ngồi nói chuyện, nhưng phanh lại kịp lúc.
Nếu biến thành người, cậu một mảnh vải che thân cũng chẳng có.
Nhỡ may mấy hàng xóm xung quanh nhìn thấy thì biết làm sao.
Vì thế chỉ có thể ngồi trước mặt Hạ Hoằng Thâm, kêu meo meo mấy tiếng.
Cậu nói với Hạ Hoằng Thâm: Tôi thấy mình quá yếu, dù là mèo hay là người.
Hạ Hoằng Thâm hỏi cậu, "Cậu muốn dùng sức mạnh báo thù?"
Lý Trăn Nhược lắc đầu: Chỉ là tôi không muốn dựa vào người khác.
Hạ Hoằng Thâm: "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"
Lý Trăn Nhược suy nghĩ một chút: Không đồng ý thì tôi sẽ dựa vào chính mình để báo thù.
Báo thù xong, khi gặp lại, tôi đã có cách thay đổi suy nghĩ của anh.
Một tay Hạ Hoằng Thâm chống cằm, không nói gì.
Thế nên, Lý Trăn Nhược cũng im lặng nằm xuống cạnh hắn.
Một lúc sau, Hạ Hoằng Thâm lên tiếng: "Tôi biết rồi."
Lời vừa nói xong, hắn nắm lấy mép mái hiên, nhảy xuống.
Lý Trăn Nhược sửng sốt, đứng dậy đi đến xem.
Cậu thấy một con mèo đen nhỏ chui vào phòng từ cửa sổ, chỉ còn lại mình cậu trên mái nhà, nhất thời cậu không biết nên làm gì.
May cậu vẫn còn là một con mèo, đi qua đi lại trên mái nhà một lúc.
Cuối cùng vẫn gói ghém lại sợ hãi mà nhảy xuống, chui vào phòng của Phượng Tuấn Nguyên.
Sáng hôm sau, Phượng Tuấn Nguyên dậy rửa mắt.
Y phải đi làm, 8h30 phải đến bệnh viện.
Lý Trăn Nhược không ngủ được nữa, nhân lúc Phượng Tuấn Nguyên không có trong phòng, biến thành người, quần áo mặc chỉnh tề.
Lúc sau Phượng Tuấn Nguyên về, thấy cậu vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, y mở tủ ra nói: "Cậu không có quần áo thì cứ mặc tạm của tôi đã."
Lý Trăn Nhược cảm kích nhìn y, "Cảm ơn."
Bữa sáng có bánh bao và trứng gà Tống Quân mua trong canteen.
Cơm nước xong, Lý Trăn Nhược cầm xích dắt Nhị Hoàng đi dạo, tiện thể chạy vòng quanh trường.
Chạy được tầm 20 phút, trên trán và lưng đổ mồ hôi, cậu chạy chậm lại, nghĩ nếu không có quần áo để thay, có thể mượn của Phượng Tuấn Nguyên và Tống Quân.
Lần trước mượn quần áo của Tống Quân, cậu chưa có trả đâu.
Chậm rãi đi về phía trước, Lý Trăn Nhược bỗng thấy tim đập thình thịch, cậu hơi lần khần dừng bước.
Nhị Hoàng vẫn đang đi, sợi dây bị kéo căng đến nỗi nó không thể đi được nữa mới dừng lại nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, một nam sinh cao gầy đang đi về phía cậu.
Nam sinh này, cậu đã từng gặp qua mấy lần, gặp lần nào, cơ thể đều có phản ứng, cứ như bị nam châm hút.
Mà nam sinh kia cũng đang nhìn cậu.
Càng đến gần, Lý Trăn Nhược nghe rõ tiếng tim đập bình bịch của mình.
Nhị Hoàng đợi mãi không thấy cậu đi tiếp.
Nó nhịn không được lôi cậu đi về phía trước.
Sợi dây trong tay cậu hơi căng lên, bước chân đành phải di chuyển.
Nhưng mà lại vấp phải sợi dây, ngã nhào về phía trước.
Vừa hay, nam sinh kia cũng đi đến trước mặt cậu, đưa tay ôm lấy cậu.
Trái tim trong lồng ngực nảy lên liên hồi, Lý Trăn Nhược nằm gọn trong lồng ngực năm sinh, ngẩng đầu lên nhìn, ngơ ngác nói: "Cậu..."
Nam sinh cũng câu mày, không hiểu lắm hỏi: "Cậu là ai?"
BÍP.
Một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh từ lúc nào đột nhiên bấm còi.
Trong sân trường ít ô tô, kèn bấm ra âm thanh to thế càng hiếm.
Lý Trăn Nhược sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn.
Cửa sổ nơi ghế lái hạ xuống, Lý Trăn Nhiên ngồi ở đó, lạnh mặt nhìn cậu.
Sửng sốt qua đi, Lý Trăn Nhược mới ý thức được tư thế của mình và nam sinh kia ám muội như thế nào.
Cậu buông tay ra đứng thẳng người.
Nhìn đến Lý Trăn Nhiên, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái về cùng với anh vào ngày hôm qua.
Nhị Hoàng thấy Lý Trăn Nhiên nên rất vui, vẫy vẫy đuôi chạy đến.
Lý Trăn Nhiên lạnh lùng nói với cậu: "Lên xe."
Lý Trăn Nhược đi đến trước cửa sổ xe, không muốn yếu thế trước mặt anh mặc dù oan ức và nỗi tủi thân sắp tràn ra đến nơi.
Cậu chống hai tay lên mép cửa sổ, hỏi anh: "Anh đến làm gì?"
Lý Trăn Nhiên đáp: "Mèo của tôi dẫn chó nhà tôi chạy, tôi phải bắt chúng nó về."
Hai tay cậu nắm chặt mép cửa sổ, "Tôi không về."
Nhị Hoàng hưng phấn ghé vào cửa sổ xe, thò đầu vào trong muốn thân thiết với Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên nhịn tính ương bướng của cậu, hỏi: "Tại sao không về? Vì cậu ta à?"
Lý Trăn Nhược nhìn theo ánh mắt của anh, thấy nam sinh kia còn đứng ở đấy, nghi hoặc nhìn bọn họ.
Cho đến tận bây giờ, cậu còn chẳng biết người ta tên họ gì, chỉ biết trên người cậu ta có một sức hút rất kỳ quái.
Nhưng cậu cũng biết rõ, nó không phải là tiếng sét ái tình hay gì cả, mà là một sự hấp dẫn kỳ lạ đến từ cơ thể.
Nhưng Lý Trăn Nhiên hỏi, cậu không thừa nhận cũng không từ chối, hỏi lại anh: "Cô gái kia đâu?"
"Cô gái nào?" Lý Trăn Nhiên hỏi ngược lại cậu.
Lý Trăn Nhược: "Cái cô hôm qua anh mang về ăn cơm đấy."
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày, "Cô ấy làm sao?"
Lý Trăn Nhược: "Hai người có quan hệ gì?"
Lý Trăn Nhiên không trả lời trực tiếp mà hỏi lại: "Cậu nghĩ thế nào?"
Lý Trăn Nhược nghiến răng nghiến lợi nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng bình tĩnh lại, nói: "Tôi không về."
Hình như Lý Trăn Nhiên giận, mặt anh không có tí cảm xúc nào, giọng hơi trầm xuống, "Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng."
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình không còn đường lui nữa.
Rời khỏi nhà họ Lý, có thể cậu sẽ mất một ít manh mối.
Nhưng nếu tiếp tục ở cạnh Lý Trăn Nhiên, cậu sẽ bị anh dắt mũi, thậm chí vì một câu nói của anh mà lo lắng bất an mấy ngày đêm.
Cậu lắc đầu thật mạnh, "Tôi không về.
Bây giờ, điều duy nhất tôi muốn làm là tra xem ai đã giết Lý Trăn Nhược.
Tôi muốn báo thù cho anh ấy."
Lý Trăn Nhiên: "Cho nên, tôi hết giá trị lợi dụng rồi?"
Lý Trăn Nhược hơi run, muốn nói không phải thế nhưng anh nói: "Bỏ tay."
Lý Trăn Nhược bỏ tay ra khỏi mép cửa sổ xe, lui lại hai bước.
Lý Trăn Nhiên quay đầu xe đi mất..