Vừa ra khỏi phòng bếp liền đụng phải quản gia, đúng lúc giúp tôi đỡ vị “đại thiếu gia” này về phòng. Đến lúc bắt Sở Ninh ăn, tôi mới biết hóa ra từ chiều qua anh vẫn chưa ăn gì.
Bực quá tôi quát: “Tội gì anh phải hủy hoại thân mình!” Tôi thổi thổi thìa cháo, đưa vào miệng anh.
Sở Ninh sung sướng cười: “Khổ nhục kế đấy.”
Tôi bĩu môi, thật lòng muốn úp cả bát cháo vào khuôn mặt tươi cười đó!
Ước chừng anh đã ăn hơn nửa, liền nói không muốn ăn nữa.
Tôi hoài nghi nhìn anh: “Em nấu khó ăn lắm à?”
Anh trả lời nhẹ bẫng: “Ngày trước bị bệnh đã cắt nửa dạ dày rồi, giờ không ăn được nhiều.”
Tôi bỏ bát xuống, không biết nói gì hơn, chỉ nhìn chằm chằm vào áo ngủ của anh, chiếc áo rộng thùng thình càng khiến thân hình anh thêm gầy gò.
Sở Ninh chống tay ngồi dậy, xoa đầu tôi: “Chuyện lâu lắm rồi, không sao nữa đâu. Ngoan nào Sở Nhi, cười một cái anh xem.”
“Cứ như xoa đầu chó ý nhỉ.” Tôi lầm bầm, miễn cưỡng cười, tự thấy mình giống đang khóc hơn. Cắn môi, tôi vươn tay, nói: “Ôm đi.”
Sở Ninh giật mình, ôm tôi vào ngực. Tôi thuận theo tiến vào lòng anh, cảm giác lạnh lẽo y như đêm ở nhà hoa, tôi cười, cọ cọ ở hõm vai anh như con cún nhỏ.
“Ngày xưa em cũng thích làm thế này.” Anh nhẹ nhàng.
“Thế à?” Tôi nhướn mày: “Được! Anh lại tính dùng chiêu khổ nhục kế à?” Tôi sẽ không bao giờ quên thời gian anh thích chơi “trốn tìm” kia.
Anh cười nhẹ, miết mặt tôi: “Em muốn tính chuyện cũ?”
“Em nhỏ nhen thế đấy, có sao không?” Tôi dùng giọng mũi hừ hừ.
“Anh là người quá gian trá!” Tôi rầu rĩ, giận bản thân dễ bị lung lay, thích ngắm cái đẹp, tất cả tật xấu bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Sở Ninh cười: “Không ngại nói cho anh biết lí do chứ?”
“Xí! Tội là của anh, lại muốn người khác viết tường trình thay à?”
Anh đưa tay kiểu “mời”. Tôi bắt đầu: “Đừng cho là em không biết, anh cố ý!”
Anh tỏ vẻ kinh ngạc.
Tôi xòe tay đếm: “Đầu tiên là cố ý dùng nhan sắc quyến rũ em, ý em là lần đầu gặp nhau, biết rõ là em ưa thích cái đẹp, thế mà không chọn ăn mặc xấu xấu một chút, khiến em thần hồn điên đảo, rồi tranh thủ lúc em bị anh mê hoặc, trái tim yếu ớt của anh phát bệnh dọa em một trận… Khổ nhục kế! Cấm chối cãi, ít nhất là anh đã dùng mĩ nam kế!”
Tôi chỉ vào mũi anh lên án. Sở Ninh định nói gì đó nhưng sửa thành: “Bệnh tim có phải chuyện anh có thể khống chế đâu…”
Tôi lườm tiếp, coi như nhận lời giải thích, vội cướp lời: “Sau đó, lợi dụng việc em trúng mĩ nam kế và rơi vào trạng thái mơ hồ, anh ra chiêu mấu chốt – ” Tôi bóp mũi Sở Ninh: “lại định cãi phải không? Là ai lừa em kí giấy kết hôn?”
“Anh có hỏi ý kiến em mà…”
“Đó là do bị anh lừa! Không cần giải thích, mọi lời giải thích đều bị bác bỏ!” Lại còn hại tôi vi vu ở Châu Âu mấy tháng, đến lúc về còn bị người ta cười vào mặt, phát điên mất!
Nửa năm sau khi cưới, cuối cùng tôi cũng có cảm giác trở về con người nhanh mồm nhanh miệng của ngày xưa, giảng giải về cái cảm giác được gọi là “thích”, càng nói càng hăng: “Sau đó anh lợi dụng việc em yêu anh, nhưng mà trong tình yêu luôn làm đà điểu, hay làm chuyện xấu, nói năng vô tâm, mà bày ra âm mưu quỷ kế dụ em… Câm miệng, nghe em nói!” Tôi dụi dụi vào ngực anh, làu bàu: “Tóm lại, cuối cùng,” tôi thở dài, tổng kết: “Anh ép em chạy cũng không nổi nữa, lại còn ngoan ngoãn thổ lộ tình cảm. Mỗi lần đều là em sai, đúng là không công bằng!”
Sở Ninh nhìn tôi giận dỗi, cúi đầu cười, xoa loạn tóc tôi: “Tiểu nha đầu, còn tưởi em chỉ bị mất trí nhớ, hóa ra đầu óc còn không được bình thường nữa.”
“Anh coi em là lợn à!” Tôi rầu rĩ.
Sở Ninh nhéo hai má của tôi, cười sảng khoái: “Ai bảo em có hỏi cũng không nói.”
“Trời sinh em mệnh đà điểu thôi.” Đây là bí mật mà toàn bộ thế giới đều biết của tôi.
Anh gật đầu, coi như chấp nhận lí do của tôi, rồi quay đầu đi, như lơ đãng hỏi một câu: “Thế bây giờ em thừa nhận qua hệ của chúng ta chưa?”
Tôi nghĩ nghĩ, thẳng thắn đáp lại: “Em, thực ra vẫn chưa nhớ gì, nhưng mà ngay từ đầu đã có cảm giác giữa hai chúng ta rất quen thuộc, quan trọng là, anh luôn cho em cảm giác thân quen lắm, sau này lại thấy đúng là rất giống cảm giác quen thân mà anh dành cho em… Aiiiii, em nói không rõ ràng lắm, dù sao thì ý em chính là ý anh đấy.” Tôi buông tay, lè lưỡi, ý tôi là anh hiểu được là tốt rồi.
“Có điều…” Tôi mất hứng, liếc mắt nhìn anh một cái: “Lần nào anh cũng chỉnh em, chẳng để cho em thắng gì cả.”
Anh hỏi lại: “Nếu ngay từ đầu đã nói giữa hai chúng ta có quan hệ tình yêu thân mật, em định sẽ làm gì?”
Dưới ánh nhìn như thấu tận tâm can của Sở Ninh, tôi sờ mũi: “Khụ, khụ…Chắc là chạy mất dép…”
Anh lạnh lùng liếc mắt: “Đúng là đồ khó chiều!”
Tôi cười gượng, đảo mắt: “Nhưng mà, nhưng mà…nhưng anh vẫn chỉnh em còn gì!”
Sở Ninh khoát tay: “Phu nhân, anh không phải thần tiên, ít nhất em cũng cho anh ích kỉ chút chứ.”
“Anh qúa keo kiệt ý!” Tôi gật đầu đồng tình, mấy ngày nay, anh luôn khiến tôi tâm thần bất ổn.
Anh nhún vai, hiện tại, tôi có thể dần hiểu ý tứ của Sở Ninh, ý này tôi biết, anh nói – đúng thế!
Tôi chụm tay làm thành hình nắm đấm, lại bị anh kéo vào ôm trong ngực, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Sở Nhi…”
Tôi tựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim đang đập rộn rã. Trước kia…phải chăng tôi cũng hay dựa vào nơi đây, nghe nhịp tim anh đập?…Không được, tôi không thể cứ mãi hoài niệm quá khứ…
Tôi loay hoay, nhẹ giọng hỏi: “Em mất trí nhớ chắc tổn thương anh nhiều lắm?” Anh thường thường ôm tôi, giống như sợ tôi sẽ biến mất mãi mãi.
“Sao vậy? Đại tiểu thư rốt cuộc cũng biết áy náy rồi cơ à?” Đúng là không để cho tôi chút mặt mũi. Mỗi lần tôi cảm động đều tranh thủ trêu.
“Ừ đấy!” Tôi bực mình.
Sở Ninh liếc, nhẹ nhàng thoát ra hai chữ: “Khủng long.”
Cái gì? Dám nói tôi ác á?!
“Hừ, đừng có mà hếch mũi lên, cẩn thận em trở mặt bây giờ!” Tôi xoay người, hơi tựa vào anh.
Sở Ninh buông tay, làm vẻ “mời cứ tự nhiên”.
Tôi nhe răng, bắt đầu đánh giá chỗ nào trên người anh có da có thịt, mỗi tội tìm mãi chưa thấy.
Anh cởi áo ngủ, tuột xuống đầu vai: “Trước kia em thích cắn chỗ này.”
Tôi đưa mắt, không thèm biết đến “ngày xưa” nữa, cắn luôn một phát, sau đó rất hài lòng nhìn tác phẩm “dấu răng” trên đó. Ngay lúc tôi đang đắc ý với bộ răng vô địch thiên hạ của mình, anh chậm rãi vuốt ve gương mặt tôi, cười ha ha: “Ồ anh quên chưa nói, anh lại thích cắn nơi này.” Sở Ninh nhắm ngay má tôi mà cắn.
Tôi thét lên trốn tránh, bị anh kéo về ôm trong ngực.
Hai chúng tôi y như đứa trẻ lên mười, hi hi ha ha đánh nhau trên giường. Chắc chắn anh biết tôi thương anh thân thể không khỏe không dám mạnh tay, cho nên toàn rnhân lúc tôi sơ hở mà ra tay. Hai người lớn lăn lộn qua lại. Cuối cùng anh chiếm thế thượng phong.
Đáng thương cho tôi ngay cả việc xin tha cũng không đủ sức, mệt rã rời, đành nằm trên giường thở.
Hừ cái người này, chẳng có phong độ gì hết! Biết ngay là anh sẽ nhân cơ hội trả thù mà!
Chiều hôm nay, chúng tôi đã thân thiết hơn rất nhiều kể từ ngày kết hôn.
Đột nhiên Sở Ninh nhẹ giọng nói: “Em xem, Sở Nhi, cứ tiếp tục là em như trong quá khứ, kì thật cũng không phải là điều đáng sợ, đúng không?”