Gạt Lệ Cho Em

Chương 36



Cảm giác như có những cái hôn mềm mại rơi trên mặt, tôi mở mắt, nhìn thấy Sở Ninh đang mỉm cười, con ngươi đen láy, ánh đèn phản lên tấm kính tủy tinh lấp lánh, tôi cũng ngây ngô cười theo. Sau mới dần tỉnh hẳn.

Thấy anh vẫn cười, tôi nháy chớp mắt mấy cái, thốt lên: “Này, cái ông tóc vàng mắt xanh mắng em ôn thần là ai thế?”

Sở Ninh vẫn duy trì nụ cười ban nãy, tôi chợt thấy hơi ngượng. Tôi vuốt mũi, lẩm bẩm: “Hỏi chút thôi mà….”

Sở Ninh bật cười thành tiếng, hôn lướt lên môi tôi một cái, ngả đầu tựa vào tường, đôi lông mày nhíu lại một chút.

Tôi đứng lên, cẩn thận giúp anh tựa thoải mái hơn. Ở khoảng cách gần, tôi mới thấy vai phải của anh quấn chi chít băng gạc. Tôi nhăn mặt: “Rốt cuộc sao lại thế này? Bị thương nặng như vậy?” Tất nhiên tôi vẫn nhớ trừ đầu vai, một chân của anh vẫn đang bó bột treo lủng lẳng trên kia.

Sở Ninh nhún nhún bên vai còn lại: “Bị ngã nhẹ thôi mà. Sở Nhi, sao em lại chạy sang tận Mĩ thế?”

Tôi cũng bắt chước anh nhún nhún vai: “Vừa mới nghĩ thì đã đến nơi mất rồi. Còn anh sao lại đi? Ngã nhẹ? Nhẹ mà thành như vậy được à? Anh xem xem, anh có khác gì xác ướp Ai Cập không?” Tôi sờ sờ thắt lưng anh, sờ đến một nơi cứng như đá, tôi tiến sâu thêm chút nữa, cảm giác anh gầy đi rất nhiều. (ờ, bị thích suy nghĩ của mọi người :’3 )

“Anh có chịu ăn cơm không thế hả?” Tôi cáu tiết nhéo anh một cái.

Sở Ninh chắp tay xin tha, hình như bị động đến miệng vết thương, anh nhíu chặt mày.

“Thành thật khai ra đi.” Tôi đẩy tay anh, cẩn thận xem vết thương.

Sở Ninh kéo ống tay áo của tôi lấy lòng: “Anh nhớ món canh gà hầm rau không béo của em với chị Phân quá.”

“Đại thiếu gia!” Tôi tức giận chụp tay anh: “Rau dưa thì không có, nhưng mà em có mang chị Phân đến, lúc hạ cánh, em đã dặn lái xe đưa chị ấy về nhà, chị ấy bảo đã hầm gà ác với cẩu kỷ, củ từ và táo đỏ cho anh rồi, tẹo nữa sẽ mang đến.” Tóm lại là tôi không nỡ nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, cho dù biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Sở Ninh ngả ngớn xoa xoa bóp bóp cằm tôi: “Chỉ biết có mỗi vợ anh là tốt nhất thôi.”

Tôi xụ mặt: “Nịnh hót cũng vô dụng, chờ anh khỏi sẽ tính sổ với anh sau. Còn nữa, anh chưa trả lời em tại sao lại đến đây?”

Sở Ninh vờ như không có gì, đổi tư thế, hỏi tôi: “Sở Nhi, giúp anh xoa chân một lúc nhé?”

Não tôi trống rỗng trong giây lát, vội quay đầu quan sát chân anh: “Hả? Chân anh bị sao à? Em gọi bác sĩ nhá?” Chân tay tôi cuống hết cả lên, nhảy phắt xuống đất.

Sở Ninh đè tay tôi lại, lặng lẽ nói: “Anh không sao, đùi phải hơi mỏi, mấy ngày nay nằm trên giường, không thể động đậy, nên cảm giác chân hơi cứng.”

Bây giờ tôi mới yên tâm ngồi xuống, Sở Ninh xem ra khá hiền lành, thực ra sau này tôi mới biết, trừ những người thân thuộc, anh rất ít khi đồng ý cho ai đến gần. Hơn nữa đôi chân này của anh, chỉ cần anh còn thanh tỉnh, thì trừ tôi và bác sĩ riêng, căn bản không có ai được phép chạm vào.

Tôi ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận ôm chân của anh, bắt đầu xoa bóp. Cảm giác chân anh vừa nhỏ vừa yếu ớt, có lẽ dạo này không vận động nhiều, mỗi lần tôi mát xa, đều thấy anh nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch.

Tôi nhảy xuống giường, mò mẫm trong chiếc ba lô, sờ mãi mới thấy cái lọ nhỏ, đổ một ít tinh dầu ra lòng bàn tay, sau đó xoa trên chân anh từng vòng, từ đùi xuống đến mắt cá chân, mùi tinh dầu dần tràn ngập phòng bệnh lạnh lẽo.

Sở Ninh mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi, lần thứ hai anh nhắm mắt lại, khóe môi nhợt nhạt cong lên, thấp giọng bảo: “Sở Nhi, nhìn thấy em thật tốt quá.”

Tôi không nói gì, nhưng trong lòng rất đắc ý.

Không lâu sau, chị Phân đem canh tới, tôi hầu hạ vị đại thiếu gia này ăn uống xong xuôi, Sở Ninh và chị Phân hàn huyên vài câu, rồi mới nắm tay của tôi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tiếng hít thở của anh đều đều, tôi bất chợt nghĩ, cuối cùng anh vẫn không nói cho tôi biết nguyên nhân bị thương.

Tôi rầu rĩ, mặt đen xì, bà nội nó chứ, tôi lại bị tên tiểu tử này lừa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.