“Cậu làm sao thế?” Lâm Húc khó hiểu nhìn về phía Tô Trừng.
Tô Trừng khẩn trương đến mức xoay vòng vòng, bị nam thần nhìn thấy mình mặc sịp dâu tây thật sự rất xấu hổ.
Lâm Húc trầm mặc một lát, khóe miệng hơi nhíu, hỏi: “Chẳng lẽ thân thể hiện tại của cậu…không tiện để tôi nhìn thấy?”
Tô Trừng bi phẫn gật đầu: “U gâu!”
“Ha.” Lâm Húc nhẫn nhịn cười khẽ một tiếng, lập tức bày ra khuôn mặt chính trực động viên: “Không sao cả, cứu người quan trọng hơn, tôi sẽ coi như mình chưa nhìn thấy gì.”
Tô Trừng: …
Nếu như ngày từ đầu anh không cười một tiếng rồi mới nói tui chắc chắc chắn sẽ tin anh!
Cơ mà giờ phút này đã không còn thứ gì trên thế giới có thể ngăn cản Lâm Húc mở cửa được nữa rồi…
Huống hồ, nói đi nói lại, không vào cũng không được.
Lâm Húc nhanh chóng mở cửa đi vào.
Điều duy nhất đáng mừng là Tô Trừng rất thích sạch sẽ, nhà cửa được thu dọn vô cùng ngăn nắp.
“Thân thể của cậu ở đâu?” Lâm Húc hỏi.
Tô Trừng ủ rũ cúi đầu, không lên tiếng.
Lâm Húc không thể làm gì hơn là tự mình đi tìm, nhà không lớn, Lâm Húc rất nhanh sẽ phát hiện thân thể của Tô Trừng nằm nhoài trên mặt bàn đặt máy vi tính không nhúc nhích.
Đúng như dự đoán, trần trùng trục.
Vì đa số thời gian đều ở nhà viết lách, da Tô Trừng cực kỳ trắng, trên cơ thể còn sót lại mấy phần gầy gò của tuổi thiếu niên, cái cổ cùng sống lưng nối tiếp nhau tạo thành một đường cong duyên dáng, lồng ngực đơn bạc hơi phập phồng, hai chân cân đối trắng nõn đang mở ra, dưới mắt cá chân mảnh khảnh xỏ một đôi dép lê hình gấu nhỏ, mà mông đặt trên ghế… đang mặc cái quần sịp màu phấn hồng in hình dâu tây…
Mông tròn vo, đô đô toàn thịt, xem ra rất ngon miệng…
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Tô Trừng la hét, điên cuồng chạy vòng quanh hai chân Lâm Húc, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của Lâm Húc!
Ngượng quá! Ngượng quá đi! Đời này khoảnh khắc ngượng nhất… chắc chỉ có lúc này thôi!
Nhưng Lâm Húc vẫn nhìn thân thể Tô Trừng chằm chằm không chớp mắt, cứ như không nhìn thấy thứ đang nghịch dưới chân.
Ánh mắt như cơ tự khát*. (như cơ tự khát: như đói như khát)
Tô Trừng kịch liệt kháng nghị: “Ô— gâu gâu gâu!”
Đừng có quên anh tới đây để làm gì!
“Đừng để ý.” Lâm Húc ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Đều là đàn ông, nhìn một cái cũng không mất miếng thịt nào.”
Tô Trừng thở hổn hển:…
Nhưng tui lại có cảm giác mông mình đã bị anh nhìn đến mức thiếu mấy khối thịt rồi nha!
Lâm Húc đến bên cạnh thân thể của Tô Trừng, áp sát vào kiểm tra một chút, giọng điệu chắc chắn: “Trông giống như đang ngủ.”
Không chết là tốt rồi! Tô Trừng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Lâm Húc cười khẽ một tiếng.
Tô Trừng:…
Anh cười cái rắm ấy!
Ở nhà một mình còn không được phép sống thật với bản thân à!?
“Mặc kệ thế nào, đầu tiên nên chuyển thân thể của cậu đến nhà tôi đi.” Lâm Húc thành khẩn nói: “Trước khi cậu biến trở lại tôi có thể chăm sóc cậu.”
Tô Trừng khẽ gâu một tiếng, lắc lắc đuôi bày tỏ đồng ý.
Bước đầu chắc cũng chỉ có thể làm như vậy.
Biết đâu ở gần thân thể thực lại có thể nhanh chóng biến trở lại thì sao!
Lâm Húc lại nhìn Tô Trừng đang nằm nhoài trên bàn vi tính hôn mê bất tỉnh một phen.
Nửa bên mặt đều bị hằn vết bàn phím… phối hợp cùng với sịp hồng phấn in hình dâu tây.
Tô Trừng thật sự không dám nhìn thân thể của mình, chỉ muốn khóc chạy đi nhảy lầu ngày lập tức.
Lâm Húc nhịn cười bế thân thể của Tô Trừng lên, lúc đi ngang qua phòng ngủ còn tiện tay cầm một tấm chăn mỏng bao lại thân thể trần như nhộng, nhanh chân bước ra cửa.
11
Lâm Húc ôm Tô Trừng về nhà, đặt lên giường ngủ trong phòng mình.
“Thân thể của cậu có sợ nóng không?” Lâm Húc lẩm bẩm một câu, hất tấm chăn mỏng che kín thân thể Tô Trừng ra.
Tô Trừng:…
Phải biết rằng đàn ông khi nằm ngửa sẽ có một bộ phận vi diệu nào đó nhô ra…
Lâm Húc đứng thẳng tắp ở bên giường vuốt lại drap, nhìn chằm chằm bộ phận vi diệu đang nhô ra kia, hai chân cứ như sinh ra đã mọc ở trên đất!
“Gâu gâu gâu gâu!” Tô Trừng điên cuồng la hét, hận không thể xông tới cắn Lâm Húc một cái.
“Ồ, có con muỗi.” Lâm Húc vẻ mặt thiên chân vô tà, vươn tay đặt lên bộ phận vi diệu kia bóp một cái.
Tô Trừng:…
Chỗ đó thật sự có muỗi à! Nhìn vào mắt tui nè anh thấy con mắt nào của tui nói nơi đó có muỗi hả hả hả!
Lâm Húc bình tĩnh mở tay ra nhìn một chút, giả vờ giả vịt nói: “A, chết rồi.”
Tô Trừng điên cuồng kháng nghị: “Gâu gâu gâu!”
Không có con muỗi nào chết ở đây đâu chỉ có hình tượng nam thần cao to anh tuấn của anh chết đi thôi có biết không! Mau lấy chăn che đi cho tui tên lưu manh khốn khiếp nhà anh!
Lâm Húc không kìm được cười một tiếng, cũng sợ thân thể Tô Trừng cảm lạnh thật, lập tức lấy chăn che lên.
Hắn suy tư một lát, nghiêm túc hỏi: “Tôi đưa thân thể cậu đến bệnh viện kiểm tra được không?”
Tô Trừng lắc đầu: “Gâu gâu gâu!”
Đến bệnh viện cũng không ổn.
Bác sĩ ngài xem linh hồn của người này chạy đến thân thể một con chó ngài có thể hay không làm giải phẫu lôi trở về?
…sẽ bị mang đến khoa tâm thần mất!
Mà biết đâu tối nay ngủ một giấc lúc dậy đã trở về rồi thì sao, Tô Trừng lạc quan nghĩ.
“Thế nhưng…” Lâm Húc nhíu mày.
Tô Trừng không còn cách nào khác đành phải nhảy lên ghế xoay, chậm rì rì gõ chữ lên máy tính, nói suy nghĩ của mình một cách đơn giản.
Lâm Húc do dự nói: “Cũng đúng… không ngoại trừ có khả năng đột nhiên biến trở lại.”
Tô Trừng dùng sức gật đầu.
Lâm Húc suy nghĩ một lát, kết luận: “Như vậy cứ ở nhà tôi quan sát một ngày đi, nếu sau một ngày vẫn không biến trở lại chúng ta đi bệnh viện khám một chút, dù sao thân thể cậu bây giờ không thể ăn cơm uống nước, không thể để ngủ mãi như vậy được.”
Tô Trừng thở dài, gõ một chữ “Ừ”, ngay sau đó lại gõ tiếp: “Cảm ơn anh.”
Lâm Húc giương cao lông mày: “Không có gì, việc phải làm thôi.”
Tô Trừng lại gõ: “Phiền anh đến nhà tôi lấy máy tính giùm được không?”
Tui còn muốn lấy thưởng chuyên cần của tháng nữa…
Đã biến thành chó rồi vẫn quyết tâm ra chương mới…
Làm nhà văn trên mạng thật không dễ! không dễ một chút nào biết không!