Gấu Qua Lại Phải Chú Ý

Chương 44: Về “sét đánh giữa trời quang sau khi thăng hoa’



Đôi môi anh lướt trên thân thể đối phương, thỉnh thoảng phát ra âm thanh phiến tình, Hướng Dương Viễn nằm trên giường, khép hờ mắt, cảm thụ sự ấm nóng, tê dại lướt trên cổ, qua vai rồi xuống ngực, rồi nụ hôn lưu luyến trên bụng, nụ hôn làm cậu trầm luân.

Không kìm được mà vươn tay chạm lên tóc đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve.

Nhiều ngày không gặp nhau, lúc này cảm nhận được nhiệt độ của người kia trong bàn tay mình, hoảng hốt thấy như không phải sự thực.

“Hướng Thang Viên…” Anh cười xấu xa, tay nắm bộ phần cứng rắn của cậu, đắc ý nói: “Xem ra em rất nhớ anh mà, mới hôn một cái đã cứng thế rồi.”

Hướng Dương Viễn vì thế mà thở hổn hển, hắng giọng giả vờ tỉnh táo nhưng vẫn không che được *** nồng đậm trong đó: “Như nhau thôi.” Vừa nói vừa đặt nhẹ chân lên bộ phận đang cứng rắn của đối phương.

Hùng Hạo Nhiên khẽ cười xin tha, hôn lên đôi môi cậu còn vương chút hơi nước ẩm ướt, đôi tay dễ dàng nhấc chân cậu vòng qua eo mình.

Hướng Dương Viễn giật mình, cau mày, do dự nói: “Tư thế này…”

“Không được sao?” Giọng Hùng Hạo Nhiên khàn khàn, xoa xoa đỉnh đã ướt át, cố gắng lấy lòng người yêu.

“Em đâu phải phụ nữ…” Cậu bắt đầu biệt nữu… Mở chân ra như vậy sẽ bị nhìn thấy biểu tình trên mặt, dù cho không bật đèn, nhưng mà…

Hùng Hạo Nhiên biết da mặt cậu mỏng, cũng không ép quá, chỉ hơi đẩy hông cậu, thương lượng nói: “Quay lưng lại sao?”

Cậu thấp giọng ừ một tiếng, không chờ Hùng Hạo Nhiên hành động đã tự quay người lại, vùi mặt vào gối.

“Đồ đệ ngoan, đừng xấu hổ nữa.” Hùng Hạo Nhiên thấy cậu thế không nhịn được mà đùa: “Dù là đối mặt hay quay lưng thì em cũng rất khiêu gợi mà.”

Cậu im lặng không nói gì, đưa tay ra phía sau, chạm vào đùi anh rồi đột nhiên dùng sức nhéo một cái. Một cái nhéo nhanh – chuẩn – độc.

Hùng Hạo Nhiên bị đau, hít một ngụm khí lạnh, nhưng do phải phối hợp với cậu nên phải nhịn, nuốt vào.

Thế nhưng anh khi đẩy vào, cậu bị đau không kìm được hừ một tiếng

Biết rõ phía dưới nhất định phải chịu đau nhưng không ngờ khi nằm dưới Hùng Hạo Nhiên – cậu là đàn ông, dĩ nhiên sẽ có lòng tự tôn nhất định – nhưng lúc này cậu vẫn tình nguyện nhường anh, dung túng anh muốn làm gì thì làm trên người mình.

E là, từ lần đầu gặp mặt đến nay, cậu đã quyết định, cả đời sẽ nhường tên chuyên lấy chuyện bắt nạt mình làm niềm vui rồi, đồng thời cũng không keo kiệt với người đàn ông đã mang đến cho mình cảm giác an toàn. Tuy rằng bình thường cậu chưa bao giờ che giấu sự khinh bỉ của mình với anh… nhưng từ sâu trong tâm khảm, cậu vẫn không thể bỏ đi sự sùng bái của bản thân mình với anh.

“Hùng… Hạo Nhiên… chậm… chậm chút…”

Quả nhiên Hùng Hạo Nhiên chậm lại, vuốt nhẹ tóc cậu, rồi dùng sức ôm hông cậu kéo lên, làm cậu chuyển sang tư thế nửa quỳ nửa sấp, bàn tay vòng ra đằng trước, lấy lòng an ủi nơi thoáng ủ rũ vì đau.

“Á…” Cậu hoàn toàn chìm trong sự xâm phạm và an ủi cùng lúc, được vuốt ve khắp người. Cả người vì vận động kịch liệt mà cực kỳ mẫn cảm.

Có thể vì đã không gặp nhau trong thời gian dài, hai người đều nhiệt tình ngoài ý muốn. Khoái cảm như từ cơn sóng đẩy sự xấu hổ đi xa. Cậu nghênh đón những động tác cuồng dã từ anh, vứt bỏ đi lý trí, toàn tâm toàn ý hưởng thụ sóng triền từ thân thể.

Sự kết hợp như vậy thật tuyệt vời.

Sau khi cao trào, cậu mệt đến xụi lơ, cảm giác kỳ quái ở phía sau bỗng làm cậu tỉnh lại, thấp giọng trách: “Anh… không đeo cái kia?”

Hùng Hạo Nhiên lập tức bày vẻ chân chó, hôn nhẹ lên thái dương cậu, còn ra vẻ không nghe thấy gì hết.

Cậu vừa bực mình vừa buồn cười, chọc khuỷu tay ra sau: “Cầm thú!”

Hùng Hạo Nhiên vội vã đồng ý, kéo người vào lòng mình, để cậu dựa vào người anh nghỉ, mặt dày còn nói: “Em nên kiêu ngạo mới đúng. Chỉ có em mới có thể biến anh thành cầm thú.”

“Ha, em còn lạ gì anh sao.” Cậu đảo mắt xem thường.

“Em không lạ, không thèm, là anh thèm, anh lạ, được chưa?”

“Nhảm vừa thôi. Đạn bọc đường này em ăn nhiều rồi. Bình thường toàn chọc em phát tức còn gì.”

Hùng Hạo Nhiên gượng cười ha ha, ôm chặt lấy người yêu.

Cậu có ngốc đến đâu cũng cảm thấy Hùng Hạo Nhiên không như bình thường, suy nghĩ một lúc mới mở lời: “Em muốn hỏi anh điều này từ lâu rồi. Hùng Hạo Nhiên, anh đang gạt em điều gì?”

“… Cái gì?”

“Anh đừng có giả ngu.” Dù biết là nói chuyện sau khi vừa thân thiết xong là phá hỏng bầu không khí, đủ sát phong cảnh nhưng cậu ghét cảm giác bị lừa dối nhất, đặc biệt đối phương là Hùng Hạo Nhiên, người bắt buộc phải thành thật với cậu.

“Hùng Hạo Nhiên?”

Anh nhẹ nhàng đan tay vào tay cậu, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài. Đôi môi bên tay cậu khẽ mở, giọng nói áy náy cùng căng thẳng

“Hướng Thang Viên, anh bị điều qua đội hình sự. Sau này không thể đi làm với em mỗi ngày nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.